Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Sau khi Ngô Đức Cường đưa Hoắc Vân Hạo ra khỏi bệnh viện, vừa hay gặp phải đám người của cục trường Liêu đến tìm hiểu tình hình thì đã cùng họ quay lại phòng cấp cứu. "Cậu hai, cậu ba, tinh hình lúc này là như thế, chúng tôi nghi ngờ tai nạn xe lần này của ông Phương Nam không phải là sự cố mà là có người cổ ý mưu sát."

Cục trưởng Liêu vừa nói ra những lời đó thì tất cả mọi người đều ngây mặt ra.

Hoắc Tuấn Nghĩa lắc đầu với vẻ không thể tin nỗi rồi nói: "Không, không thể nào, bố tôi trước giờ luôn là người tốt, đi đường mà nhìn thấy ăn mày thì ông ấy đều cho tiến, ai lại có thù lớn với ông ấy như thể..." "Im di!" Hoc Kiến Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái rối quay qua nói với cục trường Liêu: "Ông nói tiếp di."

Cục trường Liêu khẽ gật đấu rối nói: "Ban đấu chúng tôi cũng tưởng rằng chuyện này chỉ là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nhưng lúc chúng tôi lấy camera giám sát để điều tra thì chúng tôi đã phát hiện thấy thật ra chiếc xe tải lớn đó đã đỗ bên vệ đường từ sớm, đợi ông Phương Nam băng qua thì đột ngột khởi động xe, sau đó tăng hết tốc độ tông vào xe của ông ấy. Sau khi chiếc xe tài tông lật xe của ông Phương Nam thì tài xế xe đã nhanh chóng nhảy khỏi chiếc xe." "Đồng thời cùng lúc đó trên đường lại xuất hiện một chiếc xe không biển số lái rất chậm. Tài xế xe tài đã leo lên chiếc xe không biển số đó rồi sau đó thì biến mất dạng. Chúng tôi đã cẩn thận nghiên cứu khung cảnh trong camera nhưng tài xế xe tải cố ý mặc đổ màu đen, hơn nữa còn đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang nên vốn dĩ không thể nhìn rõ được mặt của anh ta. Vì vậy tổng hợp lại, chúng tôi tuyệt đối có lý do nghi ngờ đây là một vụ mưu sát có tổ chức và có kể hoạch." "Bây giờ chúng tôi đã thu thập tất cả các camera quan sát người qua lại trên đoạn đường đó để tiến hành phân tích, cố gắng nhanh chóng tìm ra đường đi của chiếc xe tải và chiếc xe không biển số đó, truy ra thông tin liên quan đến người đứng dang sau sự việc. Nhưng nếu chỉ dựa vào sự nỗ lực của chúng tôi thì không đủ mà còn cần có sự hợp tác của người nhà và các nhân viên biết đến chuyện này trong công ty. Chúng tôi cần biết được có những người nào biết rõ hành trình hôm nay của ông Phương Nam, gần đây ông ấy có đắc tội với ai không vì những người đó sẽ có động cơ và khả năng gây án."

Tai nạn trở thành mưu sát, Hoắc Tuấn Nghĩa nghe mà thấy khiếp sợ. Anh ta xoa huyệt thái dương rồi mệt mỏi nói: "Cục trường Liêu, có phải ý ông là cần có người cùng ông đến cục điều tra không? Được, tôi đi với ông, thời gian tôi ở bên bổ tôi nhiều hơn Kiến Phong, về quan hệ của bố tôi với những người khác thì tôi cũng là người biết rõ hơn."

Cục trưởng Liêu gật đầu rồi nói: “Chính là ý này.” "Vây thi đi thôi!" Hoắc Tuấn Nghĩa mới bước hai bước thì như nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại nói với Hoắc Kiến Phong: "Vậy chỗ này và bổ nhờ cả vào cậu rồi."

Anh ta tỏ vẻ nghiêm nghị, giọng điệu tự nhiên cũng có thêm vài phần trịnh trọng.

Ho nhìn vào mắt nhau, không ngờ lại có sự ăn ý của anh em mà trước giờ chưa từng có. Hoắc Kiến Phong gật đầu, sự căng thẳng hiện lên giữa hai chân mày cũng giảm bớt đi được vài phần, anh nói: "Yên tâm."

Hoắc Tuấn Nghĩa cười nhạt rồi nói: “Yên tâm, đương nhiên là tôi yên tâm rồi, cái nhà này ngoài cậu ra thì không còn ai có thể đáng tin hơn được nữa." Chuyện của Hoắc Tuấn Tủ, chuyện của hòn đào bí ẩn và còn cả chuyên hôm nay đều khiến Hoắc Tuấn

Nghĩa ý thức được một cách sâu sắc, nếu cái nhà này mà không có Hoắc Kiến Phong thì đã sớm tiêu đời rồi.

Lúc nãy dù họ chỉ đứng bên cạnh nhau thôi nhưng trong lòng anh ta cũng đã cảm thấy yên tâm và mạnh mẽ hơn.

Hoắc Tuấn Nghĩa quay người đi theo đám người của cục trưởng Liêu, ánh mắt Hoắc Kiến Phong nặng trĩu, anh nghếch cằm với Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường hiểu ý, khom lưng chào tạm biệt và nói: "Rõ, tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ cậu hai."...

Hành lang lại trở nên yên lặng.

Hoắc Kiến Phong tựa lưng vào chiếc ghế dài lạnh buốt rối từ từ ngồi xuống, trong đầu cử suy nghĩ mãi về những lời nói của Cục trường Liêu. Chỉ mỗi việc cố tình mưu sát thôi cũng đủ khiến người ta thấy được tính chất của sự việc nghiêm trọng đến mức nào.

Anh nghiêng đầu nhìn sang cánh cửa của phòng cấp cửu, ánh mắt đẩy lo lắng.

Vũ Tuyết Như cùng Tổng Phi Phi vội vã chạy đến, bà ta nhìn thấy Hoắc Kiến Phong thì thốt lên hoảng hốt: "Kiến Phong, Kiến Phong, con ở đây thì tốt rồi, bố con sao rôi? Bộ con sao rối hà?"

Hoắc Kiến Phong thoáng chau mày rồi nói: "Không rõ lắm, bác sĩ đang cấp cứu."

Vũ Tuyết Như lập tức nhìn xung quanh rồi nói: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ ở đâu rồi? Chúng ta mau tìm bác sĩ đến hỏi thử đi!”

Vũ Tuyết Như thấy Hoắc Kiến Phong không có phản ứng thì kéo Tống Phi Phi, định xông vào phòng cấp cứu: "Đi, Phi Nhi, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thử. Bác sĩ Bác sĩ..."

Bà ta gào thét bên ngoài cửa với giọng nghẹn ngào.

Hoắc Kiến Phong chau mày, bực bội hạ giọng nói: "Im lặng đi, đừng làm ảnh hường các bác sĩ bên trong cấp cứu"

Tống Phi Phi khẽ thút thít, vội vã kéo Vũ lại và an ủi: "Mẹ nuôi, mẹ bình tĩnh di! Tốt hơn hết chúng ta nên nghe lời anh Kiến Phong, yên tâm, có anh ấy ở đây, bổ nuôi sẽ không có chuyên gi dâu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play