Hoắc Kiến Phong đưa tay lên búng nhẹ vào vầng trán mịn màng nhăn nhụi của cô rồi nói: "Anh là bố của con trai em, là người bố duy nhất, chi có một mà thôi!"

Động tác của anh trông có vẻ mạnh nhưng thực ra lại rất nhẹ nhàng.

Tiêu Nhi cố tình tỏ ra đau đớn rồi day day trán, cô hậm hực nói: “Hứ, cứ đợi con trai nhận anh làm bố đi đã rồi hãng nói!" Ánh mắt Hoắc Kiến Phong bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, anh nở một nụ cười gian: "Tiêu Nhi à, tự dưng anh cảm thấy thân thế không được khỏe cho lắm, liệu có cần phải điều trị thêm không?” Tiêu Nhi bỗng chốc cảm giác eo đau lưng mỏi, cô trừng mắt nhìn anh, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Ừm... chẳng phải ban nãy anh vừa nói là muốn giới thiệu cho em các quan chức cấp cao quan trọng sao? Đi thôi, đừng để mọi người phải đợi lâu."

Vừa nói dứt lời, cô đã đi thẳng về phía cửa.

Hoắc Kiến Phong dõi nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt ngập tràn tia ôn hòa và ẩm áp.

Tại nhà chính của gia đình nhà họ Hoắc.

Trên màn hình ti vi trong phòng khách đang phát sóng buổi họp báo hôm nay của tập đoàn Thịnh Thế.

Bà cụ Hoặc ngồi tựa trên ghế mát xa, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã và khoan khoải, bà cu nghe đi nghe lại những lời mà Hoắc Kiến Phong nói với Tiêu Nhi và giới truyền thông, khóe môi khẽ cong lên nở ra một nụ cười đầy mãn nguyện: “Thằng nhóc này, bây giờ thật sự là đã khác xưa rồi. Lần này ấy mà, cuối cùng cũng coi như là một người bình thường"

Mẫn đang đứng bên cạnh bà cụ, bà ấy có thể nhìn thấy hết tất cả, khi Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nhìn nhau, trong ánh mắt của họ chứa đựng sự thấu hiểu và tình cảm nồng nàn sâu đậm, bà nhìn thấy khi Hoặc Kiến Phong chính tay đeo nhẫn cho Tiêu Nhi, ngón tay anh khẽ run lên vì xúc động...

Bà ấy rưng rưng nước mắt, đó là những giọt nước mắt chứa đựng sự mừng vui và hạnh phúc: “Thật ra nếu như nghĩ kĩ lại thì, năm đó khi mợ ba được gả về đây, cậu ba vẫn luôn che chở bảo vệ cô ấy, dù là vô tình hay cố ý. Bất kể là sự công kích ra mặt của cậu Vân Hạo hay những mưu kế ngâm của cậu cả, thật ra cậu ba đều đỡ hết thay mợ ba! Chỉ là cậu ấy tâm tư thâm sâu, không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, mà chúng ta thì lại không suy nghĩ thấu đáo, vậy nên mới khiến hai người họ bỏ lỡ nhau lâu đến vậy."

Bà cụ mắt lại, bà thở dài một hơi rồi nói: "Có lẽ đây cũng là số mệnh của hai đứa chúng nó. Như bây giờ hai đứa nó đã khổ tận cam lai, qua bao khó khăn cuối cùng cũng nhận về quả ngọt, cả hai đã thảo gỡ được khúc mắc trong lòng. So với việc được chúng ta giúp đỡ thì hiện giờ có lẽ chúng lại càng trân trọng đoạn tình cảm này hơn, thứ tình cảm chẳng dễ gì mới có được."

Bà cụ ngừng lại một lát, dường như nghĩ ra điều gì đó, bà mở mắt, đôi mắt đã không còn tinh tường như trước, con người hơi đùng đục: "Quy lễ cưới năm đó ở thời điểm hiện giờ chắc chắn là đã lỗi thời rồi. Di hãy đi thông báo cho thâng hai, bảo nó mau chóng sắp xếp lại mọi thứ, lên một kế hoạch mới hoàn toàn, cố gắng nhanh nhất có thể. Vừa phải sang trọng thời thượng, lại vừa phải trang nhã và ấm cúng, nhất định không thể để cặp đôi có tình yêu thần tiên này mất mặt"

Mẫn mím môi khẽ cười: "Bà chủ à, bà cứ yên tâm đi! Những điều này cậu ba đều sẽ đích thân sắp xếp và trông nom! Cậu ấy đã có kế hoạch mới rồi, đều là những ý tưởng và phương án mà tự cậu ấy bỏ công suy nghĩ. Cậu hai chỉ là người thực hiện kế hoạch, cậu ấy chỉ phụ trách giúp đỡ triển khai thực hiện thôi. Lần này ấy mà, cậu ba nhất định sẽ không để mợ ba phải đợi lâu đầu. Hiện giờ cậu ấy đã sốt ruột e là đang hận không thể chính thức cưới mợ ba về ngay trong ngày mai ấy"

Bà cụ Hoắc bẩm nút tạm dừng chế độ mát xa của ghế, bà đứng dậy, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười, thế nhưng miệng thì lại nói lời giễu cợt: "Cho đảng đời! Nó tưởng rằng nó dùng ít đồ là có thể bù đắp được sao? Hử, Tiêu Nhi của chúng ta đầu phải kiểu người nông cạn như thế! Sau này nó nhất định phải một lòng một dạ, phải đối xử tốt với Tiêu Nhi cả đời này." “Phải phải phải, bà cứ yên tâm đi!” Dì Mẫn cười ha hả rồi lại nói thêm: “Cậu ba rõ ràng là đã bị tình yêu làm mờ cả lí trí rồi, hiện giờ trong mắt cậu ấy chỉ có mợ ba mà thôi." "Thế thì còn nghe được!" Bà cụ Hoắc hài lòng hấp háy mắt, bà cụ chậm rãi hít thở một hơi: "À phải rồi, dạo này Phương Nam đi đâu thế? Mấy ngày rồi không nhìn thấy nó, ngay cả việc con trai và cháu nội trở về mà cũng không thấy nó lộ mặt. Nó thế này là quen cái thói làm sếp chỉ tay năm ngón, chuyện gì cũng không cần động tay rồi đúng không?"

Di Mẫn vội vàng cười rồi giải thích: "Ông chủ đang đi công tác a, có lẽ hai hôm nữa sẽ trở về, đến lúc đó, tôi sẽ bảo ông ấy tới chào hỏi bà nha."

Bà cụ Hoặc uể oải xua tay: "Thôi khỏi cần chào hỏi gì cả, tôi cũng có phải là thái hậu nương nương đầu. Chỉ là Kiến Phong và Tiêu Nhi khó khăn lắm mới được ở bên cạnh nhau. Kiến Phong là con trai ruột của nó, hãy bảo nó quan tâm chút đi." “Dạ vâng ạ" Di Mẫn cung kính trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play