Tiêu Nhi vươn tay ra khoác lấy cánh tay anh một cách tự nhiên: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Cô vừa hỏi xong mới nhận ra rằng vị trí đỗ xe hiện giờ, thực ra chính là nơi mà mình đã xuống xe lúc sáng: "Anh vẫn luôn đợi ở đây à?"
Hoắc Kiến Phong gật đầu, giọng nói mang theo ý cười: "Em không đi cùng anh thì anh đi cũng không có tác dụng gì.” Tiêu Nhi nhíu mày cảm thấy khó hiểu: “Ý anh là gì?"
Anh chỉ cười mà không nói, dẫn cô đi thẳng đến chỗ đậu xe. Hai người đẹp bị ghẻ lạnh xấu hổ đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông mở cánh cửa ghế phụ rồi vô cùng lịch sự mời người phụ nữ lên xe, còn chu đáo thất dây an toàn cho cô.
Ôi trời ơi!
Hóa ra không phải là bạn gái mà là bà xã.
Quan trọng hơn là người đàn ông này không những đẹp trai lắm tiền nhiều của, mà còn rất đỗi dịu dàng và ân cần.
Một trong hai cô gái xinh đẹp không ngừng chớp mắt rồi kéo có bạn bên cạnh: "Cậu nhìn thấy không? Đây chẳng lẽ là anh chồng nhà người ta trong truyền thuyết?"
Cô bạn kia lắc đầu: “Không, tớ không nhìn thấy, vẻ đẹp như thần tiên của đôi vợ chồng này đã lóe mù đôi mắt chó được mạ bằng hợp kim titan 28k của tớ mất rồi, bây giờ tớ chỉ cảm thấy trong lòng mình như một nồi canh cả nấu dưa chua, vừa chua lại thừa thãi!”
Cô gái đầu tiên gật đầu với vẻ mặt như khóc tang: "Quả chanh thì ở trên cây, còn tôi ở dưới lòng mang ngậm ngùi, hu hu hu."
Qua cửa kính xe ở bên ghế phụ, Tiêu Nhi nhin hai người đẹp kia đang phải chịu đả kích, đôi môi không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Suốt cả quá trình, Hoắc Kiến Phong đều hoàn toàn không để ý đến người khác.
Trong phòng họp của tập đoàn TN.
Thi Nhân đi theo Hoắc Kiến Phong bước vào, thì nhìn thấy các vị cổ đồng và quản lý cấp cao của tập đoàn Hoắc Kiến đã ngồi đầy bên trong.
Tất cả mọi người đều mặc âu phục chinh tề với vẻ mặt trịnh trọng, khi nhìn thấy anh mọi người đều trở nên phấn khích đứng lên. "Là Tổng giám đốc Hoắc, anh đã trở lại rồi." "Tổng giám đốc Hoắc, cuối cùng anh cũng trở về rồi, chúng tôi đều rất nhớ anh!" "Đúng đó, chào mừng anh quay lại!"
Từng tiếng vỗ tay và những lời chào đón vang lên không dứt, thậm chí một vài vị cổ đông lão thành của tập đoàn còn bật khóc rưng rưng. "Cậu ba, cậu trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi!"
Hoắc Tuấn Tú không ngừng ở giữa gây trở ngại, Vân Thiên đã chuyển tất cả những dự án lớn sẵn có của tập đoàn cho công ty mới, vì vậy tập đoàn này chỉ còn là một chiếc vỏ rồng ruột đang đứng trên bờ vực bấp bênh, cổ phần trong tay họ gần như biến thành một đống giấy vụn.
Bây giờ khi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong tựa như nhìn thấy ảnh bình minh và hy vọng. “Cậu ba, anh đã trở về thì chúng ta đều được cứu rồi." "Cái gì mà được cứu chứ, là yên lòng! Có cậu ba chỉ đạo thì chúng ta yên tâm rồi." "Đúng đó, cậu ba chắc chắn sẽ dẫn dắt tập đoàn Hoặc
Kiển của chúng ta ngày càng phát triển rực rỡ hơn"
Những lời tràn đầy niềm tin không ngớt bên tai.
Hoắc Tuấn Nghĩa cong khóe môi, khinh thường chế nhạo một tiếng: “Ôi, ai đây? Đây chẳng phải là Chủ tịch Trương, Chủ tịch Vương và Chủ tịch Lý bắt chúng tôi phải bồi thường và phân chia tài sản khi Kiến Phong không ở hay sao? Bây giờ không đòi chúng tôi bồi thường và phân chia nữa à?"
Mấy vị chủ tịch đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo, vội vàng cười gượng gạo, "Nào dám, nào dám, chẳng qua trước đây chỉ là vì chúng tôi lo lãng cho sự an toàn của cậu ba mà thôi." “Đúng đó, đúng đó, chúng tôi đã già cả rồi nên không có can đảm và sức lực như mấy người trẻ tuổi các anh." "Cậu hai, cậu ba, chúng tôi đều biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa" Hoắc Tuấn Nghĩa liếc nhìn đầy khinh thường, còn đang định nói thêm gì đó nhưng khi thấy Hoắc Kiến Phong thản nhiên nhìn lại đây, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hoắc Kiến Phong giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Cám ơn sự quan tâm của mọi người! Dù là tôi hay tập đoàn Hoắc Kiến gần đây đều khiến cho mọi người phải lo lắng rồi. Hôm nay tôi đến đây gặp các vị chính là để cho tất cả yên lòng. Tương lai tập đoàn chúng ta chấc chắn sẽ ngày càng phát triển tốt hơn. Một lần nữa xin cảm ơn những nỗ lực và đóng góp của các bạn cho Hoắc Kiến trong suốt thời gian qua."
Không hề truy cứu trách nhiệm? Cũng không có hỏi tội mà chỉ có cám ơn? Tất cả mọi người không dám tin nhìn Hoắc Kiến Phong, đầu óc có chút ngưng trệ.
Tại sao họ lại cảm thấy Hoắc Kiến Phong người máu lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán trước đây dường như đã hoàn toàn thay đổi?
Trước giờ anh vẫn luôn bình tĩnh và trầm ổn, nhưng nay đã bớt đi vẻ lạnh lùng mà trở nên dịu dàng hơn, giống như một vị thần tiên ở trên chín tầng trời xa xôi, rốt cuộc cũng bị nhiễm khói lửa trần gian.
Mấy người họ nhìn nhau, cuối cùng đều đồng loạt đổ dồn sự chú ý lên người của Tiêu Nhi đang đứng bên cạnh Hoắc Kiến Phong
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là công lao của mợ ba này nhà họ. Mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh lên tiếng: "Chào mừng cậu ba và mợ ba đã quay lại công ty! Hai người đã vất vả rồi!"
Hoắc Kiến Phong hơi ngây người, khóe môi nở một nụ cười như ẩn như hiện rồi thong thả lên tiếng: "Cám ơn mọi người! Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người đều tan đi!”
Tất cả mọi người nước mắt lưng tròng, lưu luyến tiến lên trước vây quanh hai người rồi ca ngợi không ngớt. Hiếm khi vị thần tiên hạ phàm nên họ phải nằm bắt cơ hội này để thể hiện lòng trung thành của mình.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn đám người đang thuận nước đẩy thuyền này, tức giận đến mức vỗ bàn: "Cút, cút đi, đều cút ngay cho tôi! Đúng là một đám nịnh hót."
Khóe miệng anh ta khẽ giật vừa cảm thấy uất ức lại vừa giận dữ: “Khi tôi mới đến tiếp quản công ty này thì các người đã tỏ thái độ như thế nào? Ức hiếp người quả đáng mà, quả thật là ức hiếp người quá đáng!” “Cậu hai, anh cũng không thể trách chúng tôi được! Anh biết năng lực của mình ra sao còn rõ hơn chúng tôi mà!" “Đúng đấy!"
Mọi người mím môi cười thầm, nhanh chóng rời khỏi phòng hop trước khi Hoắc Tuấn Nghĩa nổi bão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT