Lúc nghe thấy giọng nói này, mọi người mới phát hiện Hoắc Kiến Phong không biết đã ra khỏi bếp từ lúc nào.
Anh còn đeo một cái tạp dề, trên tay đang bưng một cải mâm đặt năm chiếc đĩa sứ ghép lại thành hình bông hoa, mà trong mỗi cánh hoa lại là những món rau đủ loại hương vị màu sắc.
Triệu Thanh Xuân nhìn trên bàn đầy ắp món ăn tây tàu đủ cả, trông màu sắc không tệ, lại còn thơm nức mũi khiến cô ấy bất giác nuốt nước bọt: "Hoắc Kiến Phong, tôi nể anh thật sự. Vì muốn trói chặt Tiêu Nhi mà không từ thủ đoạn"
Tiêu Nhi là cái đồ ham ăn, từ trước đã vậy, bây giờ vẫn thể. "Cái này phải cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này."
Hoặc Kiến Phong cười khiêm tốn, giơ tay lấy lại bát cháo tổ yến của Lục Thiên Báo đưa đến trước mặt cô ấy: "Mời cô dùng thử, có chỗ nào không hợp khẩu vị thì cứ nói với tôi." Lục Thiên Bảo tiếc nuối nhìn bát cháo kia, nhìn đến độ con ngươi cũng sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Triệu Thanh Xuân hài lòng giơ ngón tay cái với Hoắc Kiến Phong: "Không tồi, anh cũng có mắt nhìn đầy, chứ không giống một số người, vừa nhìn EQ đã biết cả đời nên ở một mình thì hơn."
Lục Thiên Bảo lập tức không chịu thua: "Hừ, nói như kiểu là cô có người thèm chắng bằng."
Lê Việt Bách vừa trộm nhón một miếng bánh nhét vào miệng, nghe thấy vậy lập tức cố nuốt xuống rồi rướn cổ nói: "Cái này thì có thật!"
Lục Thiên Bảo cứ tưởng mình cây ngay không sợ đuối lý, ai ngờ lại bị giáng cho một bạt tai không kịp đề phòng, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu,
Tâm trạng Triệu Thanh Xuân nháy mắt đã tốt lên hắn, lập tức bưng một cốc nước ép trái cây lên, vừa cười tít mắt vừa đưa đến bên miệng Lê Việt Bách: "Nói hay låm, thưởng cho anh"
Lê Việt Bách sung sướng đến đỏ bừng hai má: "Ừ, cảm ơn nhé!"
Lục Thiên Bảo khóc không ra nước mắt, nối giận đùng đùng: "Hừ, đã giao hẹn cùng nhau độc thân, thể mà cậu lại lén lún thích người khác! Tôi khinh cậu!"
Lê Việt Bách hí hửng nhấp nhấp mấy ngụm rồi nở nụ cười còn ngọt hơn cả nước trái cây: "Tôi cần cậu coi trọng chắc?" Ngay lúc mấy người này còn đang cãi cọ thì Hoắc Kiến
Phong đã bài trí bữa sáng xong xuôi.
Anh ngước mắt nhìn Tiêu Nhi đã rửa mặt chải đầu xong xuôi dắt theo Vân Thiên đi vào, khóe môi bỗng chốc hơi cong cong lên: "Đến đủ cả rồi, ăn cơm thôi."
Nói xong, anh lại quay người đi vào bếp.
Chờ đến khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình thì Hoắc Kiến Phong lại bưng một chiếc mâm nữa từ nhà bếp đi ra.
Trên đó xếp đây bánh bao hình con lợn, bảnh bao hình con thỏ, còn có cả bánh hình con gấu nữa...
Anh đặt trước mặt Vân Thiên, nhàn nhạt nói: "Chỗ có màu đều là từ nước ép rau quả đây."
Vân Thiên nhìn những chiếc sủi cảo nhân tôm có vỏ mỏng nhiều nhân được nặn thành những con cá vàng nhỏ kia, lạnh lùng nói: "Ấu trĩ."
Giọng điệu lạnh lùng kèm theo vẻ mặt khinh thường của cậu khiến cho bầu không khí trên bàn ăn chớp mắt đã trở nên nặng nề.
Triệu Thanh Xuân, Lê Việt Bách, Lục Thiên Bảo theo bản năng nhìn Hoắc Kiến Phong.
Thôi rồi! Tối qua thằng nhóc này còn hờn dỗi không cần Hoắc Kiến Phong, hôm nay lại làm anh mất mặt như vậy, đại ma vương này sẽ không nổi khùng lên đấy chứ?
Ấy thế mà dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, ai kia lại như thế không nghe thấy gì, thản nhiên múc cho Tiêu Nhi một bát cháo tổ yến, giọng nói rất bình tĩnh: "Nguội bớt rồi, mau ăn đi." "Được, cảm ơn anh!" Tiêu Nhi mim cười.
Cô quay đầu nhìn Vân Thiên, thái độ hết sức bình tĩnh, như thể Vân Thiên vừa mới thốt ra một câu không cần suy nghĩ, đại loại như "Trời hôm nay đẹp quá" vậy: "Đồ ăn của con nhìn ngon đầy! Mẹ ngửi rất thơm, mau nếm thử xem có ngon không."
Vân Thiên nhìn Hoắc Kiến Phong đang bình tĩnh ngồi xuống bảo mọi người bắt đầu ăn, lại nhìn ánh mắt khích lệ của Tiêu Nhi, chần chừ một lúc rồi cũng gượng gạo cầm đũa lên.
Cậu gấp một chiếc bánh sủi cảo nhân tôm hình con cá vàng có đôi mắt làm bằng hạt câu kỷ tử, cho vào miệng nhẹ nhàng cần một miếng.
Vỏ bánh vừa mềm mại vừa dai dai bọc lấy lõi tôm, kết hợp với vị ngọt thanh của ngô và cà rốt rất vừa miệng, nguyên liệu tươi ngon, mùi vị rất được.
Miệng nhỏ của Vân Thiên mấp máy, lông mày hơi nhíu lại cũng đã giãn ra, nhưng vẻ mặt thì vẫn lạnh nhạt như cũ: "Bình thường."
Cậu từ tổn ăn hết chỗ sủi cảo tôm kia rồi mới quay đầu nhìn chị Châu đang đứng bên cạnh: "Lĩnh vực nào cũng cần có người chuyên về lĩnh vực đó. Cơm hôm nay khó ăn quá, sau này đừng để cho những người không có phận sự vào bếp nữa"
Chị Châu hết sức kinh ngạc rồi vội vã gật đầu: "Vâng, vâng, thưa cậu chủ nhỏ. Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa." đã nhìn thấy đồ ăn ngài Hoắc
Nhưng rõ ràng là chị Châu làm vô cùng đẹp mắt, hương vị chắc chắn cũng sẽ rất ngon mà! Lê Việt Bách vốn đang giả bộ dùng bữa, nhưng vẫn không ngừng trộm liếc thái độ của Vân Thiên. Cho đến lúc anh ấy ăn xong một cái bánh bao thì lập tức phát hiện mình không dừng lại được nữa,
Anh ấy gặp dưa muối kèm với một miếng dimsum rồi ù ù cạc cạc tiếp lời: "Sao lại thể được, chú ăn thấy ngon lãm! Đây là bữa sáng thơm ngon nhất mà chủ từng nếm qua đẩy. Tiếu Thiên, có phải yêu cầu của cháu hơi cao quá rồi không?"
Anh ấy vừa nói, lại như vừa nghĩ đến cái gì, lập tức đặt đũa xuống lầy điện thoại ra: "Hê hê, tôi phải chụp lại gửi cho sự huynh Vương Thiên Hạo và sư huynh Hắc Diệm mới được. Tối qua bảo bọn họ ngủ lại đó không cần quay về. Hôm nay bọn họ bỏ lỡ bữa sáng này khác nào bỏ lỡ bữa sáng đầy màu sắc của đầu bếp Mễ Kì Lâm đâu cở chứ, cho bọn họ hối hận..."
Triệu Thanh Xuân cạn lời trợn trắng mắt, lấy cùi chỏ chọc chọc hồng Lê Việt Bách, cố đè cho giọng thật nhỏ: "Anh có bị ngốc không đấy? Chi cần vị giác không có vấn đề là đã biết bữa sáng hôm nay rất ngon rồi. Tiểu Thiên nói như vậy không phải là muốn làm cho bố Tiểu Thiên đau lòng mà là vì không muốn bố mình vào bếp nữa. Ai mượn anh cầm đèn chạy trước ô tô?"
Lý Việt Bách sửng sốt, sau đó mới hiểu ra vấn đề, chụp hai bức ảnh rồi lập tức bỏ điện thoại xuống, tấm tắc nói: "À, ban nãy mới ăn một miếng thì thấy dimsum khá ngon, nhưng bây giờ nuốt xong một lát lại cảm thấy thực ra cũng không có gì đặc biệt. Hạt cơm hình như hơi cứng, ăn dính răng. Còn dưa muối thì chưa chín tới, cho hơi nhiều muối nữa..."
Lông mày nhỏ của Vân Thiên lập tức nhíu lại, không mấy vui vẻ cắt lời: "Không ngon thì ăn ít thôi. Người lớn các cô các chú dạy bọn trẻ chúng cháu lúc ăn không được nói chuyện, sao mấy người lại nói nhiều quá vậy?"
Lê Việt Bách lập tức hóa đá.
Tại sao lời nịnh hót của anh ấy lại phản tác dụng rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT