Lục Thiên Bảo ngồi một mình ở vị trí cuối cùng trên dãy bàn dài, ôm chén rượu mà co quấp lại: "Cậu đừng nhìn tôi. Hỏa lực của địch mạnh quá, tôi là người không được chào đón nên không có quyền lên tiếng."

Hoắc Kiến Phong cười khẽ ra tiếng, nhạt nhẽo nói: “Được, đêm nay để cho mấy người quyết định. Nếu không muốn để tôi dễ dàng ngồi ở vị trí này thì tôi phải làm sao mới được ngồi đây hả?"

Ha, vậy là cuối cùng vẫn ngồi lại bên cạnh Tiêu Nhi?

Triệu Thanh Xuân nghe anh nói vậy mới ý thức được mình dùng từ ngữ có chỗ sai sót, muốn đổi nhưng không kịp nữa.

Tròng mắt của cô chuyển động, lập tức nảy ra ý hay: "Cậu lại đây, đứng ra bên này"

Đầu tiên, Triệu Thanh Xuân đưa Lục Thiên Bảo từ chỗ cuối cùng đi lên, sau đó chỉ huy những người khác đổi chỗ, ẩn từng người vào ghế: “Được đấy, cứ như vậy đi, hoàn hảo." Rốt cuộc cũng điều chính xong chỗ ngồi. Tiêu Nhi ngồi bên phải dãy bàn dài, kế tiếp theo thứ tự là Tiểu Thất, Lục Thiên

Bảo và Lê Việt Bách.

Về phía Triệu Thanh Xuân thì ngồi bên trái dãy bàn dài, kế tiếp theo thứ tự là Vương Thiên Hạo, Hắc Trạch, sau đó mới đến Hoắc Kiến Phong.

Triệu Thanh Xuân vỗ tay, cảm thấy mỹ mãn: "Đừng nói tôi không cho anh cơ hội. Bây giờ kẹp giữa anh và Noãn Noãn, mặc kệ từ trái qua phải hay từ phải qua trái, đều là ba người. Nếu đại hội nói xấu bắt đầu mà anh có thể biểu hiện khiến mọi người hài lòng thì cho anh đoi chỗ, để anh ngồi gần Noãn Noãn hơn. Đêm nay anh có thể ngồi cạnh Noãn Noãn hay không thì phải xem bản lĩnh của anh." “Được thôi" Hoắc Kiến Phong vui vẻ gật đầu: "Mấy người đã nói vậy thì tôi cũng chấp nhận. Nhưng mà tôi có một yêu cầu, đó là mọi người có thể tùy ý công kích tôi nhưng không được liên lụy đến Tiêu Nhi"

Ánh mắt lưu luyến của anh dừng trên mặt Tiêu Nhi, mọi người lại bị bắt ăn một đồng cơm chó.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Triệu Thanh Xuân đại diện lên tiếng: "Anh vốn không có quyền đề ra yêu cầu. Nhưng xem xét một hồi thấy yêu cầu này cũng không quả đáng nên chúng tôi miễn cưỡng thông qua."

Giọng điệu của cô khiến cho mọi người thích thủ cười phá lên, Hoắc Kiến Phong vốn trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo giờ đây cũng nở một nụ cười dịu dàng.

Bọn họ đều là bạn bè tốt nhất của Tiêu Nhi, đã chia sẻ cho cô rất nhiều tình thương và sự ấm áp. Sau này họ chắc chắn sẽ trở thành người một nhà. Tiêu Nhi thấy ván đã đóng thuyền bèn đứng dậy, nâng ly rượu lên: "Thân là chủ nhà, tôi xin kính mọi người một ly. Cảm ơn mọi người đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, đã chăm sóc tôi và người lớn trong gia đình. Cuộc đời có thể quen biết những người bạn tốt như mọi người đúng là vinh hạnh của tôi. Ly này tôi sẽ uống trước để tỏ lòng kính trọng

Dứt lời, cô nâng chén rượu, ngửa đầu định uống một hơi cạn sạch. Triệu Thanh Xuân vội vàng vươn tay ngăn cản: "Không được đâu, đừng tưởng rằng cậu uống thuốc rồi muốn làm gì thì làm. Cũng không tới lượt cậu uống ly rượu này"

Cô nắm lấy bàn tay đang cầm chén của Tiêu Nhi, ánh mắt chậm rãi nhìn mọi người một lượt: “Lời cảm ơn của cậu bọn tôi đã tiếp nhận rồi. Chúng tôi cũng không làm gì to tát, chỉ là chăm sóc lần nhau thôi. Chén rượu này... để ngài Hoắc uống đi.” "Đúng đúng. Để ngài Hoắc uống" Lê Việt Bách lập tức phụ họa theo.

Những người khác cũng gật đầu.

Tiêu Nhi vội vàng xua tay: "Không được, thân thể anh ấy vừa mới hồi phục. Tiếp theo vẫn còn nhiều tiết mục, đâu thế để ảnh uống nhiều vậy.” "Hu hu, Tiêu Nhi, cậu đang trách tớ phải không?" Triệu Thanh Xuân ra vẻ thương tâm, miệng méo xệch như sắp sửa khóc đến nơi.

Lê Việt Bách bênh vực người phe mình ngay: "Tiêu Nhi, thế là không hay à nghen. Còn chưa chơi mà đã che chở người ta thể rồi, vậy coi sao được!" "Phải đấy, phải đẩy."

Vương Thiên Hạo, Hac Trạch cũng thổn thức nói: “Em gái, chỗ này toàn là bác sĩ, hơn nữa em còn là thiên tài y học. Anh ta thành ra như vậy mà em còn cứu được, chả lẽ lại sợ vài ly rượu?"

Mọi mũi tên đều hướng về phía Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong đứng dậy: “Tiêu Nhi, anh không sao đâu. Bây giờ anh rất khỏe mạnh."

Anh đã từng khinh thường việc quan hệ xã giao với mọi người nhưng vì cô, anh không ngại làm điều đó.

Nói xong, anh sẵn sàng nâng ly rượu lên.

Nhìn bộ dạng bất chấp tất cả vì Tiêu Nhi của anh, Lục Thiên Báo dựa vào lưng ghế, cảm thán nói: "Tôi nói mấy người một câu, A Đình trước kia không hề uống rượu. Biết vì sao không? Vì không ai có thể khiến cậu ta uống. Cậu ta không uống thì thôi chứ một khi đã bắt đầu thì có thể đánh bại mọi kẻ thách thức." “Trời, giỏi vậy sao?”

Mọi người tò mò nói: "Đêm nay chúng tôi nhất định phải tận mắt chứng kiến năng lực của ngài Hoắc”

Hoặc Kiến Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Đúng là anh em cây khế. Lúc quan trọng nhất thì đâm chọc bạn bè”

Lục Thiên Bảo đắc ý lắc lắc mái tóc xám trắng: "Đâu còn cách nào. Ai bảo tôi là anh em duy nhất của cậu? Trách nhiệm này không thể nhường cho ai”

Mọi người cười ầm lên, ai cũng muốn xem kịch hay. Chỉ có Tiêu Nhi tỏ vẻ lo lắng trong ánh mắt.

Hoắc Kiến Phong nhìn cô trấn an, thắng thần nâng ly: “Được, tôi kính mọi người trước." Anh ngửa đầu, trong chốc lát đã uống cạn ly rượu vang đỏ.

Ảnh đèn rọi vào chiếc cổ thon dài, yết hầu của anh hơi chuyển động. Tiêu Nhi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. "Hay lắm." Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, vỗ tay âm âm.

Kết thúc tràng vỗ tay, Triệu Thanh Xuân mở miệng nói: "Khách sáo thể đủ rồi, đại hội nói xấu xin được chính thức bắt đầu. Là bạn thân của Tiếu Nhi nên tôi sẽ lên sân khấu đầu tiên. Mọi người đừng có tranh với tôi đấy"

Mọi người sôi nổi gật đầu, không ai phản đối hết.

Triệu Thanh Xuân uống một chén rượu giải khát: “Trước tiên, điều tôi muốn nói chính là về ngài Hoắc, về sức hấp dẫn của tổng giám đốc Hoặc. Năm ấy dựa vào vẻ bề ngoài ít ỏi mà anh khiến cho Tiêu Nhi nhà chúng tôi chết mê chết mệt”

Cảm giác vừa nói ra đã không thể giải bày tràn đầy trong lòng, Triệu Thanh Xuân hằng giọng, nói một cách cường điệu: "Chỉ vì một lần nhìn thấy anh trong đám đông mà từ đó về sau không thể quên được vẻ đẹp đó."

Dáng vẻ của cô khiến mọi người cười thành tiếng, xém chút nữa thì phun hết rượu ra bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play