Tiêu Nhi nghiêng đầu nhìn Vân Thiên, trong lòng vô cùng xúc động. Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ gương mặt non nớt, nhìn chăm chủ một lúc lâu rồi mới ôm cậu vào lòng, hôn một cái: "Con trai, con tuyệt Con chính là niềm tự hào của

Triệu Thanh Xuân nghe thấy thế, nước mắt cũng rưng tưng: "Cục cưng, con cũng là niềm tự hào của di!"

Lúc lựa chọn học y, bọn họ đều lập chí trở thành bác sĩ giỏi để cứu chữa cho những người bệnh. Nhưng bây giờ, ý tưởng thực tiễn của Vân Thiên lại là dựa vào người dân bình thường để giải quyết vấn đề cốt lõi của căn bệnh dân sinh. “Cục cưng, con cũng là niềm kiêu ngạo của cậu!”

Cả đám người nhao nhao khen Vân Thiên, bầu không khí trong trở nên cực kỳ náo nhiệt. Vẻ mặt của cậu cuối cùng cũng dịu xuống, khóe miệng mim cười, gương mặt hơi ửng hồng: “Tất cả là nhờ mọi người và mami đích thân dạy dỗ, con chỉ cố gắng hết sức mọn mà

Vân Thiên nói tới đây, đột nhiên lại im bặt. Mọi người tò mò nhìn theo tầm mắt của cậu. Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Kiến Phong đã lặng lẽ bước vào cửa, lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ.

Sắc mặt của Vân Thiên lập tức trầm xuống: “Ông bà cổ, các di, các cậu à, cháu mệt rồi nên lên lầu ngơi một chút. Lúc ăn cơm tối, phiền mọi người để phần cho cháu!"

Cậu lễ phép cúi chào rồi xoay người đi lên lầu. Sau khi đi được hai bước, Vân Thiên quay người lại nhắc nhở: không thích lúc cả nhà ta ăn cơm lại có quá nhiều người ngoài ở đây."

Ông cụ Tiêu Thiên Đức và bà Lý Thiên Kim nhìn nhau, trong lòng họ đều đưa ra một kết luận: "Người ngoài mà thằng nhóc này nói là Hoắc Kiến Phong. Đây chính là sự bài xích một cách rõ ràng!"

Tiêu Nhi chẳng thể làm gì được chỉ đành khoanh tay đứng nhìn. Cô nhìn Hoắc Kiến Phong với ánh mắt thương nhưng không giúp được gì. Đến tận khi bóng dáng của Vân Thiên biến mất khỏi tầm mắt, và Lý Thiên Kim mới hạ giọng nói với vẻ ân cần: "Thế này là cháu đã chọc phải thằng bé rồi!" Hoắc Kiến Phong cười khổ nói: "Ông bà ngoại à, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng cháu cũng không biết mình chọc phải Vân Thiên lúc nào. Thằng bé này quả cá tính, cháu vẫn phải cần thời gian để học tập!”

Đây vốn là lời phàn nàn, nhưng lời này phát ra từ miệng anh lại lộ rõ vẻ cưng chiều.

Bà Lý Thiên Kim cười hiền hòa: "Thế thì cháu phải cố gắng nhiều vào."

Bà cụ chỉ biết cách đó vài hôm anh bị bệnh, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ già nua của Hoắc Kiến Phong. Vì thế khi nhìn thấy diện mạo hiện tại của anh thì không hề kinh ngạc. Nhưng ông cụ Tiêu Thiên Đức thì lại trợn tròn mắt. "Thế này... Thế này là khỏi rồi phải không?" Hai mắt của ông cụ trở nên sáng ngời, giọng nói cũng hơi run run vì quá vui mùng

Hoắc Kiến Phong cung kính với hai người một cái: “Vâng, cháu đã khỏi rồi. Cảm ơn ông ngoại và Cổ Thần đã cho cháu thần dược trị trăm bệnh.”

Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng. Tiêu Nhi hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hoắc Kiến Phong, gương mặt cô trở nên ứng đỏ. Ông cụ Tiêu Thiên Đức vẫn chưa thỏa mãn, kéo tay của anh rồi bóp bóp, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Tốt, tốt lắm. Đây là chuyện tốt!”

Ông cụ vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền tới giọng nói sang sảng của Cổ Thần: "Có chuyên gì tốt vậy? Sao không gọi tôi tới?"

Cổ Thần mặc trang phục của thời Đường màu xanh nhạt, có thêu hoa chim. Ông lão đang vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhanh nhẹn bước tới. Thấy gương mặt của Cổ Thần hồng hào, mập hơn rất nhiều so với lần chia tay trước, Tiêu Nhi cười hì hì trêu: "Ông à, ông đang sợ có gì ăn ngon mà bị ăn mất à? Nhìn thân hình này của ông, có vẻ những ngày qua, cuộc sống của ông rất tốt, ăn rất nhiều đồ ngon. Có phải không?"

Tiểu Thất che miệng cười trộm: "Chị Tiêu Nhỏ à, nào chỉ dừng lại ở ăn rất nhiều. Ông nội ăn vui tới mức quên cả trời đất ấy chứ!"

Mặt của Cổ Thần ứng đỏ, trừng mắt nhìn cô ấy với vẻ oán trách: “Con nhóc này, nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Chỉ hiểu chứ không nói toạc ra thì chúng ta vẫn là bạn tốt!"

Tiêu Nhi cười ha hả: "Tiểu Thất à, chi trong thời gian ngắn như vậy, tiếng Nước Z của em càng ngày càng lưu loát đấy. Cụm vui tới mức quên cả trời đất dùng rất đúng. Ông Cổ Thần, ông cũng rất giỏi nha, ngay cả ngôn ngữ trên mạng cũng biết!"

Tiểu Thất cười ngại ngùng. Cổ Thân thi kiêu ngạo nhưởng mày: “Đương nhiên rồi, chuyển đi này của tôi đúng là không vô ích. Tôi vốn đã cảm thấy ăn được hết mọi thứ... À không, học được hết mọi thứ rồi, có thể trở về nhà. Nhưng bây giờ, thấy cả hai cháu đều trở về bình an, tôi lại cảm thấy thật ra vẫn có thể ở lại một thời gian nữa. Ở lại học thêm để tiến bộ hơn nữa"

Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông lão luôn nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải như rada vậy: “A, rất tốt, rất tốt! Chàng trai này rất khỏe mạnh. Xem ra thuốc mà tôi và ông ngoại cháu điều chế ra có tác dụng rất tốt. Từ đó có thể thấy Đông y của Nước Z quả thật là uyên thâm, vẫn còn cơ hội để khai thác, phát triển."

Ông cụ Tiêu Thiên Đức liếc mắt nhìn Cổ Thần với ánh mắt lạnh lùng, vạch trần một cách vô tình: “Ông muốn tiếp tục ăn chùa, ở chùa thi có. Lại còn nói đường hoàng đến vậy!”

Cổ Thần mở to hai mắt, tỏ ra nghe không hiểu: "Ö! Ông nói ăn đường gì cơ? Không ăn, không ăn đâu. Tôi đã nhiều tuổi, răng yếu rồi."

Ông cụ Tiêu Thiên Đức trừng mắt với Cổ Thần, Tiêu Nhi vội vàng giảng hòa: "Ông ngoại à, đúng lúc cháu cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông Cổ Thần. Chúng ta tạm thời cứ duy trì hiện trạng này đi. Ông Cổ Thần, mong rằng ông sẽ chỉ dạy cháu"

Trong khoảng thời gian này, ông lão đã giao lưu, học được văn hóa của Nước Z. Cổ Thần vội vàng thay đổi dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của mình thành khuôn mặt cười: "Được, được, không thành vấn đề. Tôi thích nhất những cô bé ham học hỏi như cháu."

Thấy cháu ngoại bảo bối của mình lên tiếng, ông cụ Tiêu Thiên Đức cũng không nói gì thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play