“Để anh ấy đưa địa chỉ cho tài xế, tài xế sẽ đi theo hướng dẫn." Hoặc Kiến Phong mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh. Tiêu Nhi nhớ rắng Vân Thiên đang giận dỗi, cô định nhắc nhở nhưng thậm chí Vân Thiên không thèm nhìn Hoắc Kiến

Phong lấy một cái, cậu lạnh lùng nói: “Không cần, tự chúng tôi có xe." Khi giọng nói của cậu vừa cất lên thì hai chiếc xe bảo mẫu sang trọng màu đen đã dừng ngay sát phía trước đoàn xe của họ.

Cửa xe mở ra, tài xế và người đang ngồi trên ghế lái phụ cùng nhau xuống xe, một nhóm bốn người củi đầu trước Vân Thiên và Tiêu Nhi, nói với giọng điệu cung kính: "Cậu chủ, bà chủ, chúng tôi đến đón hai người về nhà."

Tiêu Nhi giật minh, cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu: "Lưu Trạch Đông?"

Lưu Trạch Đông mim cười: "Chào bà chủ! Tôi đã hoàn toàn rời khỏi hoàng tộc nước Thanh Bạch, hiện đang là trợ lý riêng của cậu chủ Vân Thiên, tôi rất vui khi được làm việc cho bà chủ và cậu chủ một lần nữa."

Bên phía đoàn xe của nhà họ Hoặc, những người khác cũng lần lượt xuống xe, ngơ ngác nhìn tình hình xung quanh.

Khi Hoặc Tuấn Nghĩa nghe được tin Vân Thiên có trợ lý khác, anh ta lập tức gạt đám người sang một bên và bước lên phía trước: "Cái gì? Anh là trợ lý riêng của Vân Thiên, vậy tôi là trợ lý riêng của ai? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có tranh giành miếng cơm với tôi!"

Trên gương mặt của Lưu Trạch Đông vẫn duy trì nụ cười máy móc, không hề để ý đến anh ta.

Bầu không khi đột nhiên trở nên khó xử,

Thấy thế, Lộ Tây nói với Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong: "Đây là hành trình mà anh trai đã sắp xếp ổn thỏa từ trước."

Sắp xếp ổn thỏa từ trước...

Tiêu Nhi quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, Hoac Kiến Phong cũng đang quay đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời xác định phán đoán trong lòng minh.

Thắng nhóc này không định cho bất kỳ cơ hội nào mà trực tiếp ra tay.

Vân Thiên không nói lời nào, cậu năm tay Tiêu Nhi đi về phía xe của mình.

Hoắc Kiến Phong cảm thấy hơi do dự, anh còn chưa kịp đi tới đó ngăn cản thì Hoắc Tuấn Nghĩa đã lao tới, hơi đấy Lưu Trạch Đông ra rồi chặn phía trước: “Bẻ con, cháu như vậy là có ý gì? Cháu không trở lại nhà họ Hoặc cùng chúng ta ư? Có thể bà nội vẫn đang chờ cháu ở nhà thì sao?"

Vân Thiên nắm chặt tay Tiêu Nhi, gương mặt không chút biểu cảm nào, cậu lách qua người anh ta và nói với giọng điệu lanh lùng: “Lúc đó tôi đến nhà họ Hoắc là vì Tập đoàn Hoc Kiến đang đứng trước nguy cơ sống còn, vấn đề là phải tìm được một người đáng tin cậy. Hiện tại Tập đoàn Hoắc Kiến đang không ngừng phát triển, hơn nữa người thực sự nên phụ trách nhà họ Hoắc cũng đã trở về rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, không cần phải đến nhà họ Hoắc nữa." “Như vậy không được! Cháu có thể không quan tâm đến chuyện của công ty, nhưng không thể mặc kệ ta được." Hoàc Tuấn Nghĩa muốn khóc cũng không ra nước mắt, suýt chút nữa thì nhào tới ôm đùi Vân Thiên.

Lần này Lưu Trạch Đông đã chuẩn bị từ trước, dùng một tay kéo anh ta ra: "Cậu hai nhà họ Hoắc à, cậu mất hết liêm sỉ rồi."

Trong khi hai người vẫn còn đang lôi kéo thì Vân Thiên và

Tiêu Nhi đã lên xe.

Hoắc Kiến Phong lấy lại tinh thần, đôi chân dài lập tức bước đi theo, nhưng khi anh vừa định nhấc chân bước lên xe thì chợt nghe thấy Vân Thiên nói: "Nhà của chúng tôi rất nhỏ, không chứa được quá nhiều người. Ngài Hoắc, ngài vẫn nên dẫn người của ngài trở về nhà họ Hoắc đi thì hơn!”

Ngài Hoặc!

Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, không phải bác Hoắc mà trực tiếp gọi ngài Hoác rồi sao?

Gương mặt của anh vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại cuồn cuộn sóng. Mặc dù Triệu Thanh Xuân, Lê Việt Bách và Tiểu Thất không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong trận chiến này bọn họ đã chọn đứng về phía Vân Thiên theo bán năng, cá ba nhanh chóng lên một chiếc xe phía sau, đóng cửa lại và rời đi.

Lưu Trạch Đông đẩy Hoắc Tuấn Nghĩa sang một bên, sau đó cùng Lộ Tây lên chỗ ngồi phía trước.

Chẳng mấy chốc hai chiếc xe đã lần lượt rời đi.

Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn đèn xe phía sau sáng lên, anh ta bực bội giậm chân: "A Phong, cậu nhìn lại mình xem, vừa trở về đã chọc giận Vân Thiên khiến nó bỏ đi rồi, cậu làm bố kiểu gì thế? Cậu còn đứng lấy làm g..."

Hoắc Kiến Phong liếc mắt, lạnh lùng lườm anh ta một cái.

Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo tiêu điều xông thắng vào mặt mình, giọng nói lập tức trở nên yếu ớt hơn: “Anh... Ý của anh là cậu mau nhanh chóng đuổi theo đi, người... người một nhà nên xum vầy với nhau mới tốt..."

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong đã dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Ừm, tôi biết rồi. Anh và bọn họ trở về trước đi, báo bà nội đừng lo lắng, tôi sẽ đưa họ trở về”

Nói xong, anh liếc nhìn tài xế, tài xế lập tức nhảy xuống xe cung kính giao chìa khóa xe cho anh. Khi chiếc xe rời đi, áp lực xung quanh dường như được giảm bớt hơn.

Hoắc Tuấn Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói với vẻ hậm hực: “Chẳng trách thằng nhóc kia lại tức giận như vậy, gương mặt đó quả thực là giống y như đúc với bổ nó. Không thể dây vào, không thể dây vào được mà, một nhà ba người, bất kì ai cũng không thể dây vào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play