Ôn Thục Nhi vội vàng ngăn lại: "Cậu quen biết nhiều người nên hãy giúp tôi tìm một chuyên gia về tài chính kế toán, phải là đáng tin đấy nhé.
Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm người thỉnh giáo."
"Chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao?" Lê Việt Bách không cho là như vậy, thoải mái nói: “Ok! Hẹn gặp lại ở trường vào thứ hai."
"Như vậy đã được rồi sao?" Ôn Thục Nhi bất an dặn dò: "Phải là chuyên gia, nhất định phải là người có thể tin tưởng."
"Được rồi! Đồ dài dòng!" Lê Việt Bách chán ghét nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Ôn Thục Nhi cầm điện thoại, nhất thời ngây ra.
Trong những năm qua, cô đã cố gắng làm cho mình trở nên vô hình nên quả thực có quá ít người xung quanh có thể giúp đỡ.
May mắn thay, người anh em tốt này sẽ giúp thu xếp bất cứ lúc nào!.
Nghĩ đến đây, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại.
Bây giờ trong gia đình này, không chỉ có người muốn hại bà nội, mà còn có người đang ngấm ngầm moi tiền của nhà họ Hoắc!.
Bệnh viện K của thành phố, văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ Lê lịch sự đưa báo cáo kết quả khám nghiệm mới nhất của Tổng Phi Phi cho Hoắc Kiến Phong: "Anh Hoắc, thông qua sự xác nhận nhiều lần của chúng tôi, chỗ tụ máu trong não của cô Tống, tình hình khuếch tán rất tốt.
Đây là kết quả so sánh của vài kết quả kiểm tra.
Chúng tôi nghĩ quả thực không cần phải bất chấp rủi ro lớn để phẫu thuật.
".
Hoắc Kiến Phong cầm lấy bản báo cáo, xem kỹ càng.
Anh không biết về các thuật ngữ chuyên môn, nhưng những bức ảnh trong báo cáo cho thấy rõ ràng rằng máu tụ trong hộp sọ của Tống Phi Phi đang mờ dần và thu hẹp.
Thấy vẻ mặt không còn nghiêm nghị nữa, bác sĩ Lê thận trọng nói tiếp: "Tôi cũng đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến để hội chẩn.
Đề nghị sơ bộ của chúng tôi bây giờ là quan sát thêm.
Các anh hãy định kỳ đưa cô Tổng đi kiểm tra lại để đảm bảo tình trạng của cô ấy đang dần trở nên tốt hơn là được."
Ngô Đức Cường kinh ngạc: "Ý của các anh là, cô Tống có thể xuất viện rồi sao?".
Bác sĩ Lê gật đầu: "Đúng vậy.
Nói chính xác, thể chất của cô Tống không có vấn đề gì, thực ra cô ấy đã đạt đủ tiêu chuẩn đề xuất viện.
Quan trọng hơn là cô ấy hiện tại rất ghét môi trường bệnh viện, nếu đã không cần thiết phải điều trị nữa, chúng tôi khuyên cô ấy nên xuất viện trước.
Thay đổi môi trường chắc sẽ có lợi hơn cho việc hồi phục trí nhớ và tinh thần của cô ấy lúc này."
Anh ta vừa nói vừa chú ý tới biểu hiện của Hoắc Kiến Phong: "Nếu anh Hoắc đồng ý, chúng tôi có thể sắp xếp cho chuyên gia tâm lý đến gặp riêng với cô Tống để điều trị tư vấn tâm lý."
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhẹ nói: "Cũng được.
Sau khi thu xếp xong tôi sẽ thông báo cho các anh biết thời gian xuất viện cụ thể."
"Được."
Bác sĩ Lê thầm thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy đưa họ ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc, Hoắc Kiến Phong lạnh giọng nói: "Chuyện tôi.
nhờ cậu liên hệ với nhà họ Tống thế nào rồi?".
Đẩy xe lăn, Ngô Đức Cường vừa đi vừa nói: "Gia đình nhà họ Tổng hồi đó đã di dân toàn bộ, họ dã phát triển rất tốt trong những năm qua.
Những người họ hàng khá thân thiết với họ hiện đã ở nước ngoài, trong nước đã không còn những người thân đáng tin cậy rồi."
Anh ta dừng lại trước khi nói tiếp: "Về phần bố mẹ cô Tống, hình như họ đã đoạn tuyệt với cô Tổng, khi tôi gọi điện thì họ rất lạnh lùng, thậm chí họ đã biết cô Tống bị thương và bất tinh nhưng họ không có ý định quay lại, Cho đến khi tôi liên lạc lại với họ vào hôm nay, bọn họ mới nói là sẽ quay lại, nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho thời gian cụ thể."
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhịp nhàng gỗ ngón tay lên tay vin, chậm rãi nói: "Tìm người dọn dẹp tòa biệt thự ở ngoại ô phía đông, cô ấy xuất viện thì.
sẽ trực tiếp chuyển đến đó."
Ngô Đức Cường sửng sốt, bất giác dừng lại, "Cậu ba, chuyện này không phải là không thích hợp cho lắm sao? Biệt thự đó, là nhà tân hôn mà bà cụ chuẩn bị cho cậu, cậu và...."
"Đó chỉ là một ngôi biệt thự củ.
Có gì mà thích hợp với không thích hợp, để trống thì cũng lãng phí."
Hoắc Kiến Phong lập tức ngắt lời: "Người giúp việc và nhân viên bảo vệ phải là người tốt nhất, bất kể thế nào.
Ngoài ra, phải có thêm hai bác sĩ có giấy phép hành nghề y nữa, tốt nhất là bác sĩ tâm lý có tư cách."
Ngô Đức Cường nắm chặt tay cầm xe lăn.
Cậu ba, cậu đang quan tâm đến cô Tống quá rồi!.
Thật buồn biết bao nếu cô ba biết được!.
Trước cảnh đó, Ngô Đức Cường cảm thấy thương cô ba khi nghĩ lại.
Nhưng hiện tại, anh ta đã chọc tức chủ nhân của mình một lần rồi, lại sợ có lần thứ hai nên đành tiếp tục đẩy xe lăn, thấp giọng đáp: "Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ giải quyết càng sớm càng tốt."
Khi Hoắc Kiến Phong trở lại phòng bệnh, Ngô Đức Cường xoay người đi sắp xếp.
Hoắc Kiến Phong dựa vào trên xe lăn, yên lặng nhìn Tống Phi Phi trên giường.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
"Anh Trung, căn biệt thự mà anh nói tới tháng trước, hãy để lại cho tôi một căn, lấy căn tốt nhất đấy."
g 155.
Ngày hôm sau.
Ôn Thục Nhi mở mắt ra, theo thói quen nhìn sang giường phụ.
Chiếc giường trống trơn, gọn gàng và sạch sẽ, không một nếp nhăn.
Rõ ràng là anh đã không trở lại vào đêm qua.
Ôn Thục Nhi chớp mắt, dưới mắt hiện lên một vẻ buồn bực.
Hôm qua khó khăn lắm mới ngủ bù được lại một chút, e là lại uổng công vô ích rồi...
Tầng dưới, phòng ăn.
Người giúp việc đã chuẩn bị một bữa sáng tinh tế và thịnh soạn.
Cháo bào ngư và hải sâm thơm ngon, bánh bột lọc tôm trong suốt như pha lê, canh sủi cảo cô yêu thích và các món ăn kèm khác.
Chỉ là các món ăn kèm, đã có mười mấy đĩa.
Món ăn kèm nhiều màu sắc kết hợp với món chính, được sắp xếp thành hình bông hoa ở giữa bàn, màu sắc, mùi hương và hình dạng đều rất tuyệt vời.
Nếu như là ngày thường, Ôn Thục Nhi sẽ nhảy dựng lên vì vui mừng, nhưng hôm nay, cô chỉ đứng nhìn, mãi vẫn không nhúc nhích.
Huy Hoàng cau mày bước tới cắt ngang: "Cô ba, cô sao vậy? Có phải món ăn không hợp khẩu không? Cô muốn ăn gì? Chúng tôi sẽ nấu lại cho cô ngay lập tức."
Ôn Thục Nhi hoàn hồn, cười đau khổ một cách đáng thương, "Không không, không cần.
Những món này đều đã rất ngon rồi.
Tôi vừa nhớ tới ở trường học có chuyện gấp nên chắc không kịp ăn, cho nên muốn nhìn chúng thêm một lúc."
Huy Hoàng ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy hộp đựng cơm giúp cô đổ đầy canh sủi cảo và mấy món ăn kèm: "Vậy thì cô cầm đi, vừa đi vừa ăn."
"Được rồi, cám ơn!" Ôn Thục Nhi cầm lấy chiếc hộp đựng đồ ăn rồi cười, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đi qua mọi người, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất đi.
On Thục Nhi ld dăng can một miếng sủi cảo, nước canh nóng hổi khiến cô phài the lưöi, nhíu đôi mày thanh tú lại.
Hầy, sao mùi vị của sủi cảo hôm nay hơi chua nhỉ?.
Hoàn toàn không ngon như lúc bình thường khi Kiến Phong ở nhà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT