Trong phòng khách, dì Mẫn đang dìu bà cụ chậm rãi đi về phía bên này.

Ánh mắt Ôn Thục Nhi quét qua, một sự tinh nghịch trong đáy mắt nhanh chóng lóe lên.

Cô nghiêm túc nhìn Vũ Tuyết Như, chớp chớp mắt, lớn tiếng hỏi: "Ý mẹ là, mẹ muốn để Kiến Phong kết hôn với chị Tống sao?" Vũ Tuyết Như nhướng mày thẳng thắn nói: "Đương nhiên.

Tôi muốn sửa chữa sai lầm của mình."

Ôn Thục Nhi vui vẻ vỗ tay: "Được thôi, được thôi, vậy thì thật sự là tốt quá rồi.

Khi bọn họ về bên nhau, thì con có thể yên tâm rời khỏi đây rồi.

Hầy, nói thật ra thì, áp lực khi sống ở đây quá lớn rồi."

Cô cúi đầu thở dài, cau mày lo lắng: "Gần đây con thật sự ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ còn gặp phải chuyện có người chết, nếu không phải con có tấm lòng tốt bụng, thì suýt chút nữa đã bị người khác giết chết rồi."

Như nghĩ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Tuyết Như, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Mẹ là người tốt, làm phiên mẹ hãy mau chóng cho con rời khỏi nơi đây! Có điều, khi con rời đi, có phải mẹ sẽ cho con một ít tiền không? Bởi vì bên nhà họ Ôn, bố, dì và cả em gái của con đều đang chờ đợi, nói rằng chỉ cần con được gả qua đây, cho dù là ly hôn, con cũng có thể nhận được rất nhiều tài sản! Nếu tôi không cầm tiền về, bọn họ nhất định sẽ đánh chết con...

Nụ cười tao nhã và kiêu ngạo của Vũ Tuyết Như cứng lại trên khuôn mặt bà ta.

Cô gái này là loại gì mà vẫn mặc cả một cách vui vẻ như vậy?! Trong lòng bà ta tức giận, vừa định bộc phát ra thì nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của bà cụ.

"Tuyết Như, con coi lời của mẹ như là gió thoảng qua tai sao?" Vũ Tuyết Như như bị sét đánh, cơ thể cứng đờ lại.

Bà ta nhìn Ôn Thục Nhi một cách dữ tợn, cổ gượng ra một nụ cười rồi cung kính đứng lên: "Đâu có đầu, mẹ.

Con chỉ là đang thuyết phục con dâu đừng để bụng chuyện giữa Kiến Phong và cô Tổng.

Là con bé tự hiểu lầm rồi."

"Hứ, mẹ mắt mù, chứ tai không điếc.

Bà cụ Hoặc lạnh lùng hừ một tiếng, giọng diệu tran đay về uy nghiêm cho dù là không tức giận.

Ôn Thục Nhi giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự ngượng ngùng trong bầu không khí, đứng lên như thường, cười nheo mắt nói: "Bà nội, buổi sáng tốt lành!" Cô chủ động dìu bà cụ ngồi xuống ghế chính, khéo léo bưng cháo tổ yến lên thử nhiệt độ trước khi đưa lên tay cho bà cụ: "Bà nội, bà ăn cháo đi.

Cháo tổ yến sào mới ra lò, cháo đặc và trắng, tổ yến trong như pha lê, vừa nhìn đã biết là rất ngon rồi!" Bà cụ Hoắc bưng bát cháo, trên mặt nở nụ cười yêu thương: "Ngoan lắm, ngoan lắm."

Dì Mẫn hiểu chuyện lui sang một bên, nói theo: "Những thứ được đưa lên bàn mỗi ngày, qua sự miêu tả của cô ba, như có thể ngửi thấy mùi hương luôn vậy.

Bà cụ, hôm nay bà phải ăn thật nhiều vào đấy!" “Ừm, mọi người thật có lòng.”

Bà cụ Hoắc cười khen.

Đương nhiên, Vũ Tuyết Như không nằm trong từ "mọi người" này.

Nhìn thấy ba người cười nói như không có ai bên cạnh, Vũ Tuyết Như căm hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Ôn Thục Nhi này đúng là loại giả tạo thích lựa gió bỏ buồm! Lẽ nào cô ta thật sự giống như lời Hoắc Vân Hạo đã nói, vẫn luôn giả vờ ngu ngơ sao? Ở trước mặt bà cụ, Vũ Tuyết Như không thể nói được cũng không thể hỏi được.

Bà ta cố nén lại cơn tức giận, nở nụ cười nhã nhặn lịch sự: "Mẹ, con ăn xong rồi, con đi trước đây.

Mẹ từ từ dùng đi!" Bà cụ Hoắc đang húp cháo, “Ừm”

một tiếng qua loa, rõ ràng là không hài lòng với bà ta.

Ôn Thục Nhi nhếch môi cười, đôi mắt sáng ngời, giọng nói lanh lånh: "Mẹ, mẹ đi cẩn thận nhé!" Vũ Tuyết Như suýt nữa tức hộc máu.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, lườm Ôn Thục Nhi một cách hung dữ, cầm túi xách, cất bước trên đôi giày cao gót.

Tiếng giày cao gót biến mất, bà cụ Hoắc đặt bát cháo trong tay xuống, an ủi nói: "Thục Nhi, cháu gái ngoan, gần đây ở nhà quả thực xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng đừng lo lắng, việc lớn đã có bà nội lo rồi! Cháu chỉ cần lo học hành, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ lung tung, biết không?”

Ôn Thục Nhi rũ mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cháu sẽ nghe lời bà nội."

"Tốt."

Bà cụ Hoắc nở nụ cười hài lòng, húp thêm vài hớp cháo.

Ôn Thục Nhi cẩn thận gắp sủi cảo hấp và bánh bao hấp cho bà: "Bà ơi, đừng chỉ húp cháo thôi, ăn thêm chút nữa đi.

Sủi cảo này có vỏ mỏng và nhiều nhân..."

Cô lại khen ngợi một hồi, bà cụ cười không ngậm được mồm.

"Được được được, bà nội ăn, bà nội ăn hết."

Dì Mẫn nhìn hai người họ với vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt.

Nơi có cô ba luôn rộn rã tiếng cười.

Đúng lúc này, quản gia Hoắc Minh vội vàng chạy vào: "Bà cụ, không ổn rồi, cậu hai đã bị tai nạn xe cộ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play