Giường phụ hơi thấp, cô gái ngồi xổm xoa bóp, tư thế vô cùng khó chịu.

Không lâu sau, mồ hôi chảy ra từ trán cô gái.

Cũng may, Hoắc Kiến Phong cũng vô cùng mệt mỏi.

Không bao lâu sau, hơi thở của anh trở nên đều đặn và chậm rãi, Cô gái thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên xoa xoa mồ hôi trên dâu, và đôi lông mày cau có của anh cũng giãn ra.

ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của người đàn ông.

Sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi dày, môi mỏng Ngay cả các góc cạnh của cằm cũng như tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của một bậc thầy, hoàn hảo đến từng li từng tí.

Khóe môi Ôn Thục Nhi cong lên, không nhịn được đưa tay lên miêu tả từng nét trên khuôn mặt anh: "Thật đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên TV!" Đầu ngón tay trắng nõn, xẹt qua màu xanh đen dưới mắt người đàn ông, đôi mắt trong sáng của cô gái lập tức nhuốm một vẻ đau thương.

Cô chu môi, thì thầm giận dữ: "Sức khỏe của anh yếu như vậy, mà lúc nào cũng phải vất vả như thế, không biết quý trọng bản thân.

Ngộ nhỡ sức khỏe cạn kiệt thì sao? Nếu anh kiệt sức, bà nội sẽ thương xót đến nhường nào chứ? Dì Mẫn sẽ cảm thấy đau khổ, bố mẹ sẽ xót xa và tôi cũng sẽ đau lòng...”

Ở cửa, Ngô Đức Cường yên lặng nhìn cảnh này.

Tiếng thì thầm nhẹ nhàng, cùng làn gió đêm được thôi qua tai, mắt anh ta bỗng đỏ.

Cô ba, thà bản thân không ngủ, cũng phải dỗ dành cậu ba ngủ trước! Tình cảm tốt đẹp như vậy, trên đời này sẽ không bao giờ có người thứ hai! Anh ta đóng cửa lại một cách im lặng và lặng lẽ lui đi.

Ôn Thục Nhi nhón chân tỉnh dậy, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong còn đang ngủ say, trên mặt lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm.

Cô suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra một lọ thuốc không nhãn mác và phun nhiều lần vào không khí phía trên chiếc giường phụ.

Cô khẽ che miệng và mũi nhìn màn sương trắng mịn rơi xuống.

Trên giường, mũi người đàn ông khẽ nhúc nhích, lông mi rung lên, khuôn mặt tuấn tú càng trầm mặc.

"Xong rồi!" Ôn Thục Nhi nhếch môi cười thầm, lại nhét thuốc vào túi rồi giấu đi.

Cô chỉnh lại quần áo, nhanh nhẹn mở cửa với chiếc cặp trên lưng rồi đi xuống nhà.

Trong phòng ăn, Ngô Đức Cường đang chỉ đạo người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.

Mọi người nhìn thấy Ôn Thục Nhi, lập tức cung kính nói: "Chào buổi sáng, cô ba!" "Chào buổi sáng mọi người!”

Ôn Thục Nhi đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, ngọt ngào đáp.

Cô ngồi xuống như thường lệ và vẫy tay với Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường vội vàng đi tới: "Cô ba, cô có gì cần dặn dò?" Ôn Thục Nhi vừa gặp đồ ăn sáng lên đĩa của mình, vừa dặn dò: "Tôi vừa thấy Kiến Phong ngủ rất ngon.

Nếu không có chuyện gì, hôm nay đừng gọi anh ấy, để anh ấy ngủ thêm một lát."

Ngô Đức Cường nghĩ đến tất cả những gì cô đã âm thầm làm cho cậu ba, anh ta lại cảm động: "Vâng vâng, tôi hiểu rồi.

Cô ba đừng lo lắng, hôm nay cậu ba không tự tỉnh dậy, thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi cậu ấy" Ôn Thục Nhi nhếch miệng cười giơ ngón tay cái lên: "Cho anh 10 nghìn like!" Ngô Đức Cường vui lây bởi nụ cười của cô, cũng cười theo.

Bình minh chiếu qua ô cửa sổ vào phòng ăn, Nam Uyển vốn im lặng mấy ngày nay dường như lại quay trở lại như ngày trước.

Ôn Thục Nhi ngấu nghiến hai cái bánh mì sandwich trong miệng uống thêm nửa cốc sữa, liền đặt bát đĩa xuống.

Thấy cô vội vàng xách cặp đi ra ngoài, Ngô Đức Cường nghi ngờ nói: "Cô ba, hôm nay là cuối tuần.

Cô lại có môn học tự chọn.

Cô có muốn đi học không?" Ôn Thục Nhi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Có tiết học, có điều không phải là tới trường học, mà là ở nhà chính bên đó, học tiết quản lý sổ sách do bà nội sắp xếp."

%3D Lớp học này lẽ ra phải được học vào tối qua, nhưng vì Tiểu Cao...

Nhìn thấy sắc mặt Ôn Thục Nhi có chút nhân lại, Ngô Đức Cường nghĩ cô lo lắng bản thân sẽ không học tốt được, vì vậy anh ta vội vàng khom lưng nắm tay, làm động tác cổ vũ: “Cô ba, cô có cá chép may mắn phù hộ, cô nhất định có thể làm được, cố lên!" Ôn Thục Nhi nhếch miệng, gật đầu lia lịa: "Ừm, tôi nhất định làm được."

Lời vừa dứt, cô vẫy tay với Ngô Đức Cường rồi vọt ra khỏi cửa.

Ánh nắng vàng buông trên vai cô, và mái tóc đuôi ngựa đen vẽ một vòng cung duyên dáng trên không trung.

Bốn từ nổi lên trong tâm trí Ngô Đức Cường: tràn đầy sức sống.

Tôi thực sự hy vọng rằng cậu ba có thể sớm hồi phục chữa trị, sớm khỏi bệnh và trở nên tràn đầy năng lượng như cô ba.

Nhà chính.

Khi Ôn Thục Nhi bước lên bậc thêm của sân trước, tình cờ nhìn thấy Hoắc Nhân Nghĩa trong bộ trang phục thể thao đi ra từ cửa chính.

Trước tòa nhà chính có hai con đường, một là đường bằng phẳng có thể cho xe lăn đi qua và hai là các bậc thang.

Hoắc Nhân Nghĩa vốn dĩ đã đặt chân lên con đường bằng phẳng, vừa nhìn thấy Ôn Thục Nhi, anh ta lập tức thu chân lại bước xuống bậc thềm, vừa đi vừa nói đùa: "Ồ, đây không phải là yêu quái xấu xí của nhà Kiến Phong sao? Cô tới làm gì vậy?" Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái, cúi đầu thành thật nói: "Bà nội kêu tôi học quản lý sổ sách, hôm nay là buổi đầu đi học" Sự bất mãn lóe lên trong mắt Hoắc Nhân Nghĩa.

Vốn nghĩ bà nội chỉ là nhất thời bốc đồng thôi, nhưng không ngờ lại thực sự sắp xếp lịch trình cho việc này.

Anh ta từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc Ôn Thục Nhi: "Hừ, trước đây Vân Hạo nói cô là yêu tinh mê hoặc bà nội cùng Kiến Phong, hãm hại cậu ta, tôi còn không tin.

Bây giờ xem ra cô thật sự là một con yêu tinh mà!" Ôn Thục Nhi ngơ ngác nhìn anh ta, đưa tay sờ lên mặt mình: "Anh hai, anh đang khen tôi xinh đẹp sao? Trong phim truyền hình, người phụ nữ xinh đẹp mới được gọi là yêu tinh đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play