Ngày càng có nhiều người liên tục tỏ rõ thái độ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chín trong số mười mấy cổ đông đã đồng ý bán cổ phần của họ cho Hoắc Kiến Phong..

Hoäc Kiến Phong không vội mà gật đầu với từng người họ để xác nhận, rồi nói với Hoắc Tuấn Tú: “Anh cả, làm phiền anh bảo thư ký của anh soạn thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần giúp em, gửi cho bộ phận pháp vụ kiểm tra xong, thì in ra và mang tới đây.”

Hoắc Tuấn Tú hất cằm nhìn thư ký đang đứng cạnh phòng họp, thư ký lập tức xoay người đi xử lỷ..

Hoắc Nhân Nghĩa vừa tức giận vừa lo lắng, không kìm được mà thách thức những cổ đông đó: “Các ông thực sự đã nghĩ kỹ chưa? Muốn rút đầu tư khỏi Hoắc Kiến chúng tôi vào thời điểm này?”

Chín người nhìn nhau, vẫn là chủ tịch Vượng lên tiếng trước: “Cậu hai, cậu đừng trách chúng tôi không có tình nghĩa, là cậu ba tự mình nói ra mà.”

“Nếu các ông không hung hăng ép bức người khác, Kiến Phong có nói vậy không?”

Cho dù đã đến lúc này, Hoắc Nhân Nghĩa vân không ngần ngại mà đứng ở bên Hoắc Kiến Phong không chút do dự: “Các ông hay suy nghĩ rõ ràng, nếu hôm nay các ông dám rời khỏi Hoắc Kiến, sau này gặp lại, thì sẽ là kẻ thù.”

Anh ta không ngần ngại sử dụng những lời đe dọa..

Hoắc Tuấn Tú nhẹ nhàng vỗ võ lên vai của anh ta, ánh mắt quét qua các cổ đông, nhẹ giọng nói: “Mọi người, xét về tuổi tác, mọi người đều là cánh tay đắc lực của Hoắc Kiến.

Hiện tại Hoắc Kiến chỉ mới trải qua một chút phong ba bão táp, mọi người liền bỏ mặc Hoắc Kiến như thế này, không cảm thấy đáng tiếc sao? Mọi người yên tâm, chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ xử lý một cách hợp lý và đưa ra lời giải thích cho mọi người..

Vì vậy, tôi hy vọng mọi người có thể cho Kiến Phong một cơ hội và cho chúng tôi một cơ hội.



Anh ta càng khiêm tốn và lịch sự, những người đó càng kiêu ngạo..

Chủ tịch Vượng khinh bỉ Hoắc Kiến Phong, nói bóng gió: “Cậu cả, không phải chúng tôi không cho cậu thể diện, mà là có vài người không hiểu chuyện.

Đã làm sai còn không xin lỗi, còn muốn khoác lác, tôi muốn xem là, cậu ta rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”

Lời này rõ ràng là nhằm vào Hoắc Kiến Phong..

Chủ tịch Trường lịch sự hơn: “Cậu cả, chút cổ phần đó của tôi thật sự không đáng bao nhiêu, rời đi hay ở lại đều không có ảnh hưởng gì.

Nhưng đối với tôi, chính là tâm huyết cả đời, xin lỗi.”

Hoắc Nhân Nghĩa càng nghe càng tức giận, căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cả, anh đừng thuyết phục bọn họ nữa..

Trước đây cũng chưa từng thấy bọn họ nói tới chuyện rút vốn và cổ phiếu, bây giờ rõ ràng chính là nhằm vào Kiến Phong, người nhà họ Hoắc chúng ta, cũng không cần những người như vậy.

Người muốn ở lại sẽ không rời đi, kẻ muốn rời đi cũng không giữ được.

Nhà họ Hoắc chúng ta không cần những kẻ vong ân bội nghĩa này…”

“Được rồi, Nhân Nghĩa.”

Hoắc Tuấn Tú nghiêm mặt lắc lắc đầu với Hoắc Nhân Nghĩa, ra hiệu anh ta đừng nói thêm nữa..

Hoắc Nhân Nghĩa trước giờ luôn nghe lời anh ta, miễn cưỡng ngậm miệng lại, nhưng vẫn hung tợn nhìn chằm chằm các cổ đông..

Hoắc Tuấn Tú hắng giọng: “Vì việc soạn thảo hợp đồng cũng cần có thời gian nên mọi người hãy bình tĩnh lại và cân nhắc lại, chúng ta cũng sẽ bàn bạc lại.”

Dứt lời, anh ta đẩy Hoäc Kiến Phong ra khỏi phòng họp..

Vừa thấy vậy, Hoắc Nhân Nghĩa cũng vội vàng đi theo..

Nhóm ba người nhanh chóng tiến vào văn phòng chủ tịch của Hoắc Tuấn Tú..

Cửa văn phòng đã đóng lại..

Vẻ mặt kiên định và ấm áp của Hoắc Tuấn Tú lập tức hiện lên sự lo lắng: “Kiến Phong, em rốt cuộc là có ý gì? Tại sao em tự mình quyết định mà không bàn bạc với bọn anh về chuyện lớn như vậy?”

“Mọi chuyện quá đột ngột, em cũng là ra quyết định một cách gấp gáp.”

Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong thản nhiên, giọng điệu cũng bình tĩnh: “Nói đến cùng, toàn bộ mọi chuyện đều do em gây ra..

Mấy năm nay, em cũng không có đóng góp gì cho công ty, bây giờ lại còn ảnh hưởng đến công ty, em phải có trách nhiệm khôi phục lại..

Hoắc Nhân Nghĩa ngồi xuống sô pha, cau mày nói: “Nhưng mà, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tuy rằng mấy người đó đều là cổ đông nhỏ, nhưng mua lại với giá gấp ba lần giá cao nhất, cũng phải hơn mười hai nghìn tỷ!”

Hoắc Kiến Phong nhìn anh ta, giọng điệu có chút ôn hòa trấn an hiếm thấy: “Không sao đâu.

Chuyện tiền bạc, em sẽ tự nghĩ cách, sẽ không động tới tài sản của gia đình và công ty.”

Hoäc Nhân Nghĩa khẽ khit mũi, liếc anh một cái: “Hứ, em thể nào cũng sẽ động tới, gia đình và công ty cũng phải có nhiều vốn lưu động như vậy để xoay vòng mới được đấy! Quan trọng là, bây giờ hoàn toàn không cói”

Giọng điệu không hề thân thiện..

Nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nếu gia đình và công ty có tiền, anh ta bằng lòng cho Hoäc Kiến Phong sử dụng..

Đuôi mắt dài và hẹp của Hoắc Tuấn Tú nhướng lên, một tay chống cằm, dường như cũng đang lo lắng vấn đề tiền vốn..

Ánh sáng từ khóe mắt len lén lướt qua hai người họ..

Hoắc Kiến Phong ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn Hoắc Nhân Nghĩa, mới nhẹ giọng nói: “Thật ra, còn có một lý do khiến em muốn mua cổ phiếu với giá cao.”

“Tuy bây giờ nhìn bề ngoài Hoắc Kiến vẫn thuộc về nhà họ Hoắc của chúng ta, nhưng cổ phần của các cổ đông cộng lại cũng không ít.

Nếu có người muốn tạo phản và ngấm ngầm hút một phần thị trường, thì bằng cách xúi giục cổ đông, cũng có thể dễ dàng mua được cổ phần từ tay bọn họ.”

“Thay vì như vậy, chi bằng chúng ta tự mua lại trước, để cho Hoäc Kiến trở thành Hoäc Kiến không ai có thể lay chuyển.”

Tay đang chống cằm của Hoắc Tuấn Tú nắm chặt, trong mắt nhanh chóng lóe lên vẻ nham hiểm..

Nhưng trong khoảnh khắc, anh ta lại trở lại bình thường, ánh mắt ấm áp, nửa đùa nửa thật: “Vậy nếu người nhà muốn tạo phản thì sao?”

Ánh mắt của anh ta, nhẹ nhàng nhìn sang Hoắc Kiến Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play