Ôn Thục Nhi nhíu chặt lông mày: “Vậy anh ấy ăn gì chưa?” “Vẫn chưa” Ngô Đức Cường thở dài, giọng nói trầm thấp: ‘Đã mười mấy giờ đồng hồ rồi, không ăn không uống cũng không động đậy, sắp trở thành tượng điêu khắc rồi.” Sức khỏe của anh ấy vốn đã không tốt, làm sao có thể như thế được? Ôn Thục Nhi lo lăng: “Vậy làm phiền anh cho tôi địa chỉ.” Ngô Đức Cường hơi do dự, nhưng vẫn gửi địa chỉ định vị vào điện thoại của Ôn Thục Nhi..
Có lẽ cô ba tới, có thể giúp được cậu ba..
Cho dù không thể thuyết phục cậu ba quay về, thì có thể dỗ dành cậu ba ăn một chút và vận động một chút cũng tốt..
Ôn Thục Nhi cúp điện thoại, trả lại Hắc Diệm điện thoại, sốt sắng nói: “Anh Hắc Diệm, cái viên Cửu Trùng trước để ở chỗ anh bán còn không?”
“Vẫn còn.” Hắc Diệm trả lời, không đợi Ôn Thục Nhi nói tiếp, lập tức mở tủ lấy ra một cái hộp, đưa cho cô: “Thục Nhị, tuy rằng thứ này rất tốt, nhưng dù gì cũng không thể giải quyết tận gốc được.” “Em biết, cảm ơn anh Hắc Diệm.” Ôn Thục Nhi cởi bỏ lớp ngụy trang, ôm chặt cái hộp trước ngực, xoay người đi thẳng tới bệnh viện..
Bệnh viện K của thành phố..
Vẫn chưa tới thời gian thăm người bệnh của buổi chiều, tầng ICU vốn dĩ trống trơn bỗng nhiên tràn ngập các phóng viên cầm máy ảnh, máy quay phim, micro và máy ghi ầm..
Bọn họ cùng chung một mục tiêu, đi thẳng đến Hoắc Kiến Phong ở trước phòng bệnh cao cấp..
Ngô Đức Cường không hề có sự phòng bị, nghe thấy động tĩnh định đẩy Hoắc Kiến Phong tránh đi, nhưng đã không kịp và đã bị các phóng viên vây quanh nghiêm ngặt..
“Cậu ba nhà họ Hoäc, anh và cô Tống Phi Phi nằm trong phòng bệnh có mối quan hệ như thế nào?” “Có người nói rằng cô Tống Phi Phi là mối tình đầu của anh.
Điều này có đúng không? Xin anh hãy trả lời trực tiếp.” “Cậu ba nhà họ Hoắc, nghe nói anh và cô Ôn chuẩn bị làm lễ cưới.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đám cưới của hai người có được tổ chức như đã định không?” Câu hỏi của phóng viên sắc bén hơn người khác, chắn trực tiếp ở trước mặt Hoắc Kiến Phong..
Ngô Đức Cường cau mày, một tay kéo xe lăn lại, một tay đi tới trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Đây là bệnh viện, xin mọi người hãy có chừng mực, đừng làm ồn ào.” “Chính là vì đã biết thân phận của chúng tôi, nên chúng tôi mới hy vọng cậu ba nhà họ Hoắc có thể nói cho chúng tôi biết sự thật.” Một phóng viên trả lời, và sau đó hỏi: “Cậu ba nhà họ Hoắc, cuộc hôn nhân của anh với cô Ôn là sự thật.
Là một người đàn ông đã có gia đình, anh nghĩ mình có thích hợp để túc trực ở trước phòng bệnh của người phụ nữ khác như thế này không?” Ngô Đức Cường chớp mắt nhìn phóng viên..
Nam, với một chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, với mái tóc dài vừa phải được thắt bím nhỏ sau đầu..
Nếu anh ta nhớ không lầm thì lần trước chính là người này đã hỏi những câu hỏi lắt léo nhất ở cửa công ty..
Ngô Đức Cường phản ứng lại ngay lập tức, những người này đã có sự chuẩn bị trước khi đến..
Anh ta nhanh chóng đứng trước mặt Hoắc Kiến Phong, hét lớn với phòng y tá: “Bảo vệ, mau gọi bảo vệ!” Y tá ở phòng y tá bị cảnh tượng đột ngột này làm cho hoảng sợ, sau khi nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn, nhanh chóng gọi điện thoại và đến giúp đỡ..
Người đàn ông ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn lên..
Khuôn mặt tuấn tú của anh phủ đầy sương giá, đôi mắt sắc bén quét qua mọi khuôn mặt trước mặt đầy tức giận..
Lần trước, vì bị Ôn Thục Nhi chen vào..
nên anh mới để bọn họ đi..
Lần này, anh sẽ không bao giờ mềm lòng! Cảm nhận được ánh mắt hung hăng và cái lạnh thấu xương của người đàn ông, Ngô Đức Cường thầm nén mồ hôi trong lòng..
Nhân lúc có y tá chen vào để giúp đỡ, anh ta cuối cùng có chút thời gian để lấy lại hơi, bình tĩnh siết chặt cánh tay của người đàn ông..
Người đàn ông dùng đôi mắt sắc bén như dao liếc một lượt..
Ngô Đức Cường cảm thấy sự áp lực, lắc lắc đầu và âm thầm nói bằng ánh mắt của mình: Cậu ba, nếu không nhẫn nhịn những chuyện nhỏ thì sẽ làm hỏng những chuyện lớn, đối phương rõ ràng là muốn ép cậu phải tuân theo sự chỉ phối.” Đôi mắt của người đàn ông hơi tối lại, trong đồng tử đen láy đang dâng trào sóng ngầm..
Câu hỏi của các phóng viên vẫn tiếp tục, từ nghỉ ngờ danh tính của Tống Phi Phi cho đến các cuộc công kích cá nhân..
“Cậu ba nhà họ Hoắc, chúng tôi có thể cho rằng cô Tống là kẻ thứ ba phá đám cuộc hôn nhân của anh và cô Ôn không?” “Mọi người đều nói người không được yêu trong cuộc tình mới là kẻ thứ ba? Cậu ba nhà họ Hoắc, có phải cô Ôn mới là người thứ ba giữa anh và cô Tống không?” Không phải, cô ba của chúng tôi sao có thể là kẻ thứ ba được! Ngô Đức Cường giữ chặt xe lăn và suýt thốt lên..
May mắn thay, mấy thang máy trên tâng đều mở ra cùng một lúc, một số nhân viên bảo vệ lao ra..
“Đây là bệnh viện.
Nếu mọi người còn quấy rối bệnh nhân và gia đình của họ ở đây, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.” Các nhân viên an ninh vội vã giải tán tất cả các phóng viên..
Ngô Đức Cường duy trì tư thế canh gác cho đến khi nhìn tất cả các phóng viên bị đưa đi, cơ thể căng thẳng của anh ta mới thả lỏng..
Anh ta lau mồ hôi trên đầu rồi nhẹ giọng an ủi: “Cậu ba, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về trước nhé! Nếu phóng viên có thể đến đây nhanh như vậy, chắc chắn là có người đang muốn gây sóng gió rồi.
Nếu lớn chuyện, đều không tốt cho cậu và cô ba.” Hoäc Kiến Phong không trả lời..
Anh di chuyển xe lăn quay người đi thẳng, tiếp tục nhìn người trong phòng bệnh..
Sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT