"Nhĩ Lạc, tin tôi nhé có được không?"

Niên Nhĩ Lạc không trả lời Mẫn Doãn Kì, cô đưa tay chọt chọt vào cổ áo hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Mẫn Doãn Kì nâng tay chụp bàn tay cô lại, hơi nhíu mày nhìn Niên Nhĩ Lạc.

"Sao em không trả lời tôi?"

Niên Nhĩ Lạc mím môi, cô nâng mắt nhìn Mẫn Doãn Kì, sau đó lại cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Em muốn suy nghĩ một chút, ra về em sẽ nói với anh có được không?"

Mẫn Doãn Kì nghe Niên Nhĩ Lạc nói như thế liền thở phào nhẹ nhõm, hắn cọ chóp mũi vào chóp mũi của cô, chất giọng trầm ấm vang lên.

"Được, muốn suy nghĩ bao lâu cũng được. Nhưng lựa chọn của em chỉ có một thôi có biết chưa?"

Cô biết, lựa chọn đó là nhất định phải đồng ý.

Niên Nhĩ Lạc cũng không có ý muốn cự tuyệt Mẫn Doãn Kì, vì thế mỉm cười gật đầu.

Mẫn Doãn Kì xoa xoa đầu cô, sau đó thả cô ra cho cô trở về lớp học, bản thân cũng đi lên lớp.

Mẫn Doãn Kì đối với mọi người mà nói, muốn thế nào thì thế đó, hắn không quan tâm.

Riêng Niên Nhĩ Lạc, hắn chỉ cho cô duy nhất một lựa chọn.

Bắt buộc phải ở bên cạnh hắn.

Lúc về lớp cũng cùng lúc bắt đầu tiết một, Niên Nhĩ Lạc khôi phục tâm trạng rất nhanh, sự vui vẻ ấm áp như nắng xuân cứ thế bay dào dạt.

Lương Thy San cũng nhận ra Niên Nhĩ Lạc đang rất vui vẻ, cũng không muốn quấy rầy bạn thân, im lặng nâng mắt nhìn lên bảng.

Bên này, Điền Chính Quốc cũng phát hiện từ lúc Niên Nhĩ Lạc lôi Mẫn Doãn Kì ra ngoài rồi đi vào liền tinh thần phơi phới, cậu để tay xuống dưới ngăn bàn, nhân lúc giáo viên chưa vào liền nhắn tin cho hắn.

"Anh dụ được Nhĩ Lạc rồi à?"

"Chưa. Em ấy chưa chấp nhận anh."

"Em thấy cô ấy đang rất rất vui."

Mẫn Doãn Kì ở đầu dây bên kia khẽ nhếch môi, làm cho cậu bạn ngồi bên cạnh hắn có chút giật mình.

"Ra về giữ cô ấy lại giúp anh."

Nhắn xong dòng này thì Mẫn Doãn Kì cũng tắt di động, còn bên Điền Chính Quốc thì giáo viên đã vào lớp.

Theo sau giáo viên là hai bạn học nữ, một cô có dáng vẻ lạnh nhạt xa cách giống hệt Mẫn Doãn Kì, nước da trắng nõn cùng mái tóc dài đen óng, cô gái còn lại có dáng vẻ mỏng manh đáng yêu hơn, mái tóc ngắn ngang vai cùng vóc dáng nhỏ xinh, cả hai đứng trên bục giảng liếc mắt xuống lớp.

Niên Nhĩ Lạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của hai người.

Giáo viên nhìn bạn học kia, lại nhìn về phía lớp sau đó nói lớn.

"Đây là Lạc Kim Bối và La Địch Noãn, học sinh mới của lớp chúng ta."

Lạc Kim Bối không một chút cảm xúc mà gật đầu, ngược lại La Địch Noãn lại mỉm cười ngọt ngào với các bạn trong lớp, có không ít bạn nam hò hét làm náo loạn cả lớp học.

Sau đó giáo viên phải lớn giọng rất lâu cả lớp mới chịu im lặng.

Chỗ của hai cô gái kia trùng hợp lại là ở phía sau lưng Lương Thy San và Niên Nhĩ Lạc.

Lương Thy San và La Địch Noãn gặp nhau cứ như chị em mấy kiếp chưa gặp nhau, nói tùy chuyện này sang chuyện kia.

Chỉ có Lạc Kim Bối luôn nhìn Niên Nhĩ Lạc chằm chằm, ánh mắt như đang xem xét gì đó.

Niên Nhĩ Lạc cũng không quan tâm lắm, việc quan trọng bây giờ là suy nghĩ lúc ra về.

Chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Việc tưởng chừng như gần trước mắt lại bỗng dưng xa vời không thể chạm tới được.

Lúc gần ra về, Niên Nhĩ Lạc bị người ta tới kiếm chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play