"Dễ hiểu mà? Là con mang thai của người khác ấy chứ không phải mang thai của con trai chú."

Câu nói vừa vang lên cũng triệt để làm nụ cười của ông Mẫn tắt ngúm, sắc mặt ông ta trắng bệch, lòng bàn tay siết chặt.

"Con nói cái gì?" Ông Mẫn nghiến răng, đôi mắt đã hằn lên tia đỏ, giọng nói như đang kiềm chế.

"Con nói con đã có thai với người khác." Triệu Phương Nga rất ngoan ngoãn lần nữa lặp lại lời nói.

"Mẹ kiếp!" Ông Mẫn đột ngột đập bàn, hất cả đĩa dâu tây xuống đất, ông ta trừng mắt nhìn Triệu Phương Nga gầm lên giận dữ.

Ông bà Triệu thấy ông Mẫn như sắp đánh con gái mình tới nơi rồi liền đi qua chắn trước mặt cô nàng.

"Ông làm gì thế hả?"

"Hai người còn không mắng nó? Nó đã cho con trai của tôi một cặp sừng đấy!" Ông Mẫn tức muốn điên lên được.

"Vậy thì hủy hôn, tôi đền bù hợp đồng hôn ước cho ông là được." Ông Triệu nhanh chóng nói với ông Mẫn, cũng ngay lúc đó làm ông ta ngây người.

Hủy hôn với Triệu gia? Dự tính của ông ta cứ thế sụp đổ sao?

Không... không được.

Ông Mẫn lập tức cười lạnh, sau đó đưa tay chỉ vào mặt từng người nhà họ Triệu, giận dữ hét lên.

"Mấy người nghĩ một số tiền là đền bù được sao? Doãn Kì nhà tôi còn chưa có chấp nhận, nó..."

"Con đồng ý mà, cả hai tay luôn." Mẫn Doãn Kì đứng ở bên cạnh Triệu Phương Nga mở miệng lên tiếng cắt ngang lời ông Mẫn.

Ông bà Triệu nghe Mẫn Doãn Kì nói thế cũng gật gật đầu, lại quay đầu nhìn ông Mẫn sắc mặt lúc xanh lúc trắng thấp giọng nói.

"Về việc con gái của chúng tôi như thế này cũng có nghĩa nó không thích Doãn Kì nhà ông rồi. Cho dù nó có thai thật hay không tôi cũng muốn hủy hôn, tôi không thể chấp nhận gả con gái vào cái nhà có một người ba chồng như anh được."

"Tiền hợp đồng hôn ước tôi sẽ trả đủ, thế nhé."

Ông Triệu nói xong thì đỡ lấy Triệu Phương Nga đứng dậy rồi dắt cô nàng ra ngoài, bà Triệu ở phía sau hừ lạnh ông Mẫn một cái rồi mới rời đi.

Ông Mẫn lúc này suy sụp đến nỗi muốn đổ bệnh, ông ta trườn người xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.

Liên hôn với Nghiên gia thì thất bại, hôn ước sáu năm với Triệu gia thì bị hủy, tại sao lại thành ra như vậy?

Bây giờ chỉ còn duy nhất Mẫn Doãn Kiệt là niềm hy vọng và kiêu hãnh của ông ta.

Phải sớm nhường lại vị trí cho đứa con vàng ngọc này...

Chỉ có Doãn Kiệt tốt nhất mà thôi.

Vì thế khi ngẩng đầu thấy Mẫn Doãn Kì, ông ta lại càng thêm chướng mắt.

"Mày là cái thứ ăn hại, ngay cả làm một đứa con gái thích mày cũng làm không xong!"

Mẫn Doãn Kì không quan tâm tới ông Mẫn, hắn nhún nhún vai sau đó lách người đi ra ngoài.

Ông Mẫn tức lại càng thêm tức, cầm cả bộ ấm trà ném đi, vừa đập đồ vừa gào thét.

Mẫn Doãn Kì vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn cho Triệu Phương Nga, hỏi cô nàng: "Cô có thai thật à?"

Triệu Phương Nga xem tin nhắn cũng rất nhanh, lát sau liền trả lời lại.

"Nói dối đấy, tại phải làm vậy mới hủy hôn được. Học hỏi chị đi cưng."

"..."

[...]

Lại quên nói, ngày La Địch Noãn và Điền Chính Quốc kết hôn cũng sắp tới rồi, vào tháng trước bọn họ đã đính hôn trong thầm lặng. Đôi này có lẽ là yên bình nhất trong cả đám bọn họ.

Trước ngày diễn ra hôn lễ, nhóm Niên Nhĩ Lạc muốn làm tiệc độc thân cho La Địch Noãn cho nên kéo cô nàng tách ra khỏi Điền Chính Quốc.

"Hôm nay chỉ có hội chị em mình, qua ngày mai bé Noãn Noãn chính thức lên xe bông rùi." Lạc Kim Bối vừa nói vừa dùng khăn tay chấm chấm nước mắt.

La Địch Noãn liếc xéo Lạc Kim Bối, cô nàng mỉm cười vô cùng vui vẻ, vẫn nụ cười ngọt ngào như mật ong ngày đó đánh đổ trái tim của Điền Chính Quốc.

"Giờ đi đâu?"

Lương Thy San mở điện thoại lướt lướt một hồi, soạn ra mồ danh sách những gì La Địch Noãn thích rồi dẫn cả nhóm đi.

Đi ăn, đi mua sắm, đi khu vui chơi, bốn cô gái quậy tưng bừng.

Điểm đến cuối cùng chính là quán bar.

"Chính Quốc không cho mình uống rượu, cho nên hôm nay phải uống trước khi bị anh ấy cấm mãi mãi." La Địch Noãn nói xong thì cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn, ánh mắt bắt đầu có chút mờ mịt.

Lạc Kim Bối và Lương Thy San cũng uống, riêng chỉ có Niên Nhĩ Lạc thì không, cô sợ lại gặp phải biến thái thì cả đám có mà tiêu đời.

Cũng không biết cố tình hay vô ý, cậu nhân viên lúc bưng rượu ra cho nhóm bọn họ thì làm đổ cả lên váy của Niên Nhĩ Lạc.

"Anh xin lỗi, anh vô ý quá." Cậu nhân viên nói xong còn muốn dùng tay lau đi vết rượu trên đùi Niên Nhĩ Lạc.

Niên Nhĩ Lạc đương nhiên biết ý đồ của cậu nhân viên, vì thế đứng dậy né sang một bên, mỉm cười khách sáo.

"Thôi được rồi, em đi nhà vệ sinh một chút." Nói xong thì quay người chạy đi bỏ lại cậu nhân viên ngơ ngác.

Niên Nhĩ Lạc chạy vào dãy nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau đi chỗ rượu, lại dùng nước rửa sạch chỗ bị dính bẩn.

Lúc đang loay hoay ở ngay cửa nhà vệ sinh, ở bên ngoài bỗng dưng truyền vào một giọng nói khá quen thuộc.

"Mày thích nhỏ Nhĩ Lạc à?" Không phải giọng nói này.

"Đừng hỏi nữa." Đây rồi, chính là cái giọng này.

Aaaa, Tần Tuấn Kiệt nha.

Ủa mà khoan mắc gì có tên mình trong đó nữa vậy?

Cậu bạn của Mẫn Doãn Kiệt châm điếu thuốc lá sau đó đưa lên môi, nheo mắt nhìn anh ta, cười cười nói.

"Thích rồi chứ gì? Trời ạ, không ngờ cậu cũng có ngày này."

"Ừ. Tôi thích Nhĩ Lạc đấy được chưa?" Mẫn Doãn Kiệt nhíu mày tựa người vào tường, bộ dáng không quan tâm.

"Ban đầu không phải tiếp cận chỉ để bắt em trai cậu cùng nhỏ đó chia tay hay sao? Giờ lại thích người ta, thích bạn thân của em trai cơ đấy." Cậu bạn phả ra ra một làn khói, nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo ý châm chọc.

Mẫn Doãn Kiệt đã có chút không vui rồi, anh ta bước tới chỗ cậu bạn, nheo mắt liếc nhìn cậu ta.

"Thì có làm sao? Cậu nhiều chuyện quá rồi..."

*Cạch*

Mẫn Doãn Kiệt đang tức giận vô cùng thì bỗng dưng nghe có tiếng động, anh ta vừa quay đầu qua liền ngây người, phát hiện Niên Nhĩ Lạc đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, đôi mắt cô hằn vệt đỏ, sắc mặt cô trắng bệch, lòng bàn tay siết chặt.

"Mày... là Mẫn Doãn Kiệt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play