Mẫn Doãn Kiệt thấy Niên Nhĩ Lạc khổ sở mang đồ thì đưa tay giật lấy, bảo rằng để anh ta mang giúp.
Nhưng Niên Nhĩ Lạc không muốn, giật lại túi đồ rồi liếc Mẫn Doãn Kiệt.
"Không cần, tôi có đi xe."
Mẫn Doãn Kiệt hơi buồn một chút, anh ta bĩu môi cùng Niên Nhĩ Lạc tiếp tục bước đi, sau đó cùng cô đợi xe của Niên gia tới rước.
"Em muốn biết anh tên gì không?"
"Không."
Nhưng Mẫn Doãn Kiệt không quan tâm lắm, cười tít mắt với cô, âm thanh ôn nhu phát ra.
"Anh tên là Tần Tuấn Kiệt, anh 20 tuổi."
Vừa nói dứt câu cũng là lúc xe của Niên gia chạy tới, Niên Nhĩ Lạc đưa đồ cho tài xế, bản thân cô đi vào xe, cũng không tạm biệt Mẫn Doãn Kiệt mà đóng sầm cửa, sau đó rời đi.
Mẫn Doãn Kiệt nhìn chiếc xe đi khuất, ánh mắt có chút chờ mong.
[...]
Kì nghỉ qua đi, cũng là lúc bước vào học kì cuối cùng của năm học, Niên Nhĩ Lạc cùng Mẫn Doãn Kì cũng có khoảng thời gian yêu đương khá lâu, tình cảm cũng càng ngày càng ngọt.
Người ta nói yêu nhau quá lâu sẽ gây nhàm, thế mà hai người bọn họ càng yêu càng lún sâu vào hơn.
"Người ta nói tình yêu 17 tuổi dễ tan đàn xẻ nghé lắm á." Niên Nhĩ Lạc cắn miếng bánh ngọt, Mẫn Doãn Kì thì cắn lên má cô.
Nghe cô nói như thế hắn cắn càng mạnh hơn.
"Nói bậy bạ có ngày quỷ cắt lưỡi em."
Niên Nhĩ Lạc chỉ mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên môi Mẫn Doãn Kì, ngọt ngào nói.
"Còn hai mình thì ai mà dám xẻ?"
Lúc đó cười đùa nói giỡn với nhau như thế, không ngờ sau này, bọn họ thế mà thật sự phải xa nhau...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT