Kết hôn cùng với An Dao lâu như vậy, Bàng Phi thậm chí cũng không biết cụ thể cô muốn làm gì, cố tình trả thù, lý do từ đâu ra?

Bàng Phi còn chưa đến nỗi bỉ ổi đến mức như vậy.

Dù An Dao có mắng anh hay coi thường anh, thì vấn đề hiểu lầm này cần phải được làm rõ.

Giữ cửa xe bằng cả hai tay, hai ánh mắt đỏ thẫm chạm với nhau: “Mặc kệ cô có tin hay không, tôi cũng không biết quán rượu kia là của cô, đánh bọn họ là bởi vì bọn họ ức hiếp người trước.”

“Ồ, nói như vậy tôi còn phải đưa cho anh giấy khen anh hùng vô địch sao?”

Giọng điệu chế giễu này khiến cho Bàng Phi rất khó chịu, còn rất hung hăng nói: “Cô đừng có quái gở như vậy, nếu tôi thật sự muốn trả thù cô, trực tiếp đi thẳng đến quán rượu và nói rằng tôi là chồng cô, hà tất lại khiến bản thân xấu hổ như vậy?”

“Đó là bởi vì anh uất ức, không dám nói, sợ rằng sau này tôi sẽ không cho anh tiền, dùng loại phương pháp này vừa có thể trả thù vừa loại bỏ được sự nghi ngờ của tôi.”

Con mẹ nó!

Người phụ nữ này mỗi ngày đều mang uất ức nói ra ngoài miệng, bị bệnh rồi!

Quá lười để giải thích với cô.

“Tại sao anh lại đi?”

“Cô không quản được.” Bàng Phi xoay người rời đi.

An Dao đột nhiên đẩy cửa xe ra, đánh vào mông của Bàng Phi: “Không được phép đi, anh đưa tôi trở về nhà trước.”

Bàng Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi là kẻ vô dụng làm gì có tài đức đâu làm sao có thể ngồi cùng với cô chứ, nhân viên của cô còn đang ở đây, cô không sợ bị nhìn thấy sao?”

“Rốt cuộc anh có đưa hay không, không đưa tôi sẽ đi bệnh viện……”

Lại nữa!

Cô cũng không sợ, vậy tôi sợ cái gì!

Lên xe, nổ máy, khởi động xe……

Cả đoạn đường không nói chuyện.

An Dao luôn luôn phát ra tiếng kêu đau đớn.

Bàng Phi chú ý đến mu bàn chân của cô đang sưng to, người phụ nữ điên này có thể lái xe ngay cả khi bị thương ở chân, thật là điên mà.

Khi đến An gia, Bàng Phi ôm An Dao từ trên xe xuống dưới không nói một lời nào, lúc này anh sớm đã có chuẩn bị, kìm chặt hai tay của người phụ nữ này, để cho cô không có cách nào cử động nữa.

An Dao giãy giụa hét lên, nhưng anh lại làm như không nghe thấy.

Sau khi vào cửa, anh ném An Dao xuống ghế sô pha, rồi đi lấy hộp thuốc.

Không có ai ở nhà, Bàng Phi đã tìm nửa ngày mới thấy hộp thuốc.

“Đừng có nhúc nhích, trừ khi sau này cô muốn khập khiễng đi bộ.”

Chiêu này của Bàng Phi thật đúng là có tác dụng, An Dao lập tức ngồi yên, không có người phụ nữ nào muốn biến mình thành người què, cả đời không được đi giày cao gót cả.

Bàng Phi nhấc bàn chân bị thương của An Dao đặt lên trên đùi, bôi rượu thuốc lên, nhẹ nhàng xoa bóp, để cho rượu thuốc mau chóng thấm vào.

Trong quá trình nắn bóp, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí yên tĩnh khiến Bàng Phi thấy có chút khó chịu.

Anh vốn định ngẩng đầu cùng An Dao nói hai câu lời nói, ánh mắt còn chưa kịp nhìn lên, không ngờ lại vô tình nhìn thấy được phong cảnh ở dưới chân váy của An Dao, lúc ẩn lúc hiện, khiến cổ họng anh trở nên khô khốc.

An Dao đau đớn mà nhắm mắt lại, không phát hiện mình đã để lộ ra, điều này càng làm cho Bàng Phi trở nên táo bạo hơn.

Chẳng qua là, còn chưa chờ anh thưởng thức điều đó, đôi chân thơm tho trong tay bỗng như một con nai sợ hãi, trực tiếp đá thẳng vào mặt anh.

“Đồ lưu manh, tôi cũng biết anh không có ý tốt gì.”

An Dao ôm đầu gối, che chắn bản thân một cách nghiêm ngặt.

“Cô cảm thấy nếu tôi thật sự muốn làm như vậy với cô, cô có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Với cánh tay nhỏ chân nhỏ này của cô, tôi chỉ cần một ngón tay là đủ rồi.” Bàng Phi giơ ngón giữa ra.

Không biết vì sao, mặt của An Dao lập tức đỏ bừng, trong miệng còn lẩm bẩm chửi: “Lưu manh!”

“Bỏ đi, không để cho tôi quan tâm thì mặc kệ cô.” Lòng tốt không được báo đáp.

An Dao trừng mắt với anh: “Hừ, nói cứ như anh oan ức lắm vậy, chính anh vừa mới làm cái gì trong lòng anh rõ nhất, lưu manh, anh chính là đồ lưu manh.”

“Ông đây nếu không phải sợ cô ỷ lại vào tôi, thì tôi cũng chẳng muốn quan tâm cô đâu.”

Giải tán với tâm trạng không vui, Bàng Phi trở về phòng.

Không bao lâu, thím Trương cùng với Tào Tú Phượng đã trở lại, không tránh được hỏi thăm, An Dao cũng không muốn giải thích.

Cô có một chút sĩ diện đến khó hiểu, ở trước mặt gia đình mình cũng cố gắng hết sức giữ thể hiện.

Sau năm giờ, An Lộ cũng đã trở về, ba người phụ nữ nói chuyện, không dứt.

Đến khi ăn cơm thì Bàng Phi mới từ trên phòng đi xuống dưới, không phát ra tiếng động, Tào Tú Phượng quay lưng lại thấy anh thì hoảng sợ nói: “Muốn chết sao, đi lại một chút tiếng động cũng không có, giống như hồn ma vậy. Hôm nay anh không phải đi làm hay sao, về nhà từ khi nào vậy?”

“Khẳng định là không thành công rồi.” Không có điểm yếu, An Lộ lại khôi phục về với diện mạo của cô gái xấu xa rồi.

Ánh mắt của Bàng Phi đều nhìn trên người An Dao, bởi vì anh phát hiện dáng ngồi của người phụ nữ này rất kỳ quái, thân nghiêng sang một bên, giống như là sợ đệm chạm đến mông.

Không thể ngờ được anh lại đánh An Dao thành ra như vậy, người phụ nữ này quá mỏng manh, mềm yếu.

Muốn cười cũng không dám cười, vẫn múc đồ ăn bưng qua một bên để ăn.

“Cái thái độ này là sao, Dao Dao, con nhìn xem, bây giờ càng ngày càng không xem chúng ta ra gì, ngay cả mẹ mà cũng không gọi.” Tào Tú Phượng tức giận mà đặt đôi đũa xuống.

Tiếp theo An Lộ còn thêm mắm thêm muối: “Chị, người đàn ông của chị đang muốn thống trị gia đình này à, chị cũng phải cẩn thận một chút, đừng có trở thành tội đồ trong gia đình mình.”

“Ăn cơm cũng không lấp kín miệng em được!” An Dao tâm tình không tốt, ăn rất ít: “An Lộ, ăn cơm xong đi lên bôi thuốc cho chị.”

Nhìn An Dao khập khiễng, mông vểnh lên cao, tư thế đi đứng kỳ quái thế kia, Bàng Phi không nhịn được khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

Sau khi ăn cơm xong và trở về phòng, Bàng Phi đã pha chế một loại thuốc có thể giảm sưng nhanh chóng và mang cho An Dao.

Trong phòng giọng oang oang của An Lộ vang lên rất rõ ràng qua một lớp cửa: “Chị, trên mông chị tất cả đều là dấu bàn tay đấy, có phải là anh La Lượng đánh chị hay không?”

“Em nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Chị cũng đừng giả vờ trước mặt em, chị cùng với anh La Lượng đã bao lâu rồi không gặp nhau, hạn hán gặp mưa rào, việc ăn chơi trác táng cũng là điều dễ hiểu. ”

“An Lộ, em có phải đã gặp La Lượng hay không?” Giọng An Dao đột nhiên trở nên vui mừng.

An Lộ đột nhiên nhận ra: “Chị không biết sao? Ôi trời, em còn tưởng chị biết rồi. Hai ngày trước em còn thấy anh ấy, mà này, anh trai La Lượng của em bây giờ càng ngày càng đẹp trai, nhìn cách ăn mặc của anh ấy, khẳng định là công thành danh toại.”

“Chị, chị có hối hận không, nếu chị không kết hôn với tên vô dụng đó, bây giờ chị có thể quang minh chính đại mà cùng anh La Lượng quan hệ qua lại.”

“Có một việc em cùng với mẹ vẫn luôn băn khoăn, tại sao chị lại phải tìm một kẻ vô dụng để kết hôn?”

Giọng điệu của An Dao khá bất lực: “Chị muốn tìm một người đàn ông có gia cảnh nghèo khó và lương thiện để kết hôn giả với chị, làm cho La Lượng từ bỏ. Tương lai của anh ấy đừng vì chị mà dừng lại, và chị không muốn trở thành gánh nặng cho anh ấy.”

“Vậy thì bây giờ anh La Lượng đã trở về rồi, chị còn chờ đợi gì nữa, nhanh chóng ly hôn tên vô dụng kia đi.” An Lộ hưng phấn cười lớn.

Trái tim của Bàng Phi trở nên căng thẳng không thể giải thích được, ly hôn, không phải không nghĩ tới, nhưng tuyệt đối không phải theo hình thức này.

Đây là tương đương với việc chà đạp lên danh dự của một người đàn ông!

“An Lộ, em nhìn thấy La Lượng ở nơi nào?” An Dao dò hỏi, câu hỏi của An Dao hoàn toàn làm bùng cháy cơn tức giận của Bàng Phi, người phụ nữ này rõ ràng là đang muốn cắm sừng chẳng kiêng nể anh.

Đưa thuốc, đưa thuốc cái rắm.

Xoay người trở về phòng, ném hết chỗ rượu thuốc đã chuẩn bị sẵn vào thùng rác, nằm ở trên giường, nhưng đầu óc không thể nào bình tĩnh được.

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, An Lộ xuất hiện trước cửa phòng, đắc ý nói: “Hành vi nghe lén lời người khác nói thật đáng xấu hổ, nhưng người như anh có thể không biết viết hai chữ xấu hổ như thế nào.”

"Ôi! Vừa rồi chắc anh đã nghe hết những gì tôi nói với chị gái tôi, chị gái tôi giả vờ kết hôn với anh là vì tương lai của người đàn ông chị ấy yêu, bây giờ người đàn ông chị ấy yêu đã quay trở lại, anh sẽ sớm bị đuổi ra khỏi An gia. Than ôi, người đàn ông bị đối xử đến mức này, tôi cũng cảm thấy xót thương cho anh."

Thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại!

Trời ơi!

“Thật đúng là quá hèn mọn, một chút phản ứng tự nhiên của anh cũng không có, chẳng trách chị tôi luôn xem thường anh.”

Bàng Phi dựa đầu vào hai tay, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, cười hì hì nói: “Tôi đang thưởng thức phong cảnh, không chú ý nghe cô đang nói cái gì, ơ, vừa rồi cô nói cái gì vậy?”

“Anh bị điên rồi, nơi này làm gì có phong cảnh nào?” An Lộ không hiểu tại sao.

Bàng Phi cũng không nhắc nhở cô ta, mặc kệ cho cô ta tiếp tục đi tới.

Màu hồng phấn, so với An Dao thì quyến rũ hơn nhiều.

“An Lộ, em… em chưa kéo khóa quần kìa.” Mấy ngày nay biểu hiện của Bàng Phi làm cho An Dao càng ngày càng nhìn không thấu người đàn ông này, An Lộ nói cô ta muốn tới chế nhạo anh, An Dao vì lo lắng cho cô ta, vừa đi tới đã nhìn thấy khóa quần của An Lộ đang mở ra, sau đó lại nghe thấy Bàng Phi vui vẻ nói thưởng thức phong cảnh, cô đã biết là kết thúc rồi.

Quả nhiên, An Lộ che mặt sợ hãi gào lên như một con lợn bị giết: “Lưu manh……”

Bàng Phi xoay cây tăm xỉa răng ở trong miệng, nghiêng mắt liếc nhìn An Dao một cái: “Như thế nào, cô cũng muốn được tôi thưởng thức hay sao?”

“Ngoại trừ thể hiện ra thì anh còn biết làm gì nữa.” An Dao tức giận mắt trợn trắng, khập khiễng trở về phòng.

Khi hai người phụ nữ đi hết, nụ cười trên môi Bàng Phi cũng biến mất.

Vừa rồi còn tưởng An Dao đến đây để nói chuyện ly hôn, nhưng cô lại không đề cập đến, ý cô là sao?

Chẳng lẽ lương tâm cảm thấy ray rứt?

Trừ khi là mặt trời mọc từ hướng tây.

Ngày hôm sau, Bàng Phi vẫn đi làm như bình thường.

Khi tiến vào trong phòng, Bàng Phi đã bị bao vây lại, mọi người sôi nổi hỏi anh ngày hôm qua ở tầng sáu xảy ra chuyện gì.

“Anh thật sự đã đánh ông chủ Đỗ sao?”

“Ông chủ Đỗ kia cũng không phải là người dễ chọc đâu!”

“Thật là xui xẻo, thật là xui xẻo.”

“Bàng Phi, anh ra đây một chút.” Lâm Tĩnh Chi cố ý tới tìm Bàng Phi.

Ngày hôm qua thật sự phải cảm ơn Bàng Phi, nếu không cô ấy cũng không tránh được thủ đoạn thâm độc của Đỗ Bằng.

“Chuyện đó… Ngày hôm qua thực sự cảm ơn anh!”

“Quản lý Lâm đừng khách khí, nếu đổi thành người khác họ cũng sẽ làm như vậy.”

Lâm Tĩnh Chi cũng không muốn mọi chuyện phức tạp, nhanh chóng chuyển đề tài: “Bàng Phi, anh thật sự là chồng của An tổng sao?”

“Ừ.”

“Tôi thực sự không hiểu, thật sự là không hiểu được, An tổng kết hôn từ khi nào vậy? Ồ, tôi cũng không nên hỏi thăm chuyện của anh, nhưng tôi không hiểu, nếu như anh là chồng của An tổng, vì sao cô ấy không nâng đỡ anh, ngược lại……”

“Quản lý Lâm, có việc gì nói thẳng, tôi chịu đựng được.”

Lâm Tĩnh Chi cắn môi nói: “Ôi, để tôi trực tiếp nói cho anh biết, buổi sáng ngày hôm nay An tổng có gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi sắp xếp cho anh đến bộ phận hậu cần lái xe.”

Thường xuyên có những khách hàng uống rượu say khướt, quán rượu sẽ sắp xếp một người có trình độ để đưa khách hàng về tận nhà một cách an toàn.

Đừng tưởng rằng nghề lái xe đơn giản như vậy, những người uống say rượu thì thường la mắng, đánh đập, say xỉn và phát điên đều có cả, càng có một số người quá đáng, ức hiếp bọn họ cũng là điều bình thường.

Mặc kệ chịu bao nhiêu uất ức cũng đều phải nhịn, đây mới là điều đáng sợ của công việc này.

“Tôi biết rồi.” Bàng Phi thẳng thắn chấp nhận, dù sao tất cả đều là công việc.

Lâm Tĩnh Chi càng thêm khó hiểu: “Anh với An tổng thật sự là vợ chồng sao? Cảm giác không giống một chút nào, giống như là kẻ thù của nhau vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play