“Tú Nga, em có nhìn trúng bộ nào không? Em muốn mua bộ nào thì cứ nói với chị một tiếng, nếu em mua không nổi thì chị sẽ mua cho em. Hai hôm trước chồng chị mới cho chị ít tiền, chị còn đang rầu vì không biết nên tiêu tiền ở đâu đây này.”

Phụ nữ đúng là một loài động vật kỳ lạ, dù cho cuộc sống vốn không hề đẹp đẽ như cô ta tưởng tượng nhưng lại luôn thích tỏ vẻ mình rất hạnh phúc mỹ mãn ở trước mặt người khác, dường như như vậy thì mới có thể chứng tỏ mình ưu việt hơn người khác.

Con rể mà bà ta trước giờ luôn tự hào đã sắp không cần con gái bà ta nữa rồi, vậy mà bà ta lại còn có thể ung dung nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, ganh đua với người khác.

Rốt cuộc đối với bà ta thì con cái là dùng để làm gì, là công cụ để ganh đua tị nạnh nhau sao?

Nếu so sánh như vậy thì Tào Tú Nga lại tốt hơn bà ta nhiều, ít nhất xuất phát điểm của bà là vì suy nghĩ cho con của mình.

An Lộ miệng lưỡi sắc bén, không thể giấu diếm gì trong lòng, có gì đều trút thẳng ra ngay tại chỗ: “Dì à, chút tiền của dì vẫn là nên giữ lại cho bản thân mình dùng đi, hoặc là để lại cho chị Trân Trân của con cũng được. Dì xem, nếu anh rể họ thật sự ly hôn với chị Trân Trân thì chị ấy dẫn theo hai đứa con sẽ sống cực khổ biết bao nhiêu, dì phải giúp đỡ chị ấy nhiều đấy.”

Tào Tú Chi “hừ” lạnh một tiếng: “Cho dù ly hôn thì Trân Trân nhà dì cũng có thể tìm được người tốt hơn, ít nhất là người đó sẽ không ăn cơm mềm.”

An Lộ cảm thấy bất công thay cho Bàng Phi: “Dì nói ai ăn cơm mềm? Dì có thấy không, mấy món đồ hôm nay con và mẹ mua đều là tiền của anh rể đấy. Bây giờ anh ấy làm ông chủ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ làm ăn lớn.”

Tào Tú Chi khinh thường: “Chỉ với đồ mấy ngàn đồng mà đã mua chuộc được hai người rồi à, hai người cũng quá dễ thỏa mãn rồi. Dì nghe nói, lúc Dao Dao lấy cậu ta thì tiền lễ vật đã hết bảy mươi mấy ngàn, các chi tiêu khác sau khi kết hôn không phải cái gì cũng cần đến tiền sao, cậu ra bỏ ra có mấy ngàn đồng, chỉ như hạt cát trong sa mạc so với số tiền mà Dao Dao đã bỏ ra.”

“Đúng là không có nhiều tiền, nhưng có lòng là được rồi, ít nhất anh rể con bằng lòng cùng con và mẹ đi dạo phố, bằng lòng xách đồ cho con và mẹ. Còn con rể tốt của dì thì sao, bây giờ không chừng đang ôm lấy người phụ nữ nào đó mà sung sướng đấy…”

“Mày…”

Tào Tú Nga kéo lấy cánh tay của An Lộ, ý nói cô ta đừng nói nữa, ở nơi đông người như vậy, người trong nhà cãi nhau om sòm còn ra gì nữa.

“Chúng ta đi thôi.”

Tào Tú Chi còn chưa xả hết cơn giận, con gái thứ của bà ta Huyên Huyên đột nhiên chỉ vào một nam một nữ ở phía đối diện: “Mẹ… mẹ mau nhìn xem, đó có phải là ba không?”

Cô ta vừa gọi một tiếng, ánh mắt của mấy người Tào Tú Nga cũng tự nhiên theo qua, nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp tay nắm tay đi cùng nhau, hơn nữa bụng của người phụ nữ trẻ kia còn phình to lên, có vẻ đã mang thai không ít tháng.

Tào Tú Nga vô thức nhìn sang Tào Tú Chi, nhìn thấy gương mặt Tào Tú Chi trắng bệch, thân người lung lay như sắp té ngã.

Tào Tú Nga mau chóng đỡ lấy bà ta: “Chị, chị bình tĩnh đi.”

“Bình tĩnh, chị bình tĩnh cái rắm ấy. Ông ta gạt chị nói là đi công tác, thế mà lại ở bên cạnh con hồ ly tinh, còn làm to bụng người ta. Chị… chị phải đi tính sổ với bọn họ!”

Tào Tú Chi như phát điên chạy qua đó, Huyên Huyên theo sát bà ta, còn Trân Trân bởi vì phải chú ý đến hai đứa nhỏ nên đi hơi chậm.

Tào Tú Nga cũng đi theo qua, rốt cuộc cũng là anh rể ruột, bà không thể khoanh tay đứng nhìn được.

“Ngô Đào!” Một tiếng gọi giận dữ khiến đôi nam nữ cùng dừng bước chân. Gương mặt của Ngô Đào trong phút chốc trở nên tái mét, còn cô gái kia lại có bộ dáng bình tĩnh vô cùng.

Tào Tú Chi xông qua, bàn tay liền hạ xuống gương mặt của người phụ nữ kia, người phụ nữ hét lên một tiếng, cổ tay của Tào Tú Chi bị một bàn tay dùng lực nắm lại: “Tú Chi, em hãy nghe anh giải thích.”

“Giải thích cái gì, còn có gì phải giải thích sao? Ngô Đào, đồ khốn nạn, ông không phải là người mà. Tào Tú Chi tôi đã đi theo ông từ lúc còn trẻ, những năm nay chịu không ít cực khổ nhưng tôi không hề oán trách câu nào. Còn ông thì sao, công thành danh toại rồi thì vong ân bội nghĩa, nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài. Đồ khốn nạn, tôi giết chết hai người.”

“Lệ Lệ đang mang thai đó, bà có tức giận thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm cô ấy bị thương.”

Bắt gian sợ nhất chính là gặp phải trường hợp như thế nào, rõ ràng là bị bắt gian ngay tại chỗ, nhưng đối phương lại vẫn nhất mực bảo vệ con hồ ly tinh.

Chuyện này thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng không cách nào nhẫn nhịn được.

Huống chi Tào Tú Chi sức yếu, vốn không phải là đối thủ của Ngô Đào, nên bị ông ta đẩy mạnh ra.

Tào Tú Nga không nhìn tiếp được nữa, đi lên giải thích rõ cho chị mình, cũng bị chọc đến tức giận: “Bà vẫn nên quản người đàn ông của mình cho tốt đi.”

Hai đứa con gái của Tào Tú Chi, một đứa thì yếu đuối một đứa thì nhát gan, gặp phải chuyện như thế này thì đều không dám nói gì cả. Ngược lại An Lộ lại bỏ qua hiềm khích lúc nãy với Tào Tú Chi, mắng cho Ngô Đào một trận ở trước mặt mọi người.

Con nhóc này miệng lưỡi sắc bén, mắng người không chửi tục cũng không lặp lại, nhưng lại khiến cho Ngô Đào không thể chống trả.

“Người phụ nữ chanh chua, một đám phụ nữ chanh chua. Lệ Lệ, chúng ta đi.”

“Muốn đi cũng được, nào, để tôi chụp cho hai người mấy tấm hình, cười lên nào, cheese! Được rồi, chụp xong rồi. Đây chính là chứng cứ ông ngoại tình, hừ, ông cứ đợi trắng tay bị đuổi ra khỏi nhà đi.”

Sắc mặt Ngô Đào liền thay đổi: “An Lộ, cô mau xóa mấy tấm ảnh đó cho tôi, nhanh lên!”

An Lộ giấu điện thoại trong tay ra đằng sau: “Uy hiếp tôi à? Ông nghĩ ông là vai vế nào?”

Lệ Lệ cho Ngô Đào một ánh mắt, Ngô Đào cậy mình là đàn ông, sức lực lớn, nên cũng không quan tâm đến mặt mũi mà định đi qua giật lại.

Một cánh tay rắn chắc có lực đẩy ông ta ra xa, rồi ngã xuống đất.

Bàng Phi bảo vệ An Lộ ra sau lưng, lạnh mặt: “Ông thử động vào cô ấy xem.”

“Hừ, anh rể tôi đã từng nhập ngũ đấy, cẩn thận anh ấy đánh ông răng rơi đầy đất đấy.” An Lộ dương dương đắc ý, kiêu ngạo vì có một người anh rể lợi hại như vậy.

Ngô Đào trở mặt, giọng điệu uy hiếp: “Tào Tú Chi, muốn trách thì trách bản thân bà không sinh ra được con trai, nhà họ Ngô của tôi có gia sản lớn như vậy, làm sao có thể giao vào tay hai đứa con gái yếu đuối bất lực của bà được.”

“Nếu bà cũng đã biết chuyện này rồi, vậy thì tôi cũng không cần phải vất vả che giấu nữa, chúng ta gặp nhau ở toà án đi.”

Nói xong, ông ta đưa theo hồ ly tinh tuyệt tình xoay người rời đi.

Tào Tú Chi xụi lơ xuống đất, khóc lớn thành tiếng, khiến những người xung quanh đều vây lại xem.

Tào Tú Nga kéo bà ta qua chỗ kín đáo khuyên giải một lúc, cũng không biết từ lúc nào đã trở thành người đứng đầu.

Trân Trân ôm hai đứa nhỏ cũng đang rơi nước mắt. Huyên Huyên đang ngồi trên ghế cũng ôm lấy chân, muốn khóc cũng không dám khóc.

An Lộ giống y như mẹ cô ta, đều là người độc miệng nhưng dễ mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vậy của hai chị em nên khích lệ bọn họ phải kiên cường và mạnh mẽ. Bàng Phi ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy con nhóc này ngày càng đáng yêu.

Chuyện của phụ nữ, lại là chuyện của người ngoài, anh không tiện xen vào, chỉ có thể im lặng đứng chờ ở bên cạnh.

Trải qua chuyện này, đương nhiên không thể tiếp tục đi dạo nữa. Cả nhà Tào Tú Chi đều không còn tâm trạng, Tào Tú Nga đề nghị bọn họ đến nhà họ An ở, có thể tiết kiệm được gì thì cứ tiết kiệm thứ đó.

Lúc trở về, Bàng Phi để An Lộ lái xe, để Tào Tú Chi, Tào Tú Nga, Trân Trân và hai đứa con của cô ta ngồi lên xe, còn anh và Ngô Huyên Huyên thì gọi xe về.

Ngô Huyên Huyên cũng tầm tuổi của An Lộ, nhưng cô nhóc này chín chắn hơn nhiều, ngồi trong xe cùng Bàng Phi, cả đường đi đều vô cùng thận trọng, không dám nói lời nào.

Bàng Phi cũng không phải là người biết trò chuyện, hai người cả đường đi đều không nói chuyện, nhưng lại không cảm thấy có gì ngại ngùng.

Đến nhà họ An, mấy người phụ nữ ngồi lại cùng nhau nói chuyện nhà cửa, nói mấy lời như đàn ông không đáng tin, đàn ông không phải là thứ gì tốt lành. Bàng Phi không xen vào được, cũng không muốn đứng ở đó nghe bọn họ phê bình đàn ông, nên đi theo thím Trương ra ngoài mua đồ ăn.

Trong nhà đột nhiên nhiều thêm mấy người, đúng là náo nhiệt hơn, nhưng có vẻ hơi náo nhiệt quá rồi, anh thật không thích ứng với kiểu náo nhiệt thế này.

“Cậu Phi, gần đây quan hệ của cậu và cô chủ hoà hoãn không ít rồi nhỉ.” Thím Trương trong lòng thấy rõ. Mặc dù bà ấy chỉ là người làm trong nhà, nhưng có rất nhiều chuyện lại nhìn thấy rõ hơn người trong cuộc là người nhà họ An.

Bàng Phi là một người đàn ông tốt, nhưng đáng tiếc lúc trước anh và An Dao cứ luôn hiểu lầm nhau. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hiểu lầm giữa hai người đã được giải trừ rồi, bà ấy tin rằng quan hệ của hai người nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

Bàng Phi cười cười gật đầu, ngầm tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi mua đồ ăn trở về, Bàng Phi lại làm trợ thủ giúp thím Trương làm cơm, không phải là anh muốn làm màu cho ai xem, mà là không làm gì đó thì anh cũng không biết phải làm gì, dù sao cũng không thể cứ ở trong phòng rồi đợi người khác đưa áo tới mình đưa tay ra mặc hay đợi người khác đút cơm vào miệng.

Những việc này đều được Tào Tú Nga nhìn thấy, mặc dù ngoài miệng bà không nói gì nhưng trong lòng lại rất áy náy. Trước kia là do bà miệng mồm cay nghiệt, luôn cảm thấy Bàng Phi hèn nhát vô dụng, nhưng những người đàn ông dùng được thì có mấy ai có thể nhịn nhục chịu đựng giống như Bàng Phi, lại còn rộng lượng không ghi thù như thế chứ.

Con người luôn phải so sánh thì mới biết cái gì tốt cái gì không tốt, sự xuất hiện của cả nhà Tào Tú Chi chính là có tác dụng này.

Chuyện của con gái và chồng khiến Tào Tú Chi không còn tâm tự để đi cười nhạo và tị nạnh nữa, đến tâm trạng để đi du lịch cũng không còn. Ngày hôm sau bà ta liền rời khỏi Dung Thành, Bàng Phi lái xe đưa bọn bọ ra ga tàu cao tốc.

“Cảm ơn anh, anh rể.” Ngô Huyên Huyên là người duy nhất bày tỏ sự cảm ơn đối với Bàng Phi.

Bàng Phi cũng không nghĩ sẽ có được sự cảm ơn hay sự nhìn nhận gì của bọn họ. Dù sao cũng không phải người một nhà, họ có nhìn nhận gì về anh cũng đâu có quan trọng.

Mỗi người đều không dễ dàng để sinh sống ở trong cái thành phố lớn này, bản thân sống tốt mới là quan trọng nhất, còn về những chuyện khác, khi bạn không để ý đến nó thì những việc đó thực ra cũng không có quan trọng như vậy.

Thời gian tốt đẹp của cuối tuần cứ như vậy mà trôi qua,. Anh và An Dao vẫn như cũ, rất ít khi xuất hiện cùng nhau, đến chuyện trong nhà của dì mình cô cũng không hề quan tâm, chắc là không có tinh lực để mà nghĩ đến.

Bàng Phi nghe ngóng được từ phía Lâm Tĩnh Chi là nhà hàng vừa nhận một đơn hàng, mấy ngày hôm nay đều đang chuẩn bị đơn hàng đó. Đơn hàng này liên quan đến danh tiếng của nhà hàng nên đương nhiên là An Dao phải tốn tâm sức mà lo liệu.

Cho nên dù cho mỗi ngày An Dao đều mấy giờ sáng mới về, Bàng Phi đều không hề nghi ngờ điều gì, chỉ là cảm thấy cô quá vất vả. Một người phụ nữ như cô lại phải thường xuyên thức đến đêm khuya, sáng sớm lại phải ra khỏi nhà, có nhiều người đàn ông cũng không chịu nổi sự cực khổ thế này.

Mỗi người phụ nữ trong nhà họ An đều không dễ dàng gì. Mặc dù ngoài miệng thường xuyên không nói lý, lại có lúc chanh chua cay nghiệt, nhưng thật ra ai cũng đều người là độc miệng nhưng dễ mềm lòng.

Chỉ là không biết rốt cuộc vị ba vợ thần bí kia là người như thế nào. Ngoại trừ lần trước gặp qua, anh chưa từng thấy ông ta quay về lần nào. Chẳng lẽ thật sự giống như những gì Tào Tú Nga nghĩ, An Kiến Sơn giống như Ngô Đào, cũng nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play