Chuyện của Thời Phong không ngờ lại có những tiến triển ngoài ý muốn, Diệp Nguyên nói rằng có người đồng ý ra mặt làm chứng rằng có người muốn hãm hại Thời Phong, còn về phần người kia là ai, Diệp Nguyên nói rằng người kia hi vọng có thể được giữ bí mật, thế nên anh ta cũng không tiết lộ gì thêm.

Thế nhưng mặc kệ như thế nào thì, chuyện này cũng coi như may mắn không gặp phải nguy hiểm khó khăn gì mà trôi qua, cũng coi như là chuyện tốt!

"Sau này cậu nhớ đừng có mà lúc nào cũng xúc động như vậy nữa." Bàng Phi cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở Thời Phong phải chú ý tới khuyết điểm này của anh ấy.

Dễ dàng xúc động là một chuyện tối ký với người làm ăn, tính tình của Thời Phong dễ kích động như vậy mà có thể lèo lái công ty tới như ngày hôm nay, cũng đúng là một chuyện thần kỳ.

Nhưng anh tin rằng sau khi trải qua chuyện lần này rồi, Thời Phong cũng sẽ không còn tiếp tục dễ dàng hành động theo cảm xúc như vậy nữa.

Thoát khỏi rắc rối xong, chuyện đầu tiên cần làm đó là phải đi giải xui, hai ngày bị tạm giam cũng làm cho Thời Phong chịu hết nổi rồi.

"Được rồi, cậu nói xem cậu muốn đi đâu?" Lần này Bàng Phi để cho Thời Phong lựa chọn.

Mà Thời Phong thì cứ mãi thương nhớ Trầm Ngưng Tâm ở Thủy Vân Gian, thế nhưng lại sợ Bàng Phi không đồng ý, anh ta còn đang vắt óc suy nghĩ coi phải mở lời như thế nào, thì có một cậu em đứng bên cạnh lại giống như đi guốc trong bụng anh ta, nhao nhao lên đòi tới Thủy Vân Gian để ăn mừng.

"Em nghe nói cô Trầm mấy hôm nay treo bảng tiếp khách miễn phí ở Thủy Vân Gian đó, mấy anh hiểu miễn phí là sao không, là không thu tiền đó." Một cậu chàng nhỏ con nói.

Câu này vừa được nói ra, mọi người như ong vỡ tổ nhao nhao cả lên, bình thường nếu như muốn gặp Trầm Ngưng Tâm một chút thôi đều là chuyện khó như lên trời, giờ từ trên trời lại rớt xuống một món hời, vậy thì còn gì để mà do dự nữa, nhất định phải đi thôi!

Nhìn thấy đám anh em ai cũng nhiệt tình như vậy, Bàng Phi cũng không tiện làm mọi người mất hứng, giờ Phương Thiếu Nghị cũng đã bị anh thu thập rồi, cũng không sợ có người chạy tới kiếm chuyện nữa.

"Vậy thì đi."

"Oa… a ha ha..." Cả đám người bùng nổ.

Thật ra số tiền bỏ ra ở Thủy Vân Gian đại đa phần là tốn cho cô nàng tiếp rượu, nếu như không gọi người tới tiếp rượu, mà chỉ uống không thôi, thì tốn kém cũng không phải là bao.

Lần này Thời Phong dũng cảm dự chi tới tận một trăm năm mươi triệu để mọi người có thể thoải mái vui vẻ, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng đám người bọn họ có tới mấy chục người, chia đều ra thì thật ra cũng không phải là bao.

Mọi người cũng không phải đi vì để uống rượu ca hát, mà chỉ muốn muốn được gặp Trầm Ngưng Tâm một lần, hoặc cũng chỉ là vì muốn được mở rộng tầm mắt, vì ở đây không biết có bao nhiêu người còn chưa từng bước vào Thủy Vân Gian lấy một lần.

Bởi vì người quá đông, nên xe cũng không đủ để dùng, nên Thời Phong đơn giản và thô bạo thuê hẳn một chiếc xe bus để trở mọi người tới Thủy Vân Gian.

Khi xe bus dừng lại trước cửa Thủy Vân Gian, đoàn người từ trên xe lối nhau đi xuống, số lượng người tới khiến cho không ít, mà thật ra cũng không phải là không ít mà là rất nhiều nhân viên giữ của của Thủy Vân Gian cũng phải sợ ngây cả người.

Kiểu khách hàng nào họ cũng đã gặp qua, thời thượng, hầm hố, có tiền, có quyền, thế nhưng đây có thể coi như là lần đầu tiên mấy người họ thấy có người tổ chức thành một đoàn lớn mà đến Thủy Vân Gian như thế này, quả nhiên trái đất tròn chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Thời Phong vừa vời tới nhà hàng đã ồn ào nói muốn tìm Trầm Ngưng Tâm tới tiếp rượu, thế nhưng quản lý lại nói cái gì mà Trầm Ngưng Tâm hôm nay không có thời gian linh tinh.

Điều này khiến Thời Phong cảm thấy rất không vui, thời gian cho người khác thì có, tới phiên bọn tôi thì lại không có rồi là sao.

"Tôi rất muốn đi xem thử, ai mà lại dám to gan như vậy."

Hôm nay Thời Phong thật sự như thế nào cũng muốn gặp được Trầm Ngưng Tâm.

Anh ta kéo theo vài chục người kéo nhau đổ lên lầu, thì thấy Trầm Ngưng Tâm ở trong một căn phòng vị người lôi kéo, ngoài hành lang thì có rất nhiều người vây ở xung quanh để hóng chuyện, trong đó có một người mặt mũi bầm dập, nhìn qua cũng biết là người này từng bị ai đó tẩn cho một trận.

"Dừng lại!" Thời Phong tức tới mức không biết muốn đánh ai, đây đâu phải là bị bao hết, đây chính là cưỡng ép.

Tiếng hô vang lên, hai người đang lôi kéo kia cũng dừng tay lại, Trầm Ngưng Tâm nhanh chóng giãy tay mình ra khỏi bàn tay độc ác của Độc Xà, chạy về phía đám người Thời Phong.

Bàng Phi sau khi nhìn thấy mặt của Độc Xà, thì cười lạnh trong lòng, này đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Thời Phong kéo Trầm Ngưng Tâm ra sau người bảo vệ, tức giận không nhẹ: "Mày không biết liêm sỉ là gì hả, con gái người ta đã nói chỉ tiếp rượu chứ không làm chuyện khác, mày còn muốn ép buộc người ta là sao?"

Thời Phong dù sao cũng không biết Độc Xà là ai, nên cũng không cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt âm độc của Độc Xà lướt qua người Thời Phong mà dừng lại ở trên người của Bàng Phi, ở trong bụng mắng to một câu con mẹ nó, tới hôm nay mới tìm được cơ hội tóm lấy em gái nhỏ này, mà tới nửa đường lại có tên rảnh rỗi tới chặn đường, xem ra còn muốn động tay xem vào chuyện người khác nữa.

Tên nhóc này nguy hiểm tới mức nào, hắn cũng từng được chạm trán thử rồi, Mao Ngũ không có ở đây, khả năng đánh thắng của hắn cũng không cao.

Kẻ biết điều mới là người thông minh, chỉ vì một ả đàn bà mà đắc tội với Bàng Phi, cũng không đáng giá.

"Hừ!" Độc Xà khoanh tay rời đi.

Thời Phong nhanh chóng chạy tới hỏi thăm Trầm Ngưng Tâm: " cô Trầm, cái tên đáng chết kia còn chưa làm gì cô chứ."

"Cảm ơn anh Thời, nhờ có mọi người tới đây đúng lúc."

Thời Phong vui tới mức muốn bay lên trời, Trầm Ngưng Tâm vẫn còn nhớ rõ tên anh ta, đây là một niềm vui ngoài ý muốn không thể tưởng tượng được.

"Cô Trầm, tôi... Tôi có thể mời cô uống một chén được không?" Thời Phong thường ngày là một người mạnh mẽ vang dội, đây là lần đầu tiên thấy anh tai ở trước mặt con gái lại cà lăm như thế này.

Thế nên có không ít người đứng ở đây che miệng cười trộm, không ngờ ông chủ mình còn có một mặt đáng yêu như thế này nữa.

Trầm Ngưng Tâm gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."

tiếp rượu không thu tiền là vì muốn né tránh Độc Xà, thế nhưng cô ta cũng không ngờ được rằng hắn ta lại ghê gớm tới mức khách hàng của Thủy Vân Gian mà cũng dám đánh.

Nghĩ lại tình huống nguy hiểm vừa nãy, tới giờ Trầm Ngưng Tâm vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi, thật sự là phải cảm ơn vì đám người của Bàng Phi lại tới đúng lúc như vậy.

Cô thật ra hiểu rất rõ, Độc Xà là do sợ hãi Bàng Phi lên mới không dám làm gì nữa, thế nên cô ta không kìm được mà nhìn Bàng Phi nhiều hơn mấy lần, thấy người kia lạnh lùng không để ý, giống như không nhìn thấy cô ta đang ở đây vậy.

Trầm Ngưng Tâm có chút cảm thấy không phục, bản thân cô là người đẹp mà ai cũng phải công nhận, thế nhưng cái người tên Bàng Phi này mỗi lần thấy cô đều chỉ như nhìn thấy không khí, điều này thật sự khơi gợi không ít sự tò mò của cô.

Trong căn phòng lớn nhất có thể chứa tới hai mươi ba người ngồi, bình thường đều bị Phương Thiếu Nghị độc chiếm, vậy mà bọn họ hôm nay lại có thể được hưởng thụ đãi ngộ độc quyền này của anh ta.

Trầm Ngưng Tâm dẫn mọi người vào trong phòng, gọi tới rất nhiều rượu, trong đó còn có không ít rượu ngon nữa.

Khi nhìn thấy một bình rượu ngon được đem lên, mặt mày Thời Phong gọi là nhăn nhúm hết cả lại: "Cô Trầm, rượu thì cứ để mấy người bọn tôi tự gọi cũng được, mấy người bọn tôi vốn cũng không biết thưởng thức gì, gọi mấy loại này lên cũng không cảm nhận được mùi vị của bọn nó đâu."

Thật sự là do anh ta sợ bị chi tiêu vượt mức cho phép mà thôi.

Trầm Ngưng Tâm mỉm cười, tiện tay mở một chai rượu ra: "Bữa hôm nay tôi mời, mọi người cứ tự nhiên mà uống, không cần phải ngại."

Tuyệt vời!

Thế nên mấy người này cũng không tỏ ra ngại ngùng gì, ai cũng cầm ly lên, tự rót cho mình một ly thật đầy.

Thế nhưng Thời Phong lại vui vẻ không nổi: "Làm sao mà như vậy được, tiền mà cô kiếm được cũng là mồ hôi xương máu cả, ao lại có thể để một cô gái như cô mời mấy thằng đàn ông chúng tôi hết thế này được. Cứ để tôi mời, cô cũng đừng tranh với tôi làm gì."

Mất nhiều tiền thì mất nhiều tiền, thế nhưng không thể để mất mặt được.

Trầm Ngưng Tâm rót ra ba ly rượu, đưa cho Thời Phong một ly, một ly còn lại thì đưa cho Bàng Phi: "Anh Bàng, chúng ta dù sao cũng coi như là có quen biết, sao anh lại không nói với tôi câu nào vậy?"

Thời Phong tò mò: "Anh Bằng, không phải anh ở sau lưng em trộm đi tìm cô Trầm một mình đó chứ?"

"Nói vớ vẩn!" Bàng Phi tức giận lườm Thời Phong.

Trầm Ngưng Tâm cười cười nói tiếp: "Là chuyện của mấy hôm trước, hình như là do anh gặp chuyện không may, nên anh bàng mới tới đây tìm cậu Phương để hỏi chuyện."

"Vậy nên tính ra thì anh bàng gặp cô so với tôi cũng nhiều hơn có một lần thôi, sao anh ấy thì là người quen còn tôi thì lại không phải vậy hả?" Thời Phong khó chịu bực bội.

tst bê một ly rượu lên một hơi uống cạn: "Là do tôi nói sao, tôi tự phạt một ly."

Khả năng uống rượu thế này, cũng tốt quá đi mất!

Thời Phong càng nhìn càng thích, vậy nên cũng tự uống một ly.

Hai người họ vừa cười vừa nói chuyện, náo nhiệt vô cùng, thế nhưng Bàng Phi ngồi ở bên cạnh, lại như không ở trong cùng một thế giới vậy.

Uống cạn mấy ly rượu mạnh, chả mấy chốc mà Thời Phong đã gục trái đổ phải, người này khả năng uống cũng hơi yếu rồi.

Trầm Ngưng Tâm chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh Bàng Phi, giơ ly rượu trong tay lên: " Anh Bàng, để tôi tới uống với anh hai chén thế nào."

Bàng Phi liếc nhìn Thời Phong đang gật gù bên cạnh, tức giận nói: "Cô cố ý chuốc say bạn của tôi, không phải vì muốn tiếp cận tôi sao. Tôi nói cho cô biết rõ một chuyện, tôi là người đã có gia đình, vợ tôi xinh đẹp hơn cô rất nhiều, so với cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều, nên cô cũng đừng nên suy nghĩ linh tinh, không nên tiêu tốn thời gian cho tôi làm gì."

Có vợ rồi, nói sao mặt lại lạnh như băng thế này.

Có điều Trầm Ngưng Tâm không tin lại có người đàn ông không thích đi tòm tèm ở bên ngoài, vợ ở nhà có xinh đẹp tới mức nào, ngày não cũng chỉ có gương mặt đó, lâu rồi thì cũng sẽ chán thôi.

Không phải người xưa có câu, ăn cơm không ngon bằng ăn phở hay sao, đàn ông ai mà chả như thế.

"Anh Bàng, Trầm Ngưng Tâm tôi ở đây cũng coi như là đầu bảng có không biết bao nhiêu người muốn truy đuổi, có nhiều người có quyền có tiền hơn anh nữa, tôi vì sao mà phải bám lấy anh chứ." Câu này là cô ta vừa cười vừa nói.

Bàng Phi bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi có thể khiến cho Độc Xà sợ hãi."

Một câu này, một phát trúng đích.

Người đàn ông này đúng là không phải là người đơn giản, suy nghĩ sâu xa, mà ánh mắt cũng rất tinh tường.

Trầm Ngưng Tâm càng lúc càng cảm thấy mình chọn đúng người, giao tiếp với người thông minh đúng là rất thoải mái mà.

Dù sao cũng nói tới mức này rồi, có cố tiếp tục dấu diếm cũng không để làm gì, huống hồ Trầm Ngưng Tâm cũng tin rằng Bàng Phi không phải là người trước sau không như một, nên không bằng nói thẳng vấn đề ra thì vẫn hơn.

Cô ta đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nói: "Anh Bàng, anh nói rất đúng, lý do khiến tôi muốn bám lấy anh, là do tôi muốn mượn anh để khiến cho Độc Xà từ bò ý định tìm tới thôi. Chỉ cần anh có thể đồng ý bảo vệ cho tôi, thì cho dù anh có đưa ra điều kiện thế nào, tôi cũng đều sẽ đồng ý."

"Ý cô muốn nói là thân thể của cô?"

Trầm Ngưng Tâm sắc mặt cứng đờ: "Anh Bàng, không phải anh nói anh là người đã có gia đình rồi hay sao, sao mà chưa tới vài giây sau anh lại quên mất rồi."

Hóa ra mấy câu trước đó là để thử mà thôi.

Bàng Phi cười khẽ: "Tôi nghĩ rằng, hình như tôi cũng không có gì cần trao đổi với cô cả, nên xin lỗi, vụ làm ăn này dừng ở đây thôi!"

Người này không có ham muốn nào cả, Trầm Ngưng Tâm không tin được, trên đời này thật sự có tồn tại người như thế hay sao.

Cô ta cũng không nóng vội muốn bám lấy Bàng Phi, dù sao xoài xanh không ăn được, có điều, có một số chuyện, có một số người, giống như rượu ngon vậy, cần từ từ cảm nhận, từ từ tiếp xúc.

Thời Phong đã say ngây ngất từ đời nào, nên cuối cùng người thanh toán hóa đơn vẫn là do Trầm Ngưng Tâm đứng ra.

Chuyện này khiến cho Thời Phong buồn phiền mất một thời gian, dù sao cũng đã nói là do anh ta mời, cuối cùng lại để một cô gái trả tiền cho bọn họ, đúng là không còn gì để nói.

Cũng may tối hôm đó anh ta và Trầm Ngưng Tâm cũng đã trao đổi phương thức liên hệ với nhau, thế nên vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên mà anh ta làm là gửi tin nhắn để xin lỗi Trầm Ngưng Tâm, cứ nhắc đi nhắc lại muốn xin lỗi về chuyện tối hôm qua, còn nói nếu sau này còn có dịp sẽ lại tới tìm cô ta.

Câu trả lời của Trầm Ngưng Tâm đáp lại anh ta cũng rất ngắn gọn, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, cô ta rất hoan nghênh bọn họ tới.

Thông tin liên lạc này cũng là do cô ta cố tình trao đổi, Thời Phong cũng có thể coi như là mối ràng buộc giữa cô ta và Bàng Phi, chỉ cần cô ta có thể bám chắc lấy Thời Phong, chả lẽ còn sợ Bàng Phi chạy mất nữa hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play