Cục trưởng Nữu đã giao phó rồi, Diệp Nguyên cũng không còn băn khoăn chuyện gì nữa. Chân tướng vụ việc là như thế nào thì chính là như thế ấy, anh ta tuyệt đối sẽ giải quyết dựa trên sự công bằng, cũng tuyệt đối sẽ không vì tư lợi cá nhân mà làm chuyện trái pháp luật.

Bằng chứng của Vu Oánh Oánh có liên quan trực tiếp tới La Tinh Tinh, cả những tên côn đồ ném đá giấu tay kia đều là tay chân mà nhà họ La âm thầm mới tới, những chuyện này đều là bằng chứng thép.

Diệp Nguyên báo cáo nhanh với Nữu Thành Tích về diễn biến của vụ việc, Nữu Thành Tích bình tĩnh lắng nghe, nói một câu: "Cậu tự mình lo liệu đi." Sau đó cúp máy.

Từ đầu tới cuối, Diệp Nguyên nghĩ ngợi mình có Nữu Thành Tích làm chỗ dựa, không cần băn khoăn chuyện gì. Nhưng cuối cùng cũng phải cân nhắc tới mặt mũi của người nhà họ La nên không có làm hùng làm hổ dắt người tới đó bắt người, chỉ là sau khi trời dần tối đã dẫn theo không ít người tới nhà họ La, đặt ra từng chứng cứ một ở trước mặt La Đại Hải. Sắc mặt của La Đại Hải tối sầm, hút hết điếu thuốc này lại tới điếu khác, cuối cùng đến điếu thuốc thứ bảy mới mở miệng nói: "Sở trưởng Diệp, chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác hay không?"

"Là chính cục trưởng Nữu bàn giao lại muốn tôi nghiêm túc điều tra rõ ràng, ông cũng đừng làm khó tôi." Diệp Nguyên đẩy một mạch toàn bộ mọi chuyện lên người Nữu Thành Tích.

La Đại Hải gật đầu chấp nhận: "Tôi dĩ nhiên sẽ không làm khó dễ cậu, thế này đi, cậu cứ bắt người đi trước, tôi tới hỏi thăm cục trưởng Nữu một chút.".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ |||||

Diệp Nguyên không thể đắc tội với ai được, bèn cho La Đại Hải thời gian để tìm cách giải quyết.

La Đại Hải đích thân mới Nữu Thành Tích đứng ra đàm phán chuyện này, bởi vì ông thật sự nghĩ không ra, cho dù có thật sự gây ra án mạng chết hai người đi nữa, nhưng cũng không hẳn sẽ nghiêm trọng tới mức khiến Nữu Thành Tích phải tự tay xử lý chuyện này chứ?

Nữu Thành Tích cởi bộ đồng phục cảnh sát ra, mặc vào bộ âu phục, dùng thân phận của một người dân bình thường mà gặp La Đại Hải.

Ông ta rất biết chừng mực, nói thông tin có liên quan tới Bàng Phi cho La Đại Hải nghe cũng đều là xuất phát từ góc độ bạn bè, chuyện gì nên nói thì nói, chuyện không nên nói thì không nói. Phần còn lại, phải xem bản thân La Đại Hải cân nhắc xử lý như thế nào thôi.

"Tôi cũng nhắc nhở ông, vị bề trên này đến cả tôi cũng không dám đắc tội, tốt nhất ông đừng có ở không mà đi gây sự, cố gắng dạy bảo con gái của mình cho kỹ." Nữu Thành Tích nhắc nhở.

Trong lòng La Đại Hải hiểu rõ, chỉ trách vận số của Tinh Tinh không tốt, đụng tới người không nên đụng vào, ngoài việc thỏa hiệp thì có thể làm sao được nữa: "Chuyện này tôi muốn trò chuyện riêng tư, vẫn phải phiền ông làm người trung gian nói một chút."

Giải quyết chuyện này thế nào đều do La Đại Hải phụ trách, còn mình làm người trung gian, Nữu Thành Tích ngược lại cũng vui vẻ đứng ra hòa giải. Dù sao, cũng không phải làm ầm ĩ tới xảy ra án mạng mà.

Nữu Thành Tích chuyển lời nhắn lại cho Bàng Phi. Thái độ của Bàng Phi lạnh lùng, muốn đối phương tìm ra một cách giải quyết, nếu anh cảm thấy cách đó ổn thỏa thì mới bàn tới chuyện kế tiếp.

Cái gọi là cách giải quyết, chính là muốn xem thử thái độ của người nhà họ La có thành khẩn tìm cách hay không, có thể đạt được yêu cầu của anh hay không. Nếu như người nhà họ La đưa ra điều kiện bồi thường quá mức không hợp tình hợp lẽ, vậy cũng không cần nói chuyện nữa.

Vì có thể mau chóng để chuyện này được giải quyết ổn thỏa, La Đại Hải cũng quyết tâm đồng ý bảo La Tinh Tinh đích thân đứng ra xin lỗi, đồng thời bằng lòng bỏ ra sáu tỷ tiền bồi thường.

"Được!" Bàng Phi đồng ý.

Anh cũng chọn nơi hai bên gặp mặt là ở lầu sáu trong nhà hàng Trường An của An Dao, khách hàng tới đây rất ít khi lên tới lầu sáu này.

Nữu Thành Tích và Diệp Nguyên ngồi ở giữa, ba người La Đại Hải, La Tinh Tinh và La Lượng cùng ngồi ở một bên, ngồi ở bên tay trái Nữu Thành Tích là Bàng Phi và An Lộ.

Bầu không khí lúc vừa mới gặp có chút lúng túng, đặc biệt là An Lộ và La Tinh Tinh, hai người không ai ưa đối phương cả.

Nói là ăn cơm, nhưng thiết nghĩ người nhà họ La và đám người Bàng Phi đều không có tâm trạng gì để ăn, tốt nhất là có thể nhanh chóng giải quyết cho xong mọi chuyện.

Bàng Phi đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện rất trực tiếp: "Cô La, cô nên thực hiện lời hứa đi."

Vẻ mặt La Tinh Tinh có hơi mất kiểm soát, lửa giận ì ạch lan tỏa ra, những câu trước đó mà La Đại Hải đã nói đều bị cô ta quăng đi hết: "Tôi sẽ không xin lỗi anh!"

"Tinh Tinh!" La Đại Hải lạnh giọng quát lớn. Nữu Thành Tích và Diệp Nguyên đều đang ngồi ở đây, đến cả ông cũng phải nể mặt hai người đó vài phần, vậy mà con bé này cứ mãi không hiểu chuyện, thực sự là vừa tức vừa giận.

La Tinh Tinh bị quát một trận, mấy lời nói treo bên mép môi lại phải nuốt ngược trở vào, trong lòng không cam tâm tới đâu cũng phải nhịn.

Vốn dĩ An Lộ đã không hài lòng lắm với cách giải quyết như thế này rồi, hiện tại nhìn thấy thái độ của La Tinh Tinh như thế thì càng không ôm hy vọng nữa: "Tôi thật sự là hâm mộ cô La nha, có người ba có bản lĩnh chính là khác biệt, giết người phóng hỏa cũng có thể che giấu đi được. Kiểu người không có ba như tôi thật rất thảm, suýt chút bị người ta hại chết, giờ còn phải nhìn sắc mặt của người ta."

"Nè, ông là cục trưởng Nữu đúng chứ, ông nói thử xem nếu như hôm nay ngồi ở đây không phải là tôi mà là con gái của ông, ông có thể bình tĩnh mà ngồi xuống như thế không?" An Lộ đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía Nữu Thành Tích.

Nữu Thành Tích bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai, lúng túng không thôi.

Đường đường là một cục trưởng lại bị một cô nhóc hỏi khó không thể đáp lời, thật sự là mất mặt mà.

Bản thân ông ta đồng ý đứng ra hòa giải dĩ nhiên là nể mặt rồi, tên La Đại Hải đó làm ăn thật sự là dở tệ.

"Ông chủ La, con cái trong nhà không hiểu chuyện, ông lý ra phải nên dạy dỗ cho tốt, đừng chỉ lo bận bịu với chuyện làm ăn." Nữu Thành Tích âm thầm nhắc nhở La Đại Hải.

La Đại Hải nhìn La Tinh Tinh, vẻ mặt tối sầm: "Tinh Tinh, đừng quên trước lúc tới đây ba nói gì với con. Con sai thì phải dũng cảm đứng ra thừa nhận, nhanh, mau xin lỗi cô An và cậu Bàng!"

La Tinh Tinh không tình không nguyện lập tức đứng dậy, phun ra mấy chữ nhanh như tốc độ ánh sáng, nói: "Xin lỗi."

Mơ hồ không rõ, chỉ sợ là bản thân cô ta cũng đều không nghe rõ.

An Lộ cố ý nghiêng lỗ tai hỏi: "Hả, tôi không nghe rõ, cô nói lại lần nữa."

La Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm lại thành quả đấm: "Xin lỗi!"

Lần này thì lời lẽ rất có sức vang dội, nhưng mà vẫn là không có chút thành ý nào: "Một câu xin lỗi là xong rồi? Chẳng lẽ cô không nên sám hối một chút, suy xét lại một chút?"

"Cô..." La Tinh Tinh cảm nhận được phía dưới có một bàn tay ra dấu, lời tuôn đến bên mép chỉ có thể miễn cưỡng mà nuốt về.

Cô ta sám hối, cô ta suy xét lại, mấy lời này đều xuất phát từ nội tâm, nhưng mà đều là xuất phát từ nội tâm không thành thật mà thôi.

Cô ta hận, hận tới nổi điên, hận tới muốn lấy mạng, hận không thể xé xác An Lộ vào ngay lúc này!

Nhưng cô ta phải nhịn, hai loại cảm xúc tương phản mãnh liệt như thế này khiến cô ta gần như muốn nổ tung.

An Lộ được lý nên không bỏ qua cho người kia, từ đầu tới cuối đều cảm thấy lời của cô ta nói không có thành ý, bảo cô ta lặp lại từng lần từng lần một, nói đến lúc bản thân mình cảm thấy hài lòng mới thôi.

Người nhà họ La không ai lên tiếng, bởi họ cũng muốn nhân nhượng cho mọi chuyện êm đẹp lắng xuống. La Tinh Tinh hung hăng xấc xược thành thói, cũng có thể nhân cơ hội lần này mà dạy cho cô ta một bài học, để sau này cô ta giảm bớt lại một chút.

Nửa tiếng trôi qua, La Tinh Tinh nói một mạch không ngưng suốt nửa tiếng đồng hồ, đối với cô ta mà nói giống như đã trôi qua cả một thế kỷ.

An Lộ cuối cùng cũng gật đầu hài lòng: "Như này còn tạm được, nhớ kỹ những lời hôm nay cô nói, sau này đừng có tiếp tục ở không rách việc lại đi kiếm chuyện với tôi."

Chỉ trích La Tinh Tinh xong, An Lộ cũng không quên chỉ trích La Lượng một chút: "Còn anh nữa nha La Lượng, lần trước tôi cũng vì muốn giúp anh gặp chị của mình mới khiến cho cô chủ Tinh Tinh nhà anh hiểu lầm, anh cũng không nói giúp tôi một câu. Nhưng mà cũng không sao, tôi có anh rể của tôi che chở, cũng không thèm tới anh."

"Còn nữa nha, sau này anh cũng đừng ở không rách việc mà tìm chị của tôi, chị ấy đã là phụ nữ có chồng rồi, để lan truyền đi sẽ khiến danh tiếng của chị ấy bị ảnh hưởng."

Mặt La Lượng phút chốc đen như đít nồi, chỉ hận không thể có một cái lỗ nào đó để chui vào.

Nữu Thành Tích cũng mặc kệ những chuyện đó, bây giờ chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, cuối cùng ông ta cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi.

Sau đó, bữa cơm diễn ra trong không khí lúng túng và trầm mặc, người nhà họ La suy cho cùng đều cảm thấy mình bị thiệt thòi, làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm. Ngược lại tâm tình An Lộ rất tốt, ăn rất ngon miệng.

Bàng Phi không cần khoản tiền sáu tỷ bồi thường kia, chỉ muốn người nhà họ La chịu tiền thuốc men cho anh và An Lộ là được.

Về điểm này, An Lộ cùng có cùng một suy nghĩ với anh, cảm thấy nếu lấy tiền của bọn họ thì sẽ bị người ta đàm tiếu, cô ta cũng không cần.

Bữa tiệc kết thúc, La Tinh Tinh lập tức rời đi, La Lượng đi theo ba mình muốn đưa Nữu Thành Tích trở về.

An Lộ và Bàng Phi không có nghĩ nhiều chuyện như thế, thức ăn trên bàn còn chưa ăn hết, lúc này mọi người cũng đi rồi, đã có thể tận hưởng cả bàn hai miệng ăn rồi.

An Dao hôm nay cũng rảnh rỗi, dồn hết tâm trí chú ý chuyện ở phía này. Nhìn thấy đám người La Lượng, La Đại Hải lần lượt ra ngoài, nhưng không thấy An Lộ và Bàng Phi ra, trong lòng không khỏi tò mò.

Lúc vào bên trong phòng mới phát hiện, hai người này đang ăn say sưa ngon lành, dáng vẻ vô cùng tự nhiên phóng khoáng.

Tâm trạng của An Lộ hôm nay rất tốt, thái độ đối với An Dao cũng vui vẻ rất nhiều: "Chị, chị không biết vẻ mặt của La Tinh Tinh khi nãy khó coi tới chừng nào đâu, ha ha ha, em thật muốn lấy điện thoại ra chụp lại cho cô ta."

"Phải rồi, em còn oán hận với La Lượng, bảo anh ta sau này đừng có lúc nào cũng tìm chị nữa, chị sẽ không trách em chứ?"

Lời này rõ ràng là đang nói ngược với lòng.

An Dao không có để ý tới cô ta, ánh mắt nhìn qua Bàng Phi hỏi chuyện về khoản chi phí bồi thường sáu tỷ.

"Không lấy, cô rất thất vọng nhỉ?" Giọng điệu của Bàng Phi không có ý tốt.

An Lộ cũng phụ họa theo: "Chị, không phải là chị muốn bọn em lấy chi phí bồi thường sáu tỷ đó đưa cho chịu dùng đó chứ?"

"An Lộ, chuyện nhà họ La bồi thường là đáng, chị không có quan tâm tới chuyện có đưa cho chị dùng hay không, nhưng phải làm cho họ biết chúng ta không phải dễ trêu chọc. Em không muốn tiền bồi thường, người ta còn tưởng rằng chúng ta rất dễ bắt nạt đó..."

Ngụy biện quái gì chứ, An Lộ rất không đồng tình, nụ cười trên mặt cô ta biến mất, giọng nói cũng trở nên rất lạnh nhạt: "Hừ, em thấy chị chính là nhắm tới sáu tỷ kia thôi. Chị muốn dùng sau tỷ tiền kiếm lời từ việc bồi thường tính mạng của em và anh rể của em, giao hết lại cho chị."

"An Dao, bây giờ em rất xem thường chị. Chị cứ luôn nói em không hiểu chuyện, nhưng em có thể hiểu được đạo lý làm người mà chị lại không hiểu, em thật sự đề cao chị quá rồi. Không ăn nữa, anh rể, chúng ta đi!"

An Dao khóc không ra nước mắt, lòng tốt của cô sao lại trở thành vụ lợi trong mắt con bé này rồi?

Mặc dù cô rất thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không trở thành loại người dùng tính mạng người khác mà đổi lấy tiền. Mỗi người đều có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, cũng bởi vì cô không đứng trên góc nhìn của An Lộ và Bàng Phi suy xét, cho nên con bé này cũng gán cho cô định nghĩa như thế?

Bàng Phi, đều là Bàng Phi!

Trước đây lúc con bé này chưa có thân mật dựa dẫm vào Bàng Phi như thế, lúc nào cũng đều sẽ nghe theo lời của cô. Hiện tại thì hay rồi, chưa nói việc bênh người ngoài mắng người nhà, còn cùng với Bàng Phi mà chĩa mũi nhọn vào cô nữa chứ.

"Không được đi, em lập tức quay trở về trường học cho chị."

"Thật ngại quá, em đã xin giáo viên nghỉ học rồi, giáo viên cũng thông qua rồi." An Lộ lè lưỡi về phía cô, sau đó kéo lấy Bàng Phi, rời đi một mạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play