“Tại sao tôi lại phải xấu hổ, những kẻ trơ trẽn như anh còn đứng ở đây, tại sao tôi lại không thể?” Vừa nói, Bàng Phi vừa lấy điện thoại ra, tìm một đoạn ghi âm. Nội dung của đoạn ghi âm là những gì tên côn đồ đã nói, gã ta thừa nhận chính La Lượng là người sai khiến.
Chuyện lần trước La Tinh Tinh hãm hại An Lộ làm anh chú ý hơn, nhưng bây giờ điều đó thực sự đã giúp ích.
Sắc mặt tên côn đồ và La Lượng trong phút chốc đều biến đổi.
“Không… Là anh ta ép tôi nói như vậy, anh ta đánh tôi, đến bây giờ vẫn còn thấy đau.”
Mặt của tên côn đồ tái nhợt vì sợ hãi.
Bàng Phi nói: “Vậy sao, trên người anh có vết thương?”
“Có, tôi có thể chứng minh.”
Gã ta thuần thục cởi áo sơ mi cộc tay xuống, trên người làm gì có vết thương nào?
Kỹ thuật xoa bóp của nhà họ Bàng, Bàng Phi dùng để phục hồi gân cốt và lưu thông máu, người khác có muốn được thử cũng không được. Hôm nay quá lời cho tên côn đồ này rồi.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng tên côn đồ đang nói dối và điều đó có nghĩa rằng nội dung trong đoạn ghi âm là thật.
Tình huống trong nháy mắt đã bị đảo ngược, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt về phía An Dao.
Quan hệ của ba người này dường như rất phức tạp, nhưng quyền quyết định nằm trong tay người phụ nữ.
“Dao Dao, tôi làm như vậy đều là vì cô.” Người này là mặt dày hay là không cần mặt mũi nữa, đến nước này rồi vẫn còn bình chân như vại.
An Dao im lặng không nói gì, hành động giống như có ai đó đang đấm mạnh vào trái tim của Bàng Phi.
Cô vẫn đứng về phía La Lượng sao?
Cho dù người đàn ông này có là loại người như vậy, thì cô vẫn yêu.
Bị sao vậy, người phụ nữ này không biết suy nghĩ hay sao?
“Bàng Phi, anh làm loạn đủ chưa?” An Dao lạnh lùng nói, quả nhiên là đứng về phía La Lượng, muốn bao che thì cũng đừng quá lộ liễu như thế.
Bàng Phi suýt nữa thì cười chảy nước mắt: “Tôi không rảnh rỗi để ở đây cãi nhau với hai người, tôi chỉ là không muốn bị người khác vu oan giá họa, nhưng hai người, hôm qua đã tay trong tay đi xem phim, hôm nay lại tay trong tay đi đến ngân hàng, An Dao, không phải cô định tẩu tán hết tài sản trước khi li hôn chứ, muốn để tôi tay trắng rời đi sao?”
Những lời khó nghe này không phải điều anh muốn nói, nhưng không hiểu sao khi nói ra lại trở thành như vậy.
Đường đường là tổng chỉ huy trong quân đội nhưng lại có ngày vì chuyện nam nữ mà ghen tuông, nói những điều trái với lòng mình. Cũng không cần người khác chế nhạo là đồ vô dụng, Bàng Phi cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Ba, em gái, những người thân của anh đang đợi anh về chăm sóc, vậy mà anh luôn đặt hết sự chú ý của mình vào một người phụ nữ, mẹ kiếp đúng là vô dụng!
Những lời nhận xét này trong phút chốc đã khiến An Dao bị những người xung quanh bàn tán, lời nói của con người có thể nói bốn từ không biết đã làm hại bao nhiêu mạng người.
Bàng Phi không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại nhìn thấy An Dao như vậy, nhưng vẫn đang cố gắng chống đỡ trước những lời bàn tán của người khác, trong lòng anh cảm thấy rất đau đớn.
Anh rất muốn nói lời dễ nghe một chút, nhưng quả thực không thể chịu đựng được việc An Dao hết lần này đến lần khác vội vàng bao che cho La Lượng, anh bẻ gập cánh tay La Lượng về phía sau: “Tốt nhất là anh đừng để tôi nắm được điểm yếu gì, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
La Lượng cười nham hiểm: “Không tha cho tôi? Không biết anh muốn làm gì tôi? Giết tôi? Anh dám không? Làm như vậy chỉ khiến cho An Dao hận anh cả đời!”
“Răng rắc”, Bàng Phi dùng thêm lực, cánh tay của La Lượng đã bị bẻ trật khớp.
Lần ra về không mấy vui vẻ này, đã định trước rất khó để làm dịu đi mối quan hệ giữa hai người.
Suốt đường đi, Bàng Phi nghĩ ngợi về một câu hỏi: Tại sao bản thân phải kiên trì?
Không có nghĩa lý gì, có làm gì thì cũng không có kết quả, vậy sao còn phải kiên trì?
Tiếp tục kiên trì, mối quan hệ của hai người chỉ ngày càng trở nên xấu hơn.
Nếu ly hôn, nếu khi hôn thì nhà họ An...
“Anh rể, anh làm gì vậy?” An Lộ nhìn Bàng Phi đang đi vào nhà với một bộ dạng tức giận, cảm thấy có gì đó không ổn, liền đi theo lên tầng, thấy Bàng Phi đang thu dọn đồ đạc của bản thân, giống như muốn rời khỏi đây.
An Lộ chạy vào trong, giật lấy đồ đạc trên tay anh: “Anh không nói rõ ràng chuyện này thì không được phép đi.”
“Cô cảm thấy cô có thể ngăn cản được tôi sao?”
An Lộ ôm lấy quần áo của anh, nhất quyết không buông: “Nếu anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không để anh rời đi. Anh nói tôi nghe, chị tôi lại làm gì chọc giận anh đúng không?”
Bàng Phi không trả lời, chuyện đi tố cáo người khác chỉ có phụ nữ mới làm thôi, còn anh thì không hẹp hòi tới mức như vậy.
Còn những bộ quần áo này, nếu An Lộ không đưa thì anh cũng không cần nữa.
Nhưng nhìn thấy Bàng Phi muốn rời đi, An Lộ vội vàng ôm lấy cánh tay của anh, thân thể mềm mại cọ sát vào cánh tay rắn chắc của anh, rất có cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ, cô ta không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn Bàng Phi ở lại, không biết từ lúc nào, cô ta đã quen với sự hiện diện của Bàng Phi, những lần cãi vã qua lại, những chuyện nguy hiểm có thể đứng ra gánh vác, tốt biết mấy.
“Anh muốn đi, vậy thì đưa tôi cùng đi.”
Tào Tú Nga chạy vào giữ An Lộ lại: “Con là con gái, nhìn bộ dạng con đi, còn ra thể thống gì nữa, mau buông tay ra.”
Càng kéo, An Lộ càng ôm chặt hơn: “Không buông, không buông, nhất định không buông, mẹ, mẹ đừng quên, dì của con, họ vẫn chưa đi, nếu như anh rể đi như thế này, ai giúp mẹ trút giận chứ?”
Vẻ mặt Tào Tú Nga nghiêm nghị, trợn mắt giận dữ: “Chuyện đó nói sau, con buông tay ra đã, đó là anh rể con, con nghĩ gì mà lại ôm nó như vậy.”
An Lộ đột nhiên nhận ra mình có hành động không đúng, kêu lên: “Ôi.”, sau đó nhanh chóng buông tay.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dang tay ra chắn ở cửa, đồng thời kéo Tào Tú Nga đứng chắn ở cửa cùng mình, ngăn cản không cho Bàng Phi rời đi.
Tào Tú Nga không đồng ý với cách gây rối này của con mình, nhưng lời của An Lộ nói cũng không sai, không thể để Bàng Phi đi như vậy được: “Anh đừng đi vội, cũng phải đợi An Dao về nói chuyện, sau đó đàng hoàng rời khỏi đây, bây giờ anh đi, người ngoài sẽ cho rằng nhà họ An chúng tôi ức hiếp anh, ức hiếp thông gia, đến lúc đó tôi phải giải thích thế nào.”
Lời nói không hề dễ nghe, nhưng có thể thấy rõ ràng là đã mềm lòng một chút rồi, ý muốn Bàng Phi ở lại.
Nghe xong, Bàng Phi vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ, anh không ngờ rằng đến cả Tào Tú Nga cũng sẽ nói giúp cho anh.
Xem ra hai mẹ con nhà này cũng không phải là kẻ mù, biết phân biệt ai tốt ai xấu, nhưng tại sao một người thông minh như An Dao đến bây giờ lại trở thành người ngu ngốc nhất?
Không đi, vậy thì không đi nữa, nếu cứ đi như vậy, Bàng Phi thực sự không cam lòng, không chừng sau này ngày nào La Lượng cũng đến đây.
Đến tám giờ An Dao mới trở về nhà, thấy An Lộ và Tào Tú Nga đang ngồi ngay ngắn, bộ dạng như muốn hỏi tội.
Bàng Phi đang ngồi bên cạnh An Lộ, nhìn thấy An Dao trở về, An Lộ cố ý ngồi gần Bàng Phi hơn giống như đang ngầm ủng hộ anh.
“An Dao, chị mau lại đây!” An Lộ gọi thẳng tên của An Dao, đến nhà họ An đã lâu, đây là lần đầu tiên nghe cô ta gọi tên cô một cách kiêu ngạo như vậy.
An Dao ném túi xách lên ghế sô pha, ngồi xuống đối diện với An Lộ: “Chị đây, em muốn nói gì?”
Khí thế cao ngạo lúc nãy của An Lộ ngột nhiên không còn nữa: “Hôm nay rốt cuộc chị đã làm gì chọc giận anh rể, làm anh ấy tức giận tới mức muốn dọn ra ngoài ở.”
An Dao liếc nhìn Bàng Phi, môi khẽ nhếch lên một nụ cười: “Mách lẻo à, anh đúng là biết nhẫn nhịn đó.”
Bàng Phi vẫn không nói gì, An Lộ giành nói trước: “Anh rể không phải loại người như vậy, là do em và mẹ tinh ý nên đã phát hiện ra.”
Mở miệng ra là bảo vệ che chở, giống như Bàng Phi là người đàn ông của cô ta vậy.
Tào Tú Nga hắng giọng, tỏ ra không liên quan gì: “Mẹ chẳng nhìn thấy gì cả.”
Thái độ trung lập, không muốn làm mất lòng ai.
An Dao nhìn bên này rồi nhìn bên kia, cũng đại khái hiểu được tình huống đang xảy ra, cô khẽ cười, chọc vào trán của An Lộ: “Em ngày càng có bản lĩnh rồi nhỉ, kì thi tháng vừa rồi không đạt, còn rảnh rỗi ở đây quản chuyện của chị, chị thấy em nên nhanh chóng kiếm tiền phụ chị thì tốt hơn đấy.”
An Lộ xoa trán: “Đừng ngắt lời em, bây giờ em đang muốn nói với chị về chuyện của anh rể.”
“Chuyện riêng của hai bọn chị, từ lúc nào đến lượt em xen vào, nhanh trở về ôn tập đi, nếu lần sau còn thi rớt bất cứ môn nào, tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ trừ đi một nghìn tệ.”
Tào Tú Nga lấy cớ đi xem mấy con chó cũng rời đi, bây giờ phòng khách chỉ còn lại hai người An Dao và Bàng Phi. Thực sự không muốn lại xảy ra cãi vã, Bàng Phi đứng dậy muốn đi.
“Đợi đã.”
An Dao gọi Bàng Phi lại: “Chuyện lúc sáng, tôi có nỗi khổ khó nói.”
Khó khăn lắm cô mới quyết định tạm thời bỏ qua thân phận để giải thích với Bàng Phi, Bàng Phi cũng bằng lòng nghe nỗi khổ của cô, hiểu lầm chính là dựa vào việc hai bên ngồi lại với nhau nói chuyện để tìm cách giải quyết, không nói chuyện, thì sao có thể hiểu nhau.
An Dao nói rõ ràng chuyện khoản vay, và cũng giải thích lí do bản thân tại sao không ở trước mặt La Lượng trách móc anh ta, hoàn toàn không phải vì cô bị tình yêu che mắt, không phân biệt đúng sai, mà vì cô đang cần có sự giúp đỡ của La Lượng, vì thế chỉ có thể làm như vậy.
“Tôi đã từng nói, trước khi li hôn, tôi sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, mong anh cũng đừng xem thường An Dao tôi như vậy.”
Cuối cùng, giải thích nhiều như vậy là muốn nói với Bàng Phi, đừng nghi ngờ con người của An Dao? Hoàn toàn không liên quan đến việc để ý đến Bàng Phi hay cảm thấy con người anh tốt? Cũng không liên quan đến việc La Lượng có ngay thẳng hay không? Vì vậy, trong lòng cô, La Lượng tốt hơn Bàng Phi?
Đúng là anh đã nghĩ quá đơn giản, lòng dạ của phụ nữ, sâu như biển không thể đoán được!
“Tôi biết rồi.”
Dù không phải là câu trả lời bản thân muốn, nhưng ít nhất đã chứng minh rằng An Dao không phải là người ngu ngốc, không bị lời ngon ngọt của anh ta lừa gạt.
Biết đâu đây cũng là một chuyện tốt, vì ít nhất bây giờ anh và La Lượng đang ở cùng vạch xuất phát!
Ngày mai là cuối tuần, không cần phải đi làm, nhưng Bàng Phi đã có thói quen dậy sớm, muốn ngủ nướng cũng không ngủ được.
Lâu rồi không rèn luyện thân thể, hôm nay trong một phút hứng khởi liền muốn chạy mấy vòng.
Buổi sáng, không khí rất trong lành, Bàng Phi men theo đường bờ sông chạy hai vòng, sau lưng đều đã đổ mồ hôi.
Thậm chí còn có một vài ông già, bà già đến nói chuyện với anh, đại loại là hỏi xem anh đã có bạn gái chưa, có vẻ rất hài lòng về Bàng Phi và muốn kén rể cho nhà mình.
“Bàng Phi, trùng hợp nhỉ!” Đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Bàng Phi quay đầu nhìn, chính là cục trưởng Nữu, Nữu Thành Tích, ông ta mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và cũng chạy bộ buổi sáng ở đây.
Cũng thật trùng hợp!
“Không ngờ ở đây còn có thể gặp được cục trưởng Nữu.”
“Nhà tôi ở khu đối diện con sông này.”
Nói là đối diện con sông nhưng thực tế còn cách đó khá xa, chạy từ đó đến đây ít nhất cũng mấy chục cây số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT