La Lượng chủ động hỗ trợ, càng giống chủ nhân nam của căn nhà này hơn cả Bàng Phi, thành công đạt được lời khen của Tào Tú Nga, chỉ là An Dao vẫn luôn không phản ứng gì, làm trong lòng anh ấy vô cùng không vui.

Mục đích anh ấy làm như vậy không phải là vì để được An Dao khen ngợi à.

“An Dao, em đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi, để anh làm chuyện này là được.”

“An Lộ ngủ rồi, anh không cần phải động tay đâu.” Ý ngoài lời chính là tôi xin nhận lòng tốt của anh, nhưng tôi không cần.

Trong lòng La Lượng ít nhiều gì cũng có chút thoải mái, lại còn không thể không thể hiện ra rằng mình vẫn rất rộng lượng.

Anh ấy quá hiểu biết An Dao, nếu tính toán chi li trong chuyện này thì sẽ chỉ chọc giận cô.

Với lại, đối với việc anh ấy đến trong đêm hôm nay, vào lúc ở cửa An Dao đã đưa ra đáp án, không phải vui vẻ mà là ngạc nhiên sợ hãi, cho nên anh ấy cần phải giải thích một chút: “An Dao, em sẽ không cho rằng anh cố ý tìm đến cửa đấy chứ, em đừng bao giờ hoài nghi anh như thế nhé. Anh gặp dì ở siêu thị, dì cứ buộc anh phải lại đây ngồi.”

“Đương nhiên, quả thật anh cũng muốn gặp em một chút, từ sau chuyện lần trước em cứ luôn cố tình né tránh anh, trong lòng anh rất lo lắng rất sợ hãi. An Dao, anh đã lỡ mất em một lần, em không muốn lại bỏ lỡ em lần thứ hai.”

Đột nhiên anh ấy nói như thế làm An Dao hơi ngây người.

Những bận rộn, lo âu, bất an cùng với các loại áp lực trong khoảng thời gian này làm trái tim cô vô cùng mỏi mệt.

Cô nỗ lực cố gắng, kiên trì, nhưng chung quy cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, khi mệt mỏi vẫn muốn một bả vai mình có thể dựa vào, khi khóc thì mong có người có thể lau nước mắt cho mình.

Người chồng trên danh nghĩa nọ không gây thêm phiền toái cho cô là đã tốt lắm rồi, căn bản không cho cô được những thứ mà cô muốn.

La Lượng thì khác.

Anh ấy là người cô có thể dựa dẫm, là trụ cột tinh thần của cô, sự quan tâm và lo lắng của anh ấy có thể làm trái tim căng thẳng của cô thả lỏng, làm cô không bị những gông xiềng đó giam cầm nữa.

Vẻ dịu dàng trong đáy mắt cô bị La Lượng thấy hết, trái tim bất an cũng dần bình tĩnh lại.

Anh ấy chậm rãi nâng mắt lên nhìn, liền phải dừng ở khuôn mặt trắng nõn của An Dao, đúng ngay vào lúc này, ngoài cửa đột ngột truyền tới tiếng ho khan, đánh vỡ cảnh tượng tốt đẹp giữa hai người.

An Dao như tỉnh khỏi giấc mộng, thiếu chút nữa đã quên chính mình là người đã có chồng, không thể làm chuyện vượt rào trước khi chưa ly hôn.

Hai người một trước một sau đi lướt qua người Bàng Phi.

Bàng Phi đi theo cùng, lấy thân phận nam chủ nhà hạ lệnh đuổi khách: “La tiên sinh, làm khách xong rồi, anh còn chưa chịu đi à?”

An Dao trừng anh nhưng anh làm bộ không thấy gì.

La Lượng lần này tiến đến mục đích đã là đạt tới, cũng là thời điểm nên rời đi.

La Lượng vừa đi, An Dao không khỏi muốn cãi nhau với anh, Bàng Phi đã bước lên lầu trước.

Rốt cuộc An Dao vẫn đuổi theo: “Dù gì An Lộ cũng chỉ là một đứa trẻ, một người đàn ông lớn như anh mà đi so đo với con bé, không cảm thấy rất mất mặt à?”

Bàng Phi lười nhác mà đáp lại: “Là nó tự muốn uống, tôi cũng không em nó.”

An Dao cười lạnh một tiếng: “Nếu anh không kích thích nó thì nó có thể như vậy sao? Bàng Phi, tôi biết anh trách cả nhà chúng tôi khinh thường anh, nhưng chính anh thì sao?”

“Tại sao anh không tranh thủ làm chút chuyện, làm cho cả nhà chúng tôi xem trọng anh một chút?”

“Tại sao tôi lại phải muốn cả nhà cô xem trọng tôi?” Bàng Phi hỏi lại.

Không để bụng mới có thể nói như vậy.

Vốn cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng An Dao lại như có cái gì đó nghẹn lại, không nuốt xuống mà cũng không nhổ ra được, vô cùng khó chịu.

“Vậy thì ly hôn đi.”

“Tôi ly hôn với cô thì cô sẽ ở bên cái thằng ẻo lả đó à?” Nhắc tới La Lượng, Bàng Phi liền khống chế không được cảm xúc của chính mình, nói chuyện cũng thô lỗ hơn.

“Anh quan tâm tôi ở bên ai làm gì, đó là tự do của tôi.”

“Vậy tôi đây không đi, chính là để hai người không thể ở bên nhau.”

“Anh hủy hoại hạnh phúc của tôi không phải là đang đồng thời hủy hoại hạnh phúc của anh sao, anh cần gì phải làm như thế này?” An Dao khuyên thật lòng.

Bàng Phi lại không cho rằng như vậy, cảm thấy cô nói tất cả những câu như vậy là để mau chóng thoát khỏi chính mình, mau chóng ở bên nhau với La Lượng.

Ly hôn không đáng sợ, đáng sợ chính là bị cắm sừng rồi còn bị đá đít, Bàng Phi không thể nuốt trôi được cơn giận này.

Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Bàng Phi đi về phòng trước: “Ầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Ban đêm, sau khi mọi người ngủ hết rồi, Bàng Phi đến phòng bếp nấu ít canh tỉnh rượu đưa đến phòng An Lộ, đút cho cô ta, nếu không, uống nhiều rượu mạnh như vậy, cô không ngủ hai ngày hai đêm mới lạ.

Việc nào ra việc đó, An Lộ là một cô em vợ đáng ghét, nhưng dù gì cũng chỉ là một bé gái mười mấy tuổi, nên Bàng Phi cũng khá thương xót.

An Lộ thông minh lanh lợi, tinh ranh ma mãnh, nhiều mưu tính xấu trong đầu, tiếc là gia đình không giáo dục tốt, mới dẫn đến tính cách kiêu ngạo ương ngạnh.

Nếu An Kiến Sơn và Tào Tú Nga có thể cho cô ta một gia đình hoàn mỹ, có thể giáo dục tốt cô ta thì cô ta hẳn sẽ không có dáng vẻ như hiện tại.

Sáng sớm hôm sau, An Lộ xoa huyệt Thái Dương đau âm ỉ, bò dậy từ trong ổ chăn, đầu tiên là nghĩ đến chuyện đi tìm Bàng Phi tính sổ.

Lúc cô ta vịn tủ đầu giường để đi xuống giường, tay không cẩn thận đụng phải cái chén ở đầu giường: cái chén “Choang” một tiếng rơi xuống trên mặt đất, bị vỡ thành từng mảnh.

Cô ta cũng không để ý tới, mà chỉ lao ra ngoài đi tìm Bàng Phi tính sổ.

Phòng của cô ta ở lầu một, qua một khoảng thời gian rất lâu mới vất vả bò đến lầu hai, gõ cửa nửa ngày mà không có ai phản ứng, cô ta tức giận đến mức muốn bổ cửa.

An Dao làm cô ta ngừng lại: “Mới sáng tinh mơ, em làm gì mà như quỷ khóc sói gào thế.”

Với tính cách của Bàng Phi, An Lộ gõ cửa lâu như vậy thì chắc chắn anh đã không nhịn được từ lâu, chỉ có một khả năng là anh đang không ở trong phòng.

“Chị thấy tạm thời hẳn em chưa báo được thù đâu, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lúc trời còn tờ mờ sáng Bàng Phi đã đi ra ngoài, dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi ra ngoài đi bộ một lát.

Rất nhiều chuyện yêu cầu anh phải nghĩ lại kĩ càng, ví dụ như quan hệ của anh với An Dao, ví dụ như chuyện về công việc, ví dụ như tương lai...

Có một số việc có thể nghĩ thông suốt một cách dễ dàng, ví dụ như công việc, tìm một công việc ổn định có đại ngộ không tệ là việc cấp bách trước mắt, cũng có một số việc không dễ dàng nghĩ thông suốt, ví dụ như là tình trạng hôn nhân của anh và An Dao.

Không nghĩ ra thì tạm thời không thèm nghĩ, xử lý xong chuyện công việc trước rồi lại nói.

Trên người còn có ít tiền, trước tiên Bàng Phi tùy tiện ăn một chút gì đó ở trong một quán ăn sáng, sau đó thì bắt đầu hành trình tìm việc mới của ngày hôm nay.

Hiện tại anh đã xác định được mục tiêu rõ ràng, mấy công việc linh tinh như vệ sĩ hay bảo vệ thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một ít.

Anh còn đăng mấy bản sơ yếu lý lịch ở trên mạng, có mấy công ty đã gọi điện thoại tới gọi anh đi phỏng vấn.

Chắc chắn là sẽ nhận được lời mời từ công ty cao cấp nào đó rồi, hiện tại Bàng Phi đang xem công ty nào có đãi ngộ tốt hơn một chút, công ty nào thích hợp phát triển lâu dài hơn.

Trải qua một ngày so sánh, anh xác định được công ty bảo vệ “Trung Thái” là có đãi ngộ tốt nhất.

Công ty này hoạt động chủ yếu ở phương diện nghiệp vụ bảo vệ, nếu có thể biết được quy trình và thao tác cụ thể ở trong đó, trong tương lai anh sẽ có thể tự mở được một công ty bảo vệ cho mình.

Chung quy làm công cho người ta cũng không phải là kế lâu dài, muốn làm thì vẫn nên tự mình làm.

Trưa hôm đó, Bàng Phi liền làm thủ tục nhậm chức ở Trung Thái.

Đây là một công ty tư nhân chính quy, khi nhậm chức chính thức sẽ được kí hợp đồng, các đãi ngộ khác nhau và vấn đề nguy hiểm trong công việc đều sẽ được viết ở trong hợp đồng một cách rõ ràng và chính xác.

Lương thực tập là mười ba triệu ba trăm nghìn, sau khi chuyển lên chính thức là mười lăm triệu năm mươi nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng, tiền thưởng, tiền làm thêm giờ, một tháng ít nhất cũng được mười bảy, mười tám triệu rưỡi, khá hơn nhiều so với ở quán bar Trường An.

Bàng Phi rất hài lòng với công việc này, còn nghĩ sau này phải cố gắng làm việc, không thể lãng phí khoản tiền lương kếch xù mà người ta cho mình.

“Ai, cái tên Bàng Phi mới tới hôm nay có quan hệ gì với ông chủ của chúng ta vậy nhỉ? Tại sao lương thử việc lại nhiều hơn chúng ta một triệu bảy trăm năm mươi nghìn, chuyển sang chính thức lương cũng cao hơn chúng ta.” Ở cửa phòng vệ sinh, Bàng Phi vừa khéo nghe được lời này.

Một người khác nói: “Ai biết được, tôi đoán không phải người thân thì cũng là bạn bè. Tính tình của ông chủ của chúng ta chẳng lẽ anh còn không hiểu à, muốn nhận được tiền lương cao thì phải dựa vào bản lĩnh cá nhân. Anh xem anh Hổ đã tới hơn ba năm, lương tạm cũng mới mới gần mười sáu triệu, Bàng Phi đó đã gần bằng anh Hổ, nghĩa là chắc chắn người ta có bản lĩnh thật.”

“Bây giờ thú vị rồi đây, vốn dĩ anh Hổ đã cảm thấy ông chủ trả lương tạm cho anh ta khá thấp, bây giờ lại có một người mới vào có mức lương gần bằng với anh ta, người họ Bàng đó sắp gặp phiền phức rồi!”

Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Bàng Phi cũng chỉ là hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bỏ đi như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

Bàng Phi quan tâm hơn là ông chủ trong lời hai người vừa rồi đề cập, dựa theo lời bọn họ nói, anh có lương cao là do ông chủ thần bí đó cấp, nhưng anh căn bản không có bạn bè nào ở Dung Thành, ai sẽ không ngại phải chi tiền nhiều để đi trả lương cao cho một người không hề có kinh nghiệm gì trong công việc như anh?

Trừ phi...

Cái gì cần phải tới thì sẽ không thể tránh khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play