Đó là số điện thoại của đồn cảnh sát trong khu vực, nói rằng Bàng Phi bị tình nghi liên quan đến một vụ án tham nhũng và yêu cầu anh đến đồn cảnh sát để điều tra.

Bàng Phi tự hỏi, anh dính vào vụ án tham nhũng từ khi nào chứ?

Khi đến đồn cảnh sát, Bàng Phi phát hiện không chỉ mình anh mà Trần Đại Đông cũng đang bị gọi đến đây điều tra, đồng thời có rất nhiều người khác mà anh không hề quen biết.

"Người anh em, chuyện này thực sự không thể trách tôi. Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Trần Đại Đông cho đến giờ vẫn chưa hiểu ra sao. Tại sao chính mình lại bị liên lụy vào vụ án tham nhũng? Hiện tại đi làm cũng đều bo bo giữ mình có làm cái gì đâu chứ?

Điều quan trọng nhất là cho dù có liên quan, lại còn làm liên lụy phiền hà đến Bàng Phi, điều này khiến anh ta cảm thấy rất bất an.

"Đừng lo lắng, trước tiên hãy tìm hiểu sự việc cho rõ ràng đã."

Khi biết Bàng Phi có liên quan đến vụ việc này, Diệp Nguyên đã đích thân ra mặt tiếp đãi, những vụ việc như thế này không còn thuộc quyền quản lý của đồn cảnh sát địa phương mà sẽ sẽ được chuyển lên viện kiểm sát cấp cao hơn.

Diệp Nguyên tiết lộ một số thông tin cho Bàng Phi: "Vụ án này liên quan đến rất nhiều người, hơn nữa bọn họ đều là lãnh đạo lớn. Để bảo vệ bản thân, nhất định bọn họ sẽ tìm vài người thế thân gánh tội thay. Anh và người anh em kia đều rất nguy hiểm."

Bàng Phi đã hiểu rõ tình hình chung, nói rằng một số quan chức đã thông đồng với một số ông chủ và bị tình nghi phạm nhiều tội. Lý do khiến Bàng Phi và Trần Đại Đông bị liên lụy là vì họ có cổ phần trong các nơi giải trí của tội phạm và nhận được hoa hồng. Tất cả những điều này đã được người đứng đầu ngân hàng làm chứng.

Trong tiềm thức, Bàng Phi nghĩ đến chiếc thẻ ngân hàng mà Trần Đại Đông đưa cho anh. Vốn là định phân phát cho hai anh em, nhưng sau đó anh bận rộn lại quên mất, mà bây giờ thẻ vẫn còn trong ví của anh.

Sau khi lấy thẻ ngân hàng ra, Bàng Phi yêu cầu Diệp Nguyên kiểm tra số dư trên thẻ của mình. Đầu tiên là để chứng minh mình vô tội trước mặt Diệp Nguyên và thứ hai là để nói với anh ta rằng anh ta đã sai.

Khi Trần Đại Đông đưa thẻ cho anh ta, anh ta nói rằng thẻ chỉ có hai mươi vạn, nhưng sau khi kiểm tra, anh ta phát hiện ra nào có hai mươi vạn, rõ ràng là hai triệu!

Lúc này anh mới hiểu, hóa ra ai đó đã mượn danh nghĩa của Trần Đại Đông, hơn nữa làm cho Trần Đại Đông cũng bị liên lụy kéo vào.

Mặc dù sự việc đã sáng tỏ, nhưng làm thế nào để chứng minh chính mình trong sạch và để thoát khỏi tội danh mới chính là điểm mấu chốt.

Vụ án phóng hỏa mới qua được mấy ngày. Giờ còn có thêm vụ tham ô, hối lộ thông đồng với quan chức, thủ đoạn của của nhà họ La thực sự là càng ngày càng sắc bén.

Nếu trước đây chuyện này thay đổi, có lẽ Bàng Phi sẽ phải đau đầu, sẽ đợi pháp luật công bằng lấy lại sự trong sạch cho mình, nhưng bây giờ, anh sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Sự việc của La Lượng khiến anh hiểu sâu sắc một chân lý, luật pháp có kẽ hở để lợi dụng, luật pháp cũng có hạn chế, nhưng mấu chốt của kẻ xấu thì không bao giờ có giới hạn.

Anh không muốn đợi đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn được thì mới hành động, nếu người ta không đụng chạm mình thì mình cũng không đụng chạm người ta, còn nếu người ta đụng chạm mình thì phải ăn miếng trả miếng!

"Nói đi, lần này anh muốn làm gì, anh muốn giết kẻ vu oan cho anh, hay là muốn đốt nhà của người đó?" Cơ Như Tuyết đã sớm chịu không nổi, loại chuyện này vốn là nghề của cô ta. Haiz, cô ta giỏi nhất là giết người hành hạ, trong khoảng thời gian này không có nhiệm vụ gì nên tay có hơi ngứa, chỉ đợi Bàng Phi gật đầu một cái.

"Cũng không phải." Bàng Phi sắc mặt ảm đạm, trong đôi mắt đen láy không có tia sáng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cơ Như Tuyết càng ngày càng thích thú: "Vậy thì hãy tóm lấy hắn ta trước rồi hành hạ. Đừng lo lắng, tôi đã học được rất nhiều thủ đoạn mới, đảm bảo rằng hắn ta sẽ được phục vụ thoải mái."

"Như vậy vẫn chưa đủ!" Đây chỉ là giải pháp tạm thời, không phải căn nguyên, kẻ chủ mưu thực sự chính là nhà họ La.

Các công ty con của La Đại Hải rất nhiều, nhân sự cũng có rất nhiều, mất một cái thì vẫn còn cái khác, bọn họ sẽ tiếp tục lao đến như những con thiêu thân để giúp đỡ La Đại Hải.

Cho dù đó là Bàng Phi, hay là người nhà họ An hoặc người nhà họ Bàng, bọn họ đều không thể chịu được gây sức ép như vậy.

Đối với La Đại Hải, chẳng qua chỉ là mất đi một con chó mà thôi. Nhưng đối với họ, là đau đến gân cốt không thể vực dậy nổi. Hình phạt quá nhẹ, phải có tác dụng răn đe, đe dọa để người khác không bao giờ dám… vì La Đại Hải mà nhắm Bàng Phi.

"Ồ, tôi biết rồi, tôi sẽ gửi bản sao video ngược đãi gã đó cho từng người của La Đại Hải, như vậy không phải sẽ đạt được hiệu quả mà anh muốn sao?" Cơ Như Tuyết nói.

Bàng Phi lắc đầu: "Ba ngày nữa là cuộc họp tổng kết cuối năm của công ty bất động sản La thị. Người đứng đầu tất cả các công ty con của La thị đều sẽ có mặt. Nếu bắt tay vào làm trước mặt họ thì còn gì tuyệt hơn!"

Nếu phải làm, vậy phải ra tay tàn nhẫn một chút, phải cho tất cả mọi người đều sợ hãi, ám ảnh kinh hoàng!

Cơ Như Tuyết vỗ tay tán thưởng: "Chuyện này không tồi. Được, giao cho tôi."

Vụ án tham nhũng nhanh chóng được chuyển cho công tố viên, Bàng Phi và Trần Đại Đông bị gọi nhiều lần trong ngày để lập hồ sơ và điều tra, căn bản không hề có thời gian rảnh để làm những việc khác.

Mỗi khi An Dao và Lâm Tĩnh Chi hỏi, anh chỉ nói rằng có việc phải làm, sẽ không nhiều lời.

Ba ngày sau, Bàng Phi bước vào cuộc họp tổng kết cuối năm của La thị từ cửa sau, tất cả những người đứng đầu các công ty con của La thị đều có mặt. Phải biết rằng doanh nghiệp của nhà họ La rất lớn nhưng không ngờ nó lại khổng lồ như vậy, người đứng đầu các công ty con này lên đến hàng trăm người, ông chủ của Trần Đại Đông là Lý Húc cũng có mặt.

Bàng Phi chỉ liếc nhìn ông ta một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác. Một Lý Húc căn bản còn chưa đáng nhắc tới, chính là có hàng trăm Lý Húc vây quanh như ruồi thì thật là làm cho người ta khó chịu.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi họp tổng kết cuối năm, mọi người đang tán gẫu với nhau, so sánh thành tích và hiệu quả công việc.

Cơ Như Tuyết ra tay, Lý Húc đã bị bắt đi thành công.

Bàng Phi nhìn như có vẻ vô định mà đi tới, nhưng thực ra anh đang quan sát động tĩnh ở đây.

Không ai nhận ra sự biến mất của Lý Húc, tốt lắm!

La Đại Hải và La Tinh Tinh xuất hiện, La Tinh Tinh thản nhiên khoác tay La Đại Hải và trông như một đứa con gái ngoan, nhưng không ai biết rằng cặp ba nuôi và con gái này sau lưng đã làm chuyện dơ bẩn như thế nào.

Đầu tiên, La Đại Hải phát biểu một hồi, sau đó lập báo cáo về doanh thu và chi tiêu của tập đoàn La thị trong năm vừa qua, là thuyết trình bằng powerpoint, La Đại Hải chỉ cần nhìn màn hình rồi đọc theo là được.

Tuy nhiên, ngay sau khi powerpoint được chiếu lên, tất cả mọi người đều choáng váng, bởi vì hình ảnh trên màn hình, hóa ra là hình ảnh của La Đại Hải và La Tinh Tinh!

"Bùm."

Đám người trực tiếp bị chấn động, không có âm thanh bàn tán, bởi vì bọn họ không dám. Tuy rằng uy thế của La Đại Hải có thể dọa người khác không dám nói ra sự thật, nhưng cũng không thể ngăn cản suy nghĩ trong đầu của người khác.

La Tinh Tinh sắc mặt tái nhợt, hận mặt đất không thể nứt ra một cái lỗ để mình chui vào.

La Đại Hải bừng bừng phẫn nộ, sai người tới hậu trường bắt người quản lý lại đây.

Tuy nhiên, không bắt được người quản lý mà lại bắt được Lý Húc.

Ít nhất trong mắt mọi người, một màn tìm đường chết kia chính là do Lý Húc giở trò.

La Đại Hải không quan tâm ông ta có bị oan hay không, cơn tức giận của ông cần có chỗ để trút, một chân đá Lý Húc khỏi khán đài, tất cả mọi người đều hít khí lạnh không thôi.

"Ông chủ La, ông chủ La, tôi sai rồi. Tôi thực sự sai rồi. Đúng vậy... là ai đó đã hãm hại tôi. Còn có... chuyện của Bàng Phi, tôi lập tức sẽ thành công ngay mà thôi, chỉ cần ngày cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định nhổ bỏ cái gai trong mắt kia của ngài mà..."

Tốt lắm, những gì Bàng Phi muốn là kết quả này!

Bọn họ không cần tự mình ra tay, Lý Húc tự nhiên sẽ phanh phui hết tất cả.

Những người có mặt ở không phải là kẻ ngốc, ngược lại họ còn rất thông minh, tin rằng hầu hết mọi người sẽ sớm đoán được lý do.

Ngược đãi cái gì, hù dọa cái gì, đều không đơn giản và dễ dàng như vậy.

Tiếp theo, anh chỉ cần chờ xem kịch vui, không phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn chó cắn chó.

Trong sảnh lúc này cực kỳ náo nhiệt, có ngờ vực vô căn cứ, có khủng hoảng tâm thần, có sợ hãi tột độ...

La Đại Hải tức giận đến phát run cả người, trực tiếp cầm chai rượu đập vào đầu Lý Húc trước mặt mọi người. Chai rượu là một chai thủy tinh loại tốt, đã nặng mà còn dày, đập xuống một cái, suýt chút nữa đã đập cho đầu Lý Húc nở hoa.

Đám đông kinh hoàng, mọi người đều mặt mày tái mét, ho một tiếng cũng không dám.

Bàng Phi mỉm cười, bình tĩnh thưởng thức vở kịch chó cắn chó!

Mọi chuyện tưởng chừng còn thú vị hơn anh mong đợi, không ngờ có ngày La Đại Hải lại bộc phát mất kiểm soát cảm xúc, chai rượu đập xuống cũng đập bể tấm lòng của không biết bao nhiêu người.

Bán mạng mà làm việc chăm chỉ có hai kết quả: một là hoàn thành tốt công việc, hai là chết không có chỗ chôn.

Hầu hết mọi người nguyện ý sống một cuộc sống thoải mái, cũng không muốn mạo hiểm. Một khi đã thất bại, kết cục sẽ rất thê thảm.

Cơ Như Tuyết giơ ngón tay cái lên với Bàng Phi: "Thủ đoạn của anh thật là lợi hại."

Đây mới chỉ là khởi đầu!

Một khi mọi người đều đã biết được chuyện tình của La Đại Hải và La Tinh Tinh, hình tượng người tốt của ông ta nháy mắt sụp đổ.

Duy trì hình tượng tốt đã khó, mà muốn hủy diệt thì chỉ cần có vài giây mà thôi.

Lần này La Đại Hải hao binh tổn tướng, càng thêm mất mặt, tin rằng rất lâu sau đó ông ta sẽ phải dành thời gian để minh oan với công chúng, không có rảnh để đối phó với Bàng Phi.

Nhưng tai họa thì vẫn luôn là tai họa, nếu như ngày hôm nay không diệt trừ thì ngày mai ông ta sẽ trỗi dậy, dây dưa không dứt khiến người ghê tởm, mục đích của Bàng Phi không chỉ đơn giản là giải quyết rắc rối trước mắt như vậy.

Anh muốn làm lay chuyển ngọn núi lớn là nhà họ La, đây mới là mục tiêu cuối cùng của anh!

"Ra cửa thôi." Bàng Phi nói với Cơ Như Tuyết.

Cơ Như Tuyết không rõ hỏi lại: "Hả, anh đang làm gì vậy?"

"Em vợ tôi dẫn mấy người bạn đến thăm, cô có thể ra mở cửa giùm tôi không." Bàng Phi luôn tỏ ra bình tĩnh.

Cơ Như Tuyết không biết An Lộ đã làm gì, cô ta tự hỏi tại sao Bàng Phi lại nói như vậy, khi cô ta ra đến cửa thì thấy một nhóm phóng viên cầm theo camera vây kín cửa. Các nhân viên bảo vệ gần như không thể ngăn được nữa. Đột nhiên hiểu được ý định của Bàng Phi.

Càng náo nhiệt càng tốt, càng hỗn loạn càng tốt, cô ta thích làm mọi thứ trở nên rắc rối và phức tạp.

Quăng mấy người bảo vệ sang một bên, An Lộ cùng một nhóm phóng viên xông vào.

"Tách, tách, tách..."

Trong video là những cảnh La Đại Hải và La Tinh Tinh mây mưa, La Đại Hải đánh Lý Húc, Lý Húc tự thú nhận đã hãm hại Bàng Phi, tất cả đều được quay lại rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play