Lời nói này đã gây chấn động hơn so với những lời nói lúc trước, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
La Tinh Tinh quả thực không thể tin vào tai của mình, không ngờ ba của cô ta - La Đại Hải lại để ý chuyện này như vậy!
Chuyện con cái đối với ông mà nói, không giống như thành viên trong gia đình, mà giống như là một loại công cụ lao động có lợi hơn.
La Tinh Tinh đã sinh sống hơn hai mươi năm trong ngôi nhà này, tiếp xúc với La Đại Hải hơn hai mươi năm, La Tinh Tinh đột nhiên phát hiện ra một điều rõ ràng, mình chưa thực sự hiểu ba của mình!
Nhưng chuyện này mới chỉ là sự bắt đầu, những lời nói mà La Đại Hải nói phía sau lưng cô ta mới thực sự khiến cô ta chết lặng.
La Đại Hải đột nhiên hỏi: "Tinh Tinh, con có biết vì sao ba lại nuôi dưỡng con không?"
La Tinh Tinh ngây người lắc đầu nói: "Con không biết."
Trước kia La Đại Hải nhận nuôi dưỡng La Tinh Tinh, khả năng là chỉ muốn có một đứa con bên cạnh, để bù đắp nỗi đau mất đi La Lượng, nhưng khi nhìn lại hiện tại, xem ra khả năng này quá mơ hồ rồi.
Làm sao một kẻ máu lạnh như ông, chỉ vì mất đi đứa con của mình, mà lại chán nản tới mức không màng đến sống chết của bản thân cơ chứ.
La Đại Hải không có vội vã trả lời mà bước đi đến trước mặt của La Tinh Tinh, hai tay ông ta ôm lấy bờ vai của cô ta, ông ta nhìn cô ta một cách trịnh trọng từ trên xuống dưới.
Ánh mắt này của ba khiến La Tinh Tinh cảm thấy rất khó chịu, đồng thời cũng có chút thấp thỏm lo âu. Bởi vì cô ta nhận thấy, ánh mắt của ba mình nhìn ngoài là vậy nhưng hóa ra bên trong lại rất hung dữ.
"Lúc trước khi La Lượng vừa mất, cũng chính là lúc sự nghiệp của ba mới bắt đầu, ba không có ý định sinh thêm con, khi đó ba nghĩ chờ khi nào sự nghiệp của ba ổn định, sẽ suy nghĩ về chuyện sinh thêm con cái. Cho nên, ba đã nhận nuôi con..."
"Ý ba là sao?"
La Đại Hải nói nhiều chuyện đến như vậy là có ý gì?
La Tinh Tinh đang lo sợ, và một linh cảm không tốt tự nhiên nổi lên trong lòng cô ta.
Bàn tay to lớn của La Đại Hải nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô ta, chỉ có điều là, ánh mắt đó của ông không giống như đang nuông chiều con cái, mà lại giống như đang vuốt ve một món đồ mà mình yêu thích hơn!
"Ba…"
La Tinh Tinh chợt hiểu ra rõ ràng ý trong lời nói của ba mình, lúc trước ba nuôi dưỡng cô ta, chỉ là xem mình như cô dâu nên chăm sóc từ khi còn nhỏ, đợi đến khi sự nghiệp ổn định, liền muốn cô ta sinh một đứa con cho mình!
Chỉ là, về sau khi mà La Lượng xuất hiện, đã cho ba hi vọng, ba đã không còn ý nghĩ như vậy nữa, mà bây giờ La Lượng lại mất tích, ba không muốn dành tâm trí của mình cho một La Lượng bất tài, cho nên, ba lại bắt đầu có ý đồ với cô ta.
"Không…" Bản thân La Tinh Tinh đang giãy dụa, không, tuyệt đối không, không thể làm như vậy được!
Trong lòng của cô ta chỉ có La Lượng, cả đời này cũng chỉ muốn sinh con cho La Lượng.
Bây giờ La Lượng sống hay chết còn chưa rõ, lại muốn cô ta sinh con cho người đàn ông đã nuôi dưỡng cô ta hơn hai mươi năm, không được, cô ta thực sự không làm được!
La Đại Hải hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Ba biết chuyện này đối với con mà nói là rất khó chấp nhận, nhưng khi đến cái tuổi này, ngoại hình của phụ nữ đối với ba mà nói, đều là sương mù. Ba chỉ là muốn một đứa con, một đứa con thuộc về ba, chỉ thế thôi."
Như vậy thì có khác gì nhau sao?
Chẳng lẽ đứa con không phải là từ trong bụng của cô ta mà ra sao?
Chẳng lẽ cô ta không cần hy sinh chính thân thể của mình hay sao?
La Tinh Tinh bật khóc nức nở rồi nói: "Ba, con là con gái của ba, ba có thể tìm những người phụ nữ khác sinh con cho ba, tại sao nhất định phải là con, vì sao lại là con cơ chứ… An Dao, Lâm Tĩnh Chi… bọn họ cũng có thể mà, hơn nữa, còn có thể trả đũa Bàng Phi, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?"
Cô ta đang cố gắng tìm kiếm cơ hội để thoát thân, nhưng đáng tiếc những gì mà cô ta nghĩ, lại luôn khác với những gì mà La Đại Hải nghĩ.
Điều mà La Đại Hải muốn, là nhà họ La có thể yên ổn, cùng với một đứa con có thể kế thừa sự nghiệp tương lại của nhà họ La, còn về phần La Lượng sống hay chết, hiện tại không phải lúc để điều tra.
Cho nên, dù La Tinh Tinh có đề xuất điều gì thì La Đại Hải cũng không bao giờ xem xét.
Có một số chuyện đều không đoán trước được, từ khi La Tinh Tinh được đón từ trại trẻ mồ côi về, số phận của cô ta đã bị đưa đẩy theo cái quỹ đạo này.
Không trốn được, có trốn cũng không thoát được!
Nghe đến đây thật sự là khiến người ta sửng sốt đến mức há hốc mồm, nghe theo lời của Bàng Phi, mấy ngày nay cô ta đều nghe lén tin tức ở nhà họ La, lại không nghĩ rằng có thể nhìn thấy một cảnh tượng đặc sắc như vậy.
Cha nuôi cùng con gái nuôi…
Đau hết cả con mắt, vẫn là không nên nhìn thì hơn.
Khi vừa đem tin tức này nói cho Bàng Phi biết thì tới cả nửa ngày không thấy anh có chút phản ứng gì.
"Này, anh có nghe tôi nói gì không?"
Cơ Như Tuyết bất mãn chọc chọc vào cánh tay của Bàng Phi.
"Đang nghe đây."
Chuyện mà La Lượng hãm hại ba cùng An Dao, La Đại Hải cũng thoát không khỏi liên quan, nếu không có La Đại Hải làm chỗ dựa cững chắc ở sau lưng, thì sao La Lượng lại có thể kiêu ngạo và độc đoán không ai bì nổi như vậy.
Điều này, Bàng Phi chưa bao giờ quên, kể cả việc La Tinh Tinh ở bên trong!
Nhất cử nhất động của La Đại Hải lần này, chẳng khác nào là tự đào hầm chôn mình, danh tiếng tích lũy nhiều năm, sợ là sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh chàng có khuôn mặt người và trái tim dã thú này, cuối cùng cũng đã lộ hết bản mặt xấu xí nhất của mình.
Bàng Phi hiếm khi chủ động liên lạc với An Lộ, nhưng lần này anh lại mượn tay An Lộ để giải quyết chuyện này, nhân tiện nói: "Trong điện thoại nói không rõ hết mọi chuyện được, lúc nào thuận tiện về tới nhà, anh sẽ nói chuyện chi tiết với em sau."
"Cuối tuần này em về, anh rể, em cứ tưởng anh đã chết rồi cơ."
Lời này bị cô ta nghe được, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, muốn giật lấy điện thoại, nhưng Bàng Phi đã né người sang một bên rồi nói: "Tốt, chờ em trở về rồi hẵng nói tiếp."
Anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Cơ Như Tuyết giận tối mặt vội nói: "Bàng Phi, Bàng Phi, tôi phát hiện ra rằng anh với người phụ nữ nào cũng đều thân mật tình tứ, còn với tôi thì luôn lạnh nhạt."
"Đừng có nói nhảm, đó là em dâu của tôi, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ." An Lộ cùng anh nói chuyện không lưỡng lự cũng không phô trương, đây là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng là nam nữ có sự khác biệt, người bên ngoài lại không biết những chuyện này, có đôi khi khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.
Cơ Như Tuyết vốn không tin, người phụ nữ này là một người phụ nữ hay ghen, chỉ cần thấy Bàng Phi cùng những người phụ nữ khác nói chuyện liền cảm thấy không vui lại nói tiếp: "Vậy tôi cũng nhớ anh từng nói thế, hãy để tôi ôm anh một cái."
Trước khi Bàng Phi đứng dậy và bỏ đi có nói: "Giúp tôi một việc."
Đây là mục đích thứ hai của Bàng Phi khi gặp cô ta, anh không quan tâm đến những chuyện lộn xộn trong gia đình La Đại Hải, quan trọng hơn là anh muốn nhờ cô ta giúp đỡ.
Cô ta tỏ vẻ buồn bực đáp lại: "Tại sao tôi phải giúp anh, giữa chúng ta là quan hệ gì?"
"Không muốn giúp thì thôi."
Bàng Phi quay người lại rồi bỏ đi.
Cơ Như Tuyết vội vàng đuổi theo anh nói: "Ai đó, xin giúp đỡ mà lại nói chuyện với thái độ như vậy, không thể nhẹ giọng với tôi sao?"
Điều này thật sự không được, hai người là người quen cũ, chẳng lẽ còn hiểu tính tình của nhau thế nào còn không rõ hay sao?
Nếu Bàng Phi thực sự làm như điều cô ta muốn, thì cô ta sẽ bám đuôi anh từng giây mà không cần thể diện!
Bàng Phi hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói thẳng ra lần này đến đây là có mục đích nói tiếp: "Cô không phải là đang chuẩn bị đầu tư vào công ty của An Dao hay sao, cô có thể tiếp tục đầu tư không?"
Những gì đã xảy ra lần trước khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vậy tại sao Bàng Phi lại nhờ cô ta giúp đỡ chuyện này?
Nhà hàng bây giờ cũng không ổn lắm, dù có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ là vật lộn giãy giụa trước cửa tử thần mà thôi, nhìn vào cuộc sống bôn ba của An Dao thường ngày, Bàng Phi rất muốn giúp cô làm chút gì đó, nhưng cái gì cũng không thể giúp được.
Để thay đổi nghề nghiệp, cần phải đầu tư, như vậy là cần tới tiền bạc, thứ mà cô ta có chính là tiền, huống chi chỉ là một công ty nhỏ, thậm chí cô ta có thể mua được mười công ty giống như vậy.
Và công ty đầu tư hiện tại quả thực rất có lãi, nên mục đích thực sự của Bàng Phi là nhờ cô ta giúp An Dao, dưới danh nghĩa của một công ty khác.
Đương nhiên, nếu đã để người ta giúp đỡ, khẳng định không thể để cho người ta làm ăn thua lỗ được.
Vì vậy, tiền thực chất là lấy từ sổ sách của các công ty khác, nhưng thực chất là của công ty cô ta, khi có lãi trong tương lai, công ty của cô ta cũng sẽ được hưởng lợi từ đó.
Cứ như vậy, cô ta không cần ra mặt, thuận tiện còn có thể hợp lý đầu tư An Dao, vẹn toàn đôi bên!
"Cái gì vẹn toàn đôi bên, tôi thấy anh chính là đang có ý muốn lừa gạt tôi, An Dao vốn là tình địch của tôi, mà anh lại còn muốn tôi giúp cô, dựa vào cái gì chứ?" Lúc trước thu mua công ty Tuyết Lị là muốn ở ngay trước tất cả mọi người chịu nhục nhã An Dao một phen, cô ta chưa hề muốn giúp đỡ An Dao bao giờ cả.
Bàng Phi đương nhiên biết ý nghĩ của cô ta, muốn thương lượng điều khoản, nhất định không thể không có thành ý.
"Không phải cô luôn muốn học bộ môn quyền anh kia của tôi hay sao, chỉ cần cô chịu giúp tôi chuyện này, tôi sẽ đích thân truyền dạy bộ môn quyền anh kia cho cô."
Bộ quyền anh này là do Bàng Phi tự sáng tạo ra, tên nghe có vẻ đơn giản nhưng tác dụng thực tế lại vô cùng mạnh mẽ.
Chức năng chính của môn quyền anh này không phải là tấn công, mà phản công bên cạnh việc phòng ngừa, sẽ không thu hút sự chú ý của đối thủ, nhưng một khi phát động phản công, nó sẽ chết người.
Hồi đó, Bàng Phi đã sử dụng bộ kỹ thuật quyền anh này để đánh bại người số một trong tổ chức, anh biết rằng người đó là người sáng lập tổ chức và chưa bao giờ gặp phải thất bại trong đời.
Ngay cả trước khi chết, bạn cũng không thể hình dung được bằng cách nào mà bạn có thể bị người khác hạ gục bản thân bằng một loạt những cú đấm thẳng tắp không có điểm sáng như vậy?
Sau đó, sau khi cô ta trở thành mục tiêu đào tạo chủ chốt của tổ chức, cô ta cũng muốn học được môn quyền anh của Bàng Phi, nhưng chỉ với ba chiêu thức, cô ta đã hoàn toàn bị đánh bại!
Những năm này cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng dù cho cô ta có yêu cầu Bàng Phi dạy cho cô ta một hoặc hai chiêu cơ bản, bây giờ vì giúp An Dao, thậm chí ngay cả bộ quyền pháp này anh lại sẵn sàng bỏ ra lấy làm vật trao đổi.
Cơ Như Tuyết thật sự là vừa vui vừa lo, sợ Bàng Phi có một bữa ăn ngon rồi chạy đi mất.
"Hô, lần này trong lòng tôi cuối cùng cũng cân bằng lại. Thành giao!"
Bị cô ta đánh mấy lần liền cũng như gãi ngứa ngứa thôi, dù sao cô ta cũng sẽ không ra tay nặng với anh.
"Vậy hôm nay tôi sẽ dạy cô bộ thứ nhất?"
Nói đến chuyện đánh đấm, cảm giác như cô ta trong nháy mắt liền như biến thành người khác vậy.
Trong võ thuật, cô ta luôn coi trọng nó, đó là lý do tại sao cô ta có thể trở thành người số một trong tổ chức khi còn trẻ.
Nếu không có tài năng xuất chúng, người ta phải làm việc gấp mười và gấp trăm lần vào ngày để bù lại, thành công luôn dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bàng Phi không có chút nào giấu diếm, nói hết tất cả hiểu biết của anh cho cô ta nghe. Và nửa phần anh giữ lại để xem xét.
Trên thực tế, bộ môn này nhìn có vẻ đơn giản và dễ học, nhưng thực tế thì không dễ để thành thạo một chút nào, bản chất của nó không nằm ở vị trí và sức mạnh của chiêu thức quyền anh, mà ở sự thay đổi ngẫu nhiên và tốc độ phản ứng khi phản đòn, sức mạnh, tốc độ, nội lực cần dùng là bao nhiêu…
Tất cả những điều này đều cần được tích lũy và đúc kết kinh nghiệm thực chiến, dù là cùng một bộ kỹ thuật quyền anh nhưng tác dụng khi đánh của những người khác nhau là khác nhau.
Sau khi dạy xong một bộ kỹ thuật quyền anh, trời càng ngày càng tối, Bàng Phi khép lại buổi rèn luyện và điều chỉnh nhịp thở của mình rồi nói: "Hôm nay tôi sẽ dừng ở đây, tôi sẽ dạy cho cô bộ thứ hai vào tuần sau."
Cô ta khép lại đòn tấn công và hỏi rõ ràng: "Sao phải mất nhiều thời gian như vậy để rèn luyện trong cả một tuần? Ngày mai không thể dạy tôi luôn được hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT