Bàng Phi từ chối, nhưng có một chút hấp dẫn, có hấp dẫn thì có hy vọng.
Lúc này nhất định phải tranh thủ thừa thắng xông lên giành lấy thắng lợi chứ: "Anh Bàng, đội trưởng Thiệu của chúng tôi trước giờ chưa từng vì một người mà làm đến bước này, nếu anh dám không đồng ý, tôi có thể cam đoan anh ấy sẽ luôn chọc tức anh không thôi, anh có thể được đội trưởng Thiệu của chúng tôi nhìn trúng, anh nghĩ mình có thể thoát khỏi bàn tay của anh ấy à? Đừng do dự nữa, mau đồng ý đi."
Lung lay, thật sự Bàng Phi đang bị lung lay, nhưng vẫn chưa thể đồng ý.
Tình hình của An Dao vẫn chưa ổn định, sự trả thù của nhà họ La vẫn chưa dừng, hiện tại anh không thể rời đi.
"Anh nói với Thiệu Thịnh, hãy cho tôi thời gian một tháng để suy nghĩ."
Một tháng đủ để anh suy nghĩ xem có nên đi hay không, cũng đủ để anh giải quyết những rắc rối của nhà họ La.
Đừng nói một tháng, kể cả hai tháng, ba tháng cũng không có vấn đề gì, Thiệu Thịnh cũng đồng ý.
Nghe Bàng Phi chắc chắn nói như vậy, Thiệu Thịnh rất kích động, huấn luyện cũng không tiếp tục, trực tiếp đến gần Gia Cát Huy, thống lĩnh quân khu kiêm tư lệnh quân khu, nói: "Báo cáo tư lệnh, tôi muốn xin được nghỉ phép ba ngày."
Gia Cát Huy rất là buồn bực: "Nhóc con, bình thường kêu cậu nghỉ phép cũng không chịu nghỉ, hôm nay lại đến chỗ tôi xin nghỉ, có ý gì đấy?"
Thiệu Thịnh mỉm cười: "Nhân tài của Quân khu Trịnh, sắp bị chúng ta tóm được rồi."
Gia Cát Huy cau mày: "Ý cậu là... Bàng Phi của chiến đội X?"
"Chính xác."
"Cậu, cậu…" Gia Cát Huy lắc đầu thở dài: "Cậu lại dám giành người của quân khu, tên nhóc cậu đúng là to gan lớn mật."
"Tôi không quan tâm, bọn họ không trân trọng nhân tài, cho nên không bằng để cho tôi tới trân quý."
"Tôi không nên nói với cậu về Bàng Phi."
"Tư lệnh, không phải ông đã nói với tôi như vậy là muốn tôi đào Bàng Phi về đây trước khu quân sự chính sao?" Hai người quen nhau đã lâu, về điểm này không ai có thể giấu ai tâm tư của chính mình.
Gia Cát Huy ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, nhưng nụ cười trên mặt ong ta đã bán đứng mình. Chân chính cướp người cùng quân khu chính không phải là Thiệu Thịnh, mà chính là ông ta.
Chỉ là ông ta quen với những người ở quân khu chính hơn, lại biết rõ cửa cửa ngõ ngõ của nó. Ông ta không thể táo bạo cướp người trắng trợn. Đó là lý do tại sao ông ta lại âm thầm nói với Thiệu Thịnh về Bàng Phi, biết Thiệu Thịnh yêu người tài như mạng, khẳng định sẽ không tùy tiện để nhân tài như Bàng Phi lưu lạc bên ngoài xã hội.
Hai người mỉm cười với nhau, sự ăn ý này không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên đối với phản ứng của Thiệu Thịnh, Gia Cát Huy vẫn có chỗ không vừa ý: "Yêu tài không thể nhốt tài, vẫn còn thời gian một tháng cơ mà, cậu gấp cái gì, mau trở về làm đội trưởng của cậu đi."
Xét cho cùng, đúng là một chỉ huy giàu kinh nghiệm, đánh thức người trong mộng chỉ với một từ.
Thiệu Thịnh vỗ nhẹ đầu: "Tôi hồ đồ quá, tư lệnh, ông cứ giả bộ như tôi chưa từng tới đây đi."
Sau khi rời khỏi chỗ của Tư lệnh, Thiệu Thịnh đã gọi cho Hạng Dã, yêu cầu cậu ta sắp xếp thời gian của kỳ nghỉ ban đầu, hết thời gian cậu ta sẽ quay về đơn vị.
Bàng Phi nói muốn thời gian một tháng thì cho anh thời gian một tháng. Anh không thể thể hiện ra là mình quá hào hứng và nhiệt tình. Dù sao thì họ cũng đại diện cho bộ mặt của Lữ đoàn Đặc công Quân khu Đông Nam, nếu chỉ vì Bàng Phi mà thể hiện không đúng mực, chuyện này đến tai quân khu chính, thật đúng là bị người ta nói ra nói vào, nói bọn họ là đồ tiểu nhân, không đúng mực!
Trước khi Hạng Dã trở lại đội, cậu ta vẫn nhớ rằng mình có một nhiệm vụ phải hoàn thành, đó là giúp An Dao trải qua quá trình huấn luyện mà Bàng Phi đã trải qua.
"Chị dâu, quân đội huấn luyện rất vất vả, nhiều tân binh có thể không kiên trì được. Chị thật sự muốn tôi chỉ huy chị theo huấn luyện bình thường sao?" Hạng Dã luôn lo lắng, sợ là cơ thể của An Dao sẽ không thể chịu đựng được.
Phụ nữ đều thích hành xử theo cảm xúc, Hạng Dã luôn cảm thấy An Dao chỉ nhất thời xúc động mà nói như vậy thôi.
An Dao ánh mắt kiên định, hoàn toàn không có ý tứ dao động: "Cậu không cần cân nhắc tôi có thể kiên trì đến cùng không, cậu chỉ cần nói cho tôi biết phải làm thế nào thôi."
"Được rồi, hạng mục đầu tiên trong huấn luyện tân binh hàng ngày, năm ngàn mét xuất phát."
Vì sợ An Dao xảy ra tai nạn, Hạng Dã cũng theo An Dao mọi lúc khi An Dao đang tập chạy.
Người ngồi trong văn phòng lâu, thiếu vận động nên thể lực tương đối kém, mới chạy được một ngàn mét, An Dao đã thở hổn hển, nhịp tim tăng nhanh, hai chân như muốn không phải của mình.
"Chú ý điều chỉnh nhịp thở, đừng thở hổn hển, nhìn về phía trước..." Hạng Dã vừa chạy vừa chỉ bảo.
Ở độ dài một ngàn năm trăm mét, An Dao hầu như không thể cử động chân của mình.
Ở độ dài hai ngàn mét, cô không còn chạy nữa mà là đi bộ bằng chân của mình.
Cô luôn khắc ghi niềm tin "không thể từ bỏ" trong lòng, và không ngừng chạy, bà ngàn mét, ba ngàn năm trăm mét, bốn ngàn mét mét… năm ngàn mét!
Chân An Dao tê dại, hơi thở gấp gáp, hai má ửng đỏ, mặt đầy mồ hôi, quần áo ướt sũng.
Cô hoàn toàn không thể nói được lên lời, và cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi miệng.
Năm ngàn mét chỉ là cách huấn luyện thông thường và cơ bản nhất, để đạt được cự ly như hiện tại của Bàng Phi, không biết phải tập luyện khó gấp ngàn vạn lần như này bao nhiêu ngày đêm.
"Chị dâu, hay là như vậy bỏ đi, thật sự là không cần thiết."
"Không!" An Dao ánh mắt kiên định lần nữa. Không biết tại sao, nhưng cô đơn giản là chỉ muốn kiên trì tới cùng.
Ngay khi cả đời cũng không đạt được cự ly hiện tại của Bàng Phi, cô cũng muốn khắc sâu thể nghiệm một chút những trải nghiệm của Bàng Phi trước đây, trải nghiệm áp lực của anh, trải nghiệm nghị lực phấn đấu đến cùng của anh.
Và đây lại càng là một thử thách đối với chính cô!
Người ta nói rằng ý chí của một quân nhân là mạnh nhất, và cô cũng muốn có một ý chí kiên định, cô cũng muốn mạnh mẽ, cô muốn không còn là gánh nặng của Bàng Phi nữa.
Vì vậy, cô nhất định phải kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Hạng Dã không dám giao cho cô những nhiệm vụ quá nặng nề, trong ngày đầu tiên, cô chỉ thực hiện hai bài tập cơ bản nhất là chạy bên năm ngàn mét và chống đẩy.
An Dao chỉ có thể giữ được hai lần chống đẩy, sau đó cô đã kiệt sức, thậm chí không thể giữ được hai lần đã nằm vật xuống.
Hạng Dã thuyết phục cô không được, cô không nghe, cô luyện đi luyện lại hết lần này đến lần khác, không biết đã ăn đất bao nhiêu lần rồi.
Cuối cùng, Hạng Dã cũng không khuyên bảo cô nữa, cứ cho cô luyện đến hạng mục cuối cùng, miễn là cô không xảy ra tai nạn là được
Thực tế, rất nhiều nữ quân nhân đã phải chịu khổ cực nhiều hơn An Dao khi mới bắt đầu huấn luyện, bộ quần áo của người lính chưa bao giờ dễ mặc, nếu không có sự kiên trì và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc thì làm sao họ có đủ tư cách để khoác lên mình bộ đồ đó?
An Dao tự mình luyện tập một lúc, nhưng cô vẫn không thể trụ được, cô không có sức để di chuyển trên mặt đất.
Hạng Dã từ trên cao nhìn xuống cô: "Trong quá trình huấn luyện của chúng tôi, bất kể là nam hay nữ binh lính đều theo nhóm một trăm người, hơn nữa, nhiều nữ binh còn làm được nhiều hơn so với nam binh của chúng ta. Trước hết, chị phải kiên trì, thứ hai, chị phải có tinh thần đối đầu thử thách, nhưng tất cả những điều này đều dựa vào thể lực. Thể lực hiện tại của chị là quá xa vời, nhất quyết cưỡng bức cũng vô ích mà sẽ làm căng cơ, tiêu hao thể lực quá mức."
"Tôi có thể cho chị phương pháp huấn luyện trước, thể lực có thể từ từ luyện tập, không cần gấp gáp thành công."
Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ khóe mắt An Dao, ngày hôm nay cô vô số lần cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất tài, khả năng cả đời này cô cũng không đạt được tới ngưỡng như Bàng Phi.
Rõ ràng anh là một người lợi hại như vậy, nhưng khi cô năm lần bảy lượt đánh anh, anh cũng chưa từng đánh lại.
Không phải anh không dám mà là anh không muốn!
Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, An Dao chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn dính rất nhiều bụi bẩn.
Đẹp hay không đôi khi không quá quan trọng, vẻ đẹp thực sự không nằm ở ngoại hình này, mà là ở tâm hồn.
Lâm Tĩnh Chi có thể được gọi là người đẹp vì cô ấy tốt bụng, chu đáo và luôn hy sinh bản thân mình vì người khác.
Trầm Ngưng Tâm có thể được gọi là người đẹp, bởi vì cô ta luôn giữ mình trong sạch, thà chết chứ không chịu khuất phục!
Chỉ có cô, An Dao, hoàn toàn không thể so sánh với hai cô gái ấy.
Không nói nữa, An Dao lại lần nữa thử thách bản thân mình, cô chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Một, hai... lại ngã xuống!
Một, hai, ba... lại ngã xuống!
Hạng Dã thở dài lắc đầu, lặng lẽ quan sát.
Không thể hiểu được suy nghĩ của An Dao, cũng không thể hiểu tại sao cô vì sao lại phải "không biết tự lượng sức mình" như vậy, cậu ta chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình theo thỏa thuận.
Cho đến khi trời tối dần, An Dao cuối cùng cũng có thể kiên quyết làm bốn cái, đây đã là một bước đột phá lớn đối với cô.
"Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục." An Dao nhắc nhở Hạng Dã trong khi cô đang mặc áo khoác.
Hạng Dã nhìn bóng dáng ấy rời đi rồi nói: "Ừ."
An Dao quay lại nhà hàng với lý do đi làm, Bàng Phi lo lắng cô ăn một mình không ngon miệng, hôm nay anh đến nhà hàng đi loanh quanh mà vẫn không thấy bóng dáng An Dao đâu.
Vào buổi tối, cô trở lại như thường lệ, trông như thể cô thực sự vừa mới tan làm.
Nếu anh không biết những điều đó thì không sao, nhưng bây giờ đã biết, anh không thể giả vờ như không biết gì nữa.
"Hôm nay anh đã đến qua nhà hàng một chuyến." Bàng Phi nói, để nhắc nhở An Dao rằng anh đã biết điều gì đó.
An Dao cúi đầu lương tâm cắn rứt: "Quên nói cho anh biết hôm nay em có việc phải làm, nên không có đến nhà hàng."
Bàng Phi nhận thấy cô toát ra một mùi mồ hôi nhàn nhạt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, trên váy lấm lem bùn đất.
Những biểu hiện này vốn xuất hiện ở một người đã tập thể dục vất vả nhiều, giờ lại xuất hiện trên người của An Dao, điều này dường như nói rõ điều gì đó.
Chỉ là Bàng Phi không thể hiểu nổi tại sao An Dao lại như thế này?
Trong bữa ăn tối, An Kiến Sơn đề nghị bán nhà hàng: "Chuyện này lẽ ra phải nói cho con sớm hơn, nhưng trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện, ba cũng chưa từng nói cho con biết. Việc kinh doanh của nhà hàng rất tệ. Bây giờ, ngày nào cũng thua lỗ, kinh doanh giờ đang đi xuống. Chúng ta bán nhà hàng đi, có tiền rồi còn có thể làm được những việc khác, An Dao, con nghĩ sao?"
An Dao làm sao không hiểu nguyên nhân thực sự, An Kiến Sơn sợ là khoảng gian nhà hàng bị báo chí đưa tin cách đây không lâu sẽ bị nhân viên biết được, sợ cô sẽ bị tổn thương nên lấy cớ này để bán nhà hàng.
Đây là giải pháp trị ngọn nhưng không trị tận gốc, ở thời đại tin tức như bây giờ, một chuyện có thể bị mọi người quên đi, nhưng dấu vết của nó thì vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT