"Ừ, chính là ông đây làm đấy, mày định làm gì ông?" Một kẻ trói gà không chặt lại ngạo mạn không ai bì nổi, tự cho mình là siêu anh hùng?

Bàng Phi lặp đi lặp lại chỉ một chữ "được", mỗi một từ như đang cố gằn từ kẽ răng mà ra.

Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trở nên trắng bệch vì sương cốt dùng lực quá mạnh, hành động này là do quá tức giận mà dồn thành những tiếng cười, khiến một đám người đứng trên lầu cảm thấy vô cùng mơ hồ.

Chỉ có An Dao mới biết, bây giờ Bàng Phi đang vô cùng tức giận, trước đây vào thời điểm hai người cãi nhau cũng xuất hiện những cảnh như thế này, lúc đó chính cô còn cảm thấy Bàng Phi thật là vô dụng, nói không lại thì đành dùng nụ cười để hoá giải xấu hổ, đến bây giờ cô mới nhận ra, lúc ấy anh nhất định là đã cố gắng hết sức nhẫn nhịn, còn cô thì chỉ biết tìm mọi cách cười nhạo.

Áy náy, hối hận, tự trách...

"Đi chết đi!" Ngô Tuyển đột nhiên phát điên, bóp cò súng, nhắm thẳng vào Bàng Phi mà nổ súng.

Khoảng cách giữa hai người cách nhau còn chưa đầy một trăm mét, viên đạn có tốc độ cực nhanh, thế nhưng Bàng Phi lại phản ứng kịp trong vòng vài giây, rất nhanh chóng tính toán né tránh đường bay của đạn.

Không chỉ có như thế, anh còn muốn leo lên lầu, cướp lấy khẩu súng trên tay Ngô Tuyển!

Tất cả những người trên tầng đều bị thu hút, bởi hình ảnh nhanh như chớp và linh hoạt giống như một con khỉ của anh. Đồng thời, Trầm Ngưng Tâm và An Dao cũng thoát khỏi sự khống chế của những người phía sau, và chạy đến nơi có thể quan sát chỗ của anh với tâm trạng nơm nớp lo sợ.

Qua vài lần so chiêu gay cấn cùng với mấy đợt đạn lạc, Bàng Phi nhanh chóng tiếp cận được Ngô Tuyển, anh bám vào hàng rào như một con tắc kè, khiến người ta không khỏi lo lắng rằng anh sẽ có cơ năng bị rơi xuống.

Ngô Tuyển thật sự không hề nghĩ rằng Bàng Phi lại có thể leo lên được, còn dám đến gần ông ta như vậy, trong lúc nhất thời cả người sửng sốt.

Cũng nhân cơ hội ông ta sửng sốt này, Bàng Phi liền đá bay khẩu súng trong tay ông ta ra ngoài, sau đó tóm lấy cổ của Ngô Tuyển, kéo ông ta rơi xuống lầu.

Ngô Tuyển bị mất trọng tâm, chỉ kịp hét lên một tiếng sau đó ngã thẳng từ trên lầu xuống, cơ thể của ông ta bị đập mạnh xuống sàn, nội tạng của ông ta dường như bị dập nát, đau đớn không chịu được.

Bàng Phi nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh ông ta, nắm lấy cổ áo ông ta rồi đấm thật mạnh vào mặt ông ta.

Ông ta dám làm Thời Phong bị thương thành bộ dáng như thế nào, Bàng Phi muốn ông ra phải trả lại gấp đôi.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Chủ ý này là của La Lượng nghĩ ra, là cậu ta xúi giục tôi giết người diệt khẩu."

Bàn tay của Bàng Phi bỗng khựng lại, bàn tay đang nắm chặt bỗng buông lỏng, thân thể thẳng tắp hướng lên lầu, đôi mắt đen vẫn còn đang bừng bừng lửa giận.

La Lượng nhàn nhạt chĩa mũi súng vừa bị rơi ra của Ngô Tuyển về phía Bàng Phi, trên mặt nở nụ cười đắc thắng: "Đúng vậy, là tôi đã xúi ông ta phải diệt cỏ tận gốc, không chỉ với người anh em của anh, mà còn cả anh nữa đấy."

La Lượng còn khiến An Dao khiếp sợ hơn cả Ngô Tuyển, bởi vì chính cô là người đã phải chịu đựng sự điên rồ biến thái này của hắn ta, chỉ cần nghĩ tới thôi là cô đã run sợ rồi.

Sự căm hận của hắn ta đối với Bàng Phi như đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, không giờ khắc nào hắn ta không nghĩ làm thế nào để giết được Bàng Phi.

Bây giờ hắn ta cầm khẩu súng lục trong tay, Bàng Phi sẽ rơi vào nguy hiểm gấp bội.

"La Lượng…"

An Dao lao tới giựt cây súng, nhưng cũng bất lực vì sức quá yếu, bị La Lượng hất một cái, cả người bay ra ngoài.

Hắn ta chĩa họng súng về phía An Dao, La Lượng liền cảnh cáo cô: "Từ giờ trở đi, em đừng có mà nói giúp cho hắn ta một câu nào nữa, nếu không, em dám nói một chữ, tôi sẽ bắn hắn ta một phát."

An Dao rất lo lắng cho Bàng Phi, không dám hé nửa lời.

Nhờ có Trầm Ngưng Tâm đỡ, cô mới chầm chậm đứng dậy, tầm mắt rơi trên thân ảnh của Bàng Phi ở dưới lầu, tầm mắt dần dần mờ đi.

Một tiếng "đoàng" vang lên, chỉ thấy La Lượng đã bắn một phát súng về phía Bàng Phi, hắn ta thích nhìn Bàng Phi trở nên hoảng hốt sợ hãi, giống như là con khỉ trong rạp xiếc bị người khác chơi đùa.

Đáng tiếc phải làm hắn ta thất vọng rồi, Bàng Phi bình tĩnh không hề di chuyển, thậm chí ngay cả mắt cũng không buồn chớp lấy một cái.

Bởi vì khi nhìn thấy vị trí họng súng của La Lượng thì anh đã đoán được ý đồ của hắn ta.

Cảnh vui hắn ta nghĩ ra ở trong đầu không ngờ lại trở thành thế này, đáng lẽ bây giờ Bàng Phi không nên có cái dáng vẻ bình thản như thế này, anh dựa vào cái gì mà có thể bình tĩnh như thế, dựa vào cái gì chứ?

"Vút! Vút! Vút!..." Hắn ta liên tiếp nổ súng, nhắm thẳng vào chân Bàng Phi, nhưng Bàng Phi không hề giống như con khỉ bị người đùa nghịch trong tưởng tượng của hắn ta, ngược lại lại làm hắn ta phẫn nộ gầm lên: "Sợ hãi đi, mau sợ hãi cho tao, mày kêu lên cho tao, kêu lên…"

Họng súng lần này nhắm thẳng vào đầu của Bàng Phi: "Sao mày lại không sợ hả? Sao mày lại không sợ?"

Bàng Phi tiếp tục làm ngơ hắn ta, anh bước về phía trước hai bước, một lần nữa kéo gần khoảng cách hơn với La Lượng: "Bởi vì anh chỉ là đồ súc sinh, không xứng đáng để làm tôi phải sợ hãi!"

Súc sinh... không xứng!

Những lời như vậy hắn ta thường được nghe từ miệng của La Đại Hải, hắn ta vốn nghĩ rằng nếu hắn ta nhận tổ quy tông thì có thể được hưởng thụ vinh hoa phú quý, thay đổi cuộc đời, nhưng thực tế đã giáng cho hắn ta một cái tát thật mạnh.

La Đại Hải chưa bao giờ cảm thấy tự hào về hắn ta, cũng chưa bao giờ công nhận năng lực của hắn ta, trong mắt ông hắn ta chỉ là một trò cười, là kẻ vô dụng, thậm chí, ông ta thà giao công ty cho một đứa trẻ nhặt được ngoài đường còn hơn giao cho hắn ta.

Người nhà họ La...

Thân phận này chỉ mang đến cho hắn ta sự sỉ nhục và chế giễu, như bây giờ, đến cả Bàng Phi và những người khác đều cười nhạo hắn ta.

"Ha ha ha ha ha ha..."

La Lượng tự cười nhạo chính mình, cười chính hắn ta thật đáng buồn, đáng thương, đáng tiếc...

Bị An Dao ghét bỏ, bị La Đại Hải ghét bỏ, thậm chí ngay cả người như Trầm Ngưng Tâm cũng ghét bỏ hắn ta, bị tất cả mọi người ruồng bỏ…

Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ hắn ta?

Hắn ta đã nỗ lực như vậy, nghiêm túc mà phấn đấu chứng minh bản thân, nhưng những người này không hề nhận thấy hắn ta đã tốt như thế nào, vì thế bọn họ căn bản điều không có tư cách được chế giễu hắn ta.

Còn có cái ông trời chết tiệt kia, tại sao lại để cho hắn ta ngày cả làm một người đàn ông cũng không được, tại sao?

"Đi chết đi, tất cả đều đi chết đi!"

"Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng…" Liên tiếp bốn phát súng, khói thuốc dày đặc, Bàng Phi né được ba phát, nhưng một phát còn lại xé toạc vai anh, máu nhuộm đỏ cả quần áo.

La Lượng vội đuổi xuống theo, hắn ta bây giờ muốn giết người đến đỏ cả mắt, hắn ta nhất định phải giết chết Bàng Phi mới cam tâm.

Trốn, nơi này hắn ta vô cùng quên thuộc, Bàng Phi còn có thể trốn đi đâu chứ?

An Dao và Trầm Ngưng Tâm muốn đi theo để giúp đỡ, nhưng họ bị người của La Lượng ngăn lại.

Hai người cô gái cũng bùng nổ với sức chiến đấu đáng kinh ngạc, cào vào mặt và cắn vào tay, họ đều phối hợp rất tốt, vài gã vệ sĩ lần lượt bị hạ gục.

Những bảo vệ của Thuỷ Vân Gian bị Bàng Phi đánh bại lại lần lượt đứng dậy, Ngô Tuyển hét lên ra lệnh họ đuổi bắt Bàng Phi, La Lượng từng bước vây hãm, Bàng Phi lúc này có thể nói là bốn phía đều là địch.

Những gì An Dao và Trầm Ngưng Tâm có thể làm lúc này là ngăn những bảo vệ này gây rắc rối cho Bàng Phi.

Những bình rượu lớn trên tủ rượu trở thành vũ khí của hai cô, lần lượt từng bình một ném từng người một.

Tay của An Dao ném khá chuẩn, bách phát bách trúng, khiến những tên bảo vệ vắt giò lên cổ mà chạy, không có cách nào đến gần họ.

Bên kia, Bàng Phi và La Lượng đang chơi trò mèo vờn chuột, khoảng cách giữa hai người chỉ còn có vài mét, những viên đạn bắn ra rất nhanh, Bàng Phi rõ ràng không thể né tránh trong khoảng cách ngắn như vậy, đành phải chơi trò mèo vờn chuột với La Lượng, nhân lúc con mèo không để ý sẽ xông lên cướp cò.

Nhiều lần chuyển biến, hai người cứ thế vờn nhau. Bàng Phi ở trong lòng thầm tính toán sát thương của viên đạn.

Hiện tại anh cũng không vội xuống tay, đợi hắn ta tiêu hao đạn rồi mới tính tiếp.

Nhanh chóng hoán đổi vị trí, đây là một loại hạng mục không thể thiếu trong huấn luyện, dưới tình huống trực tiếp đối diện với kẻ địch cần phải bố trí tay súng bắn tỉa, có thể tạo được tác dụng nhất định.

Bàng Phi đứng đầu trong lĩnh vực này, có thể hoán đổi vị trí chỉ trong vòng một giây.

Phát hiện để La Lượng nhắm chuẩn thì cần mất hơn một giây, vì vậy Bàng Phi không hề lo lắng rằng La Lượng có thể bắn trúng mình.

"Viên cuối cùng." Bàng Phi nói thầm trong lòng, chỉ cần hắn ta bắn nốt viên cuối cùng này thì sẽ không có gì phải sợ.

Cuối cùng La Lượng cũng ý thức được vấn đề này, khi hắn ta mở súng ra thì chỉ thấy còn duy nhất một viên đạn.

Tốn rất nhiều viên đạn mà vẫn không thể bắn trúng Bàng Phi, hắn ta không có niềm tin rằng phát cuối cùng này sẽ bắn trúng.

Hắn ta ngừng đuổi theo Bàng Phi, ngược lại lại đi về phía An Dao và Trầm Ngưng Tâm, kéo An Dao vào trong lồng ngực của mình, dí họng súng vào đầu của cô.

"Bàng Phi, đi ra đây ngay lập tức, nếu không, tao sẽ dùng khẩu súng này bắn xuyên đầu An Dao, tao đếm đến ba, một, hai..."

Bàng Phi bước ra từ sau cây cột và giơ hai tay lên.

Vào thời điểm này nói cảm động cũng là một điều xa xỉ, tính mạng quan trọng, An Dao chỉ mong Bàng Phi mau chạy nhanh đi, đừng quan tâm đến cô.

Bàng Phi vẫn không có động tĩnh gì, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm La Lượng: "Thả cô ấy ra, tôi mới là người mà anh muốn nhắm tới."

Họng súng đột nhiên nhắm thẳng vào Bàng Phi: "Ở trước mặt tao diễn nhi nữ tình trường hả? A, bọn mày không nghĩ đến cảm nhận của tao sao? Mày… Mày là đồ vô dụng, An Dao đối xử với mày như vậy, mày còn nguyện chết vì nó sao, mày con mẹ nó đầu óc có vấn đề phải không?"

"Còn em, con đàn bà khốn nạn, em tiếp cận tôi để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của tôi, tôi đối xử với em không tốt sao, sao em lại muốn hại tôi hết lần này đến lần khác?"

An Dao bị hắn ta bóp cổ, sắc mặt cô thay đổi.

"Anh sai rồi, anh không nên suy diễn tình cảm của chúng ta thành mối quan hệ vụ lợi như thế."

"Câm miệng!" La Lượng rống lên: "Nếu như không phải em dùng dằng mãi không chịu ly hôn với Bàng Phi, nếu như không phải tại em giả vờ cao thượng, nếu như không phải tại em đứng trên điểm cao nhất của đạo đức, liên tục từ chối tôi, tôi sẽ phải làm thế với em sao?"

"Em không xứng đáng để tôi yêu em một chút nào, em không xứng, tên ngốc kia cuối cùng vẫn sẽ không khinh thường em mà coi em như bảo bối, hai người đúng là một cặp trời sinh, chết tiệt, chết tiệt!"

An Dao cố hết sức kiễng chân lên, không để bản thân cảm thấy khó chịu như vậy.

Sai rồi, mọi chuyện trước mắt cô phải chịu đều là lỗi của cô, nếu cô có thể dứt khoát từ chối La Lượng hoặc dứt khoát ly hôn với Bàng Phi thì sẽ không gây ra tình cảnh như hiện tại.

Người duy nhất cô cảm thấy có lỗi nhất lúc này là Bàng Phi, cô đã làm tổn thương tình cảm chả anh hết lần này đến lần khác, và hết lần này đến lần khác châm kim vào tim anh. Bây giờ, Bàng Phi có tư cách gì mà phải chết vì cô!

"La Lượng, là tôi có lỗi với anh. Muốn chém hay giết, anh liền nhằm vào tôi, để cho Bàng Phi đi đi."

"Em không được phép nhắc về người đàn ông đó nữa, tôi không cho phép, tôi không cho phép!" Mỗi lần nghe An Dao nói giúp Bàng Phi, La Lượng bỗng trở nên giống như kẻ điên không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình, đây là một loại đối nghịch với tôn nghiêm, đối lập với giá trị.

Hắn ta ghét nhất việc bị đem ra so sánh với người khác, như thể mọi việc hắn ta làm đều đáng bị đem ra so sánh. Vậy những nỗ lực và cố gắng của hắn ta không có ai nhìn thấu sao?

Khẩu súng nhắm thẳng vào Bàng Phi rồi lại chuyển sang An Dao.

Lúc này La Lượng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không ai có thể biết khi nào hắn ta sẽ bóp cò...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play