anh lạnh nhạt vô tình, mà là vì anh sợ rằng anh sẽ không thể kiểm soát được bản
thân mà đi can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà họ An.
Nếu muốn từ bỏ phải từ bỏ hoàn toàn!
"Anh rể!" Bàng Phi đứng dậy rời
đi, An Lộ vô cùng không muốn điều đó, nhưng cô ta cũng biết rằng nhà họ An
không có cơ hội để có thể nối lại duyên phận với Bàng Phi nữa rồi.
Cô ta không biết cách che giấu cảm xúc của
mình, không nỡ chính là không nỡ, cũng mặc kệ là thân phận gì, trước kia như
thế nào bây giờ vẫn như vậy.
Cô ta nhào vào trong lòng ngực của Bàng
Phi, An Lộ cuối cùng không kiềm chế được nước mắt tí tách rơi xuống: "Anh
rể, cho dù anh có ly hôn với chị gái em, em vẫn muốn gọi anh là anh rể. Anh có
thể không trở về nhà, nhưng xin anh đừng không quan tâm đến em được
không?"
Tiếng khóc thút thít này giống như những
hạt mưa thi nhau rơi lên trái tim Bàng Phi, tạo nên từng đợt gợn sóng trong
lòng anh.
Nói không cảm động chắc chắn đó là giả, dù
sao sống cùng một nhà với nhau lâu như vậy, có tình cảm, An Lộ không nỡ bỏ anh
như vậy, cũng không uổng công anh cố gắng ở nhà họ An.
"Tốt." Cuối cùng, Bàng Phi không
thể không từ chối An Lộ, cô gái này không có làm gì sai, không cần phải giận cá
chém thớt con bé vì An Dao.
An Lộ vui mừng khôn xiết, ngay cả lớp
trang điểm của mình bị trôi đi cũng không thèm quan tâm nữa, thút tha thút thít
lau nước mắt trên mặt: "Nói thì giữ lời, ngoéo tay."
Bàng Phi phối hợp ngoéo tay với cô ta, vào
lúc này người nọ đã lấy lại dáng vẻ đáng yêu trước đây.
Bàng Phi cầm lấy thứ cô ta đưa xem một
chút, góc quay chụp rất xảo trá, điều này cho thấy An Lộ đã bỏ vào đó không ít
tâm tư.
Nội dung trong tấm hình cũng rất rõ ràng,
những tội ác của La Lượng được phơi bày không sót một chút gì.
Tuy nhiên, mấy chứng cứ này nhiều lắm cũng
chỉ đủ để khiến La Lượng phải nhận một bản án vài năm tù giam. La Đại Hải chỉ
phải tốn thêm một ít tiền để sử dụng các mối quan hệ, chẳng mấy chốc là đã đón
được người ra. Nếu muốn làm La Lượng hoàn toàn không trở mình được, thì phải
giáng một đòn thật mạnh, diệt tận gốc một lần và mãi mãi.
Chuyện này cần phải nhờ Thời Phong hỗ trợ, cũng cần cả cục trưởng Nữu phối hợp.
“Cậu Bàng, Trầm Ngưng Tâm về Thủy Vân Gian, tôi cũng phải nhanh chóng tới đó xem.” Bàng Phi gọi điện thoại cho Thời Phong để thương lượng cách đối phó, nhưng anh ấy biết Trầm Ngưng Tâm dưới sự uy hiếp của Ngô Tuyển không thể không trở lại làm việc ở Thủy Vân Gian.
Bàng Phi biết anh ấy lo lắng cho Trầm Ngưng Tâm, nên để anh ấy đi, còn anh thì đến chỗ cục trưởng Nữu để bàn bạc hành động. Trước đó cục trưởng Nữu đã mấy lần hỏi anh có thời gian uống vài chén không nhưng đều bị anh từ chối.
Bây giờ tự anh đến tìm gặp lại khiến cục trưởng Nữu bất ngờ: “Người anh em Bàng Phi này không có chuyện sẽ không tìm giúp đỡ, nói xem nào, lần này cần tôi giúp gì?”
Đều là người thông minh với nhau, thích nói trắng ra, chứ không có nhiều chỗ cong cong quẹo quẹo như vậy.
“Chuyện nhà họ La mà lúc trước tôi đề cập với ông, hiện tại tôi đã có chứng cứ mới rồi.”
Cục trưởng Nữu hơi giật mình: “Nhanh vậy ư? Vẫn còn chưa đến hai tháng mà?”
Không thể không cảm thán, ll để lộ ra tội ác của mình quá nhanh, La Đại Hải khổ tâm kinh doanh bao nhiêu năm như vậy, danh dự lập tức sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cục trưởng Nữu đã đoán được mục đích đến đây lần này của Bàng Phi, là một người đầy tớ của nhân dân, vì nhân dân làm việc, cho nên việc cần phải phối hợp như thế nào, cục trưởng Nữu chắc chắn sẽ phối hợp như thế đó.
“Làm ván chứ?” Khi hai người gặp mặt nhau có thói quen cùng thi tài, cục trưởng Nữu đã chuẩn bị xong sẵn một bộ cờ tốt nhất, chuyên dùng để chơi cùng Bàng Phi khi anh đến.
Bàng Phi đáp: “Có thể.”
Hai người so tài với nhau, không ai chịu nhường ai, nếu như giờ phút này có người hiểu cờ đứng ở đây, nhất định sẽ cảm thấy xem như thế là đủ rồi.
Sau khi chơi xong hai ván, cục trưởng Nữu đều thất bại, trải qua hai tháng huấn luyện rồi mà ông ấy vẫn không thắng được Bàng Phi: “Haiz, xem ra là tôi còn phải luyện tập nhiều hơn rồi.”
Môn cờ vây này, không phải chỉ một sớm một chiều là có thể đạt tới đỉnh cao, hiện tại năng lực của cục trưởng Nữu cũng đã khác hơn trước nhiều, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà đã có sự thay đổi lớn như thế, đã là rất tốt rồi.
“Lại ván nữa đi.”
Điện thoại của Bàng Phi rung lên từng hồi, là Bàng Phi gọi tới.
Bàng Phi ra ngoài nghe điện thoại, ở đầu dây bên kia, Thời Phong thở hồng hộc, nói Trầm Ngưng Tâm vừa về tới Thủy Vân Gian đã bị ông chủ Ngô kia đưa đi, bây giờ không biết là đang ở đâu.
“Cậu Bàng, tôi gọi cho cậu cú điện thoại này là để báo cho cậu biết, cái thằng chóc hoang họ Ngô kia đúng là cái thứ chẳng ra gì! Hắn có can đảm đối xử với Ngưng Tâm như thế nào, thì tôi cũng sẽ đập nát Thủy Vân Gian của hắn như thế! Có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không cần quan tâm đến tôi, cúp đây.”
Bàng Phi tin rằng Thời Phong nói được là làm được, tên nhóc này rất dễ bị xúc động.
Cái tên họ Ngô kia nghe nói là có thân phận rất thần bí, không phải một ông chủ dễ trêu vào, Thời Phong thật sự có can đảm đánh ông ta thì đương nhiên là sẽ không có quả ngon để ăn.
Quay về phòng, Bàng Phi nói xin lỗi một tiếng với cục trưởng Nữu: “Tôi có chút việc phải đi trước đây, mấy ván cờ này hôm khác chúng ta chơi sau đi.”
“Có cần hỗ trợ không?”
“Không cần.” Không thể chuyện bé bằng hạt vừng cũng phải nhờ đến tay cục trưởng Nữu được, người ta là một cán bộ cấp cao, không phải là thân thích gì của mình, không thể lúc nào cũng chạy theo sau để giúp đỡ mình được.
Bàng Phi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới Thủy Vân Gian, từ xa đã nhìn thấy một đám đông đang ồn ào.
Thời Phong đang sốt ruột đỏ cả mắt, ai tới là đánh người đó, trong lúc nhất thời không có ai dám lại gần anh ấy.
Trong cửa tiệm có rất nhiều bình hoa, bình rượu bị đập vỡ vụn, trên trán Thời Phong còn đang chảy máu.
Những người kia đang kích động, Bàng Phi chạy tới kéo Thời Phong ra phía sau lưng mình, trong hai con ngươi đen nhánh toát ra sự âm u và lạnh lùng: “Không muốn chết thì đứng yên đó.”
“Lá gan còn lớn hơn cái chân bị phù nữa, dám đứng trước cửa tiệm tôi để gây rối, chán sống rồi à, Thượng, bắt hai người bọn họ lại!” Một giọng nói của phụ nữ truyền ra từ bên trong một chiếc xe sang trọng, ngay sau đó, một bóng dáng mập mạp mang theo sự tức giận đi về phía nhóm người đang tụ tập.
Vợ của Ngô Tuyển cũng đã tới, người phụ nữ này dù béo thì có béo, nhưng cái béo của bà ta lại rất có khí thế.
Cứ đóng cửa bảo nhau thì mâu thuẫn nội bộ trong gia đình nào cũng có thể xử lý được hết, nhưng mà không thể chấp nhận việc người ngoài ở đây nói xằng nói xiên, nói ra nói vào.
Nhìn thấy bà chủ đã đến, hơn nữa bà chủ còn ra lệnh rồi, vì vậy mọi người còn gì để mà chần chừ nữa, tuân lệnh, nhất định phải tuân lệnh thôi!
Bàng Phi để Thời Phong nằm một bên nghỉ ngơi, sau đó tự mình đạp một cái, trực tiếp đá bay cái cằm của một tên ở trước mặt gần mình nhất.
Những người khác thấy vậy cũng đều thấy không ổn, Bàng Phi ra tay rất nặng, gãy tay gãy chân là chuyện thường mà thôi.
Một đám người bị đánh tơi bời tan tác, chẳng mấy chốc, trên sân chỉ còn lại một người phụ nữ mập mạp.
Dù sao cũng là phụ nữ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, không những không sợ hãi, mà còn tức giận đến mức thịt mỡ trên mặt cũng đùn ứ lại một chỗ, nhưng trong đôi mắt ti hí lại có thể bắn ra lửa giận dữ dội: “Đánh hay lắm! Đi, gọi hết bảo vệ đến sân cho tôi, ngược lại tôi muốn xem thử rốt cuộc anh có thể đánh được bao nhiêu người!”
Nhân viên bảo vệ của Thủy Vân Gian nói sơ sơ cũng cả trăm người, hơn nữa tất cả họ đều có bản lĩnh, thậm chí họ còn mang vũ khí ra rồi, Thời Phong không muốn liên liên lụy đến Bàng Phi nên quay sang nói với Bàng Phi đừng xen vào việc của người khác.
Chẳng mấy chốc, hàng trăm nhân viên bảo vệ lăm lăm vũ khí trên tay từ trong Thủy Vân Gian tuôn ra, tất cả đều mặc đồng phục, đeo găng tay đen và chân mang giày da bò, nếu bị những người này đá trúng một phát thì sẽ rất đau, hơn nữa vũ khí trong tay họ cũng không thể xem thường được, nếu thật sự phải đánh nhau với bọn họ, chưa chắc gì Bàng Phi có thể đấu lại.
Thời Phong chỉ vào mũi của người phụ nữ mập mạp, tức giận mắng: "Bà mập chết tiệt kia, nếu người đàn ông của bà không đưa cô Trầm đi, thì tôi thèm ở đây gây chuyện với bà sao? Bà không đi quản lý người đàn ông của bà, ngược lại còn ở đây đối phó với bọn tôi, đáng đời cái loại phụ nữ không thể giữ được trái tim đàn ông như bà!”
Lời nói của Thời Phong đã xuyên vào nỗi đau của người phụ nữ mập mạp, cơn giận của bà ta càng khó lắng lại hơn nữa: "Đánh, đánh cho tôi, nhất là cái tên khốn nạn đó, phải xé rách cái miệng của anh ta cho tôi!”
Đám người đến xem mỗi lúc một đông, dạo gần đây luôn có một vài người hễ cứ thấy náo nhiệt không những không sợ chết mà còn thích thú nhào vào xem.
Bàng Phi sợ rằng nhưng đòn đánh hiểm hóc của mình sẽ làm người vô tội bị thương, nên anh chưa tung hết sức lực, khiến trận đánh nhau này giống như một cuộc chiến không hồi kết, đánh được một tên thì lại nhào tới một tên, đánh mãi đánh mãi mà số người vẫn còn nhiều như vậy.
Có đánh nữa thì cũng chẳng được tích sự gì, không phải là chỉ tiêu hao thể lực của anh và Thời Phong thôi sao.
Bàng Phi đột nhiên khoanh hai tay chịu trói, Thời Phong buồn bực và khó hiểu: "Cậu Bàng, cậu làm vậy là có ý gì?"
Khi đang ngừng lại thì cả hai bị tóm gọn.
Người phụ nữ mập mạp giơ tay định tát Thời Phong, thì bị lời nói của Bàng Phi chặn lại: "Trước khi ra tay, tôi khuyên bà nên hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh em chúng tôi không phải là người ăn chay, nếu thật sự muốn so đo tính toán, thì khiến cho Thủy Vân Gian của bà phải dẹp tiệm trong vài tháng nữa là chuyện dễ như trở bàn tay thôi. Vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của bà, bà thấy có đáng không?”
"Con mẹ nó, còn dám huênh hoang hù dọa tôi à, bà đây dám mở cửa kinh doanh thì đếch sợ gây chuyện đâu nhé! Hai thằng chúng mày dám gây chuyện ở trước cửa tiệm của tao, lại còn dám đánh người của tao, làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của tao, tao nói cho chúng mày biết tao sẽ kiện chúng mày!” Người phụ nữ mập mạp không vì mấy lời kia của Bàng Phi mà lung lay suy nghĩ, nhất quyết phải tát cho bằng được cái miệng thối tha của Thời Phong.
Bàng Phi nở một nụ cười lạnh lùng và nói: "Có lẽ bà đến đây để tìm chồng mình. Thay vì ở đây lãng phí thời gian với chúng tôi, chi bằng nên mau chóng đi tìm người đi.”
"Không cần mày nhắc nhở tao!”
Người phụ nữ mập mạp quá tức giận nên yêu cầu nhốt Bàng Phi và Thời Phong lại trước, sau đó tự mình dẫn theo một nhóm người hùng hùng hổ hổ xông vào Thủy Vân Gian.
Bàng Phi giả vờ ngoan ngoãn nghe theo, đợi đến khi có ít người thì bất ngờ chống trả.
Đối phương chưa kịp phản ứng thì người đó đã bị anh hạ gục.
"Cậu Bàng, cậu có biết nhà của Ngưng Tâm ở đâu không?"
Bàng Phi tự hỏi: "Anh nghi ngờ Ngô Tuyển đưa Trầm Ngưng Tâm đến đó sao?”
"Khả năng này rất có thể xảy ra mà. Cậu xem, đây là túi của Ngưng Tâm, ở đây cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi một chùm chìa khóa. Trước đây tôi đã từng giúp cô ấy xách chiếc túi này, biết rằng cô ấy luôn giữ chùm chìa khóa, đây là chìa khóa của Tĩnh Chi, chiếc còn lại thì không thấy đâu. Tôi đoán có lẽ cô ấy định đem chìa khóa nhà trả lại cho Ngô Tuyển, sau đó thì cô ấy bị đưa đi.”
Bàng Phi cảm thấy rất thuyết phục: "Cô ấy có hai ngôi nhà, đều là do Ngô Tuyển cho cô ấy. Chìa khóa ngôi nhà mới đã bị vợ của Ngô Tuyển lấy đi rồi, vì vậy chúng ta chỉ cần đến ngôi nhà ban đầu. Tôi biết chỗ đó, chúng ta hãy mau đi đến đó đi.”
Hai người phóng xe thật nhanh, cắm đầu cắm cổ vượt không biết bao nhiêu là đèn giao thông, còn phải làm phiền Diệp Nguyên lên tiếng chào hỏi xin xỏ Cục Quản lý Giao Thông.
“Nhìn xem, đây là xe của Ngô Tuyển.” Thời Phong nhận ra chiếc xe này, nó là xe của Ngô Tuyển, xem ra họ đã tìm đúng chỗ rồi.
“Nhanh lên!” Bàng Phi co chân chạy thẳng ra ngoài.
Anh đã từng đến đây một lần, theo trí nhớ trước đó, hai người nhanh chóng đến trước cửa ngôi nhà mà Trầm Ngưng Tâm ở.
Cửa đóng chặt, bấm chuông không có tiếng trả lời, nhưng bên trong lại có tiếng động.
“Tránh ra, để tôi.” Bàng Phi tháo chùm chìa khóa trên người ra, trên đó có một cọng kẽm rất nhỏ, anh khéo léo luồn cọng kẽm vào lỗ khóa, vừa loay hoay di chuyển cọng kẽm, vừa vặn tay nắm cửa.
Cuối cùng, tay nắm cửa đã chuyển động rồi…
“Á!” Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng hét của Trầm Ngưng Tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT