“Dao Dao, rốt cuộc con làm sao thế hả con? Không phải con nói đã hết hi vọng với La Lượng rồi à, không phải con nói con rất áy náy với Bàng Phi à, vậy thì con đền bù đi, tìm cơ hội đi, con tỏ vẻ khó chịu là ý gì, cho ai xem đây?” An Kiến Sơn hận rèn sắt không thành thép, như thế nào liền sinh như vậy cái nữ nhi tới.

An Dao có ý định riêng, chắc chắn sẽ đền bù, cũng chắc chắn sẽ xin lỗi, chỉ là không phải dùng cách như của bọn họ.

Một câu “xin lỗi” quá nhẹ nhàng, căn bản không đền nổi thương tổn cô tạo ra cho Bàng Phi.

Cô phải dùng hành động thực tế để đền bù, phải dùng hành động thực tế để chiếm lại trái tim của Bàng Phi. Cho nên, cô mới nói rằng không hy vọng người trong nhà lại nhúng tay lo chuyện giữa cô và Bàng Phi, cô cũng không chấp mê bất ngộ hay ngang bướng hồ đồ.

Ba người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Con nói thật đấy à?”

“Ba mẹ, Lộ Lộ, con biết mọi người đều vì muốn tốt cho con, con không ngốc, sao có thể không rõ tấm lòng của mọi người. Chỉ là mọi người căn bản không hiểu con người Bàng Phi, dù đêm nay con có xin lỗi anh ấy theo ý của mọi người thì cũng chưa chắc anh ấy có thể chấp nhận con ngay lập tức.”

An Lộ không rõ nguyên do: “Tại sao vậy?”

“Bởi vì thói quen. Anh ấy đã quen dáng vẻ lạnh lùng như băng sương của chị, đã quen dáng vẻ xa cách ngàn dặm của chị, đột nhiên chị đổi thái độ đối xử với anh ấy thật tốt, anh ấy sẽ không quen. Chúng ta phải từ từ tiến tới như nước chảy sông dài, chậm rãi làm anh ta quen với sự tốt đẹp, ấm áp của chúng ta.”

Cách thức thật phức tạp, bọn An Lộ cái hiểu cái không, nhưng nếu An Dao đã có tâm tư như vậy, cả nhà cũng cảm thấy vui vẻ vì cô.

Có một đề nghị An Lộ đã muốn nói tới từ rất lâu: “Chị, bất kể chị có dùng cách nào để giữ anh rể lại, nhưng có chuyện này chị phải nghe mọi người, mau ở chung phòng với anh rể đi. Một khi người đàn ông đã thử một lần thì sẽ không khác gì hút thứ gì đó, là sẽ nghiện, nếu chị lại không cho anh chạm vào thì khó chắc anh sẽ không quay về tìm hai người... Phụ nữ kia.”

An Dao đỏ bừng từ mặt tới cổ: “Thật ra chị cũng muốn, nhưng em xem anh ấy từ lúc trờ về đến khi đi đều không liếc mắt nhìn chị một cái.”

“Chị chờ một chút.” An Lộ chạy về phòng, cầm một bộ áo ngủ ren gợi cảm ra: “Đêm nay chị mặc cái này, chờ buổi sáng ngày mai anh rể vừa ra khỏi cửa thì chị cũng liền ra cửa. Em cam đoan anh rể nhìn thấy chị rồi thì nhất định sẽ không mong nhớ người phụ nữ khác nữa.”

Ha ha!

Nếu dễ làm như vậy thì tốt rồi, chỉ tiếc Bàng Phi không giống người đàn ông bình thường, không phải động vật chỉ dựa vào nửa người dưới để suy nghĩ.

Nhưng An Dao vẫn nhận ý tốt này, đúng vậy, áo ngủ của cô cũng quá kín kẽ, cần một bộ như vậy làm dự bị.

Bàng Phi trở về phòng cũng không ngủ được, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện. Trầm Ngưng Tâm tạm thời không thể làm việc ở Thủy Vân Gian, bên phía La Lượng cũng không có gì tiến triển, chuyện của ba anh ta vẫn là một tử cục như cũ.

Cục trưởng Nữu liên tục dặn anh không được làm chuyện xằng bậy, trong xã hội pháp trị mỗi người đều phải tuân theo pháp luật bảo vệ pháp luật, nếu chọc giận nhà họ La thật thì sẽ không tốt cho anh.

Nói thì như vậy như ba anh đã ở trong đó một tháng, làm con trai mà không báo thù được cho ba, ngược lại còn để cho kẻ thù ung dung ngoài vòng pháp luật, đây là cái u nhọt lớn nhất trong tim anh trước mắt.

Ba ngày sau, Trầm Ngưng Tâm gọi điện thoại tới, nói cô đã quay lại Thủy Vân Gian làm việc, bảo Bàng Phi không cần lo lắng.

“Giải quyết xong chuyện Ngô Tuyển rồi à?”

“Không phải, Tiết Phong gọi điện thoại cho tôi, anh ta nói nếu tôi còn không quay về đi làm thì sau này cũng đừng đi nữa.” Trầm Ngưng Tâm lo lắng sốt ruột.

Bàng Phi tốt bụng nhắc nhở: “Nói không chừng là Phó Huệ Anh sắp xếp để dụ cô ra, tôi vẫn khuyên cô là không nên đi.”

“Tôi biết, nhưng nếu tôi không đi thì chắc chắn sẽ không giữ nổi bát cơm này.”

“Vậy cô cẩn thận một chút.” Bàng Phi cũng chỉ có thể nói đến đây, mặt khác, anh không có quyền hỏi thêm.

Nghe tiếng “tút tút” truyền ra từ trong điện thoại, Trầm Ngưng Tâm cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại mà nói, cô và Bàng Phi cũng không có quan hệ gì, có tư cách gì để làm cho Bàng Phi canh cánh trong lòng vì cô đâu chứ?

Về chuyện của Ngô Tuyển thì sớm hay muộn gì cũng phải biết, vấn đề chẳng qua là sớm một ngày hay muộn một ngày mà thôi.

“Chị Tĩnh, em đi nhé.” Trầm Ngưng Tâm tạm biệt Lâm Tĩnh Chi.

Lâm Tĩnh Chi khuyên mãi mà không có kết quả, cũng chỉ có thể nhắc nhở cô ấy cẩn thận trong mọi chuyện, nếu thật sự không ổn thì báo nguy ngay, an toàn là trên hết.

Phó Huệ Anh chờ sẵn ở Thủy Vân Gian, Trầm Ngưng Tâm vừa xuất hiện đã bị đưa đến trước mặt bà ta.

Người phụ nữ này chưa đến bốn mươi tuổi, vô cùng mập mạp, dáng vẻ cũng hung dữ, dáng người không ra gì mà lại thích mặc quần áo bó sát để lộ ra một thân thịt mỡ, làm cho người khác ghê tởm.

Cũng khó trách Ngô Tuyển ghét bỏ bà ta, muốn tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Trầm Ngưng Tâm bị đẩy mạnh vào ghế lô, dưới chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Chị Phó.” Cô ta nơm nớp lo sợ, mấy ngày trước đây bị đánh đau đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu.

Phó Huệ Anh khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào sô pha, vẻ mặt dữ tợn: “Ông Ngô mua cho mày mấy căn nhà rồi?”

“Hai căn.”

“Vậy mày quẹt bao nhiêu tiền trên người của ông ấy rồi?” Phó Huệ Anh nghiến răng nghiến lợi.

Trầm Ngưng Tâm trả lời đúng sự thật: “Ban đầu căn hộ đó là ông chủ Ngô mua cho tôi khi tôi vừa mới tới Dung Thành, nhưng tôi không lấy không, mỗi tháng tôi sẽ lấy một phần từ trong tiền lương của tôi ra trả lại cho ông chủ Ngô. Căn hộ Ngự Long Loan kia là anh Ngô chuẩn bị mua cho tôi, tôi cũng không cảm kích.”

“Vậy ý mày là ông Ngô tự mình đa tình? Ha ha, ngược lại tao còn mong như thế đấy. Vấn đề cuối cùng, mày và ông Ngô lên giường mấy lần rồi?”

Trầm Ngưng Tâm lắc đầu như trống bỏi: “Một lần cũng không có, giữa tôi và ông chủ Ngô hoàn toàn trong sạch.”

Phó Huệ Anh không tin: “Mày tưởng tao là trẻ con ba tuổi à, chưa làm một lần nào, lừa quỷ hả?”

“Thật đấy, chị Phó, tôi thề với chị, thật sự chưa làm một lần nào.”

“Có phải hay không, tao lột quần ra kiểm tra sẽ biết.” Phó Huệ Anh ý bảo, hai gã bảo vệ liền đi tới định cởi quần áo của Trầm Ngưng Tâm.

Trầm Ngưng Tâm sợ hãi không thôi: “Chị Phó, tôi thật sự không lừa chị, tôi cầu xin tha cho tôi đi...”

“Phanh!” Trầm Ngưng Tâm sắp bị ấn xuống ghế sô pha thì đột nhiên cửa phòng bị một người ở bên ngoài đá văng, ánh sáng từ ngoài hàng hiên chiếu vào, kéo dài bóng dáng của Bàng Phi.

Trầm Ngưng Tâm theo bản năng cầu xin: “Bàng Phi, cứu tôi.”

Bàng Phi đi qua đẩy hai gã bảo vệ kia ra, cứu Trầm Ngưng Tâm.

“Chị này, không biết bạn gái của tôi đã đắc tội chị chỗ nào vậy?”

Phó Huệ Anh nhận ra Bàng Phi, đêm đó cũng là anh cứu Trầm Ngưng Tâm.

Bà ta không tin anh là bạn trai của Trầm Ngưng Tâm, bà ta đã sớm tìm người tìm hiểu rõ ràng thông tin của Trầm Ngưng Tâm, căn bản là không có bạn trai.

“Chàng trai, xem phim truyền hình nhiều quá, muốn học theo người ta anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, cậu có bản lĩnh đó không đây?” Phó Huệ Anh vênh mặt hất hàm sai khiến, vô cùng bá đạo.

Bàng Phi khẽ cười một tiếng: “Chị này, chị hiểu lầm rồi, đây thật sự là bạn gái của tôi. Chồng của chị nhớ thương bạn gái tôi không ít đâu, tôi cảm thấy chị nên ở nhà nhiều quản lý ông ấy mới phải, bạn gái của tôi cũng không phải cố ý quyến rũ ông ấy.”

Bàng Phi không nói câu này thì Phó Huệ Anh cũng tự biết rõ trong lòng, nhưng dù sao đó cũng là chồng mình, không thể đánh, không thể mắng, làm sao bây giờ, chỉ có thể trút giận lên người Trầm Ngưng Tâm.

“Chuyện của bà đây không cần mày múa tay múa chân, cái thằng ốm nhách mặt mày trắng bệch này, dám chạy tới địa bàn của tao gây phiền phức à?”

Một bóng người chạy tới, nói nhỏ bên tai Phó Huệ Anh vài câu, mà bóng dáng đó đúng là của Tiết Phong, chủ nhân quán karaoke này.

Phó Huệ Anh khinh thường nhìn sang: “Thì ra mày chính là Bàng Phi, người đã đánh Phương Thiếu Nghị thành người thực vật, tống Phương Trấn Hải vào tù. Người trẻ tuổi tính cách thật nóng nảy.”

Tiết Phong đốt một điếu thuốc lá cho bà ta, dáng vẻ vô cùng xun xoe.

Phó Huệ Anh hút hai ngụm, phun ra một vòng khói: “Tao mặc kệ hai đứa chúng mày là cặp đôi giả hay thật, nhưng từ hôm nay trở đi, hai đứa mày chính là một đôi. Nếu ông Ngô còn dám để ý tới bạn gái của mày thì bọn mày tới tìm tao, tao làm chủ cho bọn mày, hiểu chưa?”

Bàng Phi gật đầu: “Hiểu rồi.”

Người phụ nữ này muốn Ngô Tuyển cắt đứt ý muốn với Trầm Ngưng Tâm, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng, cứ làm theo ý của bà ta là được, giải quyết khó khăn quan trọng nhất trước mắt.

Trầm Ngưng Tâm bất an liếc mắt nhìn Bàng Phi một cái, biết rõ người ta nói như vậy chỉ để giải vây giúp mình nhưng trong lòng cô ta vẫn không kiềm chế được mà run lên đầy bất an.

Quan hệ nam nữ, cô mơ cũng không dám mơ thấy quan hệ như thế, dù là An Dao hay là Lâm Tĩnh Chi thì đều xinh đẹp ưu tú hơn cô ta, cơ thể cũng sạch sẽ hơn cô ta nhiều, cô ta căn bản không thể so sánh với người ta.

Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn vô cùng vui vẻ, cho dù là làm bạn gái chỉ trên danh nghĩa của Bàng Phi, cô ta cũng vui.

Phó Huệ Anh bảo bọn họ mau cút đi, Bàng Phi cũng không ham chiến, kéo Trầm Ngưng Tâm đi ra.

Vào giây phút da thịt thân thiết với nhau, trái tim của Trầm Ngưng Tâm suýt nữa vọt ra khỏi miệng.

Làm nghề của các cô không hiếm bị khách nam sờ soạng, quan to khách quý, lão làng thương nghiệp cô ta đều đã gặp qua, hiện giờ bị Bàng Phi kéo nhẹ một chút như vậy trong lòng đã lo sợ, nói ra chỉ sợ bị mọi người chê cười.

Nhưng trái tim lại không chịu khống chế bất kể như thế nào, cô ta rất sợ mình bị đỏ mặt, bị Bàng Phi nhận ra điều gì thì sẽ không hay.

“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Trầm Ngưng Tâm thất thần, trái tim vẫn đập điên cuồng như cũ, nhớ tới khi nãy Bàng Phi xuất hiện thật là kịp thời, trong lòng cô ta vô cùng cảm động.

“Chuyện này hẳn cô nên cảm ơn Tĩnh Chi, chị ấy kêu tôi tới.”

Trầm Ngưng Tâm không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, cô ta chính miệng nói với Bàng Phi mình phải về Thủy Vân Gian, anh đều chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giúp mình, Lâm Tĩnh Chi vừa nói một câu anh đã chạy tới.

Nhưng cô ta nghĩ lại, hai người làm sao so sánh với nhau được, vốn dĩ cô đã không thể nào bằng được địa vị của Lâm Tĩnh Chi trong lòng Bàng Phi.

“Cô làm việc đi, tôi đi trước.”

“Bàng Phi.” Trầm Ngưng Tâm cũng không hiểu tại sao mình lại gọi anh, gọi xong thì không biết nên nói gì.

“Còn có việc gì à?”

Trầm Ngưng Tâm rối loạn, đầu óc trống rỗng: “Không có việc gì.”

“Ừ.” Bàng Phi xoay người rời đi.

Trầm Ngưng Tâm bĩu môi, vô cùng thất vọng.

Tiết Phong đi tới từ phía sau, “Chậc chậc” hai tiếng: “Người ta căn bản không có suy nghĩ đó với cô, cô cũng đừng tự mình đa tình.”

“Ông chủ Tiết.” Trầm Ngưng Tâm chào hỏi, xoay người định đi nhưng cánh tay đã bị Tiết Phong kéo lại: “Tối nay ông chủ Ngô sẽ tới, bà Phó bèn phái người tới đây canh gác, cô cảm thấy Bàng Phi sẽ luôn có thể che chở chu toàn cho cô sao? Chi bằng tôi giới thiệu cho cô một chỗ dựa, bảo đảm sẽ vững chắc.”

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play