An Dao chưa từng có cảm giác tuyệt vọng đến vậy, đây là một loại cảm giác bất lực và ghê tởm từ sâu trong lòng, giờ đây, gương mặt đẹp trai của La Lượng trong mắt cô chỉ như một con dã thú xấu xí, dưới vẻ ngoài hào hoa phong nhã là một trái tim vô cùng dơ bẩn.

Bàng Phi nói đúng, An Lộ cũng không sai, La Lượng quả nhiên là đồ khốn, căn bản đáng được cô yêu!

Buồn cười thay, trước kia cô lại vì La Lượng mà nhiều lần hiểu lầm Bàng Phi, thậm chí còn tự mình tìm cớ, nhớ đến vừa thấy đáng cười lại vừa đáng thương!

An Dao hối hận không thôi, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, mọi chuyện cũng chẳng thể về lại như xưa nữa rồi.

"Ầm!" An Dao dùng hết sức lực toàn thân đá mạnh vào chính giữa đũng quần của La Lượng, thừa cơ hội này, cô lảo đảo chạy đến trước cửa sổ, bước một chân ra ngoài.

Sắc mặt La Lượng tái xanh, "Em làm gì vậy?"

"Anh dám tới một bước, tôi liền nhảy xuống!" An Dao nói được làm được, cũng không phải chỉ dọa người.

Sự trung trinh của cô trong mắt La Lượng lại là một loại sỉ nhục, sỉ nhục lên chính tôn nghiêm của hắn, vì một tên vô dụng mà giả vờ như bản thân là một cô nàng kiên trinh trong sạch hay sao, cả đụng cũng không cho đụng, thật sự coi mình là thánh mẫu à?

"Nhảy? Em nhảy thử anh xem nào!" La Lượng xé áo sơmi, trưng ra bộ dáng thề hôm nay nhất định phải ăn sạch An Dao.

An Dao thật sự hết cách, nếu không nhảy, rất có thể cô sẽ bị La Lượng chà đạp, giờ đây, vừa nhìn bộ dáng ghê tởm của hắn cô liền thấy buồn nôn, nếu bị hắn chà đạp, còn không bằng từ nơi này nhảy xuống, ít ra còn giữ được sự trong sạch cho thân thể.

Cô bước thêm một chân ra ngoài, La Lượng rốt cục cũng bị dọa sợ, "Em đừng làm bậy, tuyệt đối đừng manh động."

Còn trong quán thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng ngoài quán rượu thì không nói trước được, nếu ra tay nhất định sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức.

"An Dao, em có thể vì Bàng Phi, đến chết cũng không màng hay sao?"

"Đúng!" An Dao trả lời, không chút do dự.

Lời này nghe thật phiến tình, đáng tiếc đối tượng phiến tình lại không phải là La Lượng, mà là là cái tên đáng ghét lúc nào cũng vo ve như ruồi bọ, Bàng Phi.

La Lượng ra vẻ bỏ cuộc, "Được rồi, anh đồng ý với em, em xuống đi."

"Tôi không tin, trừ phi anh điện cho Bàng Phi trước mặt tôi."

Đến bây giờ còn mong Bàng Phi đến cứu, từ lúc nào cái đồ vô dụng kia đã lặng lẽ chui vào trong lòng em vậy chứ?

"Anh không biết số điện thoại của hắn."

"Tôi biết, tôi đọc, anh gọi."

Kỳ lạ thay, cả An Dao cũng không biết là từ khi nào cô đã nhớ kỹ số điện thoại của Bàng Phi, lúc muốn dùng liền nhớ đến, quen thuộc như việc ăn cơm uống nước.

La Lượng không thể điện thoại cho Bàng Phi ngay trước mặt cô, đây rõ ràng là tự chuốc phiền phức.

"Anh có thể thả em đi, nhưng anh tuyệt đối không gọi cho thằng vô dụng đó."

An Dao nói, "Anh không gọi thì tôi gọi, mang một cái điện thoại đến đây, để tôi gọi Bàng Phi tới đón về nhà. Chỉ cần anh thỏa mãn điều kiện của tôi, tôi hứa tuyệt đối sẽ không nói chuyện hôm nay cho Bàng Phi biết..."

"Bàng Phi Bàng Phi Bàng Phi... Trong đầu em toàn là Bàng Phi, thằng nhóc đó cho em uống thứ thuốc mê gì vậy, mà khiến em mê đến thần hồn điên đảo! Em không chê hắn hèn nhát, không chê hắn vô dụng, nhưng hắn ra ngoài tìm gái em cũng chịu được sao?"

"An Dao, từ bao giờ em lại trở nên không có giới hạn như vậy chứ? Sự cao ngạo của em đâu, sự thanh cao của em đâu, vẻ tự cao tự đại của em đâu, sao đứng trươc Bàng Phi thì em quăng sạch chúng nó như vậy chứ?"

La Lượng không nhắc thì An Dao thật đúng là không hề phát giác, hóa ra, không biết tự bao giờ, mình đã vô tình thay đổi cách nhìn với Bàng Phi, hoàn toàn thay đổi, hóa ra Bàng Phi đã sớm lặng lẽ tiến vào tim cô rồi.

Đây có thể coi như là nhân họa đắc phúc sao?

"Em cười gì đấy?" La Lượng cảm thấy khó hiểu.

An Dao vẫn mỉm cười, "Tôi cười mình ngu, cười mình ngốc, cười mình đần, hóa ra từ lâu tôi đã tiếp nhận Bàng Phi, nhưng vẫn cố chấp nghĩ người mình thích là anh."

Giờ La Lượng hiện tại không muốn nghe bất cứ điều gì dính đến Bàng Phi từ miệng An Dao, hắn thật sự vô cùng vô cùng vô cùng chán ghét hai chữ Bàng Phi!

"Em im đi!"

"La Lượng, lúc trước tôi từ chối anh, thật ra không chỉ vì tôi không muốn làm chậm trễ anh, mà quan trọng hơn là, tôi nhận ra suy nghĩ của anh rất nông cạn, tôi nghĩ nên để anh tự mình rèn luyện, nhưng vì anh quá mềm yếu quá vô năng, nên hôm nay mọi chuyện mới thành ra thế này đây, nhưng anh đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi, anh không cảm thấy bản thân mình quá buồn cười sao?"

"Dù hôm nay anh có đoạt được thân xác tôi, thì trong lòng tôi vẫn khinh bỉ anh, trong lòng tôi, anh vĩnh viễn không được thừa nhận, cũng vĩnh viễn không chứng minh được năng lực của mình..."

"Im đi, anh bảo em im đi!" Đây mới là chỗ đau của La Lượng, đây mới là thứ hắn không muốn thừa nhận.

Hắn mềm yếu, vô năng, ở trước mặt An Dao cũng vậy, mà trước mặt La Đại Hải cũng thế, nếu không thì tại sao hắn đã nhận tổ quy tông lâu như vậy rồi mà La Đại Hải vẫn không chịu giao thực quyền cho hắn.

La Đại Hải từng nhiều lần nói với hắn là, ông rất thất vọng, hắn cố gắng chứng minh năng lực của mình, cố gắng làm ra thành tích, chính là muốn chứng minh với La Đại Hải.

Chuyện ở khu thành cũ rõ ràng rất tốt, vậy mà La Đại Hải lại hết lần này tới lần khác tìm xương trong trứng bới móc sai lầm, nói cái này hắn làm không được, cái kia hắn làm không đúng, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, lúc hắn bắt đầu làm tại sao lại không nói, đến lúc gần xong thì cái này không đúng cái kia không được?

Thành kiến! Rõ ràng những người này có thành kiến với hắn!

"Em dựa vào cái gì mà khinh bỉ anh, dựa vào cái gì mà dám xem thường anh, anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, bao lâu nay quán của em toàn nhờ anh giúp đỡ mới không đóng cửa, em nói đi, em dựa vào cái gì mà khinh bỉ?"

"Bởi vì anh cuồng vọng tự đại, bởi vì anh coi trời bằng vung, bởi vì anh xem mạng người như cỏ rác, trong mắt anh, chỉ có quyền lực cùng tiền tài mới là tất cả, người như anh chẳng khác nào một các xác không hồn."

"Tôi khinh bỉ anh sống không có linh hồn, không có tư tưởng, anh chính là một cái con rối, là một con rối trong tay La Đại Hải!"

La Lượng vọt cửa sổ, một tay bóp lấy cổ An Dao, "Em có tư cách gì khinh bỉ, có tư cách gì nói anh sai chứ?"

An Dao bị bóp đến trợn trừng mắt, hai tay lại không dám rời cửa sổ, hô hấp khó khăn, "Buông... Buông tay..."

"Không phải em muốn chết sao, đi chết đi, hiện tại mau chết đi. Chẳng qua trước khi em chết, anh phải đoạt được em..."

La Lượng nắm lấy vai cô kéo vào, An Dao biết nếu mình buông xuôi, tất nhiên sẽ rơi vào cảnh bị làm nhục.

Hai người giằng co, tay đang lắm lấy cửa sổ của An Dao đột nhiên vuột ra, cả người mất đi trọng tâm, thẳng tắp rớt xuống.

Nơi này chính là tầng mười, nếu rơi xuống chắc chắn sẽ chết...

La Lượng hoảng hồn, vội bước đến trước cửa sổ xem xét, An Dao không có rơi thẳng xuống, mà bị treo ở ban công lầu chín.

"Cứu... Cứu tôi..." Ở lầu chín có một người thanh niên, dáng đứng thẳng tắp, khí vũ bất phàm, giống như là đang chờ ai đấy.

An Dao cầu cứu người thanh niên ấy, anh ta lập tức đẩy cửa sổ, vội vàng nhảy lên kéo lấy An Dao, tay rất quy củ không hề có ý lợi dụng An Dao.

Cùng lúc đó, cửa tầng lầu mở ra, La Lượng đẩy người nhân viên phục vụ rồi bước qua muốn bắt An Dao.

Người thanh niên nhảy lên đá một cú, trực tiếp đá La Lượng đụng vào cái bàn tròn lớn, thiếu chút mất luôn nửa mạng.

"Con mẹ mày..." La Lượng che đầu gối đang đau đớn không thôi, căn bản không nói ra lời.

Trên người người thanh niên ấy có một khí chất đầy chính nghĩa, dáng đứng thẳng tắp, cực kỳ giống với dáng vẻ của Bàng Phi.

"Gọi người đến, xử nó cho tao..."

Người thanh niên trẻ tuổi khẽ nhếch mép cười, hai tay xoa mạnh, phát ra từng tiếng "Rắc rắc", "Móa, được bao nhiêu người hả."

Vì bắt An Dao cũng không cần quá nhiều người, nên La Lượng chỉ đem theo vài tên vệ sĩ.

Đám người đó đều cầm vũ khí trong tay, vừa nhận lệnh, liền vung gậy nhào tới.

"Rầm Rầm Rầm!" Người thanh niên kia căn bản không cần ra tay, chỉ dùng chân đã có thể đánh bại đám vệ sĩ này.

Giờ đến lượt La Lượng, anh ta tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, "Mày không lên luôn sao?"

Cục tức trong bụng La Lượng không dễ gì nuốt xuống, hắn chộp lấy cái ghế định đánh lên người người thanh niên kia, kết quả có thể nghĩ, cách biệt thực lực đã khẳng định cho sự thua cuộc của hắn, người thanh niên còn đang nghĩ xem nên giải quyết dứt điểm hay trêu tên này thêm chút.

"Anh Bàng, ở đây này..." Tiếng Thời Phong vang lên.

Hai người bước vào, nhìn đám vệ sĩ đang lăn lộn trên đất cùng La Lương đang kinh hãi, lại nhìn An Dao đang trốn sau lưng Thiệu Thịnh...

"Bà mẹ nó, chị dâu, sao chị lại ở đây, thằng nhãi này... Thằng nhãi này không phải là cái tên họ La đây sao..."

"Chị dâu?" Thiệu Thịnh lập tức minh bạch, cô gái mình vô tình cứu giúp, lại chính là vợ của Bàng Phi, kẻ bắt nạt phụ nữ đang không tha được, lại còn dám khi dễ vợ của bạn anh, vậy càng không tha nỗi.

Anh bước qua, nắm lấy cổ áo của La Lượng đem hắn kéo qua chổ cửa sổ.

Thời Phong sợ anh ta không phân nặng nhẹ vội nói, "Đội trưởng Thiệu, anh đừng làm bậy nha."

"Làm bậy thì sao, cậu còn sợ tôi đi tù à?" Không hổ là bộ đội đặc chủng, nói chuyện thật ngông cuồng, bất quá, Thời Phong thích.

Quân nhân vốn nên như vậy!

"Mày... Mày biết tao là ai không?" La Lượng cũng thấy sợ, tên này ra tay tàn nhẫn thì thôi, ngay cả ngồi tù cũng không sợ, hắn thật sự sợ là Thiệu Thịnh sẽ ăn miếng trả miếng rồi đem hắn ném từ nơi này xuống.

"Ông đây chẳng cần biết mày là ai, dám khi dễ người yêu của bạn tao, mày chết là đáng!" Nói xong, anh một tay nắm lấy cửa sổ, tay kia thì xách một người nặng hơn trăm cân, nhưng bộ dáng anh vẫn linh hoạt như chú khỉ con, lập tức lao ra ngoài.

Vì ăn miếng trả miếng, anh treo La Lượng trên ban công, để hắn cũng nếm thử mùi vị bị treo trên tầng chín, lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.

Thời Phong tán thành hai tay với cách làm này, "Đội trưởng Thiệu, cậu thật lợi hại, đối phó loại người này, nhất định phải dùng cách này mới đúng."

Hai người anh một câu tôi một câu, mà chổ Bàng Phi và An Dao lại dị thường yên tĩnh.

Tác dụng của thuốc bộc phát, An Dao rõ ràng không thể kiên trì, cơ thể cô trở nên mềm nhũng, ngã xuống đất.

Bàng Phi đưa tay đỡ lấy, muốn nói, lại không biết nên nói cái gì.

" y, chị dâu, chị không sao chứ?" Thời Phong sang giúp.

An Dao lắc đầu, "Không sau đâu, tôi bị bỏ thuốc, nên cả người không có sức. Cậu... Cậu là Thời Phong phải không, tôi thường nghe Bàng Phi nhắc đến cậu."

Làm gì có chuyện thường xuyên chứ, mấy tin tức liên quan đến Thời Phong, cô đều nghe từ chổ An Lộ, giờ để vãn hồi chút thể diện cho cuộc hôn nhân này, cô chỉ đành nói dối.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play