“Không cần thiết, hôm nay là sinh nhật của chị vui vẻ đón sinh nhật đi, những việc khác không cần nghĩ tới nữa.” Bàng Phi ngược lại còn trấn an cô ấy.
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trên thực tế đâu có dễ dàng nói không nghĩ tới là không nghĩ tới được chứ.
Việc ở bên Lâm Tĩnh Chi chưa bao giờ khiến anh hối hận, nhưng anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng sẽ có một ngày bị An Dao bắt gặp.
Tưởng rằng mọi thứ đều đã phai nhạt rồi, tưởng rằng đã không còn để tâm đến An Dao nữa, nhưng vào thời khắc bị bắt gặp, cảm giác đầu tiên của Bàng Phi là sợ hãi.
Thất thần ở bên Lâm Tĩnh Chi đón sinh nhật, sự thất thần của anh Lâm Tĩnh Chi đều nhìn thấy hết: “Có cậu ở bên cùng tôi đón sinh nhật, hôm nay thực sự rất vui, nào, chúng ta cụng ly.”
Bàng Phi thất thần nâng ly rượu lên, không có tâm trạng mà uống.
Lâm Tĩnh Chi chỉ khe khẽ mỉm cười, một hơi uống hết rượu trong ly.
“Được rồi, cậu cũng đã cùng tôi đón sinh nhật rồi, bây giờ cậu nên trở về nhà họ An rồi.”
Bàng Phi bất giác kinh ngạc, hôm nay đối với Lâm Tĩnh Chi mà nói là một ngày đặc biệt, trong lòng cô ấy chắc chắn hy vọng bản thân mình sẽ ở bên cạnh cô ấy, nhưng bây giờ lại đẩy Bàng Phi ra không muốn khiến anh khó xử.
Người phụ nữ này vẫn luôn chu đáo như thế, cũng vẫn luôn nhìn thấu được tâm tư của Bàng Phi.
Nói chuyện với Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi cảm thấy rất thoải mái, bởi vì không cần phải suy nghĩ quá nhiều, những thứ tốt nhất mà anh có thể anh đều sẽ dành cho Lâm Tĩnh Chi, những thứ không thể cho được, cô ấy cũng sẽ hiểu cho anh.
Không giống như An Dao, chuyện gì cũng phải tranh cao thấp, sự hiểu lầm lớn hay nhỏ đều sẽ làm to lên.
Nhẹ nhàng hôn lên trán của Lâm Tĩnh Chi một cái, Bàng Phi áy náy trong lòng: “Xin lỗi.”
“Không được nói hai chữ này, hai chúng ta ở bên nhau là tình nguyện, chẳng ai có lỗi với ai cả. Mau chóng trở về đi, bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với An Dao.”
Ở lại đây sẽ có được sự yên lòng, trở về nhà họ An sẽ phải nhận lấy sự rắc rối vô cùng.
Nhưng nếu ở lại, tâm trí của Bàng Phi lại không yên, ít nhất trở về có thể khiến anh an tâm.
Vì vậy, cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn quay trở về, nói chuyện hay không thì tạm thời không nhắc đến, nhìn thấy AN Dao an toàn trở về, anh cũng có thể yên tâm.
Sau khi đưa Lâm Tĩnh Chi trở về, Bàng Phi liều quay xe rời đi.
Lâm Tĩnh Chi đứng trước cửa sổ nhìn chiếc xe BYD từ từ rời đi, nụ cười ở trên gương mặt cũng dần dần vụt tắt.
Ngồi xuống phía trước máy tính, cô ấy gõ mấy chữ “Đơn xin thôi việc”, nhưng lại không biết nội dung nên viết như thế nào?
An Dao và An Lộ gần như người trước người sau bước vào cửa nhà, An Lộ sau khi chọc tức An Dao khiến cô bỏ đi đừng nhắc tới hối hận tới mức nào, cô ta đã tìm hết một lượt những nơi An Dao có thể tới, vẫn không thấy bóng dáng của An Dao, thực sự không còn cách nào nữa mới chạy về nhà, xem xem An Dao có về nhà hay không.
Vừa bước vào cửa An Dao cũng bước vào theo sau, bùn đất ở trên người cũng đã khô gần hết, đầu tóc mặt mũi, trên người đâu đâu cũng là bùn đất, trên người còn bốc ra một mùi vị kỳ lạ.
An Lộ vô cùng kinh ngạc: “Trời ơi, chị không phải thật sự đã nghĩ quẩn rồi đấy chứ? Chị à, chị rốt cuộc bị sao thế, nói gì đi chứ.”
“Tinh tinh tinh...” Điện thoại của An Lộ kêu lên, là Bàng Phi gọi tới, đúng là cơn mưa đúng lúc mà: “Anh rể, anh cuối cùng cũng chịu gọi lại cho em rồi...”
“An Lộ, chị gái em đã trở về chưa?”
“Trở về rồi, chị em hình như nghĩ quẩn, kết quả vấn chưa chết, bây giờ giống như một khúc gỗ đang ngồi ở đây. y da, đều tại em, hôm nay đáng ra không nên nói ra những lời quá đáng như thế, lòng tự trọng của chị em rất cao, sao có thể chịu được sự đả kích của em chứ, em đúng là đồ con lợn mà...”
Bàng Phi không có tâm trạng để nghe An Lộ tự trách, xác thực được An Dao đã an toàn trở về nhà là tốt rồi.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe thấy phía An Lộ hét lớn, dường như nói là bị An Dao giật lấy điện thoại rồi.
Sau đó điện thoại bị dập ngang máy.
Nằm trong dự đoán, An Dao bây giờ không muốn nói chuyện với anh cũng có thể hiểu được.
“Chị à, là em đã chọc giận chị, chị có gì không vừa ý thì cứ nhằm vào em này, sao lại chút giận lên người anh rể chứ.” An Lộ không hề biết gì, trong lời nói còn có vài phần trách móc.
Lời nói lúc trước mặc dù có hơi nặng lời hơi khó nghe, nhưng về lý đâu có sai, An Dao đau lòng tức giận, không phải là bởi vì lời nói của An Lộ đã đâm trúng vào tim cô sao, không thì tại sao lại lại để ý tới thế?
“Sau này không được phép nhắc đến người này trước mặt chị nữa!” An Dao hét lên một tiếng xé phổi xé họng khiến An Lộ bị dọa một phen.
“Chị làm gì thế, dọa chết em rồi. Em thực sự không hiểu chị đấy, anh rể em hết lòng hết dạ thích chị...”
“Chị đã nói rồi từ giờ không được phép nhắc đến anh ta trước mặt chị nữa, em không nghe thấy sao!” An Dao tóm lấy vai của An Lộ gào lên.
Sống cùng nhau lâu như thế, An Lộ chưa từng thấy bộ dạng phát điên của An Dao đến mức này, đôi mắt đó dường như sắp bung ra khỏi hốc mắt, vô cùng hung dữ, còn đáng sợ hơn cả hổ mẹ ăn thịt con.
An Lộ vội vàng xin tha: “Được được được, em sẽ không nhắc nữa, chị mau thả em ra đi.”
Thấy An Dao buông lỏng tay, cô ta vội vàng chạy trốn giống như chạy trốn khỏi vùng đất thị phi vậy.
Ông trời ơi, người đàn bà này đúng là điên thật rồi, hơn nữa còn nổi điên tới đáng sợ.
Cách xa như thế mà An Lộ vẫn còn cảm nhận được bộ dạng như muốn ăn thịt người của An Dao.
An Lộ buồn bực, theo lý mà nói nếu như bị bản thân chọc giận, thì lúc đó lẽ ra đã nổi điên luôn rồi, sao lại đến bây giờ mới nổi điên?
Mau chóng gọi điện thoại cho Bàng Phi bảo anh đừng quay về nữa, nếu không An Dao lại nổi điên lên.
“Không sao, anh sắp về tới nhà rồi, em đừng sợ.”
“ y da, không phải đâu anh rể, em bảo anh đừng quay về nữa, chị gái em hôm nay sẽ ăn thịt người mất. Cái quái gì thế này, sao lại dập điện thoại của em chứ?”
An Lộ tiến thoái lưỡng nan, dứt khoát đóng cửa phòng lại, không lo cho việc của ai hết.
Mấy chục phút sau, Bàng Phi trở về, vừa đẩy cửa ra đã cảm nhận được ngọn lửa tức giận tến từ đỉnh núi Thái Sơn An Dao.
Bàng Phi biết rằng bây giờ không thể nói chuyện với cô, nếu không chủ đề ly hôn sẽ một lần nữa được lôi ra, mà chuyện ly hôn lần này sẽ không chỉ còn là sự tức giận nhất thời nữa.
Trước đó anh đồng ý ly hôn là bởi vì anh biết rằng An Kiến Sơn và An Dao sẽ không để bọn họ dễ dàng ly hôn như vậy, làm theo ý muốn của An Dao cũng là có thể để cô tạm dừng lại, cũng cho anh biết rằng trở ngại trong việc ly hôn không phải đến từ bản thân mình, mà là đến từ người nhà của cô.
Nhưng lần này lại khác, e là cho dù có là ai đứng ra ngăn cản đều vô dụng mà thôi, bởi vì Bàng Phi đã thách thức đến giới hạn của An Dao.
Anh đi thẳng lên trên tầng, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng la hét của An Dao: “Cút, anh cút đi cho tôi!”
Bàng Phi tỏ ra như không nghe thấy tiếp tục đi lên trên tầng.
An Dao đột nhiên lao tới đánh anh: “Tôi bảo anh cút đi, tai anh điếc rồi hả?”
Bàng Phi tóm chặt lấy cổ tay cô, rất muốn xin lỗi, nhưng nhìn thấy An Dao phát điên lên cho rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh, thậm chí còn thốt ra những từ ngữ xúc phạm, thậm chí còn lôi cả Bàng Kim Xuyên và Bàng Yến vào, việc này khiến cho Bàng Phi không thể nào kiềm chế được nữa: “Trước khi cô chất vấn tôi, sao không tự hỏi bản thân mình trước thế, lúc đầu khi cô ở bên La Lượng, trong lòng tôi cảm thấy thế nào chứ?”
“Sao cô lại không tự hỏi bản thân mình, tại sao tôi lại ở bên Tĩnh Chi? Tĩnh Chi chưa từng nghĩ tới việc sẽ phá hoại cuộc hôn nhân của chúng ta, là cô, là cô đã đẩy tôi tới bên cô ấy.”
Đúng thế, là tôi, là tôi vô cớ gây sự, là tôi ích kỷ, là tôi tự cho mình là đúng, tất cả đều là lỗi của tôi.
Nhưng mà ai có thể hiểu cho tôi chứ?
Thói quen được hình thành từ nhỏ đã như thế, đổi thế nào chứ?
Lâm Tĩnh Chi hiền lành dịu dàng, tôi mạnh mẽ độc đoán, đây cũng là lỗi của tôi sao?
Trong vấn đề lựa chọn, sau cùng cô không phải vẫn đứng về phía Bàng Phi ư.
Làm gì có người phụ nữ nào không có tâm tư riêng của mình chứ, ai mà không muốn được đàn ông yêu thương bảo vệ, thế tại sao Bàng Phi vẫn luôn đối xử với cô rất lạnh nhạt, nói là thích, nhưng sự yêu thích của anh lại cẩn thận thận trọng như vậy, bất cẩn một chút sẽ biến thành tổn thương, khiến cô phải làm thế nào để tin tưởng Bàng Phi là một người đàn ông xứng đáng để cô dựa dẫm cả cuộc đời này chứ?
Việc cô qua lại với La Lượng là sai, nhưng cô chưa từng dâng bản thân mình cho La Lượng, nhưng còn Bàng Phi...
An Dao “Òa” một tiếng rồi khóc ầm lên, tràn ngập trong lòng sự uất ức và đau lòng vì không có hai có thể hiểu được cô.
Bố mẹ không hiểu được, em gái không hiểu được, La Lượng cũng không hiểu được, Bàng Phi lại càng không hiểu hiểu được...
Cô giống như đang sống ở một thế giới song song khác vậy, tất cả mọi người đều cho rằng những hành vi của cô đều là sai, nhưng ai lại có thể hiểu được nỗi khổ của cô chứ.
Cô cũng muốn dứt khoát hoạt bát hơn, không để chuyện tình cảm trở thành sự trói buộc, cô cũng muốn cầm lên được buông xuống được, cũng muốn giống như AN Lộ có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện...
Chẳng có ai có thể giúp đỡ cô, từ trước đến nay đều chỉ có một mình cô vất vả giành giật, từ lập nghiệp cho tới tình cảm, cho dù là khó khăn trong kinh doanh hay là trong tình cảm, từ trước đến nay đều chỉ có một mình cô gánh vác...
Không một ai có thể thấu hiểu cô, không một ai...
Bàng Phi không thể hiểu tại sao cô lại thế này, đánh đấm la mắng anh đều có thể chấp nhận, nhưng bộ dạng khóc lóc tuyệt vọng bất lực này lại khiến anh cũng không biết nên làm gì.
Muốn an ủi, bàn tay muốn đặt lên bờ vai của An Dao nhưng lại không dám đặt xuống, sợ tự mình đa tình, sợ lòng tôi bị xem thành lòng lang dạ thú.
An Lộ nấp ở phía sau cánh cửa, nhìn thấy mọi việc rất rõ ràng: “Xong rồi xong rồi, lần này đúng là xong thật rồi, phải làm sao bây giờ,”
Suy cho cùng thì Bàng Phi vẫn e sợ, cánh tay đưa ra lại rụt về, quay người đi lên trên tầng.
Một mình ngồi giữa căn nhà rộng lớn, tâm trạng ngược lại đã bình tĩnh hơn trước đó.
Trong bất giác đã ở trong căn nhà nhỏ này hơn nửa năm rồi, ngoài việc ngủ ra, dường như cũng chẳng có cái gì khách để lưu luyến, nhưng thực sự đến lúc rời đi mới phát hiện ra thực chất ở đây đã có rất nhiều kỷ niệm.
Giường là An Dao mua cho anh, tủ là Tào Tú Nga chọn, vừa rẻ lại vừa tiện lợi, lúc đầu còn bởi vì chuyện chiếc tủ mà khinh thường Tào Tú Nga keo kiệt nhỏ mọn, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra những chuyện đó đều không đáng để bàn tới.
Còn có mấy bộ đồ hoa hòe hoa sói mà An Lộ mua cho, tem mác còn chưa cắt, bảo cô ta đem trả cô ta không chịu, bắt Bàng Phi giữ lại bằng được, nhưng Bàng Phi cũng chưa từng mặc lần nào.
Mấy bộ đồ âu phục đắt đỏ là do Lâm Tĩnh Chi mua, chỉ để mặc trong những trường hợp quan trọng, Bàng Phi cũng không muốn mang theo.
Nhìn một lượt, hình như cũng không còn thứ gì cần đem đi nữa.
Lúc đến không có gì lúc ra đi cũng không mang theo gì, nghĩ lại lúc đầu khi bước vào nhà họ An bản thân cũng trong bộ dạng “hai bàn tay trắng”, bây giờ rời đi cũng vẫn là bộ dạng này.
Như thế cũng tốt, tránh sau này nhìn thấy đồ vật gì lại thành ra nhìn vật nhớ người.
Tào Tú Nga và An Kiến Sơn đều đã trở về rồi, chuyện lần này đã làm ầm hết lên, theo lý mà nói hai người này không sống được với nhau nữa nên mới khăng khăng đòi ly hôn, nhưng An Kiến Sơn lại vẫn giữ thái độ như trước: “Không được ly hôn!”
Lần này Tào Tú Nga lại đứng về phía An Dao: “Ông có hiểu rõ chưa thế, Bàng Phi đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi, lẽ nào ông muốn An Dao chung đụng chồng với người phụ nữ kia à!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT