Vừa nghe thấy giọng Nhược San, Gia Yến cảm giác như cổ họng nghẹn lại, sau vài giây im lặng, cô mới can đảm cất lời.
"Chị là Đường Nhược San!"
Rõ ràng là tên của mình, nhưng khi nghe từ miệng người khác phát ra, lại khiến Nhược San cảm thấy khó thở đến vậy. Cô không thể nào chối bỏ, cũng không nào thể thừa nhận, đành nuốt xuống một ngụm khí, bình tĩnh hỏi lại: "Cô là ai?"
"Bạch Gia Yến, em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Uyển Đồng."
Chiếc điện thoại trên tay Nhược San rơi tuột xuống sàn, tạo nên một tiếng động va chạm lớn. Toàn thân thể cô phút chốc trở nên cứng ngắc, tốc độ đập của tim cũng nhanh hơn. Trên mặt Nhược San lúc này chỉ còn đọng một vẻ hoang mang, lo sợ. Đứng trước sự vạch trần bất ngờ này, cô chưa hề chuẩn bị một tâm lý nào để đối phó. Sau khoảng không im lặng, Nhược San cố đè nén bất an, bàn tay run run cầm lấy chiếc điện thoại nằm dưới sàn.
"Gia...Yến?"
Thấy Nhược San cuối cùng cũng trả lời, Gia Yến liền lạnh lùng để lại cho cô một câu trước khi tắt máy: "Chị mau đến bệnh viện thành phố đi! Bách Tùng gặp chuyện rồi!"
Chút ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời Nhược San như vụt tắt, thế giới xung quanh vì câu nói của Gia Yến mà trở nên u tối, mịt mù. Cô như người mất hết thần trí, không còn quan tâm đến việc có bị lộ hay không, điều quan trọng nhất ngay lúc này, chính là tính mạng của em trai cô mà thôi.
Nhược San cuống cuồng, lao đến trước căn hộ của Nguyệt Dực mà la hét ầm ĩ. Ngay khi Nguyệt Dực vừa mở cửa bước ra, Nhược San đã mếu máo khóc lên như một đứa trẻ: "Nguyệt Dực...Em trai tôi...xảy ra chuyện rồi!"
"Sao thế?"
"Nó đang ở viện...cùng với...Gia Yến"
Nguyệt Dực kinh ngạc không khác gì phản ứng của Nhược San ban nãy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô nhắc lại: "Gia Yến?"
Nhược San hai mắt đã đỏ ửng, vội vàng gật đầu: "Nguyệt Dực...chúng ta bị lộ rồi!"
Ngay sau đó cô cắn chặt môi, run sợ:
"Bách Tùng...có lẽ nào là vì tôi mà xảy ra chuyện rồi không?"
Nguyệt Dực vội ôm lấy Nhược San, đưa tay xoa nhè nhẹ lên đầu cô trấn an: "Đừng lo! Nhất định cậu ấy sẽ không sao đâu! Gia Yến gọi điện thông báo cho cô, chắc chắn là có lí do của cô ấy. Bây giờ chúng ta cùng nhau đến đó."
Bệnh viện thành phố K.
Lúc này Bách Tùng đã được đưa vào phòng hồi sức, rất may cậu chỉ bị rạn xương và thương tích ở bộ phận mềm. Qua vài ngày điều trị có thể sẽ hồi phục nhanh chóng.
Khi Nhược San và Nguyệt Dực đến, thì Bách Tùng đã thiếp đi, chỉ còn lại Gia Yến đang lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu. Nhược San bước đến, khẽ gọi tên cô: "Gia Yến..."
Gia Yến đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Nhược San, quả thực hai người họ rất giống nhau, nếu như không biết được sự thật này, thì cô sẽ không bao giờ tin rằng trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Nhược San hết nhìn đến Bách Tùng, rồi lại nhìn sang Gia Yến với dáng vẻ lo sợ: "Em...đã biết mọi chuyện rồi sao? Rốt cuộc Bách Tùng đã gặp phải chuyện gì vậy?"
Gia Yến liếc ánh mắt khó chịu về phía Nguyệt Dực, có lẽ anh đã biết được mục đích của cô, nên vẻ mặt cơ hồ rất bình thản. Lát sau, cô đem chuyện Bách Tùng bị bắt cóc kể ra.
Nguyệt Dực cũng chủ động tự mình nói rõ mọi chuyện, bởi trong lòng anh hiểu rõ, Gia Yến nhất định sẽ không vạch trần bọn họ.
Nguyệt Dực vừa dứt lời, Nhược San đã vội vàng túm chặt lấy hai tay Gia Yến, nước mặt không ngăn được mà rơi xuống: "Gia Yến, xin lỗi...chị thực sự xin lỗi! Chị không muốn lừa dối mọi người, lừa dối Bách Tùng...chị thực sự không còn lựa chọn nào khác...mong em hãy tha thứ..."
"Chị...chị...sẽ..."
"Nhược San! Chị hãy tiếp tục làm Bạch Uyển Đồng đi! Ít nhất là cho tới khi chị ta tỉnh lại."
Gia Yến để mặc tay mình trong bàn tay đang run lên của Nhược San, bình thản đề nghị.
Nhược San phút chốc ngỡ ngàng, vài giây sau mỉm cười trong dòng nước mắt: "Gia Yến, cảm ơn em! Thật sự cảm ơn em! Chị hứa, chỉ cần tiểu thư Uyển Đồng tỉnh lại, nhất định chị sẽ rời đi ngay, một đồng của Bạch gia cũng tuyệt đối không động vào."
Trước sự van nài thành khẩn của Nhược San, Gia Yến gật đầu đồng ý. Bởi cô cũng hiểu, chuyện này giống như một quả bom vậy, chỉ cần châm mồi lửa, lập tức sẽ khiến Bạch gia nổ tung.
Gia Yến trở về nhà cũng đã hơn 11 giờ đêm, lúc này Thẩm Vân Linh cùng Mỹ Kì vẫn chịu khó ngồi ngoài phòng khách đợi cô. Vừa trông thấy bóng Gia Yến bước vào, Thẩm Vân Linh lửa giận tuôn trào, cất giọng chất vấn:
"Gia Yến! Đứng lại đó cho mẹ!"
Bước chân định tiến về phía cầu thang của Gia Yến chợt dừng lại, cô không ngoảnh đầu, chỉ thuận miệng đáp: "Có chuyện gì vậy ạ!"
"Con mau bước lại đây nhanh lên! Mẹ có chuyện cần nói với con."
Gia Yến đành thở dài một hơi trong lòng, từng bước tiến đến trước mặt Thẩm Vân Linh.
"Chátttt"
Thẩm Vân Linh không ngần ngại giơ tay tát cho Gia Yến một cái, khiến năm đầu ngón tay của bà ta in hằn lên da thịt trắng nõn của cô.
Mỹ Kì trông thấy vậy liền hoảng hốt bật dậy khỏi ghế, vội vã can ngăn: "Mẹ! Bình tĩnh đã!"
"Gia Yến, con có biết mình đã làm gì không? Tại sao lại xen vào chuyện của ta hả?"
Gia Yến còn không màng biểu lộ một chút phản ứng nào, chầm chậm chấn chỉnh lại tư thế, bình thản hỏi ngược lại: "Mẹ bắt bạn trai của con làm gì?"
"Bạn trai?"
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vân Linh theo cái cau mày mà trở nên dữ dằn hơn, bà ta kinh ngạc nhắc lại lời Gia Yến.
"Con bé này, đang cái gì vậy hả? Thằng bé đó là bạn trai của con sao?"
"Đúng vậy!" Gia Yến không chút do dự thừa nhận.
"Tại sao có thể như vậy? Nếu thế, những bức ảnh này là sao?" Vừa nói, Thẩm Vân Linh vừa vứt mấy tấm ảnh lên mặt bàn.
"Mẹ theo dõi con?"
"Trả lời mẹ đi!"
"Có gì lạ đâu, bọn họ vốn quen biết nhau, khi ấy con cũng có mặt ở đó, vui thì chụp lại thôi."
"Con đừng nói dối ta, nếu như con không chịu nói ra sự thật, ta cũng không ngại việc bắt nó thêm một lần nữa đâu."
Gia Yến nắm chặt tay, dùng ánh mắt giận dữ nhìn vào Thẩm Vân Linh: "Nếu mẹ còn dám đụng vào cậu ấy, thì con cũng sẽ không chịu để yên đâu."
"Con dám!"
Thẩm Vân Linh vung tay lên, toan định tát Gia Yến thêm một cái, thì Lăng Đằng từ ngoài lao tới, túm chặt lấy tay bà, giận dữ gằn lên: "Bạch phu nhân đáng kính, đây là cách bà dạy con sao?"
"Lăng Đằng, thêm cả con nữa, lại hùa với Gia Yến phá hỏng chuyện của ta, thật là một lũ ngu ngốc."
Lăng Đằng hất tay Thẩm Vân Linh ra ngoài, lạnh lùng buông từng câu chán ghét: "Sau lưng toàn làm ra mấy chuyện bỉ ổi, mẹ xem đó là chuyện tốt đẹp lắm sao?"
Bị những lời oán trách từ chính đứa con trai của mình, Thẩm Vân Linh không giấu nổi sự ấm ức, rít lên từng từ: "Lăng Đằng, ta đã phải trải qua những năm tháng ê chề, nhục nhã. Chịu đủ mọi sự kinh thường, dè bỉu của đám người bên ngoài. Từng chút một bò lên, tìm cách bám trụ để có được như ngày hôm nay. Con nói xem, ta làm thế là vì ai? Còn không phải là vì con, vì Bạch gia sao?"
Trái lại, Lăng Đằng chỉ nhếch miệng cười nhạt:
"Thân gửi Bạch phu nhân đáng kính, những gì không phải là của mẹ, tuyệt đối đừng đặt vào tay con."
Dứt lời, Lăng Đằng túm lấy cánh tay Gia Yến lôi đi, để lại phía sau tiếng Thẩm Vân Linh vẫn giận dữ la hét: "Lăng Đằng! Đứng lại đó! Thằng bé ngu ngốc này, tất cả đều là của con, đều là của một mình con, hãy nhớ lấy cho ta."
Lăng Đằng vừa đi khỏi, Mỹ Kì liền ngáp ngắn ngáp dài, uể oải nói: "Mẹ...con đi ngủ nhé!"
"Hừ, thật là bực bội, ta không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như Gia Yến nói, chắc chắn chúng đang có gì đó giấu ta. Vả lại Uyển Đồng này có gì đó không bình thường, từ việc cô ta nhanh như vậy đã vượt qua chứng bệnh sợ hãi, đến tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, cứ như cô ta đang biến thành một người khác vậy."
Ánh mắt gật gù của Mỹ Kì đột nhiên tỉnh hẳn, cô nhích lại gần Thẩm Vân Linh, tò mò hỏi: "Mẹ nói vậy là ý gì? Nghĩa là cô ta không phải là Uyển Đồng sao?
Thẩm Vân Linh vò chặt tấm ảnh của Nhược San và Bách Tùng trong tay, đáy mắt phóng ra tia lạnh lẽo: "Muốn biết được điều đó, chỉ có cách cuối cùng."
"Xét nghiệm ADN."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT