Cùng với âm thanh Cố Long Minh lảm nhà lảm nhảm, Lâm Thu Thạch chậm rãi chìm vào trong mộng đẹp.

Tâm tư của Nguyễn Nam Chúc luôn luôn khó đoán, nhưng điều Cố Long Minh nói, thật ra lại cho Lâm Thu Thạch một chút nhắc nhở. Thay đổi của Nguyễn Nam Chúc bắt đầu sau khi mang Trang Như Kiểu về từ Bạch Lộc, chẳng lẽ điều hắn lo lắng là sau khi nhìn thấy Trang Như Kiểu mới sinh ra? Lâm Thu Thạch nghĩ, trở về nhất định phải hỏi cậu ấy một chút, có chuyện gì, có lẽ hai người nói ra được thì tốt rồi.

Một đêm này không có việc gì phát sinh, sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh lại. Có người đầy đủ tinh thần, có người dưới mắt lại treo quầng thâm, đặc biệt là hai người mới vừa tới hiển nhiên chưa thể thích ứng thế giới trong cửa, một người tên Tiểu Miến trong đó còn định rời khỏi trường học, đương nhiên cuối cùng vẫn là mặt xám mày tro quay trở lại.

"Đã nói với cậu là không ra được, làm thế nào cũng không tin tà vậy?" Bạn cùng phòng của cậu ta là một người cũ đã qua cửa thứ năm, hình như tên là Vương Nghiêu, thấy Tiểu Miến một hai phải lãng phí thời gian vào loại chuyện này, rất không tán đồng.

Tiểu Miến miễn cưỡng cười nói: "Tôi đây còn không phải tưởng có người bày trò đùa dai sao......"

"Kết quả cậu nhìn thấy gì?" Vương Nghiêu cười nhạo.

"Tất cả đều là sương mù." Tiểu Miến nói, "Ban đầu tôi còn tưởng rằng sương mù này là sương sớm, kết quả vừa đi ra, phát hiện ở trên đường một người cũng không có......" 8 giờ hơn trên đường vẫn chưa có người hiển nhiên không phải tình huống bình thường gì, chưa kể nơi này vẫn là trường học, nhiều học sinh như vậy quả thực cứ như là xuất hiện từ trong hư vô, người nhìn thấy mà da đầu tê dại. Mà lúc này Tiểu Miến cũng rõ ràng ý thức được, cậu ta tiến vào cái địa phương này, đúng là có chỗ khác biệt với thế giới hiện thực, đây cũng không phải chương trình TV, cũng không phải âm mưu, mà là không gian dị độ chân chính.

"Còn may cậu trở lại." Vương Nghiêu nói, "Không thì sáng sớm hôm nay có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt." Lúc anh ta nói tuy rằng vẫn cười, nhưng sắc mặt Tiểu Miến lại bởi vì những lời này mà trở nên càng thêm tái nhợt, cậu ta không hề hé răng, cúi đầu ăn xong đồ ăn trước mặt.

Lâm Thu Thạch nghe đối thoại của hai người, quay đầu nhìn Cố Long Minh nói: "Chờ lát nữa tới lớp học xảy ra chuyện xem trước?"

"Được thôi." Cố Long Minh gật gật đầu.

Đêm qua Lâm Thu Thạch đã trao đổi về manh mối cửa này với Cố Long Minh, "Ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng" là một câu trong Kinh Thánh, nói làm hỏng thứ gì của người khác, thì phải lấy cái giá đồng dạng để bồi thường, cũng không có bối cảnh chuyện xưa khủng bố gì.

Cho nên tạm thời Lâm Thu Thạch cũng không rõ rốt cuộc nên sử dụng những lời đó trong cửa này như thế nào.

Cố Long Minh đối với việc này cũng không thể nghĩ được, hai người liền thống nhất tới nơi xảy ra chuyện tìm hiểu một chút trước, sau đó tính tiếp.

Thời điểm NPC kia dẫn bọn họ tới ký túc xá ngày hôm qua đã cung cấp tin tức cơ bản nhất cho mọi người, xảy ra chuyện đầu tiên chính là năm ba ngành điêu khắc, một lớp trong ngành đó đã chết ba người, tử trạng đều cực kỳ thê thảm, đương nhiên sau khi cảnh sát điều tra kết quả nói rằng những người này đều là tự sát.

Cái chết của ba người này chỉ là một điểm khởi đầu, sau đó sự tình khủng bố bắt đầu khuếch tán, liên lụy đến cả trường, trong vòng nửa năm, đã có tám người chết trong toàn trường học, việc này trong lúc nhất thời cũng trở thành chuyện lớn, cảnh sát vẫn luôn không thể tìm thấy cửa đột phá của sự kiện tử vong này, rơi vào đường cùng, hiệu trưởng đành phải tìm thám tử tư, muốn mau chóng giải quyết xong chuyện này.

Thời khoá biểu đại học khá lộn xộn, nhưng ngày hôm qua NPC kia lại đưa cho bọn họ một tờ thời khoá biểu chương trình học của năm ba.

Lâm Thu Thạch nhìn một chút, thấy sáng sớm hôm nay bọn họ có hai tiết khắc gỗ.

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh tìm tới phòng học, thấy đã có khoảng mười mấy sinh viên ngồi rải rác bên trong phòng học.

Tới cùng bọn họ, còn có những người khác trong đoàn. Những người này đi trước bọn Lâm Thu Thạch, tới phòng học rồi, liền tìm đại một sinh viên, muốn hỏi ra một chút tin tức.

"Ngại quá, xin hỏi có thể làm phiền các em vài phút không?" Người mở miệng dò hỏi đầu tiên chính là một cô gái trong đoàn, dáng vẻ điềm mỹ đáng yêu, thuộc về loại hình rất khiến người yêu thích, tên cũng rất đáng yêu, gọi là Tả Ti Ti.

"Có việc gì?" Bị hỏi là một sinh viên nam.

Tả Ti Ti cười nói: "Là thế này, chúng tôi được trường học mời đến điều tra sự kiện kia......"

Vừa nghe đến sự kiện kia, vẻ mặt sinh viên nam lập tức thay đổi, xua xua tay tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết, xoay người lại có dò hỏi như thế nào cũng không phản ứng.

Mới đầu thái độ của Tả Ti Ti rất tốt, nhưng khi nhìn thấy sinh viên nam nọ không chịu trả lời cô ta, cô ta chỉ có thể cố ý nói: "Cậu thật sự không định nói cho chúng tôi biết một ít tin tức à? Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cậu hẳn là biết đúng không? Cậu không sợ một ngày nào đó vận rủi rơi xuống người cậu?"

Sinh viên nam nọ vẫn không nói lời nào, nhưng biểu tình hơi chần chừ.

Tả Ti Ti thấy thái độ của cậu ta hòa hoãn, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Chúng tôi đều là người chuyên nghiệp trong nghề, khẳng định sẽ giúp ích được cho các cậu, sớm chút kết thúc chuyện này, đối với các cậu không phải là chuyện tốt sao?"

"Mấy người muốn hỏi cái gì, tôi sắp phải đi học." Sinh viên nam nọ rốt cuộc cứng họng.

"Lớp các cậu có ba người chết đúng không? Người chết đầu tiên là ai? Chết như thế nào?" Tả Ti Ti hỏi.

Sinh viên nam nọ mím môi, thanh âm hơi nhỏ: "Người chết đầu tiên tên Lưu Tiểu Ngư, chết như thế nào tôi không biết...... Tôi chỉ biết cậu ta chết ở trong phòng chứa tượng thạch cao điêu khắc."

Tả Ti Ti nói: "Cậu thật sự không biết cô bé chết như thế nào?"

"Tôi không biết." Ngữ khí sinh viên nam kiên định, Lâm Thu Thạch lại không biết vì sao cảm thấy cậu ta đang nói dối, bởi vì thời điểm cậu ta nói chuyện, tay đặt ở trên đùi vẫn luôn nhẹ nhàng sờ quần, một bộ dáng đặc biệt thấp thỏm.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn về phía Cố Long Minh.

"Cứ đi như vậy hả? Không hề hỏi một chút?" Cố Long Minh nói.

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Bọn họ quá sợ hãi, nhìn qua hỏi không được thứ gì, chi bằng đi tra tư liệu khi trước một chút."

Cố Long Minh nhìn sinh viên nam bị Tả Ti Ti hỏi tới run bần bật kia, nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."

Hai người liền rời khỏi phòng học, tới thư viện gần đó, muốn đi tra một chút chuyện phát sinh vào mấy tháng gần đây ở cái trường này.

Sau khi tới thư viện, Lâm Thu Thạch giải thích ý định mình đến với quản lý thư viện, quản lý thư viện xem xét bọn họ một cái, liền duỗi tay đưa cho bọn họ một quyển tư liệu, nói đây là sau khi cảnh sát điều tra xong để lại, khả năng sẽ có trợ giúp cho bọn họ, nhưng nói với bọn họ sau khi xem xong phải kịp thời trả lại.

Lâm Thu Thạch nhận lấy tư liệu, cảm kích nói lời cảm ơn.

Sau đó hắn với Cố Long Minh liền tìm một góc, bắt đầu lật xem tư liệu.

Cuốn tư liệu này có toàn bộ tin tức của tám người đã chết, tám người chết, ba nam sinh năm nữ sinh, bọn họ đều là sinh viên năm ba ngành điêu khắc, chỗ khác biệt duy nhất chính là học khác lớp.

Tám người chết, người chết đầu tiên được phát hiện bên trong phòng học điêu khắc, đầu cô ta bị xoay xuống dưới, cắm trên người một bức điêu khắc, hình ảnh cực kỳ hung tàn, Lâm Thu Thạch còn nhìn thấy ảnh chụp về hiện trường hung án trong tư liệu. Tuy rằng đã chèn hiệu ứng mosaic, nhưng vẫn có thể mơ hồ tưởng tượng ra tình hình đáng sợ lúc ấy.

Người chết thứ hai cũng được phát hiện bên trong phòng điêu khắc, là một nam sinh, tử trạng không khác lắm với cô gái chết đầu tiên, chỗ khác biệt duy nhất, chính là đôi mắt của cậu ta bị moi ra, chỉ để lại hai lỗ máu trống rỗng.

Đại điểm người thứ ba chết vẫn là phòng điêu khắc, cách chết hơi khác với hai người chết trước, là bị doạ chết khi còn sống sờ sờ.

Nếu nói cách chết của ba người chết đầu còn có chút quy luật, vậy năm người chết sau quả thực giống như là đang tùy ý giết người, địa điểm mà năm người sau chết gần như trải rộng toàn bộ trường học, có WC, có phòng học, thậm chí có thư viện.

Mà cách chết của bọn họ cũng đủ các thể loại, Lâm Thu Thạch thậm chí còn nhìn thấy một người bị com-pa chọc xuyên qua mắt.

"Vãi chưởng, nhìn thôi cũng thấy đau." Cố Long Minh cúi đầu tấm tắc bảo lạ, "Quả thực chính là thực hiện trí tưởng tượng đối với cái chết thời đi học."

Đa số học sinh đều đã từng nghĩ tới, nếu không cẩn thận chọc com-pa vào mắt sẽ thành cái dạng gì, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.

Lâm Thu Thạch cẩn thận lật xem, tìm được một vài thông tin về các mối quan hệ của người chết khi còn sống ở cuối tư liệu, còn phát hiện một tấm ảnh chụp tập thể.

Trên ảnh tổng cộng có bốn người, ba người trong đó đều đã chết, còn lại một nam sinh, lộ ra nụ cười tươi sáng trong tấm ảnh.

"Cậu ta không chết?" Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc.

"Ai, người này không chết?" Sau khi Cố Long Minh nhìn thấy tấm ảnh, lật về phía trước một lần nữa, phát hiện trong tấm ảnh đúng là chỉ có ba người chết, còn một người sống sót.

Hiển nhiên người này chính là cửa đột phá, quan hệ của bốn người này chắc chắn là rất tốt, nhưng lúc này lại chỉ chết ba người, người còn lại kia rốt cuộc sống sót như thế nào?

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, lấy tấm ảnh tập thể từ trong tư liệu ra, bỏ vào túi mình, hắn nói: "Những người này thật ra còn có một điểm giống nhau."

"Hử?" Cố Long Minh nghi hoặc ngẩng đầu.

"Bọn họ đều tham gia cùng một câu lạc bộ." Lâm Thu Thạch chỉ vào một góc khuất bên trong tư liệu, nơi đó viết sở thích của mỗi một người chết là cùng tham gia câu lạc bộ của trường học.

Dù sao là sinh viên nghệ thuật, phần lớn sở thích của người chết đều rất nhiều, nhưng tám người này, mỗi người đều tham gia một cái câu lạc bộ gọi là Hiệp hội người yêu thích điêu khắc. Câu lạc bộ này đối với sinh viên ngành điêu khắc mà nói cũng không phải chỗ đặc biệt gì, Lâm Thu Thạch cũng chỉ là thuận miệng chỉ ra sợ hai người để sót mà thôi.

"Đúng ha, nhưng bọn họ học ngành điêu khắc, tham gia câu lạc bộ này hẳn là rất bình thường đi, thật ra tôi lại cảm thấy sinh viên này là một vấn đề rất lớn." Cố Long Minh vẫn đang rối rắm tấm ảnh chụp, "Cậu ta không chết, vậy cửa đột phá chắc chắn là ở trên người cậu ta đi?"

"Ừ, có thể đi xem trước, cậu ta cũng học năm ba." Lâm Thu Thạch nhìn đồng hồ, "Hẳn là bọn họ sắp tan học, chúng ta tới bên ngoài phòng học chờ cậu ta đi."

"Được." Cố Long Minh gật gật đầu.

Hai người trả lại tư liệu cho quản lý thư viện, đi ra ngoài.

Thư viện này còn tính là khá mới, tổng cộng sáu tầng, hình như có bốn năm cái thang máy, Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh đi thang máy xuống tầng một, đang chuẩn bị ra ngoài, lại chú ý tới một vài đồ vật —— trong đại sảnh tầng một, bày rất nhiều pho tượng màu trắng, phần lớn những pho tượng này là bộ dáng sinh viên, có mặc đồng phục với mái tóc dài, có đeo cặp sách đi ra ngoài, có đang cúi đầu đọc sách.

Không thể không nói, ban ngày còn được, nếu buổi tối đi vào nơi này nhìn thấy mấy pho tượng, chỉ sợ đúng là sẽ bị dọa nhảy dựng.

Cố Long Minh lại có chút hứng thú với mấy pho tượng, sau khi quan sát nói: "Những pho tượng này kỳ lạ thật."

"Như thế nào?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Bọn chúng hình như đều cùng một bộ dáng." Cố Long Minh vuốt cằm, ngó trái ngó phải, "Diện mạo tất cả pho tượng hình như đều không quá khác nhau......"

Lâm Thu Thạch cũng nhìn nhìn, nói: "Hình như là không khác lắm, nhưng tượng không phải đều không quá khác biệt à."

"Đó lại không giống." Cố Long Minh nói, "Ít nhất mấy bức đặt trên tầng, so với tầng một thì không giống."

Những tầng khác cũng có tượng, nhưng không nhiều như tầng một, chỉ có một hai bức.

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, tùy tay bắt một sinh viên lại, nói: "Bạn sinh viên, có thể hỏi một chút, tầng một trường này sao lại nhiều tượng như vậy không?"

Sinh viên bị Lâm Thu Thạch bắt lại không thể hiểu nổi: "Vì đây là quy định trong trường."

Tinh thần Cố Long Minh rung lên, truy vấn nói: "Quy định, quy định gì?"

Học sinh nói: "Chỉ cần đoạt giải thưởng điêu khắc trong khuôn khổ ngoài trường học, thì có thể đặt một tác phẩm bản sao trong thư viện trường......"

Lâm Thu Thạch: "Trong thư viện kia sẽ đặt rất nhiều tượng?"

"Làm sao lại nhiều." Học sinh nói, "Cũng chỉ có năm nay thôi, năm vừa rồi gần như không có người đoạt giải, những bức tượng đó đều đổi mỗi năm, sẽ không giữ quá lâu."

"Vậy cậu có danh sách đoạt giải năm nay không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không có." Học sinh khó hiểu, "Anh muốn tìm danh sách đoạt giải còn không phải đơn giản?" Hắn chỉ chỉ sách tranh tuyên truyền đặt bên ngoài cửa thư viện, "Đó là sách tranh tuyên truyền của trường, những người đạt được giải thưởng lớn đều ở trong đó. Tôi có thể đi chưa, tôi còn phải đi đọc sách nữa."

Lúc này Lâm Thu Thạch mới buông tay, sau khi nói cảm ơn với cậu ta, xoay người tới cửa thư viện cầm sách tranh tuyên truyền.

Lật ngược vài tờ, bên trong quả nhiên có danh sách đoạt giải theo như lời sinh viên kia nói, Cố Long Minh nhìn thấy danh sách mắng câu vãi chưởng, nói: "Đây mẹ nó là danh sách đoạt giải ấy hả? Đây mẹ nó là danh sách bắn chết hôm nay đi......"

Nói là danh sách bắn chết hôm nay một chút không quá đáng, bởi vì những người đoạt giải năm nay gần như đều đã chết, hơn nữa tử trạng thê thảm.

"Nhưng nói ngược lại, danh sách đoạt giải chắc chắn không chỉ có sinh viên trong trường này, sao lại chỉ có trường bọn họ là chết gần hết?" Cố Long Minh nói.

"Không biết." Lâm Thu Thạch nói, "Chúng ta về phòng học nhìn xem đi." Hắn nói, "Tôi muốn tìm sinh viên trong tấm ảnh kia một chút."

"Được." Cố Long Minh gật đầu.

Vì thế hai người lại tính quay về phòng học.

Nhưng vận khí của bọn họ không tốt lắm, lúc đi được nửa đường, chuông tan học vang lên, sinh viên như thủy triều ào ra từ khu dậy học. Hôm nay ngành điêu khắc chỉ có hai tiết học, học xong liền tự do hoạt động, hiện tại bọn họ qua đó có thể sinh viên đã đi hết, không có biện pháp tìm được người muốn tìm.

Nhưng dù vậy, Lâm Thu Thạch vẫn cùng Cố Long Minh quay về gần phòng học.

Phòng học ở tầng sáu, Lâm Thu Thạch vừa ra khỏi thang máy, liền cảm giác tầng này có chút không thích hợp, hắn hơi nhăn nhăn mày, nói: "Cẩn thận một chút."

"Làm sao vậy?" Cố Long Minh có điểm hư.

"Hình như không đúng lắm." Lâm Thu Thạch nói, "Quá yên tĩnh." Nơi này là khu dạy học, kể cả có tan học, cũng không nên yên tĩnh như vậy, quả thực tĩnh tới một cây kim rơi xuống đất cũng dường như có thể nghe thấy.

Cố Long Minh gật gật đầu, biểu tình càng thêm cẩn thận.

Hai người chầm chậm đi tới trong lớp học đã tan, còn chưa đi đến, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi nhau: "Tôi đã nói với cậu là đừng có làm như vậy, tại sao cậu không nghe tôi chứ, cậu không cần mạng nữa à?"

Một người khác phẫn nộ trả lời: "Cậu thật đúng là thiên chân, cậu cho rằng hiện tại cậu lùi bước, mọi chuyện sẽ kết thúc? Không đâu, tôi nói cho cậu, vĩnh viễn sẽ không kết thúc, nó muốn mạng của tất cả mọi người ——"

"Vậy làm sao bây giờ?" Ngữ khí người thứ ba ủ rũ, "Nếu lúc ấy, lúc ấy chúng ta không làm như vậy......"

"Vậy hiện tại cậu nói lời này còn có ý nghĩa gì à? Chuyện đã xảy ra rồi ——" Người nói đầu tiên càng tức giận, hắn nói, "Cậu còn không mau tới đây!"

Sau đó là một trận tiếng sột sột soạt soạt, Lâm Thu Thạch lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, ngó vào bên trong, xuyên qua tấm rèm, hắn nhìn thấy có ba sinh viên đứng trong phòng học.

Ba người vây quanh một thứ đặt trên bàn, dường như đang đàm luận cái gì.

Cố Long Minh đứng sau lưng Lâm Thu Thạch, đột nhiên thấp giọng mắng câu vãi chưởng.

"Như thế nào?" Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn cậu ta.

Cố Long Minh nói giọng khàn khàn: "Anh xem phía dưới bàn."

Lâm Thu Thạch nhìn về phía chân bàn, phát hiện phía dưới bàn, lại có bốn đôi chân đang đứng...... Nhưng mà trong phòng, rõ ràng chỉ có ba người.

Trên cánh tay hắn nổi lên một lớp da gà, thấy một trong ba người đang đứng ở trong phòng học, lấy một con dao rọc giấy ra, cắt một đường vào cánh tay mình.

Máu tươi theo cánh tay cậu ta nhỏ xuống vật trên bàn, cậu ta vừa làm xong động tác này, Lâm Thu Thạch liền thấy rõ ràng, phía dưới bàn lại có thêm một đôi chân...... Số lượng thứ trong phòng nhiều thêm......

"Chúng ta có cần vào hay không." Cố Long Minh có hơi lo lắng, "Chung quy tôi cảm thấy bọn họ đang tìm đường chết."

Lâm Thu Thạch nói: "Vào đi thôi." Hắn luôn cảm thấy nếu bọn họ không cắt đứt chuyện bên trong phòng, ba sinh viên này có thể đều sẽ lên bàn thờ.

"Được." Cố Long Minh đi đến cửa phòng học, gõ gõ, lớn tiếng nói: "Có người ở bên trong không?"

Trong phòng truyền đến một trận tiếng động hoảng loạn, một lát sau, mới có người phát ra thanh âm chần chừ: "Có người, có việc gì?"

"Tôi vào đây nhé." Cố Long Minh đẩy cửa mà vào.

Cửa phòng khu dạy học không thể khóa trái từ bên trong, chỉ có thể khóa từ bên ngoài, đương nhiên trong tình huống bình thường đều sẽ để phòng tự học mở ra như vậy cho sinh viên sử dụng, tuy nhiên, sau khi tòa nhà này xảy ra hung án thì gần như không có người tự học ở chỗ này, dù sao mới nghĩ một chút cũng đã cảm thấy rợn người.

Ba sinh viên lộ ra vẻ cảnh giác với Cố Long Minh đẩy cửa vào, động tác rất thống nhất tiến lên một bước, che khuất vật đặt trên cái bàn phía sau.

"Các cậu đang làm cái gì vậy?" Cố Long Minh nói.

"Chúng tôi làm cái gì không liên quan chuyện của anh đi." Thái độ của người đứng bên trái cực kỳ không thân thiện, "Có thể phiền anh đi ra ngoài không? Chúng tôi đang khắc gỗ."

"Không thể." Cố Long Minh nói, "Phòng học của trường mở, tôi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đấy." Cậu ta nói, "Các cậu đang làm gì? Tự mình hại mình tập thể?" Ánh mắt cậu ta nhìn qua sinh viên có cánh tay vẫn đang chảy máu.

"Không liên quan đến anh!" Cảm xúc của ba người đều có chút nôn nóng.

Lâm Thu Thạch nói: "Cái gì trên bàn vậy?" Ngữ khí thong thả, "Chúng tôi ở bên ngoài nhìn thấy có bốn người ở trong phòng, vì sao sau khi vào chỉ có ba người?"

Khi nghe tới câu bốn người, sắc mặt ba người hầu như đều thay đổi lớn.

Một người trong đó cười lớn nói: "Anh đang nói linh tinh cái gì vậy, nơi này vốn dĩ chỉ có ba người."

"Là bốn người mà." Lâm Thu Thạch rất bình tĩnh đánh bại phòng bị trong tâm lý bọn họ, "Còn một người đi giày thể thao sọc hồng, quần jean màu lam nhạt nữa đâu?"

Miêu tả này vừa ra, ba sinh viên nháy mắt lâm vào trầm mặc, sắc mặt trắng như giấy mất đi chút máu cuối cùng, có người không chịu được liền bật khóc, cậu ta che cánh tay nói: "Tôi đã nói chúng ta sẽ chết, chúng ta thật sự sẽ chết......" Thân hình cậu ta từ từ khuỵu xuống, cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra vật trên cái bàn phía sau.

Lâm Thu Thạch trông thấy được, đó là một miếng gỗ khắc hình người nho nhỏ, bị đặt nằm trên bàn, trên miếng gỗ đã ướt sũng máu tươi, bởi vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa do vấn đề góc độ, Lâm Thu Thạch cũng không thể thấy quá rõ bộ dáng cụ thể của miếng gỗ.

"Đừng con mẹ nó khóc!" Cái người cảm xúc táo bạo mắng thô tục, liền duỗi tay cầm miếng gỗ lên, thô bạo nhét vào túi mình muốn rời khỏi phòng học.

Cố Long Minh liền tiến lên ngăn cản hắn ta, nói: "Cứ đi như vậy á?" Cậu ta từ từ vén tay áo lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên cánh tay, "Anh bạn nhỏ, nói chuyện thêm tí nữa đi."

Không thể không nói, vốn dĩ Cố Long Minh thứ này đã cường tráng, hơn nữa một bộ dáng thiếu niên bất lương, lúc thật sự uy hiếp người khác, đúng là rất giống tình cảnh bây giờ.

Lâm Thu Thạch lại nhíu nhíu mày.

Cố Long Minh tưởng Lâm Thu Thạch không hài lòng, đang định giải thích, lại nhìn thấy Lâm Thu Thạch đi vài bước tới gần một sinh viên có vẻ phòng bị đầy người, nói: "Góc áo của cậu có cái gì vậy?"

Sinh viên kia nói: "Cái gì là cái gì......" Cậu ta vừa cúi đầu, thấy trên góc áo sơmi màu lam nhạt của mình, có thêm một khoảng hoa văn màu đỏ, ngay sau đó cả người run lên.

Mới đầu khi Lâm Thu Thạch nhìn thấy hoa văn kia, chỉ tưởng đây là trang trí trên quần áo của sinh viên này, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, cái này làm gì có phải hoa văn, rõ ràng chính là một đống dấu tay máu, hơn nữa nhìn từ góc độ, là có thứ gì túm lấy kéo từ dưới lên trên...... Mà nhìn phản ứng của sinh viên này, có vẻ là không hề phát hiện ra.

"Hu hu hu hu......" Người ngồi xổm trên mặt đất khóc kia càng khóc thảm hại hơn.

Cố Long Minh nói: "Có thể đừng khóc hay không, chúng tôi tới đây để giúp đỡ, cũng không phải tới hại người, các cậu kháng cự chúng tôi như vậy làm cái gì?" Cậu ta duỗi tay đè cơ thể nhỏ yếu của sinh viên trước mặt lại, giọng điệu nhẹ nhàng, "Nào, nói cho anh trai nghe, anh là người tốt, nhất định có thể giúp cậu." Cậu ta nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu, dường như biểu thị bản thân là một người vừa dịu dàng vừa thân thiện.

Ai biết sinh viên kia nhìn cậu ta cười, cả người run lên, xoay người liền chạy, Cố Long Minh cản cũng chưa kịp cản, liền thấy người lao đi như một trận gió.

"Cậu ta chạy cái gì vậy?" Cố Long Minh oan ức nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Tôi đã cười với cậu ta rồi."

Lâm Thu Thạch: "......" Tuy rằng rất đả kích người khác, nhưng hắn không thể không nói, thấy cái loại cười này của Cố Long Minh, hắn cũng muốn chạy.

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Nam Chúc có quá nhiều lo lắng, đã qua cái tuổi liều lĩnh chỉ vì yêu đương, thật ra nếu như hắn thật sự bất chấp tất cả để có được Lâm Thu Thạch, ngược lại là hành vi rất ích kỷ. Đương nhiên, con đường phải đi có quanh co, rồi tương lai cũng sẽ tươi sáng (nắm tay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play