Nguyễn Nam Chúc nói xong, liền lấy điện thoại từ trong túi ra, mở tấm ảnh bọn họ chụp ở bên trong đền thờ, đưa cho Lâm Tinh Bình xem: "Chị nhìn xem, chúng tôi còn cố ý chụp mấy tấm ảnh...... Nhưng mà Lâm tỷ, quả nhiên chúng tôi phát hiện có đồ ở bên trong đền thờ!"
Lâm Tinh Bình kinh nghiệm dày dặn, đối với những lời này của Nguyễn Nam Chúc, biểu tình của cô ta lại không có sơ hở gì, ồ một tiếng, liền hỏi: "Ồ? Hai người phát hiện ra đồ vật bên trong đền thờ? Rốt cuộc phát hiện cái gì vậy?"
"Không phải hôm qua lúc chúng tôi trở về đã tối trời à, lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình chết chắc rồi cơ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng chúng tôi lại phát hiện sau khi đi bái đền thờ...... Nước mưa sẽ không còn dính lên cơ thể được nữa!"
"Cái gì?" Thôi Học Nghĩa trợn tròn đôi mắt, "Cô nói thật?"
"Đương nhiên là sự thật." Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn không trung, "Không thì chờ đến buối tối trời lại mưa, chúng tôi thí nghiệm cho các vị xem một chút?"
"Được đấy." Lâm Tinh Bình cười cười, "Hai người đại khái là lúc nào thì tới đến thờ?"
"Khoảng giữa trưa hơn mười một giờ thì phải." Nguyễn Nam Chúc ngượng ngùng nói, "Cơ thể của tôi yếu, đi chậm một chút, lúc đến chỗ đó đã quá muộn, lúc ấy còn tưởng rằng không về được ấy."
"Sẽ được thôi." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói dối, "Cô xem không phải chúng tôi đã trở lại sao."
"Chúng ta có cần báo việc này cho mọi người một chút hay không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Để mọi người đều đi bái một bái, không phải sẽ không cần phải lo mắc mưa sao? Như vậy chúng ta đã có thể đi ra ngoài tìm kiếm manh mối lúc trời mưa rồi!"
"Khoan hẵng nói." Lâm Tinh Bình vội vàng ngăn cản, "Hôm nay chúng ta hãy đi xem trước, xác định rốt cuộc lời cô nói có lầm hay không, nếu lầm vậy thì lại là chuyện của vài mạng người." Cô ta nói xong lời này, lại hỏi lại một lần, "Cô chắc chắn hiện tại cô sẽ không bị dính mưa?"
"Tôi chắc chắn." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, khẳng định cách nói của Lâm Tinh Bình.
"Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó nhìn xem." Lâm Tinh Bình nói.
Hiển nhiên bọn họ cảm thấy hứng thú cực kỳ đối với cái đền thờ kia, nhưng vẫn có điều hoài nghi, thời điểm Lâm Tinh Bình với Thôi Học Nghĩa vừa tạm biệt bọn họ vừa đi ra cửa, vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Bọn họ không nói dối thật à?" Thôi Học Nghĩa nói, "Nếu bọn họ nói dối, phải chết thì cũng là ngày mai mới có thể."
"Hẳn là không nói dối, anh nhìn thấy ảnh chụp trong di động của bọn họ không?" Lâm Tinh Bình nói, "Chúng ta không thể chờ đến ngày mai, người từng bị dính mưa gần như đã chết hết, ngày mai có thể sẽ không còn búp bê cầu nắng, nếu lúc đó ban ngày trời vẫn tiếp tục mưa, chúng ta sẽ bị vây ở trong viện."
Thôi Học Nghĩa hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy có đạo lý, cho nên trầm mặc nhận lời đề nghị đi xem đền thờ của Lâm Tinh Bình.
"Chúng ta cần phải đến đó nhìn xem." Lâm Tinh Bình nói, "Đền thờ, rất quan trọng......"
"Nhưng đi như vậy rất không an toàn, nếu trước khi trời mưa chúng ta chưa kịp trở về thì sao." Thôi Học Nghĩa vẫn có chút lo lắng vấn đề an toàn.
"Hai ngày trước thời gian sớm nhất trước khi trời mưa đều không vượt quá 5 giờ 30 chiều, chúng ta chỉ cần trở về trước 5 giờ 30 là được." Lâm Tinh Bình đối với việc này đã có nắm chắc, "Hôm qua 11 giờ bọn họ tới nơi, chúng ta chắc chắn sẽ tới trước bọn họ...... Nếu không tới trước, đã nói lên bọn họ đang nói dối." Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, bọn họ dù có thế nào cũng mạnh mẽ hơn so với Nguyễn Nam Chúc yếu yếu ớt ớt.
"Đến lúc đó không cần lãng phí quá nhiều thời gian ở đấy, chắc chắn có thể kịp thời trở về." Lâm Tinh Bình phân tích nói, "Trong cửa, cần phải đi mạo một vài nguy hiểm nhất định."
Thôi Học Nghĩa nghe xong Lâm Tinh Bình nói, cũng không hề hé răng, hiển nhiên là bị đạo lý của cô ta thuyết phục.
Nhưng Cổ Nguyên Tư một bộ muốn nói lại thôi, Lâm Tinh Bình nhìn ra hắn ta muốn nói cái gì, quay đầu nói với hắn: "Cậu không muốn đi thì không đi thôi, dù sao tố chất thân thể cậu cũng theo không kịp, đến lúc đó đừng kéo chân sau chúng tôi."
"Được được, tôi đây không đi." Cổ Nguyên Tư cầu mà không được, bước chân lập tức dừng lại, "Mọi người trở về sớm một chút đấy."
Lâm Tinh Bình cười lạnh một tiếng, cùng Thôi Học Nghĩa xoay người đi ra cửa.
Hai người rời khỏi viện, Lâm Thu Thạch lúc này mới không còn nghe thấy hai người đối thoại nữa, hắn nhìn qua Cổ Nguyên Tư chậm rì rì vào viện, lộ ra một nụ cười cứng đờ với bọn họ.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch cũng không để ý đến hắn ta, hắn tự than không thú vị, vào nhà đi.
"Giấy của cậu đưa đi rồi?" Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc theo tiếng.
"Đưa thẳng, hay là nhét túi?" Lâm Thu Thạch tương đối tò mò phản ứng của những người khác.
"Nhét túi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng mà lúc này bọn họ hẳn đã đều thấy tờ giấy." Hắn chống cằm, nghiêng đầu nhìn búp bê cầu nắng treo ở trên hành lang, "Thời gian cũng đủ rồi."
"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch đứng lên, đi tới phía dưới búp bê cầu nắng, duỗi tay lấy búp bê xuống. Búp bê rất nặng, cách vải trắng hơi mỏng, có thể sờ thấy ngũ quan, loại xúc cảm này làm người cảm thấy cực kỳ không khoẻ, lại tưởng tượng đến buổi tối cái đầu này sẽ phát ra tiếng kêu thê lương, Lâm Thu Thạch liền yên lặng đặt nó sang bên cạnh.
"Phải bắt đầu rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Môi mỏng Nguyễn Nam Chúc khẽ mở, niệm ra một đoạn đồng dao: "Búp bê cầu nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Tựa như trong giấc mơ của ta, nếu tiết trời tuyệt đẹp ta sẽ cho ngươi một chiếc chuông vàng. Búp bê cầu nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Nếu ngươi nghe theo nguyện vọng của ta, ta sẽ cho ngươi uống rượu ngọt. Búp bê trời nắng này, hãy làm thời tiết ngày mai thật đẹp nhé. Nếu ngày mai vẫn là trời mưa âm trầm, ta sẽ chặt đứt đầu ngươi......"
Một khắc câu nói vừa dừng, mưa to tầm tã trong suy đoán đột nhiên tới. Mây đen nháy mắt liền phủ kín không trung, mưa lớn tích từ bầu trời rơi xuống mặt đất.
Tiếng mưa rơi xôn xao thổi quét hai tai Lâm Thu Thạch, hai người họ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng vài phút sau, cửa viện xuất hiện hai thân ảnh bị mưa xối chật vật, mà sau khi nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Lâm Thu Thạch nhanh chóng treo lại búp bê cầu nắng lên.
Búp bê cầu nắng vừa treo lên hành lang, không trung nháy mắt chuyển đổi, hai loại thời tiết này gần như là thay đổi ngay tắp lự.
"Đệt, đệt, đệt ——" Toàn thân Thôi Học Nghĩa đều là nước mưa chật vật như gà rớt vào nồi canh, hắn ta lảo đảo chạy về viện, muốn giũ khô nước trên người mình, "Tại sao lại như vậy, sao đột nhiên trời lại mưa ——" Khi hắn nói lời này, vừa vặn thấy Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đứng ở trên hành lang viện, hung tợn nói, "Có phải hai người hay không, có phải các người giở trò quỷ hay không ——" Có vẻ hắn ta bị nỗi sợ hãi làm cho đầu óc mê man, đưa tay xắn tay áo, liền muốn động thủ với Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch làm sao có thể để hắn ta tuỳ tiện xằng bậy, đang muốn tiến lên ngăn hắn ta, lại nghe Nguyễn Nam Chúc nức nở nói: "Thôi ca, anh nhanh đi cùng Lâm tỷ tới đền thờ kia đi, nói không chừng còn có thể cứu chữa đó! Ngày đầu tiên chúng tôi đi cũng đột nhiên có mưa, tôi cũng không nghĩ tới hôm nay đột nhiên lại có mưa mà!!"
Sắc mặt hai người Thôi Học Nghĩa cùng Lâm Tinh Bình vốn dĩ đã tái nhợt hơn cả giấy, nghe Nguyễn Nam Chúc nói xong nháy mắt có loại cảm giác bình tĩnh lại, Lâm Tinh Bình cực kỳ miễn cưỡng cười một chút: "Đúng...... Đúng vậy, nói không chừng, chúng ta còn, có thể cứu chữa đó."
Cả người Thôi Học Nghĩa phát run, vừa sợ vừa tức, hắn ta oán hận trừng mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, nói: "Các người tốt nhất đừng có lừa tôi, không thì tối hôm nay trở về chơi chết các người, đi, Tinh Bình, chúng ta tới đền thờ." Hắn ta có vẻ hoảng loạn quá mức, lại là gọi thẳng tên thật của Lâm Tinh Bình ở trong cửa.
Mà Lâm Tinh Bình lúc này cũng không chú ý tới, cùng Thôi Học Nghĩa xoay người lại vội vàng rời khỏi viện.
Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Cũng chỉ có như vậy à."
Lâm Thu Thạch nói: "Không phải bọn họ chỉ có như vậy, là cậu quá lợi hại." Lâm Tinh Bình người này cũng rất nhanh nhạy, kể cả cô ta có tin ở sâu bên trong rừng trúc có đền thờ, cũng sẽ tuyệt đối không mạo hiểm cứ đi thẳng vào trong, nhưng cô ta có cẩn thận như thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới chỉ một lát sau trời đã đột nhiên mưa.
Hiện tại, hai người chỉ sợ là phải đem hi vọng cuối cùng, phó thác cho đền thờ phía cuối rừng trúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bọn họ đều chết chắc rồi, thù của Ngô Kỳ với bạn gái Ngô Kỳ cũng báo, chỉ là Lâm Thu Thạch lại cảm thấy mình không thể nào vui nổi.
Hắn nhớ tới bộ dáng Ngô Kỳ ở trước mặt mình nhai đi nhai lại kêu hắn chú ý thân thể, từ chức sớm một chút, nhẹ nhàng thở dài, muốn đẩy khí tích tụ trong ngực ra.
Trận mưa to này tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên, nhưng bởi vì tờ giấy Nguyễn Nam Chúc dúi lúc trước, những người khác trong đoàn đều không đi ra ngoài —— tuy rằng trong tâm bọn họ vẫn còn hoài nghi, nhưng thời điểm ở trong viện nhìn ra ngoài, liền có mưa to như trút nước, nước mưa này tẩy sạch hoài nghi của bọn họ, chứng minh tính chân thực của tờ giấy.
Vì thế tuy rằng sau đó không trung lại trong lần nữa, vẫn không có người dám đi ra bên ngoài, ngược lại đều lựa chọn đứng ở trên hành lang xem xét tình huống.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc lại bắt đầu thảo luận chuyện đền thờ.
"Chúng ta có cần đi xem đền thờ kia vào ngày mưa hay không." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Được thôi." Lâm Thu Thạch nói, "Nhưng nhìn thấy tượng thần kia, thật ra tôi lại nhớ tới bối cảnh chuyện xưa của búp bê cầu nắng mà cậu nói."
Nhìn từ trang phục của tượng thần kia, là bộ dáng của sư tu, chẳng lẽ nó chính là bối cảnh chuyện xưa của hòa thượng bị chém rơi đầu kia?
"Ừ......" Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi cũng có suy đoán như vậy." Hắn chống cằm, nhìn bên ngoài không trung, "Dù sao vẫn là cửa cấp thấp, điều kiện tử vong vẫn tương đối hà khắc, chúng ta không cần quá gấp." Hơn nữa còn cung cấp cho bọn họ đạo cụ có thể sử dụng, đương nhiên, có thể tìm được đạo cụ này hay không hoàn toàn phải bằng bản lĩnh. .
truyện ngôn tìnhLâm Thu Thạch gật gật đầu.
Thời điểm hai người họ nói chuyện, Tiểu Trà tranh chấp với Lâm Tinh Bình khi trước đột nhiên đi tới bên cạnh bọn họ, mở miệng câu đầu tiên nói là: "Tôi nhìn thấy hai người lấy búp bê cầu nắng xuống."
Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đều quay đầu nhìn cô ta.
"Tôi còn tưởng rằng hai người là người bị hố chứ." Tiểu Trà tự giễu cười, "Kết quả là thâm tàng bất lộ à."
"Cô đang nói cái gì người ta nghe không hiểu nữa." Nguyễn Nam Chúc lại bắt đầu ghê tởm người khác như thường lệ, hắn dựa vào lòng Lâm Thu Thạch dùng một loại giọng điệu làm nũng khiến người nổi da gà, "Anh yêu, lời người này nói kỳ lạ quá đi ~"
Tiểu Trà nói: "Cô có thể nói chuyện bình thường chút không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Người ta nói chuyện chính là kiểu này mà."
Tiểu Trà: "...... Có người bình thường nào nói chuyện giống cái dạng này của cô?"
Nguyễn Nam Chúc bắt đầu hức hức hức.
Lâm Thu Thạch nghe hắn hức hức hức, lại nhìn nhìn cây hoa anh đào trong viện, không hiểu sao nghĩ tới một câu, lạc anh rực rỡ......
Tiểu Trà bị Nguyễn Nam Chúc ghê tởm quá mức, nhưng vẫn nhịn lại cảm xúc muốn xoay người đi mất, nói: "Hai người tìm được bao nhiêu manh mối? Nếu thật sự tìm thấy cửa, có thể nói trước một tiếng với tôi hay không, tôi biết manh mối liên quan tới chìa khoá!"
"Không tìm được." Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt, tiếp tục bắt nạt cô gái nhỏ, "Cửa thật là đáng sợ, người ta mới tìm không đến đâu."
Tiểu Trà nổi giận, chỉ ra chân tướng: "Tờ giấy là hai người dúi đúng không?"
Vẻ mặt Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc nghe vậy đều là vô tội.
Cuối cùng Tiểu Trà thật sự là chịu không nổi, đứng lên xoay người liền đi.
Nguyễn Nam Chúc lúc này mới nói: "Sẽ nói cho cô đầu tiên, nếu chúng tôi tìm được."
"Cảm ơn." Tiểu Trà cũng không ngốc, biết thực lực của Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch chắc chắn không bình thường, diện mạo hai người này đều làm người khác không quá vui vẻ, đặc biệt là Lâm Thu Thạch, thuộc về cái loại xấu tới có chút quá mức, nói thật, nếu không phải là tất yếu, cô ta thật đúng là không muốn nói chuyện với Lâm Thu Thạch.
"Xem ra chị gái kia hình như rất ghét bỏ anh đó." Nguyễn Nam Chúc vẫn còn ở trong lòng Lâm Thu Thạch nói vu vơ, "Người ta đều không vui nhìn anh một cái......"
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc, tôi khuyên cậu thiện lương......
Bởi vì trận mưa to thình lình này, hôm nay tất cả mọi người đều không dám rời khỏi nhà ở.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch vì để không có vẻ bản thân hành xử khác người, cũng không đi dạo khắp nơi.
Buổi chiều khoảng 5 giờ, thời tiết bắt đầu trầm xuống, không khác lắm so với thời gian mà Lâm Tinh Bình phỏng đoán, không trung lại lần nữa tối sầm, sắp mưa.
Nhưng đương khi giọt mưa rơi xuống mặt đất, hai người Lâm Tinh Bình với Thôi Học Nghĩa đều không trở về. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao ban ngày bọn họ đã bị dính mưa, lại dính thêm một lần có vẻ cũng không ảnh hưởng gì. Chưa kể nếu tối hôm nay hai người không tìm được biện pháp, chỉ sợ ngày hôm sau treo trên hành lang, chính là hai cái đầu của bọn họ.
Đại khái khoảng 8 giờ tối, Lâm Thu Thạch mới nghe thấy cửa viện truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng. Trong đó còn mang theo nhịp thở dốc kịch liệt, dường như người nọ mới vừa gặp phải chuyện gì cực kỳ khủng bố.
Lâm Thu Thạch đẩy cửa ra một khe hở, thấy Lâm Tinh Bình đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch như một bộ thi thể bị ngâm sưng lên, mà Thôi Học Nghĩa bên cạnh cô ta đã không thấy bóng dáng, ánh mắt cô ta dừng lại ở bọn Lâm Thu Thạch sau cái khe, bốn mắt nhìn nhau với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch rất bình tĩnh làm bộ không nhìn thấy, yên lặng khép cửa lại, hắn nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc nói: "Đã trở về."
"À." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chặn cửa lại, đừng để cho cô ta tiến vào."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Một lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Lâm Tinh Bình thô khàn như bị than lăn qua, cô ta một bên gõ cửa một bên hô: "Tiếu Tiểu Vũ, mày cút ra đây cho tao, mày thế mà dám lừa tao, mày thế mà dám lừa tao, nói, nói!! Có phải chúng mày làm hay không!!"
Giọng điệu Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Lâm tỷ, chị đang nói cái gì thế, cái gì gọi là lừa chị, chẳng lẽ cuối rừng trúc kia không có đền thờ?"
"Có đền thờ thì có ích lợi gì?" Lâm Tinh Bình cả giận nói, "Tao lạy rồi, nhưng nước mưa vẫn dính lên người tao!"
"Thế tôi đây lại không biết đâu." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lúc chúng tôi đi tới chỗ đó trên người vẫn chưa bị ướt, hai người bị ướt rồi đúng không, tôi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không thì chị nói cho tôi nghe một chút đi?"
Lâm Tinh Bình nghe vậy chửi ầm lên, đại khái chính là một vài câu nguyền rủa, còn nói Nguyễn Nam Chúc lừa mình.
"Tôi lừa chị kiểu gì." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đền thờ là mấy người nói cho tôi trước, tôi chỉ là y theo sắp xếp của các người đi xem, Lâm tỷ, không phải chính chị cũng không biết bên sâu trong rừng trúc có đền thờ đấy chứ."
Lâm Tinh Bình nghe đến đó, nếu còn chưa rõ Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch là hai con người giả heo ăn thịt hổ thì mới là ngu thật sự, cô ta kêu to hồi lâu, Nguyễn Nam Chúc đều mặc kệ cô ta, cuối cùng cả người mềm rũ ngã ngoài cửa, bắt đầu gào khóc.
Đây nếu là người bình thường, nghe thấy có người khóc thê thảm như vậy, Lâm Thu Thạch có lẽ sẽ sinh ra một chút thương hại, nhưng đối với Lâm Tinh Bình, hắn một chút cũng không đồng tình.
Nhóm người này từ đầu tới đuôi cũng chưa từng có tâm tư lương thiện gì, mạng người trong tay nhiều không đếm xuể, lúc này sự tình đồng dạng rơi trên người mình, mới hiểu được là loại cái cảm thụ gì.
Lâm Thu Thạch thấp giọng nói: "Tôi muốn hỏi cô ta mấy vấn đề."
"Hỏi đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hiện tại không hỏi, về sau cũng không có cơ hội hỏi."
"Cô biết Hà Sương Nhã không?" Lâm Thu Thạch mở miệng với Lâm Tinh Bình ngoài cửa.
Khi Lâm Tinh Bình nghe thấy cái tên Hà Sương Nhã này, nháy mắt ngừng lại tiếng khóc, lâm vào trầm mặc quỷ dị nào đó.
"Cô biết đúng không?" Lâm Thu Thạch nói, "Chẳng những biết Hà Sương Nhã, còn biết Ngô Kỳ. Lâm Tinh Bình, hiện tại cô còn cảm thấy mình chết oan à?"
Lâm Tinh Bình sau một lúc lâu không nói chuyện, như là bị câu hỏi của Lâm Thu Thạch chặn miệng, cuối cùng mới rặn ra được một câu từ trong cổ họng: "Đó là cô ta ngu, cô ta đáng chết!"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm tiếp lời nói, "Cho nên cô ngu, cô cũng nên chết."
Lâm Tinh Bình cứng họng, ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng khóc đứt quãng, cô ta nói: "Cầu xin hai người, cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu......"
"Có ai là muốn chết đâu." Giọng nói Lâm Thu Thạch rất bình tĩnh, "Hà Sương Nhã trước khi chết có lẽ cũng giống như cô đang nghĩ lúc này, đây xem như là báo ứng đi."
Nhưng có nói thêm bao nhiêu đạo lý, đối với một người sắp chết mà nói, đều quá mức dư thừa.
Tiếng khóc của Lâm Tinh Bình liên tục tới nửa đêm, dần dần bị tiếng mưa rơi xôn xao bao trùm, Lâm Thu Thạch ngồi ở cạnh cửa không ngủ, lúc hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đồng dao, bóng dáng Lâm Tinh Bình, đã biến mất ở bên ngoài.
Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng kéo cửa, nhìn thấy trong viện lại lần nữa xuất hiện thanh âm của mấy đứa trẻ kia, trong đống hỗn loạn đó có vài bộ thi thể không đầu.
Những đứa trẻ nắm tay nhau, quay xung quanh Lâm Tinh Bình ngồi quỳ ở bên trong, hỏi câu hỏi cuối cùng trong bài đồng dao: "Người phía sau ngươi là ai?"
Cuối cùng Lâm Tinh Bình trả lời cái gì, Lâm Thu Thạch không nghe thấy, hắn chỉ thấy đầu Lâm Tinh Bình giương cao, sau đó liền rơi bịch một tiếng từ trên cổ xuống, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất liền bất động.
Búp bê cầu nắng treo trên hành lang ngày hôm qua lại bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ viện đều tràn ngập một loại không khí quỷ dị khó có thể miêu tả.
Sau khi xác định Lâm Tinh Bình đã chết, Lâm Thu Thạch mới về giường.
Hắn nhìn trần nhà, biểu tình trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, cho đến khi Nguyễn Nam Chúc rúc vào lòng hắn.
"Làm sao vậy." Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
"Tôi không nghĩ tới chuyện này sẽ liên luỵ cả Ngô Kỳ vào." Lâm Thu Thạch cảm thấy chuyện trong lòng mình cũng không có gì để gạt Nguyễn Nam Chúc, "Cậu ấy...... Là người khá tốt." Nhiệt tình rộng rãi, không thì cũng sẽ không làm bạn với người chậm nhiệt như hắn.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc lẳng lặng nghe, hắn biết Lâm Thu Thạch không cần hắn nói tiếp.
"Tôi cảm thấy tôi không phải là một người bạn đủ tư cách." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi gặp phải chuyện này, cũng không nghĩ đi nói với cậu ấy, cậu ấy gặp phải chuyện này, tôi cũng không đi hỏi."
"Này không phải anh sai." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh không có khả năng bảo vệ tất cả mọi người."
Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Vậy còn cậu? Cậu có thể bảo vệ tất cả mọi người sao?"
"Tôi?" Nguyễn Nam Chúc an tĩnh một lát, "Tôi cũng không bảo vệ được." Hắn rũ con ngươi, thanh âm cũng thấp xuống, "Tôi vào cánh cửa thứ mười cùng một người bạn, tôi ra được, hắn không ra được."
Lâm Thu Thạch nhớ tới Nguyễn Nam Chúc lúc ấy ra ngoài từ cánh cửa thứ mười, gần như là cả người đều tróc một tầng da. Nhưng nghỉ ngơi vài tháng ở bệnh viện, thậm chí ra khỏi bệnh viện, đều rất lâu vẫn chưa khỏi hẳn.
"Cậu đã làm rất tốt." Lâm Thu Thạch nói, "Không có cậu, khả năng cánh cửa thứ nhất tôi đều không qua được."
Nguyễn Nam Chúc bất đắc dĩ: "Không phải tôi đang an ủi anh à, sao lại biến thành anh an ủi tôi."
Lâm Thu Thạch nhịn không được mà bật cười.
Ngày thường bọn họ nào có thời điểm cảm tính như vậy, đây chỉ là ngẫu nhiên cảm thán, sau khi ngủ cho qua cảm giác, ngày hôm sau lại lên tinh thần gấp trăm lần ứng phó chuyện trong cửa.
Hai người nằm ở trên giường, anh một câu tôi một câu, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, búp bê cầu nắng trên hành lang, lại đổi bộ dáng mới.
Vì để xác định, Nguyễn Nam Chúc lấy búp bê cầu nắng xuống, sau khi mở ra, trông thấy đầu người bị bọc bên trong.
Quả nhiên là Lâm Tinh Bình chết đêm hôm qua, đầu cô ta tách ra khỏi thân thể, đôi mắt vẫn mở to, một bộ dáng chết không nhắm mắt.
Chỉ là đáng tiếc đến chết cô ta cũng không biết trận mưa kia tới như thế nào, càng không biết Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc dùng loại thủ đoạn nào, cho nên đến cả cơ hội hóa thành lệ quỷ cũng không có, chỉ có thể không cam lòng chết đi như vậy.
Hà Sương Nhã chỉ sợ cũng trải qua sự tình giống như cô ta, cô ta biết là có người ở cướp cửa của mình, lại không biết rốt cuộc mình rơi vào bẫy rập lúc nào.
"Hôm nay tới đền thờ nhìn xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Khi đang mưa."
"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nguyễn Nam Chúc bọc lại đầu Lâm Tinh Bình vào vải trắng, sau đó lại lần nữa niệm ra bài đồng dao dài dòng kia.
Sau bài đồng dao, mưa to lại đến, Nguyễn Nam Chúc lấy ô giấy từ trong túi, mở ra đưa cho Lâm Thu Thạch, cười nói: "Đi thôi."
Lâm Thu Thạch nhận lấy ô giấy, cùng Nguyễn Nam Chúc đi về hướng rừng trúc.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua nhìn thấy một cái bình luận, nói là đọc lúc đang đi ị, bị dọa tới rặn mãi không ra, đột nhiên cười chết.jpg