Tuy rằng đã nhìn quen cảnh tượng như vậy, nhưng không thể không nói mỗi lần loại hình ảnh này xuất hiện trước mắt đều là sự khiêu chiến đối với thần kinh con người.
Nữ chủ nhân làm nóng cái nồi trước mặt, sau đó bỏ thịt trong tay vào trong nồi nóng. Thịt tiếp xúc với bề mặt nồi, phát ra tiếng xèo xèo, sau đó là mùi hương thịt chín theo đó mà toả ra. Hương vị này rất nhanh liền trở nên bốc mùi, biểu tình của Cố Long Minh cực kỳ phức tạp, rốt cuộc vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng —— nữ chủ nhân làm như vậy, ít nhất có nghĩa là đồ bọn họ ăn không phải thịt người.
Thịt quay cuồng bên trong nồi, tầng mỡ trào ra thành lớp dầu trơn đầy ắp, mà phần thịt lại trở nên cháy đen, bị nữ nhân dùng muôi trong tay vớt lên.
Lâm Thu Thạch nhìn cách trưng bày trong phòng với hành động của nữ nhân, nháy mắt đã hiểu nữ nhân đang làm cái gì —— ả đang dùng thi thể để nấu dầu. Hơn nữa nhìn qua, dầu mà ả nấu có vẻ là dầu thắp trong phòng.
Quả nhiên, dầu nóng trong suốt tràn đầy nồi sắt, nữ nhân xoay người cầm cây đèn đặt ở bên cạnh, sau đó đem dầu nóng với bấc đèn để chung vào bên trong trản đèn nho nhỏ kia.
Lâm Thu Thạch nhớ tới trản đèn dầu trong phòng bọn họ, giống như đúc cái trong tay nữ nhân, không thể nghi ngờ, phương pháp chế tạo đèn dầu chỉ sợ cũng không khác là bao.
Nữ nhân đang rót dầu vào đèn, trong phòng lại truyền đến tiếng khóc nức nở thuộc về trẻ sơ sinh.
Lâm Thu Thạch sửng sốt, liền nhìn thấy ả xoay người đi vào phòng bên trong, một lát sau, ôm một đứa trẻ nho nhỏ được bọc trong tã lót màu đỏ ra ngoài.
Bởi vì vấn đề góc độ, Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy mặt đứa bé, nhưng lại thấy được cánh tay của đứa bé vươn ra ngoài, chỉ thấy trên làn da trắng bệch của đôi tay không quá lớn kia lộ ra một màu xanh lá quái dị, nhìn thế nào cũng không giống tay trẻ nhỏ bình thường.
"Không khóc không khóc." Nữ nhân đung đưa đứa bé, dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng.
Lâm Thu Thạch không dám tới gần, sợ rằng nữ nhân sẽ trông thấy hắn từ cửa sổ.
Nữ nhân đi xung quanh căn phòng tràn ngập mùi hương dầu trơn, giọng điệu cùng biểu cảm đều dịu dàng đến cực điểm, thân thể của ả chầm chậm xoay qua góc độ khác, Lâm Thu Thạch vừa lúc có thể nhìn thấy đứa bé trong lòng ả.
Giống như suy đoán của Lâm Thu Thạch, đây cũng không phải một đứa trẻ còn sống.
Khuôn mặt như là bị ngâm nước quá lâu, trở nên sưng vù trắng bệch, đôi mắt híp thành một đường chỉ, gần như sắp nhìn không thấy con ngươi, cái miệng thật lớn đỏ như máu khép mở, phát ra tiếng khóc gào, mà Lâm Thu Thạch có thể rõ ràng nhìn thấy hàm răng trắng tinh trong khuôn miệng đang há kia —— không có người nào sẽ có hàm răng như vậy. Mà trên má đứa bé phủ kín kinh mạch màu xanh lá, càng thêm bại lộ thân phận không phải người của nó.
Lâm Thu Thạch cảm thấy cánh tay mình bị Cố Long Minh bắt chặt lấy, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Long Minh thứ này bị dọa không nhẹ.
Lâm Thu Thạch đang muốn bảo cậu ta đừng nắm chặt như vậy, liền nhìn thấy nữ chủ nhân lại đang đi về hướng cửa sổ. Hắn nhanh chóng xoay người, kéo Cố Long Minh cùng nhau trốn vào trong một góc. Cho đến khi thấy nữ chủ nhân ôm đứa bé rời khỏi sân, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
"Muốn vào xem một chút không?" Tuy rằng Cố Long Minh thoạt nhìn rất sợ hãi, nhưng vẫn đưa ra đề nghị này.
Lâm Thu Thạch nhìn cửa, nói: "Đi thôi."
Cố Long Minh nói: "Cái kia...... Tôi có thể ở cửa trông chừng cho anh hay không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Cũng được." Hắn cũng không bắt buộc Cố Long Minh đi vào cùng hắn.
Ai ngờ Cố Long Minh rối rắm trong chốc lát, lại quyết định cùng Lâm Thu Thạch vào nhà kiểm tra manh mối, nói nếu ả thật sự trở lại, dường như trông chừng cũng không có tác dụng gì, vẫn là xoay người chạy tương đối an toàn.
Hai người theo cửa phòng mở hé vào trong, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm manh mối.
Bởi vì nữ chủ nhân tùy thời đều có thể sẽ trở về, Lâm Thu Thạch cũng không dám trì hoãn quá lâu, Cố Long Minh kiểm tra bên ngoài, Lâm Thu Thạch vào phòng trong.
Phòng bên trong cũng không lớn, có đặt một chiếc giường em bé rất nhỏ, nhưng cực kỳ kỳ quái chính là, bên cạnh giường em bé có một cái giá, trên giá để rất nhiều đèn dầu, hiện tại tuy rằng là ban ngày, nhưng những đèn dầu này lại được châm hết tất cả lên.
Lâm Thu Thạch đang muốn xem tiếp, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn biết chắc chắn là nữ chủ nhân đã trở lại, xoay người bắt lấy cánh tay Cố Long Minh ý bảo hắn rời đi.
Cố Long Minh ngầm hiểu, cùng Lâm Thu Thạch nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hai người bọn họ mới vừa đi đến góc, nữ chủ nhân liền đẩy cửa sân ra, lúc này đứa bé trong lòng ả đã không còn khóc, chỉ là Lâm Thu Thạch lại rõ ràng nhìn thấy, bên miệng đứa trẻ con có thêm một vòng dấu vết màu đỏ, như là sau khi gặm ăn thứ gì lưu lại......
"Ngoan, ngoan." Nữ nhân trở về phòng, sau lúc ả trở về phòng liền đánh giá khắp nơi một lượt, trên mặt xuất hiện một chút sắc thái hồ nghi.
Lâm Thu Thạch thấy tình thế không ổn, nói với Cố Long Minh: "Đi!"
Hai người liền theo ven tường, chạy thẳng tới cửa sân sau.
Cũng mất công bọn họ chạy nhanh, bởi vì chỉ một vài phút sau khi bọn họ ra cửa, nữ chủ nhân liền tới nơi, ở trên cửa sân, cài lên một ổ khoá lớn rất nặng. Nếu bọn họ chỉ cần chậm thêm một chút, khẳng định đã bị nhốt ở trong viện.
Kể cả là Lâm Thu Thạch vẫn luôn bình tĩnh, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Chúng ta trở về đi." Cố Long Minh nói, "Cũng sắp tới giữa trưa......"
Lâm Thu Thạch xem xét liếc cậu ta một cái: "Như vậy mà cậu còn muốn ăn cơm?" Vừa rồi không phải còn một bộ muốn mửa à.
Cố Long Minh nói: "Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng. Chưa kể dù sao cũng không phải ăn thịt người, vậy ăn một chút có lẽ cũng không có gì......"
Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ: "Được rồi."
Dứt lời hai người liền đi tới nhà ăn.
Chờ tới lúc hai người bọn họ tới, những người khác đã ăn sắp xong bữa, Nghiêm Sư Hà ngồi ở bên cạnh đang nói chuyện phiếm với Tiểu Thiển, Lâm Thu Thạch nghe thấy nội dung bọn họ nói chuyện, đại khái là về phong tục tập quán bên trong thành nhỏ.
Xem ra Cố Long Minh là thật sự đói bụng, sau khi xới một bái cơm liền bắt đầu gắp từng miếng một
Nghiêm Sư Hà nhìn bọn họ một cái, đứng dậy tới gần Lâm Thu Thạch, nói: "Muộn thế này mới đến ăn cơm, cơm sắp nguội hết rồi."
Lâm Thu Thạch nói: "Ừm, dậy muộn."
Con ngươi Nghiêm Sư Hà lóe lóe, hiển nhiên là không tin cái cớ này của Lâm Thu Thạch, cũng đúng, ở trong thế giới như vậy còn có thể ngủ quên, căn bản là chuyện không có khả năng.
Lâm Thu Thạch cũng không để bụng hắn ta tin hay không, kể cả Nghiêm Sư Hà không tin thì có thể thế nào?
"Chúng tôi tìm được đầu mối mới, có thể trao đổi một chút với hai người không?" Nghiêm Sư Hà ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, "Chúng ta vốn không phải là địch......"
Lâm Thu Thạch nhìn hắn ta: "Manh mối về cái gì?"
Nghiêm Sư Hà nói: "Về Hà Thần."
Lâm Thu Thạch buông đũa nói: "Anh muốn biết cái gì?"
Nghiêm Sư Hà nói: "Tôi muốn biết hai người vừa mới đi đâu, nhìn thấy gì."
Lâm Thu Thạch nhìn hắn ta không nói chuyện.
Nghiêm Sư Hà cười cười: "Được rồi, thật ra là Tiểu Thiển nhìn thấy hai người đi tới nơi nữ chủ nhân ở, hai người thành công đi vào đúng không? Tôi chỉ là muốn biết trong phòng rốt cuộc có cái gì......"
"Anh nói trước đi." Lâm Thu Thạch thản nhiên nói, "Nếu chỉ đưa ra mấy thứ vô nghĩa để lấy lệ với tôi, chỉ sợ anh rất khó có được manh mối mà anh muốn."
Nghiêm Sư Hà nói: "Được rồi, chúng ta tìm một địa phương vắng vẻ." Hắn ta nhìn Cố Long Minh còn đang tiếp tục nỗ lực xới cơm, "Xem ra thứ hai người nhìn thấy ở trong đó không quá đáng sợ nhỉ." Còn có thể muốn ăn như thế.
Lâm Thu Thạch nhìn về phía Cố Long Minh, không biết nên nói cái gì.
Cố Long Minh rốt cuộc vét cơm sạch sẽ, một miệng lời lẽ chính đáng nói: "Không thể lãng phí!"
Lâm Thu Thạch: "No chưa?" Thứ này đã ăn tới ba bát cơm lớn.
Cố Long Minh khẽ cắn môi: "Cũng no rồi đi!"
Lâm Thu Thạch: "......" Thật là khổ cực cậu rồi.
Tiếp theo bốn người liền tìm một căn phòng hẻo lánh trong sân, sau khi đi vào bắt đầu trao đổi manh mối.
"Tôi nhớ hai người cũng đi vào từ đường đúng không?" Nghiêm Sư Hà nói, "Hai người có trông thấy những bài vị của trẻ con trên đó không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có thấy." Hắn nghe lời này, lập tức phản ứng lại, "Ý của anh là những đứa trẻ đó chính là Hà Thần?"
"Thông minh." Nghiêm Sư Hà nói, "Dựa theo tình huống bình thường, trẻ con chết non thì không thể được đưa vào từ đường để cung phụng. Nhưng bọn chúng không giống như vậy, thân phận của chúng nó đã không phải trẻ con, mà là thần."
Cũng vì nguyên nhân như thế, vị trí bày bài vị của bọn chúng thậm chí còn cao hơn so với một vài vị trưởng giả trong thành. Lâm Thu Thạch bừng tỉnh, hoá ra là nguyên nhân này.
"Còn có một bài vị không biết hai người chú ý tới không." Nghiêm Sư Hà nói, "Tên trên bài vị là Vu Tài Triết."
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đều lắc đầu, ý bảo chính mình không biết.
Nghiêm Sư Hà thấy thế nở nụ cười, nói: "Hai người nói trước hai người nhìn thấy gì ở trong phòng đi, sau đó tôi lại nói cho hai người chuyện về Vu Tài Triết, rốt cuộc hai bên đều phải bảy tỏ một chút thành ý đúng không?"
Lâm Thu Thạch hơi trầm ngâm, nói: "Chúng tôi nhìn thấy nữ chủ nhân nơi này bỏ thi thể vào trong nồi chiên —— chính là dùng thi thể của hai người mất tích đêm qua."
Nghiêm Sư Hà ngồi ngay ngắn: "Chiên? Ả chiên thi thể làm cái gì?"
Sắc mặt Tiểu Thiển bên cạnh lập tức trở nên khó coi: "Không phải là cho chúng ta ăn đấy chứ!"
Người bình thường nếu không nhìn thấy đèn dầu, nghe đoạn lời này thật đúng là rất dễ hiểu sai.
Lâm Thu Thạch cười cười, cũng không giải thích, mà là hỏi lại: "Vu Tài Triết là ai?"
Nghiêm Sư Hà biết bản thân đã gặp phải đối thủ, người trước mắt này tuy rằng nhìn qua ôn hòa không có tính công kích, nhưng có vẻ cũng không phải đối tượng dễ xử lý gì, hắn ta chậm rãi nói: "Cậu có biết, nam chủ nhân của cái viện này, cũng họ Vu."
Cố Long Minh không hiểu: "Đây là bài vị của hắn ta?"
"Không." Nghiêm Sư Hà nói, "Là bài vị của con hắn ta." Hắn ta buông tay, "Tôi phát hiện gia phả gia tộc của bọn họ trong một căn phòng ở ngoài viện."
"Là con của nữ chủ nhân? Cho nên con của nữ chủ nhân cũng biến thành Hà Thần?" Nói đến con cái, Lâm Thu Thạch lại nhớ tới đứa trẻ sắc mặt tái nhợt miệng đầy răng nanh nữ chủ nhân ôm trong lòng kia, chẳng lẽ đứa trẻ đó chính là Vu Tài Triết theo như lời Nghiêm Sư Hà? Nhưng nó đã biến thành Hà Thần, sao lại về bên cạnh nữ chủ nhân?
Lâm Thu Thạch nhíu mày, cảm giác bản thân có hơi không nghĩ ra.
"Chiên thi thể thì sao? Nữ chủ nhân chiên thi thể để làm gì?" Nghiêm Sư Hà cười nói, "Tôi cũng sẽ không tin chúng ta ăn chính là thi thể."
"Tại sao không tin." Cố Long Minh ở bên cạnh tức giận nói, "Chẳng lẽ anh đã ăn qua thi thể thật rồi?"
Nghiêm Sư Hà nhìn Cố Long Minh một cái, nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là không."
Không biết tại sao, Lâm Thu Thạch vậy mà lại có loại cảm giác là hắn ta đang nói dối, đương nhiên, hắn không nói cảm giác này ra, mà là nói: "Chúng tôi nhìn thấy ả nấu dầu bên trong thi thể ra, sau đó làm thành đèn dầu."
Nghiêm Sư Hà nhíu mày: "Đèn dầu? Chính là cái loại ngày thường chúng ta dùng?"
"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch khẳng định chuyện Nghiêm Sư Hà hỏi, "Chính là cái loại ngày thường chúng ta dùng."
Nghiêm Sư Hà lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó lại lần nữa mở miệng: "Cho nên đèn dầu kia rốt cuộc có tác dụng gì?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo mình không biết.
Nghiêm Sư Hà có được tin tức mà mình muốn, đứng lên tạm biệt Lâm Thu Thạch: "Chúng tôi đi trước." Hắn ta nhìn về phía Cố Long Minh, trong ánh mắt có thêm chút trào phúng, "Nếu cậu cảm thấy đói, vẫn có thể trở về ăn tiếp."
Cố Long Minh cái gì cũng không trả lời, duỗi tay liền kéo tay áo mình lên, lộ ra cánh tay tràn ngập cơ bắp, cười lạnh một tiếng.
Nghiêm Sư Hà xoay người liền đi, bóng dáng thoạt nhìn hơi hơi hoảng loạn.
Lâm Thu Thạch thấy thế thực sự có chút buồn cười.
"Mẹ. Người này bị thiểu năng đúng không." Cố Long Minh khịt mũi, "Chỉ biết bắt nạt nữ sinh cấp ba đáng thương nhỏ yếu lại bất lực như tôi vậy."
Lâm Thu Thạch yên lặng dời ánh mắt khỏi cánh tay tràn ngập cơ bắp của Cố Long Minh.
Trao đổi tin tức với Nghiêm Sư Hà cực kỳ hữu dụng, ít nhất hiện tại Lâm Thu Thạch đối với cái gọi là Hà Thần có kiến thức rõ ràng, nhưng khi bọn họ còn đang tự hỏi đèn dầu kia rốt cuộc có liên quan gì với Hà Thần, lại phát hiện Nghiêm Sư Hà thế mà nói chuyện đèn dầu cho mọi người.
Thời điểm Nghiêm Sư Hà nói là lúc đang ăn bữa chiều, ngữ khí cực kỳ bình đạm.
Đa số người đều bởi vì hắn nói mà dừng đũa, một trong hai người mới kia còn vọt thẳng ra ngoài cửa bắt đầu nôn mửa, cũng không biết là nghĩ tới cái gì.
"Tất cả đèn dầu đều là dùng dầu bên trong thi thể làm thành." Nghiêm Sư Hà nói, "Tuy rằng tôi vẫn chưa biết đèn dầu này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng cảm thấy nói chuyện này cho mọi người tương đối thích hợp."
Cố Long Minh đối với hành vi phát tán manh mối của Nghiêm Sư Hà cực kỳ không vui vẻ, sắc mặt vẫn luôn trầm trầm. Trên mặt Lâm Thu Thạch cũng không có biểu tình, chỉ lẳng lặng ăn mì.
Những người khác nghe thấy tin tức này, có một vài người đứng dậy vội vàng rời khỏi, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn ném luôn đèn dầu kia đi.
Lâm Thu Thạch nhìn Nghiêm Sư Hà một cái, vừa lúc chạm tới ánh mắt của Nghiêm Sư Hà, Nghiêm Sư Hà hơi mỉm cười về phía Lâm Thu Thạch, liền thu ánh mắt.
"Rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì?" Trên đường trở về Cố Long Minh đối với Nghiêm Sư Hà bất mãn tới đỉnh điểm, "Hắn ta thế mà cứ như vậy nói ra chuyện này?!"
Lâm Thu Thạch lại là đã nghĩ thông suốt mục đích của Nghiêm Sư Hà, "Hắn ta chỉ là muốn biết đèn dầu rốt cuộc có tác dụng gì."
Cố Long Minh: "Là sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Thật ra nói một cách đơn giản, tác dụng của đèn dầu chỉ biết có hai điều tốt hoặc xấu, cho nên Nghiêm Sư Hà cần phải có người đi thử."
Cố Long Minh sửng sốt cũng đã hiểu ý trong lời Lâm Thu Thạch: "Ý anh nói là hắn ta cố ý để những người đó bởi vì sợ hãi mà vứt bỏ đèn dầu?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy."
Cố Long Minh: "Nhưng nếu...... Nếu đèn dầu mới là điều kiện hấp dẫn quỷ quái thì sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Cậu có nhớ rõ căn phòng sáng nay chúng ta kiểm tra không?"
Cố Long Minh nói: "Nhớ rõ......" Căn phòng bọn họ kiểm tra kia, là phòng của hai người mất tích đêm qua.
Lâm Thu Thạch nói: "Đèn dầu của căn phòng đó, trống không."
Cố Long Minh trợn tròn đôi mắt, cậu ta hoàn toàn không hề nhớ có chi tiết này.
"Nghiêm Sư Hà nhớ rõ chuyện này, cho nên hắn ta dồn sự chú ý về phía đó." Lâm Thu Thạch chậm rãi đẩy cửa phòng ra, "Thế giới bên trong cánh cửa vốn dĩ chính là đánh cược, vứt đèn dầu hay không thì đều có 50% xác suất tử vong, hắn ta muốn tìm ra đáp án chính xác, liền dùng mạng của người khác đi thử." Hắn nói tới đây, biểu tình xuất hiện một chút phiền chán.
Cố Long Minh: "Chúng ta đây tại sao không nói cho bọn họ......"
Lâm Thu Thạch nghiêng nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ: "Bởi vì chúng ta cũng không biết chính xác đáp án, nếu giữ lại đèn dầu mới là sai lầm làm sao bây giờ đây?"
Cố Long Minh không lời nào để nói.
Hai người đi vào phòng, ánh mắt đầu tiên đều rơi xuống đèn dầu trên bàn bọn họ.
Cố Long Minh đi đến đèn dầu trước mặt, lẩm bẩm: "Chúng ta giữ lại cái này?" Cậu ta duỗi tay cầm lấy đèn dầu, chợt sửng sốt, "Từ từ, đèn dầu của chúng ta có phải đã bị người đổi đi hay không?"
Lâm Thu Thạch: "Đổi đi?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía đèn dầu, không có phát hiện chỗ nào khác thường.
"Đúng vậy, đổi đi." Cố Long Minh cực kỳ chắc chắn xác định, "Không tin tôi cho anh xem." Cậu ta nói xong câu đó, liền vói tay vào trong túi, tìm tìm, lấy ra một thứ. Mà đương khi Lâm Thu Thạch thấy rõ ràng thứ cậu ta lấy ra, lộ ra sắc thái ngạc nhiên: "Từ từ, không phải cậu ở lúc chúng ta vào phòng......"
"Đúng vậy." Cố Long Minh nói, "Tới thì cũng tới rồi."
Chỉ thấy trong tay Cố Long Minh có thêm một trản đèn dầu, đèn dầu kia đã làm xong, dầu thắp bên trong đọng lại trở thành một loại cao màu trắng ngà. Không thể nghi ngờ, đèn dầu này là khi bọn họ mới vừa tiến vào sân, Cố Long Minh lấy trộm từ phòng khách của nữ chủ nhân ra ngoài, Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm đèn dầu, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì mới được.
"Hê hê hê, còn may tôi nhìn xa." Cố Long Minh còn rất là vui vẻ, "Anh đến xem, màu sắc đèn dầu của chúng ta có phải không giống với cái này hay không?"
Lâm Thu Thạch thò lại gần, phát hiện màu sắc quả nhiên có chút khác nhau. Chỉ là khác biệt này cực kỳ nhỏ, màu sắc đèn dầu trong phòng bọn họ chỉ hơi phai nhạt một chút, không đặt cạnh nhau so sánh, Lâm Thu Thạch thật đúng là nhìn không ra sự khác nhau nhỏ bé giữa hai bên.
"Đúng không, đúng không?" Cố Long Minh nói, "Tôi không có nhìn lầm đi?"
"Nhìn thì có vẻ là không có nhìn lầm." Lâm Thu Thạch nhận lấy đèn từ trong tay Cố Long Minh, "Tôi muốn qua phòng khác nhìn xem."
Hắn muốn so sánh với đèn dầu khác một chút.
Cố Long Minh nói: "Cùng nhau đi."
Hai người vừa ra khỏi phòng, lại là thấy không biết từ khi nào nữ chủ nhân mặc váy đỏ lẳng lặng đứng ở giữa sân, đưa lưng về phía phòng bọn họ.
Cố Long Minh hơi chột dạ, không dám nhìn nhiều.
Lâm Thu Thạch chú ý tới trong lòng ả lại ôm một tấm chăn nhỏ màu đỏ, đúng là tã lót ban ngày ả dùng để bọc đứa bé kia. Chẳng qua lúc này bên trong tã lót rỗng tuếch......
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh tới gian phòng khác, sau khi đối chiếu dầu thắp liền có phát hiện.
Dầu thắp trong mấy phòng lúc trước trẻ sơ sinh khóc thút thít quả nhiên giống dầu thắp trong phòng bọn họ như đúc, cũng chính là khác biệt với đèn dầu mà Cố Long Minh trộm ra từ trong phòng của nữ chủ nhân.
Mà nếu dựa theo sự kiện phát sinh tối hôm qua, loại dầu thắp này hiển nhiên sẽ đưa tới tai hoạ, ngược lại dùng dầu thắp nấu ra từ cơ thể người, mới an toàn.
Nhưng tuy rằng đạt được đạo lý như vậy, lại vẫn là làm người cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái, dù sao phải dùng dầu trơn trong thân thể đồng loại để chiếu sáng......
Vì thế tối hôm nay Cố Long Minh cùng Lâm Thu Thạch đều không đốt đèn, hai người sớm lên giường, nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
Cố Long Minh nói rất nhiều, sẽ khoác lác, nói mình ở trong thế giới hiện thực gặp được những chuyện thú vị này này, Lâm Thu Thạch lại nghe tới say sưa.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Lâm Thu Thạch vẫn là ngó ra cửa sổ một chút.
Chỉ thấy bên ngoài một mảnh đen nhánh, chỉ có hai căn phòng có ánh đèn sáng, một căn là phòng Nghiêm Sư Hà, một phòng khác thuộc về hai người cũ. Những phòng còn lại đều đen như mực, hiển nhiên hoặc là chủ nhân căn phòng đã vứt đèn dầu đi, hoặc là có giữ lại cũng không thắp lên.
Lâm Thu Thạch về tới trên giường, đôi mắt chậm rãi khép lại muốn chìm vào giấc ngủ. Nhưng về mặt tâm lý có chuyện, hắn không có biện pháp ngủ quá trầm, ngoài cửa sổ có tiếng bước chân rất nhỏ, liền đánh thức Lâm Thu Thạch từ mông lung.
Lâm Thu Thạch mở to mắt, trông thấy bóng tối vây quanh phòng, chỉ có ánh trăng nhạt nhẽo tiến vào từ cửa sổ, phủ lên mặt đất ánh sáng trắng bạc.
Lâm Thu Thạch cách cửa sổ giấy, trông thấy một loạt thân ảnh. Những thân ảnh này rất lùn, phán đoán từ độ cao với hình dạng, có vẻ là thuộc về trẻ con, hắn nghe thấy những âm thanh này, không khỏi nhớ tới mấy đứa trẻ đêm hôm qua xuất hiện ở trên hành lang, nắm lấy vai nhau chậm rãi đi về phía trước.
Mà tệ nhất chính là, Lâm Thu Thạch lại nghe thấy cái loại âm thanh ngón tay vuốt khẽ trên bề mặt cửa sổ. .
Truyện SủngBởi vì đêm qua nữ nhân kia chọc một cái lỗ trên cửa sổ, ban ngày Lâm Thu Thạch còn cố ý dùng keo nước lấp lại cái lỗ, hắn nằm ở trên giường, trái tim treo lơ lửng, âm thanh rất nhỏ kia quả thực như là dây thừng lấy mạng, tùy thời tuỳ khả năng sẽ tròng lên cổ người, lại đẩy người xuống một phát.
Âm thanh kia giằng co thật lâu, cuối cùng rốt cuộc dừng lại, có vẻ là thứ bên ngoài phát hiện cửa sổ giấy này chọc không được, liền chậm rãi chuyển động bước chân, đi tới phòng khác.
Mà thí nghiệm của Nghiêm Sư Hà cũng có kết quả, dầu thắp của người nấu ra, quả nhiên cũng không có chỗ xấu nào, ngược lại là công cụ bảo vệ bọn họ.
Nhưng Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại từ dư quang ngó thấy phía bên ngoài cửa sổ có thêm một bóng người cao lớn —— đúng là nữ chủ nhân trong viện, dáng dáp ả rất cao, cứ như vậy cách một tầng kính mỏng nhìn chăm chú vào trong phòng.
Hô hấp Lâm Thu Thạch ngừng lại, hắn lại đột nhiên nhớ tới đèn dầu đêm qua bất ngờ sáng lên.
Tại sao đèn dầu lại đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ ngoại trừ đèn dầu còn che giấu điều kiện tử vong gì khác? Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, đèn dầu trên bàn, lại bất ngờ một lần nữa bốc cháy lên ánh sáng lóa mắt ——
Tác giả có lời muốn nói: Thật không dám dấu diếm, tác giả thiểu năng đã gặp ác mộng liên tục nửa tháng...... Nội dung trong mộng thật con mẹ nó khủng bố, mỗi lần tỉnh lại đều phải ôm mèo vuốt điên cuồng một hồi. Cuối cùng...... Tác giả liền rất muốn húp hai hớp dịch dinh dưỡng giải toả một chút _(:3∠)_
Cảm tạ dưới bảo bảo địa lôi lựu đạn cùng hoả tiễn, đặc biệt cảm tạ một con chết miêu nước sâu ngư lôi x1, địa lôi x1 cơ trí ba kéo kéo nước sâu ngư lôi x1 cảm ơn đại gia hậu ái!
<Đây là thông báo của editor đọc đi các bạn ơi> Các bạn ơi hiện tại tôi đã edit xong một truyện H văn hài 3P khá là ngắn khoảng 9 chương thể loại ABO nhưng cuối cùng lại cua gắt không phải ABO bạn nào có hứng thú thì check profile của tôi nhớ yêu các bạn.