Tuy rằng Đàm Táo Táo muốn Lâm Thu Thạch giúp cô ta khuyên Nguyễn Nam Chúc, nhưng Lâm Thu Thạch tự nhận thấy bản thân không có lập trường đi làm chuyện này. Vào bên trong cánh cửa cũng không phải đi du lịch, bất kể là bản thân tự vượt qua hay là dẫn người vượt qua đều cần phải gánh vác nguy hiểm rất lớn, một khi xảy ra chuyện thì có khả năng mọi nỗ lực từ trước liền hoàn toàn thất bại trong gang tấc, tính mạng đáng lo ngại.
Cho nên sau đó Lâm Thu Thạch không nhắc lại việc này trước mặt Nguyễn Nam Chúc.
Lúc này hè đã qua đi, thời tiết dần dần trở lạnh, học sinh đã được nghỉ đông, năm mới cũng sắp tới rồi.
Có vài người trong biệt thự trở về ăn Tết. Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng cũng chỉ có mình mình ở lại đây, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc cũng nói bản thân không quay về.
"Cậu cũng không về?" Lâm Thu Thạch có chút kinh ngạc, hiểu biết của hắn đối với Nguyễn Nam Chúc rất ít, hắn không biết bối cảnh sinh hoạt trong hiện thực của Nguyễn Nam Chúc, cũng không biết rốt cuộc là tại sao Nguyễn Nam Chúc phải vào cửa.
"Không về." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhà tôi không ai."
Lâm Thu Thạch đáp lại, không tiếp tục hỏi nữa, cúi đầu đi nghiên cứu thực đơn bữa cơm tất niên. Nguyễn Nam Chúc không phải người kén ăn, cơ bản cái gì cũng ăn, là người rất dễ nuôi.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm thực đơn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn do dự một lát sau mới nói: "Đúng rồi...... Cậu có phiền, nếu tôi hỏi câu này không?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn máy tính, không quay đầu lại: "Nói."
Lâm Thu Thạch: "Nguyên nhân cái chết của cậu là gì?"
Động tác Nguyễn Nam Chúc khựng lại, đưa tay gập máy tính xuống, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch bị ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc làm cho hoảng sợ, đang muốn nói tôi chỉ hỏi một chút, cậu không trả lời cũng không sao, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi không biết."
Lâm Thu Thạch: "Hả?"
Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc cực bình đạm, như là đang nói chuyện râu ria gì: "Không phải mỗi người đều biết được nguyên nhân cái chết của mình."
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như cũng có đạo lý, không tới một khắc chết đi kia ai biết bản thân sẽ chết như thế nào. Nghĩ như vậy, hắn hoá ra lại cực kỳ may mắn, bởi vì hắn biết mình sẽ chết đi như thế nào, cho nên trong lòng không có cảm giác mê man đối với những điều mà bản thân không biết.
"Biết cũng không có gì hay." Nguyễn Nam Chúc giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, "Tới giờ rồi."
Lâm Thu Thạch biết hắn lại phải vào cửa, đang muốn khuyên hắn tối nay là đêm giao thừa, bằng không nghỉ phép một ngày đi, kết quả lời còn chưa nói xong, người trước mắt đã không thấy tăm hơi.
Lâm Thu Thạch: "......" Aiz, bỏ đi bỏ đi.
Hắn xuống tầng, bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Lúc này trong biệt thự còn ba người, ngoại trừ hai người bọn họ, Dịch Mạn Mạn cũng ở lại, hiện tại đang băm thịt trong phòng bếp. Đừng nhìn diện mạo Dịch Mạn Mạn thanh tú, tư thế băm thịt nhìn qua lại rất là hung tàn, cầm hai con dao phay thịch thịch thịch chưa tới một lát liền băm thịt nát bét.
Lâm Thu Thạch cũng không biết cơm tất niên của bọn họ có quy củ gì, quyết định sủi cảo với đồ ăn mỗi thứ đều làm một ít.
Lâm Thu Thạch vớt cá mua về thả vào trong ao dưỡng lên, sau khi sạch sẽ lưu loát đập chết liền bắt đầu cạo vảy: "Mọi người ăn cá sóc không? Hay là làm dưa chua?" Hắn nhớ là Nguyễn Nam Chúc ăn gì cũng được, chỉ cần hương vị đủ ngon.
Dịch Mạn Mạn nói: "Gì cũng được, cá sóc đi, nhìn đẹp."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, bật bếp làm nóng dầu.
Ngay lúc hắn đang đợi dầu nóng, chuông biệt thự lại vang lên, Dịch Mạn Mạn đang nhào bột hai tay đều bận, Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đi mở cửa." Hắn đi ra cửa, thông qua máy theo dõi nhìn nhìn bên ngoài, phát hiện vậy mà lại là hai người Đàm Táo Táo với Trương Dặc Khanh.
Lâm Thu Thạch hơi do dự, gọi điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc, lúc này Nguyễn Nam Chúc chắc chắn sẽ không vào cửa cấp cao, cửa cấp thấp chỉ cần hơn mười phút để giải quyết, hiện tại hẳn là đã từ trong cửa ra ngoài.
Quả nhiên, Nguyễn Nam Chúc nhận điện thoại hỏi hắn chuyện gì.
"Đàm Táo Táo dẫn Trương Dặc Khanh qua đây." Lâm Thu Thạch nói, "Có muốn cho bọn họ vào không?"
"Cho." Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, giơ tay mở cửa.
Đàm Táo Táo thấy Lâm Thu Thạch, nói: "Năm mới vui vẻ nha Thu Thạch!"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Mọi người vào đi, cứ ngồi trong phòng khách, tôi đang nấu cơm, cậu ấy biết cô đến rồi, cô chờ một lát là được."
Đàm Táo Táo nói được.
Trương Dặc Khanh đi theo phía sau Đàm Táo Táo, cả người gầy hẳn đi, trên cằm toàn râu mọc lún phún, nhìn qua tiều tụy kinh người. Nhưng sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp như cũ, biểu cảm cũng không thể nói là tha thiết, có thể thấy người này vẫn rất là kiêu ngạo.
Lâm Thu Thạch chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt, người này có như thế nào cũng không liên quan đến hắn, dù sao có dẫn theo hay không, hắn cũng không có quyền lên tiếng.
Đàm Táo Táo cùng Trương Dặc Khanh ngồi trong phòng khách, một lát sau, Nguyễn Nam Chúc từ trên cầu thang tầng hai đi xuống. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo lông đen không cổ, bởi vì trong phòng còn tính là ấm áp nên không có mặc áo khoác, áo lông này ôm sát người, càng tôn lên vai rộng eo thon của hắn, là cái móc treo quần áo tiêu chuẩn. Tóc hắn hơi dài, lại không đi cắt, mà tùy ý búi thành một búi nhỏ ở sau đầu.
Nguyễn Nam Chúc đi tới sô pha trước mặt Đàm Táo Táo ngồi xuống, cầm lấy một quả táo gặm một miếng: "Nói đi."
Đàm Táo Táo cười khổ: "Nam Chúc...... Xin lỗi......"
Nguyễn Nam Chúc: "Cô xin lỗi cái gì?" Hắn nhìn về phía Trương Dặc Khanh, giọng điệu một chút cũng không khách khí, "Có chuyện mau nói, hôm nay giao thừa, không muốn giữ người ngoài ở lại ăn cơm."
Trương Dặc Khanh mím môi, mặt anh ta bạnh ra một độ cung căng chặt, ngay thời điểm Đàm Táo Táo cho rằng anh ta sẽ tức giận, hắn lại nói: "Nguyễn tiên sinh, tôi rất xin lỗi về hành vi vô lễ khi trước của mình, hy vọng ngài có thể tha thứ cho tôi."
(ngài là xưng hô theo phép lịch sự bên bển)Nguyễn Nam Chúc dựa vào sô pha, biểu tình lười nhác: "Nói đi, anh gặp phải cái gì ở cửa thứ hai?"
Trương Dặc Khanh thở dài: "Chuyện cực kỳ tệ."
Dù sao đã từng viết kịch bản, miêu tả lại sự việc cũng rất sống động, nói là người của Bạch Lộc bên trong cánh cửa thứ hai cực kỳ không đáng tin cậy, manh mối đưa ra chẳng những sai, còn chết trước anh ta. Mà thảm nhất chính là cánh cửa thứ hai mang theo chút hơi hướng của Battle Royale
(Trò chơi sinh tử, là một bộ phim của Nhật mà các bạn hay gọi vui là cha đẻ của PUBG đó), cuối cùng Trương Dặc Khanh không thể không động thủ với đồng đội.
Nguyễn Nam Chúc nghe anh ta nói, không biểu tình: "Anh giết người?"
"Không có." Trương Dặc Khanh nói, "Tôi chỉ khiến bọn họ bị thương, làm cho bọn họ không thể di chuyển, nhưng......"
Nhưng ở trong cửa, người bị thương gần như chẳng khác nào đã chết, chỉ cần cửa vừa mở ra, quái vật trong cửa đều sẽ xao động, đến lúc đó người không có cách nào di chuyển, cũng chỉ có thể ở tại chỗ chờ chết.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu ý bảo mình đã biết, nói: "Vậy lần này anh muốn tới làm cái gì?"
Trương Dặc Khanh thở dài: "Tôi...... Muốn khẩn cầu Nguyễn tiên sinh tha thứ cho mạo phạm của tôi khi trước." Lúc ấy anh ta quá tự phụ, hơn nữa Nguyễn Nam Chúc thật sự rất đẹp, lăn lộn đã lâu ở giới giải trí khiến anh ta tự gán cho Nguyễn Nam Chúc cái nhãn bình hoa
(kiểu chỉ có sắc chứ không có tài), hơn nữa bên Bạch Lộc còn bôi nhọ Nguyễn Nam Chúc......
Nguyễn Nam Chúc: "Bên Bạch Lộc đã nói gì?"
Trương Dặc Khanh không dám nói thẳng, biểu tình có chút xấu hổ: "Nói lời rất khó nghe......"
Nguyễn Nam Chúc: "Cứ nói đừng ngại."
Trương Dặc Khanh ho khan một tiếng, ngữ khí hơi trầm: "Nói ngài lấy sắc tiếp người......" Lời này ngược lại cũng rất uyển chuyển, nhưng nói trắng ra thì ý là Nguyễn Nam Chúc dựa vào khuôn mặt xinh đẹp kia của hắn để kiếm khách.
Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng cười, hắn nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Trương Dặc Khanh muốn nói lại thôi.
Cuối cùng Đàm Táo Táo không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Nguyễn ca, ngài có thể giúp giúp Trương ca hay không, anh ấy thật sự không phải cố ý."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi sẽ không dẫn anh ta." Ngữ khí hắn chắc chắn, không có một chút thương lượng nào.
Đàm Táo Táo thở dài, biết bản thân khuyên không nổi Nguyễn Nam Chúc.
"Nhưng mà, tôi có thể giới thiệu cho anh một tổ chức khác." Nguyễn Nam Chúc nói.
Trương Dặc Khanh nói: "Một tổ chức khác?"
Nguyễn Nam Chúc từ biểu tình của Trương Dặc Khanh đọc ra anh ta đang chần chừ, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, loại rác rưởi như Bạch Lộc xách giày cho cậu ta còn không xứng, nhưng tôi phải 'tiêm phòng' cho anh trước."
Trương Dặc Khanh: "Hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Thủ lĩnh tổ chức kia là fans của anh."
Trương Dặc Khanh: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Là cái loại não có chút tàn, mua hết phim của anh mỗi ngày nằm xem ở nhà."
Trương Dặc Khanh ho khan một tiếng, không biết tại sao lại cảm thấy hơi ngượng.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu anh nghĩ kỹ, tôi liền cho anh phương thức liên hệ của cậu ta." .
truyện đam mỹLần này Trương Dặc Khanh không hề do dự, liền gật đầu đồng ý, tuy rằng không thể khiến Nguyễn Nam Chúc tự mình dẫn theo, nhưng nghĩ tới người hắn giới thiệu chắc cũng sẽ không kém —— ít nhất so đám hố cha Bạch Lộc kia đáng tin cậy hơn đi. Nhắc tới Bạch Lộc Trương Dặc Khanh liền một bụng tức tối, cuối cùng vẫn là dựa vào bản thân với một thành viên khác của Bạch Lộc mới tồn tại ra được.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mấy người đi đi." Nguyễn Nam Chúc nhìn nhìn đồng hồ, rất không khách khí tiễn khách.
Đàm Táo Táo ngó đầu nhìn về phía phòng bếp, ấm ức nói: "Nguyễn ca anh không thể giữ chúng tôi lại ăn một bữa cơm sao? Mùi thơm như vậy."
Lúc này Lâm Thu Thạch đang rán cá trong bếp, cả phòng đều là hương cá nồng đậm.
"Không thể." Nguyễn Nam Chúc rất là vô tình, "Đi nhanh lên."
Đàm Táo Táo: "......" Mỗi lần đến khúc này, cô ta liền bắt đầu tưởng niệm Nguyễn Nam Chúc trong cửa, ít nhất Nguyễn Bạch Khiết so Nguyễn Nam Chúc còn có nhân tình một chút.
Cọ cơm thất bại, Đàm Táo Táo cùng Trương Dặc Khanh chỉ có thể tạm biệt.
Bọn họ vừa đi, cá quế chiên xù của Lâm Thu Thạch cũng đã làm xong, mang ra ngoài thấy một mình Nguyễn Nam Chúc ngồi trên sô pha: "Đi rồi?"
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
"À." Lâm Thu Thạch nói, "Sủi cảo cậu thích ăn nhân gì, tôi đã chuẩn bị rau hẹ, cải trắng với nấm hương......"
Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía Lâm Thu Thạch, lúc này Lâm Thu Thạch đang mặc tạp dề, biểu tình nhu hòa nhìn hắn, sắc đèn ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống, hắt lên trên má Lâm Thu Thạch một tầng màu cam nhàn nhạt, làm hắn thoạt nhìn càng thêm nhu hòa, tràn ngập một loại hương vị ấm áp chỉ thuộc về thế tục.
Đã thật lâu không có ai hỏi hắn vấn đề này, Nguyễn Nam Chúc cách một lát mới trả lời: "Cải trắng đi."
Lâm Thu Thạch vẫn chưa phát giác ra Nguyễn Nam Chúc khác thường, gật gật đầu xoay người trở về phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Ăn cơm tất niên, xem xuân vãn
(Gặp nhau cuối năm bên mình), tuy rằng trong nhà chỉ có ba người, nhưng không khí lại rất không tồi.
Sau khi xem xong ba người lại lên sân thượng bắn pháo hoa, pháo hoa là Dịch Mạn Mạn mua, vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng Nguyễn Nam Chúc sẽ không bắn với bọn họ, không nghĩ tới hắn lại tỏ vẻ bắn cùng cũng không sao.
Bầu trời rất tối, pháo hoa xinh đẹp nổ tung trên đỉnh đầu bọn họ, nơi khác cũng vang lên tiếng pháo trúc. Đêm hôm nay, bọn họ không phải lo lắng sẽ có quái vật đáng sợ nào đó xuất hiện, cũng không cần sợ hãi đột nhiên sẽ chết đi.
Một năm mới tới rồi, Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại là bắt đầu mong chờ tương lai.
Sau giao thừa, mọi người lục tục trở về biệt thự.
Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ trở về đầu tiên, hai người dỡ từ bao lớn bao nhỏ ra không ít đồ, đa số là đặc sản chỗ bọn họ.
"Là mẹ em kêu nhất định phải mang." Trình Thiên Lí oán trách, "Mười cân thịt đấy —— em nói là mẹ gửi qua đây mẹ lại kêu là không giống mang theo, này có gì không giống nhau? Dính mồ hôi của em càng thơm à?"
Dịch Mạn Mạn: "Cậu có thể đừng nói ghê tởm như vậy hay không?"
Trình Thiên Lí: "Ây, sợ tởm thì lát nữa anh đừng ăn!"
Theo Dịch Mạn Mạn nói, nhà bọn Trình Thiên Lí làm đồ sấy là ngon nhất, đặc biệt là thịt khô, hương vị sau khi cắt mỏng mang đi chưng thật sự không thể cưỡng được. Xào chung với đậu Hà Lan cũng đặc biệt thơm, nấu canh cũng ngon, nói tóm lại rất là được hoan nghênh.
Lúc Lâm Thu Thạch mới tới đồ sấy này đã bị ăn sạch, chỉ có chờ tới lần này lại mang lên đây mới có lộc ăn thử.
Trình Thiên Lí cùng Trình Nhất Tạ đều là gia đình bình thường, nếu bọn họ không gặp được cửa, có lẽ đã bởi vì bệnh di truyền mà rời khỏi thế giới này. Nhưng lúc này bọn họ vẫn tồn tại, tuy rằng hung hiểm, nhưng rốt cuộc đã có một con đường sống.
Sinh hoạt tốt đẹp như vậy, có ai không muốn bước tiếp đâu.
Lâm Thu Thạch nhìn bọn họ nở nụ cười.
Đón năm mới xong, liền lại bắt đầu bận chính sự.
Nguyễn Nam Chúc tìm thấy Lâm Thu Thạch, nói cho hắn một chút chuyện.
"Tôi muốn vào cửa thứ sáu một lần nữa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh có muốn cùng đi với tôi hay không?" Lần này hắn không giống như khi trước báo thẳng cho Lâm Thu Thạch, mà là lấy cách dò hỏi để nhắc tới chuyện này.
"Có phải cậu muốn đi tìm manh mối cửa thứ bảy của tôi hay không?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Đúng nhưng cũng không đúng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Trên tay tôi thật ra đã có một manh mối cửa thứ bảy rồi, chỉ là xem manh mối này, không quá thích hợp để đi vào."
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Manh mối là cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cũng là một bức tranh." Hắn không nói quá tỉ mỉ, "Nhưng căn cứ vào bối cảnh bức tranh, rất có khả năng là một thế giới không có quy luật tuần hoàn."
Lâm Thu Thạch: "Không có quy luật tuần hoàn?"
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu giải thích: "Càng về sau, dấu vết tồn tại quy luật sẽ càng mờ nhạt, thậm chí không có dấu vết để tìm."
Lâm Thu Thạch nghe vậy có hơi kinh ngạc: "Vậy chẳng phải là một chút biện pháp cũng đều không có."
Nguyễn Nam Chúc bình đạm nói: "Đúng vậy, thời điểm nguy hiểm nhất căn bản sẽ không cho người có thời gian tự hỏi, chỉ có thể dựa vào trực giác. Cho nên......"
Lâm Thu Thạch: "Hử?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cho nên về sau anh cũng phải tự mình đi khiêu chiến nhiều một chút."
Loại cảm giác như trực giác này, đa số dưới tình huống bình thường vẫn là dựa vào kinh nghiệm, chỉ có gặp qua thiên kỳ bách quái ở thế giới bên trong cánh cửa, mới có thể đưa ra phản ứng nhanh lúc gặp phải tình huống dị thường.
"Vậy lần này tôi cũng đi." Lâm Thu Thạch đưa ra đáp án của mình, "Hiện tại có cậu đi theo, chung quy so với lúc một mình tôi qua cửa an toàn hơn, luyện nhiều một chút, về sau mới không mất mạng."
"Được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu ý bảo mình đã biết.
Thời gian cụ thể vào cửa còn chưa quyết định, nhưng Nguyễn Nam Chúc nói trước manh mối cho Lâm Thu Thạch, địa danh lần này là: Viện điều dưỡng Waverly Hills.
Viện điều dưỡng Waverly Hills ở Kentucky, Hoa Kỳ, là một viện điều dưỡng rất nổi danh trong lịch sử.
Viện điều dưỡng này thành lập năm 1910, mục đích là điều trị căn bệnh lao phổi bùng nổ nghiêm trọng lúc bấy giờ. Nhưng bởi vì quản lý hỗn loạn, ngược lại trở thành nơi người bệnh táng thân.
Nghe nói người chết bên trong viện điều dưỡng này nhiều vô số kể, mà cách thức chữa bệnh của viện điều dưỡng cũng tràn ngập một loại hoang đường cùng đáng sợ mà chỉ phim kinh dị mới có.
Các bác sĩ thậm chí còn nhét bóng vào phổi của người bệnh làm quả bóng phồng lớn, dỡ cả xương sườn người bệnh xuống —— chỉ để làm phổi mở rộng khiến việc hô hấp hấp thụ được càng nhiều dưỡng khí.
Đương nhiên hành vi như vậy chỉ có thể mang đến đau đớn cùng tử vong. Nhân số tử vong trong viện điều dưỡng Waverly Hills vượt qua 8000. Cũng may sau đó bệnh lao phổi dần dần được chữa khỏi, viện điều dưỡng cũng trở nên nhàn rỗi.
Nhưng nơi này cũng không bị vứt bỏ, mà được coi như là viện dưỡng lão để tiếp tục sử dụng, chỉ là trong quá trình sử dụng, những người cao tuổi ở nơi này lại không ngừng phải chịu sự ngược đãi, chích điện lúc ấy trở thành cách thức trị liệu bình thường, có thể nghĩ, nơi này gần như đã trở thành như một địa ngục.
Bối cảnh như vậy, làm người nhìn liền sởn tóc gáy, không cần nghĩ cũng biết, một địa phương như thế này ở trong cửa, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào.
Lâm Thu Thạch xem xong tư liệu, hỏi Nguyễn Nam Chúc: "Cánh cửa này là nhận việc trên web sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, anh cũng lên trang web nhìn thử xem, hiện tại anh đã có thể tự mình nhận việc, nhưng cũng không cần nhận quá thường xuyên, trên trang web có một số người rất không đáng tin cậy."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo bản thân đã biết.
Ngày thường hắn cũng lên trang web này để xem, loại người thiên kỳ bách quái nào ở trên đó cũng có, tuyên bố nhiệm vụ tìm người nhận thì cũng thôi, nhưng thù lao lại hơn kém rất nhiều, thậm chí còn có người dùng thân thể coi như tiền thù lao.
"Thời gian vào cửa đại khái là khoảng đầu tháng sau, tôi đã gửi vòng tay đi rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ xem."
Lâm Thu Thạch nói: "Được, tôi biết rồi."
Cách đầu tháng sau còn hơn hai mươi ngày, rất dư dả.
Trong khoảng thời gian sau khi từ nhà lên này, Trình Nhất Tạ cũng dẫn Trình Thiên Lí vào cửa mấy lần, nhưng cũng chỉ toàn là cửa cấp thấp, tính nguy hiểm không quá lớn.
Trình Thiên Lí vẫn sợ quỷ, nhưng cậu ta càng sợ, Trình Nhất Tạ càng không cho cậu ta trốn. Dùng cách nói của Trình Nhất Tạ là, thấy nhiều sẽ không sợ.
Đây nếu là người bình thường Lâm Thu Thạch sẽ cảm thấy biện pháp này hẳn là hữu dụng, nhưng chỉ số thông minh của Trình Thiên Lí cất ở đằng kia, Lâm Thu Thạch tỏ vẻ nghi ngờ nghiêm trọng đối với việc này. Dù sao thứ này vừa xem xong một bộ phim mới qua một tháng đều có thể quên mất, Lâm Thu Thạch thường xuyên phát hiện cậu ta đang xem đi xem lại cùng một bộ.
"Lần trước không phải cậu xem rồi sao?" Có một lần Lâm Thu Thạch thật sự không nhịn được.
"Em xem rồi??" Vẻ mặt Trình Thiên Lí kinh ngạc, "Làm sao em lại không nhớ gì hết."
Lâm Thu Thạch: "Cậu là cá vàng à...... Hung thủ là A."
Trình Thiên Lí: "Vãi chưởng anh đừng spoil chứ!"
Lâm Thu Thạch nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống như là đang giả vờ, vì thế từ bỏ, thở dài nghĩ trách không được Trình Nhất Tạ đau đầu đứa em này như vậy.
Năm sau, bên Trương Dặc Khanh cũng khởi sắc, anh ta liên lạc với người Nguyễn Nam Chúc giới thiệu, còn vào cùng với người nọ một cửa.
Trương Dặc Khanh tỏ vẻ tán dương với thực lực của người nọ, nhưng cũng uyển chuyển kể lể một chút khuyết điểm của người ta. Khuyết điểm của người nọ thật ra cũng không tính là gì, chỉ là quá mê Trương Dặc Khanh.
"Ha ha ha ha ha tôi con mẹ nó cười chết mất." Lúc Đàm Táo Táo nói chuyện này với Lâm Thu Thạch cười tới vỗ đùi, "Anh không biết lúc ấy tôi cười gần chết, Trương Dặc Khanh vừa qua chỗ đó, người anh em kia liền lôi Trương Dặc Khanh đi xem phim của Trương Dặc Khanh, chuyện này có bao nhiêu xấu hổ chứ, xấu hổ chưa xong người nọ còn lấy ra một quyển vở, trong đó tất cả đều là bình luận về bộ phim đó, ít nhất cũng phải bảy tám nghìn chữ đi."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nghe tới cảm thấy ngượng.
"Lúc đó tôi cũng ở đấy, anh không biết, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy qua biểu tình Trương Dặc Khanh ăn mệt như vậy, tôi thật sự cười gần chết —— ha ha ha ha ha." Đàm Táo Táo cười rất không khách khí, "Thảm nhất chính là anh ấy còn cần người ta hỗ trợ, không dám nói ra!"
Lâm Thu Thạch nở nụ cười: "Vào cửa thuận lợi không?"
Đàm Táo Táo: "Thuận lợi chứ, anh cũng không phải không biết có rất nhiều người trong cửa với ngoài cửa hoàn toàn là hai loại tính cách, người anh em fans kia ở trong cửa vẫn là rất đáng tin cậy." Cô ta nói, "Anh thì sao? Có phải lại muốn vào cửa hay không?"
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.
"Vậy chú ý an toàn." Đàm Táo Táo dặn dò.
"Tôi sẽ chú ý." Lâm Thu Thạch nói.
Thật vất vả thoát ra từ cửa thứ sáu, lại muốn vào tiếp, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói là chuyện cực kỳ tra tấn. Thậm chí còn có tình trạng rất dễ dàng liền suy sụp, đây cũng là lý do vì sao Nguyễn Nam Chúc không ép buộc Lâm Thu Thạch đi theo hắn.
Nhưng biểu hiện của Lâm Thu Thạch luôn làm người khác kinh ngạc, cứ như cái chết đối với hắn mà nói, cũng không phải chuyện gì quá khó để tiếp thu. Thái độ của hắn thản nhiên, biểu tình bình đạm, những thứ này Nguyễn Nam Chúc cũng có thể làm được. Nhưng nguyên nhân hắn làm được, lại là do đã trải qua vô số lần đáng sợ ở thế giới bên trong cánh cửa.
Cho nên từ bản chất mà nói, Nguyễn Nam Chúc mới là một người thường.
Nhưng ngược lại Lâm Thu Thạch cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào không giống người thường, từ nhỏ đến lớn hắn đều là như thế này, hầu như không muốn đi trải nghiệm mấy chuyện kích thích.
Hắn thích bình đạm, không cảm thấy có cái gì không tốt.
Mà hiện tại đột nhiên bị kéo vào thế giới cửa, Lâm Thu Thạch cũng rất nhanh đã quen, hơn nữa tập mãi thành quen, từ trước đến nay hắn đều là một người có năng lực thích ứng rất mạnh.
Sắp tới thời gian vào cửa, Nguyễn Nam Chúc lại bắt đầu dẫn Lâm Thu Thạch dạo trung tâm mua sắm.
Có kinh nghiệm lần trước, Lâm Thu Thạch thật cẩn thận hỏi: "Nam Chúc, lần này tôi không cần mặc quần áo đó đi?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn một cái: "Không cần."
Lâm Thu Thạch đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc: "Lần này anh mặc váy."
Lâm Thu Thạch: "Hả?? Nhưng tôi còn chưa luyện được giọng giả mà!!"
Nguyễn Nam Chúc: "Làm gái câm có gì không tốt sao?" Ngữ khí của hắn bình tĩnh giống như đang nói chuyện râu ria gì, "Anh không vui vẻ à?"
Lâm Thu Thạch: "...... Không vui vẻ."
Nguyễn Nam Chúc: "Vậy học vui vẻ."
Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa quỳ xuống với Nguyễn Nam Chúc.
Hắn mê man về tới biệt thự, đối mặt với ánh mắt thương hại của một đám người nỗi buồn liền lập tức trào dâng, nói: "Tại sao, tại sao lại là tôi......"
Trình Nhất Tạ ngồi trên sô pha, hiếm có mở miệng, trong giọng nói mang theo ba phần đồng tình bảy phần lãnh đạm: "Chung quy phải có người xui xẻo."
Lâm Thu Thạch: "......"
Trình Thiên Lí nói: "Đúng vậy, kiên trì một chút liền qua."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn tự sa ngã nghĩ thời gian còn lại dứt khoát đi luyện giọng giả thì hơn, nếu Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn muốn tiếp tục sở thích ác độc như vậy, chung quy hắn cũng không thể làm người câm cả đời đi.
Nguyễn Nam Chúc đối với thức thời của Lâm Thu Thạch rất là vừa lòng, hắn nói: "Anh so Trần Phi mạnh mẽ hơn chút."
Trần Phi nghe thấy lời này thiếu chút nữa bật khóc, hình thể của anh ta bên trong cánh cửa là một tráng hán mét tám mấy, một chút cũng không hợp mặc đồ nữ, bị Nguyễn Nam Chúc lăn lộn vài lần, mỗi lần đều bị những người trong cửa coi là biến thái mặc quần áo nữ, nhưng anh ta trả giá nhiều như vậy, lúc này lại bị vô tình ghét bỏ...... Đây thật đúng là, quá tuyệt vời!! Trần Phi lộ ra biểu tình ai oán, trong lòng lại cười ha hả, cảm tạ Lâm Thu Thạch đã cứu vớt mọi người khỏi tấn địa ngục, hy sinh cái tôi vì tập thể!
Lâm Thu Thạch nhìn biểu tình của Trần Phi yên lặng run run một chút, chung quy hắn cảm thấy biểu cảm này không giống như là đang ai oán, ngược lại thì như là đang nghẹn cười.
Cho nên nói, rốt cuộc tới khi nào hắn mới có thể khuyên được Nguyễn Nam Chúc từ bỏ cái sở thích kỳ quái này......
Tác giả có lời muốn nói:Lâm Thu Thạch: Chỉ cần không để anh mặc đồ nữ em muốn làm gì đều được!
Nguyễn Nam Chúc: Làm anh được không?
Lâm Thu Thạch yên lặng nhặt váy dưới đất lên.
Nguyễn Nam Chúc: Chậc.