So với người trưởng thành, độ tàn nhẫn của trẻ con càng thêm rõ ràng hơn. Bởi vì chúng nó không biết hành động của mình sẽ mang lại hậu quả gì, đối với người hoặc đồ vật mình không thích, chúng chỉ biết dùng thủ đoạn trực tiếp nhất bày tỏ vui buồn của bản thân —— mà tới tuổi dậy thì, thì càng đặc biệt là như thế.

Mà Lộ Tá Tử, chính là cái người không được thích kia.

"Lúc ấy cậu ta ở lớp chúng tôi, bị bắt nạt rất nhiều." Giang Tín Hồng nói, "Tất cả mọi người đều ghét cậu ta, coi cậu ta như người không tồn tại."

"Lúc lớp các cậu chụp ảnh tập thể cũng không cho cô bé vào?" Lâm Thu Thạch nhớ tới tấm ảnh chụp thiếu mất một người lúc trước bọn họ tìm thấy trong phòng hồ sơ.

"Ừ......" Giang Tín Hồng tuy rằng có chút chần chờ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch, "Tuy rằng trong danh sách có 34 học sinh, nhưng lớp chúng tôi đều tuyên bố với bên ngoài là 33 người."

Những học sinh trong lớp đó, giả tạo đem Lộ Tá Tử, xoá sổ khỏi lớp bọn họ. Bọn họ từ chối nói chuyện với Lộ Tá Tử, từ chối cùng Lộ Tá Tử chụp ảnh chung, coi cô ta như không khí, không ai sẵn lòng nói chuyện với cô ta.

"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Lê Đông Nguyên sắc mặt không đổi tiếp tục truy vấn.

"Sau đó xảy ra một tai nạn......" Giọng Giang Tín Hồng trở nên có chút gian nan, giữa biểu cảm, cũng mang theo nỗi sợ khó lòng giải thích, "Cậu ta đã chết."

Hai người đều lẳng lặng chờ đợi Giang Tín Hồng tiếp tục nói.

"Cậu ta xảy ra tai nạn, đột nhiên chết." Giang Tín Hồng nói, "Hiện tại nghĩ đến, thật là có chút quá đáng, sau khi cậu ta chết, người trong lớp đều không biểu hiện sự thương tâm, thậm chí còn......"

"Thậm chí còn viết một bài hát." Lê Đông Nguyên giúp Giang Tín Hồng bổ sung một câu cuối cùng.

"Làm sao mấy người lại biết?" Giang Tín Hồng không nghĩ tới vậy mà bọn họ lại biết chuyện rõ ràng như vậy, bị hoảng sợ.

"Tôi đã nói, thứ chúng tôi biết được rất nhiều." Lê Đông Nguyên nhìn Giang Tín Hồng, mỉm cười nói, "Tiếp tục."

"Những chuyện sau đó đại khái mấy người đều đã biết." Giang Tín Hồng cười khổ, "Bài hát đó bị nguyền rủa, chỉ cần là người đã hát lên đều sẽ chết."

"Cậu không hát?" Rốt cuộc đã tới vấn đề bọn họ cảm thấy hứng thú nhất, Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.

"Không." Ngữ khí Giang Tín Hồng rất chắc chắn, "Lúc ấy tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất quá đáng, cho nên không hát......"

"Bạn cùng lớp vừa rồi nói chuyện với cậu cũng không hát?" Lê Đông Nguyên nói.

"Không." Giang Tín Hồng nói, "Chúng tôi là bạn thân, cho nên tôi cũng bảo cậu ta đừng hát."

"Hay đấy." Lê Đông Nguyên cười như không cười.

Bị biểu cảm của Lê Đông Nguyên làm cho hơi sợ, Giang Tín Hồng nôn nóng nói: "Tôi biết chỉ có như vậy, mấy người để tôi đi thôi, trời sắp tối rồi, tôi phải trở về."

Lâm Thu Thạch nhìn nhìn Lê Đông Nguyên, Lê Đông Nguyên gật gật đầu, ý bảo Giang Tín Hồng có thể đi rồi.

Giang Tín Hồng nhẹ nhàng thở ra, cầm ba lô lên liền đi như bay, Lê Đông Nguyên nhìn bóng dáng cậu ta, nói: "Cậu thấy thế nào?"

Lâm Thu Thạch: "Không thế nào cả." Tuy rằng lý do thoái thác của Giang Tín Hồng không có sơ hở, nhưng trực giác của hắn lại cảm thấy người này đang nói dối.

"Ồ, nói thử xem?" Lê Đông Nguyên hỏi.

"Hẳn là anh so với tôi rõ hơn đi." Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lâm Thu Thạch cũng biết Lê Đông Nguyên thứ này là người đã thành tinh, nếu thật sự có tình huống gì dị thường, chắc chắn anh ta còn rõ ràng hơn so với bản thân. Quả nhiên, Lê Đông Nguyên nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch nhiều hơn một thứ gì đó: "Người của Hắc Diệu Thạch đều thú vị như vậy à?"

Lâm Thu Thạch: "Không, tôi là người không thú vị nhất."

Lê Đông Nguyên nói: "Giang Tín Hồng đúng là đang nói dối, chỉ không biết rốt cuộc tại sao phải nói dối, nói dối đoạn nào, còn nhớ câu nói khi lần đầu tiên cậu ta gặp phải chúng ta không?"

Lâm Thu Thạch đương nhiên còn nhớ, hắn nhíu mày: "Lộ Tá Tử là người không nên tồn tại?"

Lê Đông Nguyên: "Đúng vậy."

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh: "Thì ra là thế."

Lê Đông Nguyên: "Thông minh...... Từ trước đến nay tôi luôn thích hợp tác với người thông minh, đi thôi, quay lại chỗ Chúc Manh đi."

Hàm nghĩa trong lời nói của Lê Đông Nguyên cũng không phức tạp —— Lộ Tá Tử là người không nên tồn tại, nếu Giang Tín Hồng thật sự cảm thấy bản thân làm sai, vậy cậu ta không thể nào nói ra được những lời này. Rõ ràng người bị hại là Lộ Tá Tử, qua miệng cậu ta lại biến thành người không nên tồn tại, mặc dù đã qua nhiều năm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Giang Tín Hồng cũng không hề có ý hối cải, thậm chí thời điểm nói ra những lời này, trong sợ hãi còn mang theo một chút chán ghét không che giấu được.

Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy luận của bọn họ, còn phải chờ chứng thực. Trong đó có chi tiết khiến họ không thể lý giải nhất, đó là nếu Giang Tín Hồng ghét Lộ Tá Tử, như vậy tại sao cậu ta không hề hát lên ca khúc trêu chọc Lộ Tá Tử? Chẳng lẽ thật sự là lương tâm trỗi dậy?

Mang theo nghi vấn như vậy, Lâm Thu Thạch lại lần nữa tụ lại với Nguyễn Nam Chúc.

Không biết trong thời gian Nguyễn Nam Chúc với Hạ Như Bội đứng cùng nhau đã xảy ra chuyện gì, trong mắt Hạ Như Bội rưng rưng nước mắt, thấy Lê Đông Nguyên liền tội nghiệp thò qua kêu một tiếng Mông ca.

"Có chuyện gì rồi?" Lê Đông Nguyên hỏi cô ta.

Hạ Như Bội u oán nhìn thoáng qua Nguyễn Nam Chúc vô tội trước mắt: "Cô ấy làm em sợ......"

Nguyễn Nam Chúc: "Hức hức hức, cô đừng nói điêu, lá gan tôi cũng rất nhỏ, sao cô lại có thể nói tôi dọa cô."

Hạ Như Bội: "Rõ ràng vừa rồi cô kể chuyện ma!"

Nguyễn Nam Chúc: "Chứng cứ đâu?"

Hạ Như Bội: "...... Này còn cần chứng cứ?"

Nguyễn Nam Chúc: "Lâm Lâm ca, cô ta không có chứng cứ còn muốn bôi nhọ tôi ——"

Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên đều là vẻ mặt đau đầu, cuối cùng Lê Đông Nguyên chịu không nổi, làm cử chỉ ngừng, nói Manh Manh à, cô có thể đừng so đo với tiểu cô nương hay không.

Nguyễn Nam Chúc: "Anh có ý gì vậy? Ý là tôi không phải tiểu cô nương?"

Dục vọng cầu sinh của Lê Đông Nguyên vẫn là rất mạnh, nói: "Không không không, ý tôi là cô là đại mỹ nhân!"

Nguyễn Nam Chúc: "Chậc."

Lâm Thu Thạch nhanh chóng cắt đứt đề tài, kể lại nội dung vừa rồi bọn họ nói chuyện với Giang Tín Hồng cho Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nghe xong cảm thấy không khác lắm so với hai người họ, đều cảm thấy vấn đề ở chỗ Giang Tín Hồng này có chút lớn, nhưng cụ thể là vấn đề gì, tạm thời chưa thể biết được.

"Đi thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta đi về trước lại nói." Vốn dĩ đang là thời gian tan học, trì hoãn mới một lát như vậy, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, trước khi sắc trời hoàn toàn tối đen, về tới nơi ở.

Vừa đến nơi, bên ngoài liền hoàn toàn tối sầm, sân trường yên tĩnh bao phủ bên trong màn đêm đen nhánh.

Lâm Thu Thạch đứng trên hành lang hút thuốc nghĩ miên man, bả vai bị đó chạm một chút, hắn quay đầu, thấy Lê Đông Nguyên.

"Mượn lửa." Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, liền nhìn thấy Lê Đông Nguyên sáp lại, dùng lửa trên điếu thuốc mình đang hút để châm điếu thuốc của hắn.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lê Đông Nguyên hỏi.

Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo bản thân không nghĩ gì cả, hắn cảm thấy hôm nay có hơi mệt, không quá muốn nói chuyện.

"Cậu gia nhập Hắc Diệu Thạch từ lúc nào vậy?" Giọng Lê Đông Nguyên rất êm tai, nhẹ nhàng, từ tính, ngữ khí hỏi chuyện như là đang thấp giọng ngâm nga khúc hát ru, "Vào bao lâu rồi?"

"Không lâu, mấy tháng đi." Lâm Thu Thạch phun ra khói thuốc.

"Ai dẫn cậu gia nhập?" Lê Đông Nguyên tiếp tục hỏi.

"Nguyễn Nam Chúc." Lâm Thu Thạch cảm giác bản thân hơi hoảng hốt, loại trạng thái này rất kỳ diệu, như là đang đứng trên đám mây mềm mại, ấm áp thoải mái, làm cơ thể người không tự chủ được mà thả lỏng.

"Chúc Manh thì sao, cậu có biết cô ấy không?" Câu hỏi của Lê Đông Nguyên vẫn còn tiếp tục thâm nhập.

"Biết." Lâm Thu Thạch cảm giác thấy có điều không đúng, hắn muốn giãy ra khỏi loại trạng thái này.

Có vẻ Lê Đông Nguyên đã phát hiện Lâm Thu Thạch giãy giụa, anh ta vươn tay nhẹ nhàng đè lên vai Lâm Thu Thạch: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không hỏi câu nào quá phận." Anh ta tới gần bên tai Lâm Thu Thạch, thấp giọng nói, "Chúc Manh rốt cuộc là ai?"

Lâm Thu Thạch không khống chế nổi mở miệng, ngay lúc hắn cảm giác bản thân sắp kiên trì không nổi, sắp nói ra đáp án kia, phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Nguyễn Nam Chúc: "Lê Đông Nguyên, anh đối xử với người của tôi như vậy?"

Lê Đông Nguyên thu tay lại, lộ ra nụ cười.

Lâm Thu Thạch đột nhiên bừng tỉnh, phát giác ra trạng thái khác thường vừa rồi của mình, hắn vứt thuốc, lần đầu tiên nổi giận: "Lê Đông Nguyên, vừa rồi anh làm gì với tôi vậy!"

Miệng Lê Đông Nguyên vẫn còn ngậm thuốc, giơ tay lên ý bảo mình vô tội.

Nguyễn Nam Chúc vỗ tay: "Lợi hại đấy, không hổ là thủ lĩnh Bạch Lộc, chỉ là phần tâm tư này nếu để dùng trong cửa, có khi chúng ta đã sớm đi ra ngoài rồi."

Lê Đông Nguyên: "Manh Manh, đừng hung dữ như vậy."

"Đi, Lâm Lâm." Nguyễn Nam Chúc rất không cao hứng, "Về sau cách người này xa một chút."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, xoay người đi đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc vươn tay, cẩn thận phủi phủi bả vai Lâm Thu Thạch, như là trên vai hắn có thứ gì dơ bẩn —— vừa rồi nơi này mới bị Lê Đông Nguyên sờ qua.

Lê Đông Nguyên cũng không giận, vẫn cười như cũ.

Sau khi phủi sạch, Nguyễn Nam Chúc dẫn Lâm Thu Thạch trở về ngủ, toàn bộ hành trình không hề nói chuyện với Lê Đông Nguyên.

Ban đêm nặng nề, đèn tắt, cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Lâm Thu Thạch hơi mệt, vốn tưởng rằng bản thân sẽ ngủ luôn được, không nghĩ tới lăn qua lộn lại mãi vãn chưa thể ngủ nổi.

Thật vất vả mới buồn ngủ, nhưng ngay lúc đang nửa tỉnh nửa mê, hắn lại bị tiếng động khác đánh thức.

Lâm Thu Thạch tỉnh lại, nhanh chóng tìm ra được nơi âm thanh phát ra...... Đúng là từ giường trên hắn.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, như là Nguyễn Nam Chúc cũng không ngủ được lăn qua lộn lại trên giường, Lâm Thu Thạch đang định nhỏ giọng gọi một câu, nhưng tiếng kẽo kẹt này lại đột nhiên ngừng.

Ngay trên đỉnh đầu Lâm Thu Thạch chỉ cách một tấm đệm giường, chợt có tiếng hát vang lên: Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương ghê, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên đi tôi rồi Tá Tử thật sự cô đơn......

Tiếng hát này là giọng của một nữ sinh, có chút non nớt, nhưng câu từ hát lên, lại khiến cả người phát lạnh.

Lâm Thu Thạch không dám cử động, nhắm mắt lại đối mặt với vách tường.

Tiếng hát kia chuyển từ trên xuống dưới, càng ngày càng vang dội, thật giống như thứ đang ca hát, bò từ giường trên xuống.

"Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê......" Tiếng hát vang lên phía sau Lâm Thu Thạch, hắn cảm thấy thân thể bắt đầu phát lạnh, tấm chăn hơi mỏng mất đi tác dụng chống lạnh.

Bịch...... Bịch...... Bịch...... Thứ phía sau bắt đầu nhảy trên sàn nhà, hướng về phía Lâm Thu Thạch càng lúc càng gần.

Lâm Thu Thạch rốt cuộc không nhịn nổi, mở to mắt, ngồi dậy liền dịch tới gần vách tường phía sau. Nhưng sau khi dựa gần vào hắn mới cảm giác có chỗ không đúng, nương theo ánh trăng sáng tỏ, hắn nhìn thấy vách tường phía sau bị bôi vẽ lung tung rối loạn, phía trên tràn ngập các loại lời nguyền rủa ác độc, trong đó bắt mắt nhất, lại là ba chữ dùng bút đỏ viết ra - Lộ Tá Tử.

Đồng thời Lâm Thu Thạch cũng thấy được người đang đứng trước giường hắn.

Không, đó căn bản không thể gọi là người.

Cô gái xoã tóc rối tung mặc đồng phục học sinh, cơ thể bị bẻ cong thành một loại biên độ quái dị, cô ta chỉ có một chân, chỗ chân bên kia lại trống rỗng, lúc này cô ta đang dùng cái chân duy nhất nhảy trên sàn nhà, miệng cất lên bài hát kia......

Vốn là cô ta đang đưa lưng về phía Lâm Thu Thạch, sau khi nghe thấy tiếng Lâm Thu Thạch ngồi dậy, đầu liền xoay 180 độ, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.

"Ngươi có nghe thấy không?" Cô ta hỏi.

Cả người Lâm Thu Thạch rét run, không biết nên trả lời như thế nào.

"Ngươi có nghe thấy không?" Cô ta tiếp tục lặp lại.

"Nghe thấy cái gì? Tiếng hát của cô?" Lâm Thu Thạch cố gắng để mình bình tĩnh lại, toàn bộ những người khác trong phòng đều đang ngủ say, chỉ có hắn tỉnh lại bởi vì âm thanh trong lúc mơ màng.

"Tiếng khóc, cô ấy đang khóc." Cô ta nói, "Cô ấy khóc thương tâm như vậy, tại sao không ai nghe thấy?"

Lâm Thu Thạch: "Cô ấy là ai, là cô sao?"

Thứ trước mặt không trả lời, cô ta chỉ nói: "Rõ ràng cái gì cô ấy cũng không làm, tại sao bọn họ phải đối xử với cô ấy như vậy."

Cô ta nói xong câu đó, vậy mà Lâm Thu Thạch thật sự nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc này từ ngoài cửa sổ truyền vào, thê thảm cực kỳ, còn mang theo kêu rên, như là của một người bị thương nặng.

"Đau quá, đau quá, cầu xin các cậu cứu tớ, cầu xin các cậu......" Bên trong tiếng khóc, còn kèm theo cầu xin, "Đừng đi, đừng đi mà."

Lâm Thu Thạch nghe thấy lời này, lập tức trợn trừng mắt, rốt cuộc hắn đã hiểu.

Quả nhiên, ngay sau đó hắn liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Đi mau, đi mau, đừng lo cho cô ta, cô ta đã bị thương thành bộ dáng kia, làm sao còn có thể cứu chữa."

"Nhưng mà......" Một người khác hơi do dự.

"Cứu tớ, cứu cứu tớ ——" Cô gái trẻ nghe thấy bọn họ nói chuyện, cầu xin càng thêm tuyệt vọng, "Đừng đi, tớ không muốn chết, tớ không muốn chết mà."

"Đi thôi!! Nếu để người khác biết, chúng ta sẽ bị bắt vào tù, cậu muốn ngồi cả đời ở trong tù à?" Ngữ khí người đang nói trở nên táo bạo, "Không thì một mình cậu ở chỗ này, tôi đi trước!"

"Được rồi, được rồi." Đồng bạn rốt cuộc thỏa hiệp, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có lẽ là hai người rời đi.

"Hu hu hu, hu hu hu......" Cô gái trẻ bị bỏ lại gào khóc, đau đớn cùng sợ hãi cái chết bao phủ cô gái nọ, tiếng khóc của cô ta càng ngày càng tuyệt vọng, cũng càng ngày càng suy yếu, cuối cùng rốt cuộc âm thanh đã hơi không thể nghe thấy.

Lâm Thu Thạch nghe được hết thảy, phía sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Giọng hai người đối thoại này hắn đã nghe qua, đúng là Giang Tín Hồng cùng bạn của cậu ta.

"Đau quá." Tá Tử trước mặt thều thào, "Đau quá...... Ngươi có nghe thấy không......"

Lâm Thu Thạch không biết bản thân nên đáp lại là nghe thấy hay là không nghe thấy, nếu đáp sai, sẽ có thể lập tức bị thứ trước mắt bắt đi hay không.

"Đau quá, ngươi có nghe thấy không." Cô ta vẫn còn đang lặp lại, tay lại hướng về phía Lâm Thu Thạch, nhưng ngay khi cô ta sắp chạm vào Lâm Thu Thạch, lại dường như bị thứ gì ngăn cản, cô ta phát ra một tiếng kêu bén nhọn, nháy mắt biến mất ở trước mắt Lâm Thu Thạch.

Ngực Lâm Thu Thạch đập như trống dồn, hắn nhìn thấy ở nơi Tá Tử rời đi xuất hiện một tấm ảnh tập thể, hắn nhìn qua một chút, tất cả người trong ảnh đều là học sinh lớp hai năm ba, chỉ là lần này Tá Tử đứng ở trung tâm bức ảnh, lộ ra nụ cười tươi sáng với camera. Ngay khi đang quan sát tấm ảnh, Lâm Thu Thạch chợt ngửi được một mùi khói nồng đậm, như là có thứ gì bị đốt trụi, hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện lá bùa đè ở dưới đệm bị thiêu đốt, có vẻ chính là những lá bùa lung tung rối loạn này, đã ngăn cản Tá Tử vừa rồi muốn động thủ với hắn.

Mùi khói đốt cũng đánh thức những người trong phòng.

Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên tỉnh, hắn nói: "Lâm Lâm, làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, nhưng ít ra thứ trước mắt kia cuối cùng đã biến mất, hắn bình tĩnh nói: "Không có việc gì, vừa rồi Tá Tử kia tới một chuyến."

Hạ Như Bội cũng tỉnh, nghe thấy lời này của Lâm Thu Thạch run run rẩy rẩy nói: "Cái, cái gì tới?"

"Tá Tử." Lâm Thu Thạch, "Đã không có việc gì, cô ngủ tiếp đi."

Hạ Như Bội: "......" Cô ta ngủ tiếp kiểu nào.

Hạ Như Bội còn chưa hé răng, Nguyễn Nam Chúc đã đoạt lời kịch, yếu yếu ớt ớt tỏ vẻ: "Lâm Lâm, em rất sợ, anh tới ngủ với em đi."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Lâm Lâm, tại sao anh không nói gì, anh không yêu em à?"

Lê Đông Nguyên ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Manh Manh, tôi yêu cô này."

Nguyễn Nam Chúc: "Anh nghe thấy không, trong phòng còn có thứ kỳ quái đang nói chuyện, anh mau lên đây đi."

Lê Đông Nguyên: "......"

Mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng đúng là hắn có một số việc muốn nói riêng với Nguyễn Nam Chúc, ban ngày không có cơ hội nào, ngược lại thời cơ lúc này cũng không tồi.

Vì thế sau đó một hồi, Lâm Thu Thạch lại lần nữa bò lên giường Nguyễn Nam Chúc.

Giường này có hơi hẹp, hai người chỉ có thể dựa sát vào nhau, Nguyễn Nam Chúc lại cực kỳ tự nhiên chui vào trong lòng Lâm Thu Thạch, còn cọ hai cái.

Lâm Thu Thạch thấp giọng nói: "Đừng cọ."

Nguyễn Nam Chúc: "Không, tôi cứ cọ."

Lâm Thu Thạch: "......" Đùa lần này cậu có thấy vui không, ôi thôi đi, chắc chắn hắn siêu cấp vui vẻ.

Tứ chi hai người gần như là quấn lấy nhau, miệng Lâm Thu Thạch tiến sát bên tai Nguyễn Nam Chúc thấp giọng kể lại mọi chuyện vừa mới phát sinh, còn đưa ảnh chụp cho hắn.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong im lặng một lát, cất tấm ảnh đi, nói rằng tôi biết rồi, ngủ trước đi đã, sáng mai lại bàn kỹ sau.

Lâm Thu Thạch: "Ừ......" Thời tiết này thật ra hơi nóng, hai người đàn ông nằm sát vào nhau lẽ ra phải vừa nóng lại vừa chật, mồ hôi đầy người, nhưng trên người Nguyễn Nam Chúc lại tản ra mùi hương như ẩn như hiện, mùi hương này cũng không nữ tính, ngược lại có chút mát lạnh, Lâm Thu Thạch là lần đầu tiên ngửi thấy.

Hắn không nhịn được, nói câu: "Manh Manh cô thơm thật đấy."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Thứ này có thể là......"

Lâm Thu Thạch: "Hử?"

Nguyễn Nam Chúc: "Hương thơm xử nữ đi."

Lâm Thu Thạch: "......" Nếu tôi không biết cậu móc ra so với tôi còn còn lớn có khả năng tôi thật sự tin đấy, bố tổ hương thơm xử nữ.

Kết quả cuối cùng Lâm Thu Thạch vẫn chưa thể nghĩ ra cái gì làm người Nguyễn Nam Chúc toả ra mùi hương như vậy, bản chất của thuốc ngủ tinh vẫn là thuốc ngủ, chỉ cần nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, thì cơ bản Lâm Thu Thạch chính là một giây liền ngủ, mắt vừa nhắm lại, mở ra liền đến sáng ngày hôm sau.

Bởi vì tối hôm qua xảy ra chuyện, khiến cho giấc ngủ của mọi người đều không quá tốt, trong đó đại diện hàng đầu chính là Hạ Như Bội. Cô gái này lúc rời giường liền nhận thưởng hai cái quầng thâm mắt đen tuyền, quả thực như là quốc bảo. (gấu trúc)

Đã thành như vậy mà Nguyễn Nam Chúc còn muốn đi trêu chọc cô ta, nói làm sao đấy, không ngủ à, nhớ anh người yêu nào rồi?

Hạ Như Bội cả giận nói: "Người yêu gì, tôi làm gì có người yêu!"

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải cô thích Lê Đông Nguyên sao."

Mặt Hạ Như Bội lập tức đỏ lên, cô ta không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vậy mà nói thẳng ra những lời này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống: "Cô đừng nói lung tung, tôi không phải, tôi không có...... Cô còn nói tôi, không phải cô cũng thích Dư Lâm Lâm sao!"

Cô ta vốn dĩ cho rằng bản thân đã có thể khịa lại Nguyễn Nam Chúc, ai biết Nguyễn Nam Chúc thứ này không biết xấu hổ gật gật đầu liền thừa nhận, nói: "Đúng vậy, tôi chính là thích Lâm Lâm, Lâm Lâm đáng yêu như vậy, làm gì có ai không thích anh ấy chứ."

Hạ Như Bội: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Cô đừng có mà thích Lâm Lâm nhá."

Hạ Như Bội: "......" Lúc này cô ta rốt cuộc đã nhận thức được, bản thân với Nguyễn Nam Chúc đích xác không phải cùng một cấp bậc, vì thế héo rũ cúi thấp đầu, không hé răng.

Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ vô địch là cô đơn cỡ nào.

Lâm Thu Thạch biết là hắn diễn nhiều, lười quan tâm hắn, Lê Đông Nguyên cũng nhìn thấu linh hồn Nguyễn Nam Chúc, hai người ở bên cạnh yên lặng ăn bữa sáng. Bởi vì hôm qua Lê Đông Nguyên động thủ với Lâm Thu Thạch, hiện tại sắc mặt của Lâm Thu Thạch đối anh ta cũng chưa thể nào tốt, Lê Đông Nguyên da mặt dày nói: "Lâm Lâm, còn tức giận à?"

Lâm Thu Thạch: "Lê tiên sinh, chúng ta còn chưa có thân thiết như vậy đi?"

Lê Đông Nguyên: "Ấy ấy, tôi vì hành vi ngày hôm qua xin lỗi cậu được chưa? Đây còn không phải do Manh Manh không vui vẻ trả lời tôi sao, tôi chỉ là muốn biết càng nhiều tin tức về cô ấy mà thôi......"

Nguyễn Nam Chúc ngồi ở bên cạnh tức giận: "Lê Đông Nguyên, tôi ngồi ngay bên cạnh đây anh muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Lê Đông Nguyên: "Tôi sợ cô không nói cho tôi."

Nguyễn Nam Chúc: "Anh còn chưa hỏi làm sao biết tôi không nói cho anh?"

Lê Đông Nguyên: "Vậy ở hiện thực tên cô là gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không nói cho anh."

Lê Đông Nguyên: "......"

Lâm Thu Thạch nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng là Lâm Thu Thạch xem như đã nhìn ra, hắn không phải đối thủ của Lê Đông Nguyên, đối mặt với loại nhân vật mặt hổ cười này, thật ra lại là sở trường của Nguyễn Nam Chúc, nhiều lần đều có thể vặn lại Lê Đông Nguyên tới nói không ra lời.

"Đúng rồi, đêm qua Tá Tử kia không phải đã tới một chuyến sao? Có phát hiện gì mới không?" Lê Đông Nguyên cơm nước xong, cảm thấy cực kỳ hứng thú với chuyện phát sinh tối hôm qua.

"Có đó." Nguyễn Nam Chúc lấy thẳng từ trong túi ra tấm ảnh tập thể hôm qua Tá Tử để lại cho Lâm Thu Thạch, "Cô ta để lại bức ảnh như vậy."

Lê Đông Nguyên cẩn thận quan sát tấm ảnh.

Nguyễn Nam Chúc chống cằm: "Có phát hiện ra cái gì không?"

Lê Đông Nguyên: "Ừ."

Hạ Như Bội cũng sáp lại bên cạnh nhìn tấm ảnh, nghe đối thoại của hai người, cô ta có hơi mờ mịt: "Rốt cuộc mọi người có ý gì...... Tấm ảnh này có chỗ nào không đúng sao?" Cô ta cầm lấy tấm ảnh lật tới lui cũng chưa phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.

Cũng đúng, nếu không nhớ kỹ tấm ảnh ban đầu của lớp hai trông như thế nào, nhất thời rất khó phát hiện ra chỗ khác thường trong tấm ảnh này, Lâm Thu Thạch cảm giác trí nhớ của mình dường như tốt lên rất nhiều, căn bản không cần so sánh, hiện tại hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng chi tiết tấm ảnh tập thể trong phòng hồ sơ kia.

Nguyễn Nam Chúc lấy luôn tấm ảnh hắn trộm được từ phòng hồ sơ đặt bên cạnh bức ảnh này, Hạ Như Bội nhìn thoáng qua liền thốt lên: "Nhiều thêm một người......"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chẳng những thêm một người, hơn nữa thiếu mất hai người."

Hạ Như Bội: "Thiếu hai người...... Là......" Sau khi cô ta cẩn thận tìm kiếm, trợn tròn mắt, "Là Giang Tín Hồng, cùng người bạn kia của cậu ta?"

Nguyễn Nam Chúc lộ ra biểu tình thương tiếc: "Cô thật thông minh."

Hạ Như Bội: "......" Tại sao cô ta lại cảm thấy là Nguyễn Nam Chúc đang hạ nhục cô ta.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Lâm Lâm trên người của anh thơm quá đi......

Lâm Thu Thạch: Đây có thể chính là......

Nguyễn Nam Chúc: Hử?

Lâm Thu Thạch: Hương thơm của cẩu độc thân đi.

Nguyễn Nam Chúc:......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play