Theo lý thuyết, từ trước đến nay Nguyễn Nam Chúc đối với hoàn cảnh xung quanh đều mẫn cảm, sẽ không thể không chú ý đến lạ thường của Từ Cẩn, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn thờ ơ, biểu cảm trong toàn bộ quá trình đều không hề thay đổi. Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Nam Chúc vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch, gọi hắn vào trong một góc hẻo lánh.
"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi hắn.
"Tối nay có khả năng sẽ xảy ra chuyện, lưu ý nhiều hơn một chút." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu tôi ngủ say như chết, nhất định phải đánh thức tôi dậy."
"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Lâm Thu Thạch nói, "Có liên quan đến Từ Cẩn?"
Nguyễn Nam Chúc cũng không có biện pháp đưa ra đáp án hoàn chỉnh, hắn nói: "Chỉ là suy đoán."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, không hỏi nữa, "Tôi sẽ chú ý."
Buổi tối hôm nay, không khí trong phòng đặc biệt quái dị. Trình Thiên Lí như con chó con nằm co quắp ở trên giường, Nguyễn Nam Chúc sớm đi vào giấc ngủ, vì thế chỉ còn lại có mình Lâm Thu Thạch bất hạnh vẫn chưa thể nào ngủ được.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vẫn tỉnh táo, một tiếng cây cỏ lay động nhẹ xung quanh cũng có thể toàn bộ lọt vào tai hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng gió thổi, có thể nghe được tiếng cỏ lay, thậm chí có thể nghe thấy ánh trăng sáng tỏ. Đây là loại trạng thái rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, thông qua thính giác, đầu hắn lại có thể tưởng tượng ra một hình ảnh hoàn chỉnh.
Nhưng trạng thái yên tĩnh như vậy, rất nhanh đã bị những thứ khác phá vỡ.
Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng lục đục vang lên.
Buổi đêm nghe thấy tiếng động, luôn làm người cảm thấy bất an, hắn nghe thấy rõ ràng có người ngồi dậy từ trên giường, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Mắt Lâm Thu Thạch hé ra một cái khe, thấy người đi ra khỏi cửa, đúng là Từ Cẩn.
"Nam Chúc, Nam Chúc." Lâm Thu Thạch đẩy Nguyễn Nam Chúc, muốn đánh thức hắn từ trong mơ tỉnh lại. Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại vẫn không nhúc nhích, cứ như không phải đang ngủ mà là đã ngất đi, hắn đẩy vài lần, Nguyễn Nam Chúc đều không phản ứng, Lâm Thu Thạch đành phải thử đi kêu Trình Thiên Lí, nhưng không nghĩ tới gọi thế nào Trình Thiên Lí cũng vẫn là không thức dậy.
Nếu tiếp tục trì hoãn, khả năng sẽ không biết Từ Cẩn chạy tới nơi đâu, Lâm Thu Thạch do dự một lát, liền đứng dậy quyết định một mình đi ra ngoài nhìn xem.
Hắn nhanh chóng đi giày, lần theo tiếng bước chân phía trước.
Từ Cẩn đi qua một con đường thật dài, rời khỏi nhà trúc bọn họ đang ở, trông có vẻ là muốn đi thẳng vào sâu trong rừng. Lâm Thu Thạch không dám theo vào tận trong rừng, chỉ đứng xa xa nhìn.
Tới khi Từ Cẩn sắp sửa tiến vào rừng cây, đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, bất thình lình cởi quần áo.
Một màn này làm Lâm Thu Thạch lập tức ngây người, hắn không nghĩ tới Từ Cẩn vậy mà lại làm ra hành động này.
Đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo thun, cuối cùng là nội y. Từ Cẩn cởi sạch đồ trên người, làn da trắng tinh được ánh trăng rọi xuống, trắng như ngà, ân ẩn toả ra vẻ quyến rũ rực rỡ. Đương nhiên, Lâm Thu Thạch không dám xem hết. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, hắn chỉ nhìn một nửa, liền dời ánh mắt —— cho đến khi có âm thanh khác vang lên.
Là loại âm thanh như có ai đang xé vải, Lâm Thu Thạch hơi hơi sững sờ, liền thật cẩn thận liếc qua bên đó. Nhưng mới chỉ là dùng dư quang ngó qua một cái, lại làm thân thể hắn đột nhiên run lên.
Từ Cẩn vẫn còn đang cởi, cởi xong bộ quần áo, liền bắt đầu cởi bộ da.
Cô ta dùng sức kéo tóc, sau đó bắt đầu từng chút từng chút một xé hoàn chỉnh làn da của mình xuống, từ đầu đến cổ, đến thân thể, làn da vốn dĩ trơn bóng sáng mịn biến thành tấm da đầm đìa máu, Lâm Thu Thạch có thể trông thấy cơ bắp màu đỏ, còn có xương cốt trắng hếu.
Cô ta lột bản thân thành một người máu, hơn nữa dường như đã chú ý tới ánh mắt của Lâm Thu Thạch, xoay đầu, nhếch môi nở nụ cười. Khuôn miệng thật lớn biến thành hình dáng quái dị bất thường, Lâm Thu Thạch thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng với cái lưỡi đỏ hồng bên trong.
Nếu là lúc trước, nhìn thấy tình cảnh như vậy, có lẽ Lâm Thu Thạch đã bị doạ tới ngất xỉu, nhưng khi trải qua vài lần rèn luyện, hiện tại năng lực thừa nhận của hắn đối với loại tình cảnh này cũng đã đủ mạnh, nhưng mặc dù là như thế, tay chân hắn vẫn bởi vì nỗi sợ hãi mà hơi có chút tê dại.
"Chị ơi, chị ơi." Tiếng cười ha hả từ miệng quái vật trước mắt truyền ra, ả nghiêng đầu đi tới chỗ Lâm Thu Thạch đang trốn, "Chị ở đâu thế, chị ở đâu thế."
Lâm Thu Thạch không dám dừng lại, xoay người liền chạy.
Hắn chạy thẳng về nhà trúc, dùng sức lay động Nguyễn Nam Chúc, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại ngủ như chết, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào.
Mà lúc này, tiếng bước chân dính nhớp kia, đã vang lên ở bên ngoài hành lang.
"Thịch thịch thịch thịch." Quái vật gõ cửa thật mạnh, ả bò trên mặt đất, đôi mắt qua khe cửa nhìn vào bên trong, "Mở cửa ra, mở cửa ra."
Lâm Thu Thạch bắt đầu hối hận lòng hiếu kỳ đáng chết của mình.
Cũng may tiếng đập cửa vang lên trong chốc lát, liền ngừng lại, Lâm Thu Thạch đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy chỗ cửa sổ phát ra tiếng động làm người hoảng loạn, hắn quay đầu, nhìn thấy thứ kia đang bò vào từ cửa sổ.
"Vãi chưởng!" Rốt cuộc nhịn không được chửi bậy, Lâm Thu Thạch lùi lại vài bước, muốn cách cửa sổ xa một chút.
Quái vật máu me nhầy nhụa nhẹ nhàng bò cửa sổ vào, ả quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu đưa tay sờ soạng khắp nơi.
Lâm Thu Thạch thấy tư thế của ả, chợt nhớ tới cái gì, chạy nhanh lên giường.
"Chị ở đâu thế, chị ở đâu thế......" Giọng nói thuộc về Từ Cẩn, lại khiến cả người rét run, quái vật quỳ rạp trên mặt đất sờ soạng khắp nơi, ả bò tới mép giường Lâm Thu Thạch, lại dường như không có cách nào đứng thẳng lên, chỉ có thể dùng đôi tay đầy máu kia không ngừng sờ soạng dưới gầm giường.
Lâm Thu Thạch trong lòng nhẹ nhõm, biết bản thân suy đoán không sai. Trước đó hắn cùng Trình Thiên Lí ngủ trên giường, dưới giường lại đầy dấu tay máu khắp nơi, đây hẳn không phải là do quái vật mềm lòng, mà là ả căn bản không thể đứng lên được.
Ván giường bị gõ thật mạnh, tiếng động của quái vật cách Lâm Thu Thạch chỉ đúng một tấm ván giường, ả dùng móng tay kẽo kẹt kẽo kẹt cậy tấm ván yếu ớt, như thể ngay sau đó, phải cậy bằng được ván giường ra một cái lỗ hổng.
Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, làm bộ không nghe thấy.
Không biết rốt cuộc âm thanh này giằng co trong bao lâu, tóm lại cho đến khi tất cả đều yên tĩnh lại, chân trời đã hiện lên nắng sớm.
Mà Từ Cẩn ra ngoài một lần nữa về phòng, đương nhiên, lúc này cô ta đã mặc xong một thân da thịt trắng tinh kia.
Nguyễn Nam Chúc bị ánh mặt trời chiếu tỉnh, sau khi vươn tay dụi dụi mắt, liền quay qua chào hỏi Lâm Thu Thạch.
"Buổi sáng tốt lành." Lâm Thu Thạch gian nan đáp lại.
"Ừm." Nguyễn Nam Chúc cuối cùng cũng từ trong mông lung buồn ngủ tỉnh lại, chú ý tới sắc mặt Lâm Thu Thạch cực kỳ không thích hợp, "Anh làm sao vậy?" Hắn nhanh chóng hiểu ra cái gì, "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện?"
Lâm Thu Thạch nhìn Từ Cẩn còn đang ngủ, thấp giọng nói: "Đi ra ngoài rồi nói."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Hai người lặng lẽ rời giường, tìm một góc hẻo lánh. Lâm Thu Thạch thuật lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhíu mày: "Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi gọi rồi, nhưng cậu không tỉnh được."
"Ồ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Xem ra suy đoán của chúng ta đã chính xác."
Từ Cẩn chính là người em vẫn luôn đi tìm chị mình kia, hiện tại đã lấy được chìa đồng, lại căn cứ vào gợi ý, đưa em gái tới trước mặt người chị, cửa ra ngoài hẳn là liền xuất hiện.
"Cho nên cô ta rốt cuộc là như thế nào? Cô ta có biết về thân phận của mình không?" Lâm Thu Thạch hơi khó hiểu, hắn cảm thấy nếu Từ Cẩn đã biết mình không phải người, kỹ thuật diễn thật sự không khỏi hơi tốt quá, nhưng nếu cô ấy không biết, vậy mọi chuyện xảy ra tối hôm qua là như thế nào?
"Có lẽ phải có điều kiện đặc thù, cô ta mới có thể biến thành người em." Nguyễn Nam Chúc suy tư, "Tỷ như ban đêm, anh nhớ lại một chút đêm qua có chỗ nào đặc biệt không?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cuối cùng thật sự phát hiện có một chỗ không giống bình thường: "...... Hôm qua hình như có trăng tròn." Sở dĩ hắn chú ý tới chi tiết này, là bởi vì ánh trăng tối hôm qua quá sáng. Dường như sắp gần với ban ngày, đi lại bên ngoài thậm chí còn không cần mang thiết bị chiếu sáng, hắn đã có thể nhìn cảnh vật xung quanh không sót thứ gì.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, "Tôi biết rồi."
Hai người thảo luận thêm một ít chi tiết, mới quay về nhà ăn.
Lúc này đã có người dậy sớm lục tục đi ăn cơm. Lâm Thu Thạch ngồi trong nhà ăn một lát, thấy Trình Thiên Lí cùng Từ Cẩn đang tiến đến.
Ngoại trừ Trình Thiên Lí, Từ Cẩn lại là một bộ dáng ngủ cực kỳ tốt, ai cũng không thể tưởng tượng ra được, cô ta chính là quái vật bò một đêm trong phòng tối hôm qua.
"Tôi lại thấy dấu tay máu." Trình Thiên Lí ăn cháo, sợ hãi nói, "Mọi người có thấy không?"
"Thấy được." Lâm Thu Thạch theo tiếng
Trình Thiên Lí: "Nhưng mà tôi không nghe thấy tiếng động gì hết, thứ kia rốt cuộc là thứ gì, có thể bò được tới trên giường chúng ta hay không?" Cậu ta vừa rời giường, liền thấy toàn bộ trên sàn nhà đều là dấu tay máu đỏ tươi, nhìn qua như là có thứ gì đã tỉ mỉ bò trên đó một lần, thật sự làm người sởn tóc gáy, không dám đi tưởng tượng lại buổi đêm hôm qua sau khi bọn họ đi ngủ, ngay trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không thì tối mai cậu gác đêm thử xem?"
"Không được không được." Trình Thiên Lí khiếp sợ một giây.
Lâm Thu Thạch tuy rằng biết tại sao lại như thế, nhưng lại không thể nói ra, hắn nhìn Từ Cẩn, phát hiện thời điểm Trình Thiên Lí nói những việc này, trên mặt Từ Cẩn không có cái gì khác thường, ngược lại, cô ta có vẻ cực kỳ sợ hãi, cơ thể lại bắt đầu run bần bật.
"Hôm nay lại phải đi miếu thần." Nguyễn Nam Chúc, "Hy vọng đừng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Hướng dẫn viên du lịch lại lần nữa xuất hiện, dẫn mọi người tới nơi cần đến.
Đã là lần thứ ba tới nơi này, trên mặt mọi người không còn sợ hãi cùng tò mò như ban đầu, ngược lại có thêm chút bực bội, tất cả mọi người đều muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lần này tới đây, chỗ khác biệt duy nhất chính là tiếng nhạc đã ngừng, những người khác không biết tại sao, bốn người Lâm Thu Thạch lại rất rõ ràng, bởi vì cốt sáo có thể tấu nhạc, đang ở trong ba lô của bọn họ.
"Chúng ta có cần đưa Từ Cẩn lên nóc miếu thử xem hay không?" Thời điểm Lâm Thu Thạch đưa ra đề nghị này hơi có chút chần chờ.
"Tôi thấy là có thể." Nguyễn Nam Chúc nói.
Vì thế bọn họ liền bắt đầu thảo luận lại hành động lên nóc miếu một lần nữa, Từ Cẩn im lặng nghe, đang nghe đến đoạn cả bốn người đều phải đi lên, lại biểu hiện chống cự mãnh liệt.
"Tôi không muốn đi, tôi sợ lắm." Từ Cẩn lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống, "Tôi thật sự không muốn đi, mọi người đừng bắt tôi đi......"
"Tại sao lại không muốn đi vậy?" Đối với chống cự mãnh liệt của Từ Cẩn, Nguyễn Nam Chúc lại không biểu hiện ra thái độ mạnh mẽ áp bức, ngược lại ngữ khí thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng.
"Tôi sợ." Từ Cẩn trả lời, "Tôi cảm thấy nếu tôi đi lên...... Sẽ chết."
Lâm Thu Thạch đang muốn nói gì đó, lại thấy Nguyễn Nam Chúc vậy mà gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, thì thôi không đi."
Từ Cẩn nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thu Thạch không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc lại dễ dàng thỏa hiệp như thế, hắn có chút khó hiểu, tìm một cơ hội dò hỏi.
"Nếu dựa theo tình huống bình thường, hẳn là cô ta sẽ rất muốn đi lên, nếu không muốn đi lên, vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó khác." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Nguyên nhân khác?" Lâm Thu Thạch không nghĩ ra.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra."
Bọn họ ngồi ở miếu thần, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, Trình Thiên Lí dẫn theo Từ Cẩn đi dạo ở quanh miếu.
Mới đi được một lát, Trình Thiên Lí đột nhiên thần thần bí bí chạy tới, nói cậu ta phát hiện ra một việc.
"Việc gì?" Nguyễn Nam Chúc xem xét nhìn hắn.
Trình Thiên Lí nói: "Trước đó không phải chúng ta đã thấy bên trong có rất nhiều căn phòng nhỏ chứa pho tượng bị khoá lại sao? Hiện tại có một phòng bị mở ra......"
Nguyễn Nam Chúc: "Hai người vào nhìn rồi?"
Trình Thiên Lí ngượng ngùng cười: "Không dám."
Nguyễn Nam Chúc: "Vậy đóng cửa khóa lại đi."
Trình Thiên Lí: "Chúng ta không vào xem?" Cậu ta đè giọng, không muốn Từ Cẩn nghe thấy mình với Nguyễn Nam Chúc nói chuyện, "Em để ý tới sau lưng pho tượng bên trong những phòng nhỏ đó, hình như còn có tranh vẽ."
Vẽ tranh có vẻ như là cách thức để tôn giáo này lưu lại những sự kiện quan trọng, nếu thật sự có thể tìm được tranh vẽ khác, có lẽ có thể phát hiện nguyên nhân Từ Cẩn không muốn lên lầu.
Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc, đứng lên phủi phủi mông: "Đi xem đi."
Nguyễn Nam Chúc gật đầu.
Vì thế mấy người liền đi tới nơi Trình Thiên Lí nói.
Phòng này thực sự rất nhỏ, có lẽ chỉ có thể chứa năm đến sáu người, cùng nhau đi vào thật sự là hơi chật, vì thế Trình Thiên Lí cùng Từ Cẩn ở bên ngoài, Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đi vào. Trong phòng là pho tượng bị vải đỏ trùm lên, từ hình dáng đi đoán thì hẳn là tượng Phật linh tinh. Sau khi Nguyễn Nam Chúc tiến vào liền vòng qua pho tượng, đi tới vách tường đằng sau.
Quả nhiên là có tranh vẽ, chỉ là tranh này lại vẽ theo phong cách quỷ vẽ bùa, làm người căn bản xem không hiểu. Lâm Thu Thạch xem không hiểu thì thôi, đến Nguyễn Nam Chúc cũng nhăn lại mày.
Lâm Thu Thạch không dám quấy rầy hắn, liền quan sát trong phòng một chút.
Phòng này rất nhỏ, cũng không có thứ gì để xem, thứ duy nhất có thể hấp dẫn ánh mắt, chính là pho tượng được phủ vải đỏ lên này, tượng này cao khoảng bằng một thanh niên, đứng thẳng giữa trung tâm phòng kín.
Lâm Thu Thạch đang muốn dời ánh mắt, lại ngẩn người, ban đầu hắn tưởng rằng do bản thân nhìn lầm, liền dùng sức dụi dụi mắt, nhưng sau khi dụi mắt, lại càng phát hiện hắn không có nhìn lầm —— pho tượng trước mắt, tuy rằng biên độ cực kỳ nhỏ, nhưng thực sự là đang động đậy.
"Nam Chúc." Lâm Thu Thạch bình tĩnh kéo kéo tay Nguyễn Nam Chúc, "Chúng ta đi ra ngoài đi."
Lực chú ý của Nguyễn Nam Chúc vẫn đặt trên tranh vẽ, hắn nói: "Tôi muốn ở đây xem."
Lâm Thu Thạch động não: "Tôi dùng di động chụp lại, cậu trở về từ từ xem được không?" Trong lúc hắn nói, cũng chú ý tới vải đỏ kia bắt đầu rung động, như là có thứ gì muốn từ bên trong thoát ra ngoài.
Nguyễn Nam Chúc cũng đã nhận ra Lâm Thu Thạch lạ thường, hắn nhìn lướt trong phòng một lượt, ngay lập tức phát hiện chỗ nào không thích hợp, liền gật gật đầu nói đi thôi.
Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra.
Hai người vừa ra khỏi phòng, bức tượng kia liền bắt đầu chấn động mạnh, Lâm Thu Thạch thuận tay đóng cửa vào, tấm vải đỏ vừa vặn rơi xuống dưới.
Chỉ thấy bên dưới tấm vải đỏ, vậy mà lại là thứ quái vật bị lột da mà bọn họ đã gặp trong đại điện trước đó, trong tay quái vật kia cầm theo một thanh dao dài sắc nhọn, thân thể vốn dĩ cứng đờ bắt đầu dần dần linh hoạt lên.
"Vãi chưởng, còn may chạy ra nhanh." Lâm Thu Thạch bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
"Từ từ......" Trình Thiên Lí dường như phát hiện ra cái gì, gióng nói trở nên tràn ngập sợ hãi, "Tại sao toàn bộ khoá trong những căn phòng nhỏ trên hành lang này, đều đã bị ai mở ra vậy?"
Lâm Thu Thạch sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn lại, phát hiện toàn bộ khoá cửa trên hành lang đều rơi xuống, hơn nữa trông còn có vẻ như là có người cố ý mở ra. Hắn nhanh chóng bước tới nhặt một cái khóa lên, lắc lắc hai cái, sắc mặt liền tối lại: "Bị ai đó dùng sức phá hỏng."
Mà loại tiếng động vải bố rơi xuống đất này càng ngày càng nhiều, Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí của bọn họ, đã có đến ba bốn tấm vải rơi xuống đất, đằng sau lộ ra quái vật máu me đầm đìa, đương nhiên, làm người ta chú ý tới nhất, vẫn là con dao dài thượt trong tay quái vật.
Thứ này nếu thật sự mang đi chém người, vậy cơ bản là y như xiên kẹo hô lô, một phát thọc chết hai ba người.
Bốn người quay lại chạy như điên, muốn rời khỏi nơi này, trên đường chạy trốn gặp được mấy người cùng đoàn cũng cảnh báo hai câu, rất nhanh mọi nguời đã quây hết về đại điện, có người nói không nên lời để mà thuật lại sự việc, phát run chỉ vào trong hành lang dài.
"Chúng ta còn định ở bên trong này chờ chết à?" Có người muốn đi ra ngoài.
"Quên mất kết cục của người dám chạy ra lúc trước rồi sao?" Có người phản bác.
"Nhưng hiện tại trời không có mưa......" Có một người khác phát biểu.
Tiếng tranh cãi ồn ào tràn ngập toàn bộ đại điện.
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền không có thời gian thừa để tiếp tục đắn đo, bởi vì những quái vật lê theo dao dài kia đã từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, Nguyễn Nam Chúc thấy tình thế không đúng, nói: "Đi, ra khỏi miếu!"
Lâm Thu Thạch đi theo phía sau hắn, bốn người vội vàng chạy ra khỏi miếu thần.
Có mấy người bên cạnh cũng lục tục theo bọn họ ra ngoài, nhưng còn có một số người có vẻ như nhớ tới thanh niên tóc vàng bị mưa to lăng trì, vẫn còn do dự đứng trong miếu.
Nhưng chỉ là một lát do dự, có người trong miếu liền bị những quái vật kia bắt được.
Mà giờ khắc này, người ở bên ngoài rốt cuộc đã hiểu, dao nhọn trên tay quái vật rốt cuộc có công dụng gì —— đó vậy mà lại là công cụ tốt nhất dùng để lột da.
Dao nhọn đâm thẳng lên đầu, một phát rạch xuống, lớp da liền rách toác, cùng với tiếng kêu thảm thiết, làn da non mềm lật sang hai bên, lộ ra cơ thịt đỏ máu bên trong.
"Á a a a!!" Một nam một nữ bị bắt được phát ra tiếng thét đau đớn, hai người giãy giụa như điên, lại bị cưỡng chế đè ép, cho tới khi bị lột tới ngực, bọn họ mới hoàn toàn tắt thở.
Bởi vì cảnh tượng đáng sợ này, mọi người chỉ còn biết im lặng.
"Da...... Đưa da cho ta...... Cho ta...... Em gái......" Giọng nói thuộc về bé gái vang lên từ trên nóc miếu, từ trong bóng tối che khuất tầm mắt mọi người, có một đôi tay đầy máu thò ra, đôi tay kia nâng lên tấm da mới vừa bị lột xuống, sau khi quan sát tỉ mỉ, như thể phát hiện ra cái gì liền ném thật mạnh xuống đất, "Không phải ta, không phải ta ——". Âm thanh này càng ngày càng the thé, khiến tai mọi người phát đau.
Hai người còn lại trong miếu sau khi đã bị lột da, cơ thể cũng bị băm thành mảnh nhỏ, Lâm Thu Thạch trong một khắc này rốt cuộc đã rõ, đống thịt nát ở trên bệ gỗ kia là từ đâu ra.
Bọn quái vật giết hai người, lại chuyển ánh mắt về phía đám người ngoài cửa.
Mọi người bị con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm đều nín thở, Lâm Thu Thạch thậm chí còn ngửi thấy mùi khai thoang thoảng —— có người bị dọa tới xón.
"Xèn xẹt......" Âm thanh lưỡi dao sắc bén kéo trên mặt đất, cực kỳ chói tai, rốt cuộc, có người chịu không nổi không khí kinh khủng này, kêu thảm một tiếng liền chạy vội vào trong rừng.
Những người còn lại tuy rằng không nhúc nhích, nhưng sợ hãi trong ánh mắt đều bộc lộ ra ngoài.
Trình Thiên Lí run run rẩy rẩy hỏi chúng nó định qua đây giết hết chúng ta à?
Nguyễn Nam Chúc nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, chúng nó không thể giết hết mọi người."
Nhưng thứ bọn họ không hề nghĩ tới chính là, những quái vật kia lại dừng ở bên cạnh thần miếu, có vẻ chúng nó bị thứ gì đó ngăn cản, đứng ở trước cửa băn khoăn chần chừ.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Xem ra chúng nó không thể rời khỏi miếu thần." Lâm Thu Thạch nói, "Trừ phi là lúc...... Trời có mưa."
"Ừ." Lông mày của Nguyễn Nam Chúc lại không hề thả lỏng, hắn nhìn qua Từ Cẩn, "Hình như chúng ta đã bỏ qua thứ gì đó quan trọng."
"Đồ vật quan trọng?" Lâm Thu Thạch lặp lại một lần, "Đồ vật quan trọng......" Một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn, hắn ngạc nhiên nói, "Chúng ta có phải đã quên mất mang cái trống kia đi hay không?"
Nếu nói miếu thần là người chị, như vậy tấm da bị lột xuống của cô bé đã bị làm thành mặt trống, mà cái trống đó ở trong tay người em, cho nên nói là cô bé đang tìm kiếm em gái, hay là cũng đang tìm kiếm da của mình?
"Chậc, vậy mà lại quên cái trống." Nguyễn Nam Chúc nói, "Quả nhiên là trạng thái của tôi không tốt." Hắn thế mà lại quên mất thứ quan trọng như vậy, hoặc là nói thời điểm bọn họ rời khỏi nơi đó, không ai nghĩ tới cần phải mang theo cái trống kia đi.
"Không, không trách cậu." Lâm Thu Thạch nói, "Dù sao thì cũng không ai biết điều kiện kích phát tử vong là gì, lỡ đâu ngược lại di chuyển cái trống mới chết thì sao."
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói gì.
Thấy cảnh người bị lột sống ngay bên cạnh như vậy, tất cả mọi người không ai muốn quay lại miếu, chưa kể cũng không ai biết quái vật kia còn ở đó hay không.
Biểu cảm của mọi người nặng nề, ngồi hết bên ngoài miếu thần trước mặt, im lặng chờ đợi hướng dẫn viên du lịch đến.
Người lúc trước chạy vội vào trong rừng cây đã trở lại, thời điểm quay trở về tâm thần hoảng hốt, thậm chí còn có một người không ngừng lẩm bẩm tự nói một mình, quả thực như là đã điên rồi.
Sự cố lần này, tất cả mọi người đều đã chịu đả kích cực kỳ lớn.
Trạng thái tinh thần của Lâm Thu Thạch còn tốt, ngẫu nhiên còn có thể trêu Trình Thiên Lí hai câu, giảm bớt một chút không khí căng thẳng. Từ Cẩn vẫn luôn không nói gì, biểu tình dại ra nhìn phía trước, Trình Thiên Lí gọi cô ta cô ta cũng như là không nghe thấy.
Nếu là lúc trước, Lâm Thu Thạch sẽ cho rằng cô ta đang sợ hãi, nhưng trải qua sự tình tối hôm qua, hắn lại có cân nhắc khác.
Từ Cẩn thật sự là đang sợ hãi? Cô ta là đang sợ quỷ, hay là sợ thứ gì khác?
Đương nhiên, những việc này hiện tại vẫn chưa có đáp án.
Hướng dẫn viên du lịch vẫn tới đúng giờ như cũ, thấy trong đám thiếu mất hai người, cũng không phát biểu bất cứ cái nhìn nào, cười tủm tỉm dẫn mọi người trở về.
Bữa cơm chiều này hầu như không có ai ăn, đa phần mọi người đều sớm đi nghỉ ngơi.
Biểu hiện của Lê Đông Nguyên cũng không giống như là đã chịu ảnh hưởng quá lớn, anh ta yên lặng ngồi ăn, lại gọi Nguyễn Nam Chúc đi ra ngoài nói chuyện trong chốc lát.
Rốt cuộc hai người hàn huyên cái gì, vẫn không ai biết, nhưng ít nhất thời điểm quay lại, âm u trên mặt bọn họ đều đã bớt đi nhiều.
"Nghỉ ngơi thật tốt." Nguyễn Nam Chúc trước khi đi ngủ nói một câu như vậy, "Đêm nay tốt nhất đừng tỉnh."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
"Ngủ ngon." Trình Thiên Lí ngáp một cái, nhắm mắt lại.