Có một số việc một khi đã bắt đầu, liền không thể thu hồi được nữa.

Tiểu Nhất bị người giết chết như là một màn dạo đầu, bắt đầu quá trình chết chóc. Nội trong hai ngày ngắn ngủi Tằng Như Quốc cùng Chung Thành Giản lần lượt chết thảm, mà lưỡi hái Tử Thần lại chưa bởi vậy mà dừng lại. Ngay sau hôm người đàn bà kia sống lại, lại xuất hiện người chết thứ tư.

Chỉ là không phải người trong nhóm bọn họ chết, mà là Tiểu Thập - một trong ba chị em kia.

Lần này là Hứa Hiểu Chanh phát hiện thi thể Tiểu Thập, cô ta mới vừa vào WC, liền thét lên chói tai, nói lại chết người, lại chết người.

"Ai chết?" Đường Dao Dao đặt câu hỏi.

"Không biết, cảm giác như là một trong hai đứa trẻ kia." Hứa Hiểu Chanh trợn tròn mắt, hiện tại phản ứng của cô ta khi thấy thi thể đã bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất không còn buồn nôn không ngừng, "Tôi không dám nhìn nhiều, chỉ liếc qua liền chạy ra ngoài."

Vì thế mọi người đi xuống dưới, nhìn thấy thi thể rơi rụng trong WC.

Không khác lắm với Tiểu Nhất bị dao vung loạn chém chết, thi thể Tiểu Thập cũng trong trạng thái lung tung rối loạn, quả thực có thể lấy câu thi khối bay tứ tung để hình dung.

Lần này sau khi mọi người thấy thi thể cảm xúc đều tương đối bình tĩnh, Lâm Thu Thạch đơn giản kiểm tra hiện trường một chút, xác định Tiểu Thập đã chết không thể chết lại.

Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, một mực im lặng đứng ở bên cạnh.

Lâm Thu Thạch thấp giọng hỏi hắn đang nghĩ gì.

"Không có gì." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi chỉ tò mò lần này mẹ cô bé thấy tình cảnh này, sẽ có phản ứng gì."

Mọi người tưởng tượng đến người đàn bà kia, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Nhưng thật là nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Nguyễn Nam Chúc vừa nói xong, bà ta liền xuất hiện ở cửa WC. Lúc này, bà ta không khóc không kêu, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Cầm cây lau nhà cùng túi trong tay, bắt đầu cúi đầu thong thả thu dọn thi thể con gái.

Như là kịch câm, chỉ có tiếng dính dớp của cây lau nhà kéo lê trên vũng máu phát ra, động tác người đàn bà thành thạo dọn hết thi thể vào trong túi, sau đó im lặng đi mất.

"Tôi cảm thấy rất không thoải mái." Sắc mặt Đường Dao Dao trắng bệch, "Mọi người thì sao?"

"Tôi cũng vậy." Trương Tinh Hỏa nói, "Chúng ta thật sự có thể sống đến ngày đó sao?"

Cách sinh nhật còn có hai ngày, nhưng bọn họ như đã sống một ngày bằng một năm.

Không ai có thể trả lời vấn đề của Trương Tinh Hỏa, trong thế giới như vậy, mạng sống của mọi người không hề có bảo đảm, có thể sống sót giống như chỉ đơn giản dựa vào may mắn.

Đến buổi chiều, Đường Dao Dao cảm thấy thân thể không khoẻ, liền sớm trở về nghỉ ngơi.

Lâm Thu Thạch nhớ đến chuyện ngày hôm qua phát sinh, cho nên khéo léo nhắc nhở cô ta cẩn thận một chút.

Đường Dao Dao vẫn không để lời Lâm Thu Thạch nói ở trong lòng, tùy ý gật gật đầu xoay người liền đi, Hứa Hiểu Chanh nhìn bóng dáng cô ta muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch thấy Hứa Hiểu Chanh như muốn hỏi gì đó.

"Không có việc gì." Hứa Hiểu Chanh nói, "Chỉ là tôi cảm thấy mọi người tụ tập lại có thể sẽ an toàn hơn một chút."

Trương Tinh Hỏa nói: "Không có gì là an toàn hay không an toàn, kể cả hiện tại mọi người ở bên nhau, buổi tối cũng phải tách ra."

Cũng là một đạo lý, Lâm Thu Thạch thở dài.

Tâm tình mọi người đều rất không ổn, cũng không có quá nhiều tâm tư nói chuyện phiếm.

Đơn giản ăn cơm chiều, Nguyễn Nam Chúc nói mình mệt mỏi, vì thế lôi kéo Lâm Thu Thạch trở về căn phòng quan tài.

"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi, "Hôm nay sao lại gấp thế."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Người ta muốn ở chung với anh nhiều hơn một chút thôi......" . Truyện Mạt Thế

Lâm Thu Thạch: "...... Nói tiếng người."

Nguyễn Nam Chúc: "Hình như tôi đã biết cửa ở đâu."

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cậu biết cửa ở đâu?"

"Chỉ là suy đoán." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi muốn đi nghiệm chứng một chút, việc này tương đối nguy hiểm, cho nên anh......"

"Tôi với cậu cùng đi." Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc muốn nói cái gì, hắn cắt ngang, "Tuy rằng tôi không thể giúp gì nhiều, nhưng ít ra hai người cùng đi có thể giúp đỡ lẫn nhau." Hắn mím môi, hạ giọng, "Tôi biết hiện tại tôi rất yếu, nhưng mà nếu cậu xảy ra chuyện gì......"

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Cũng đúng, nếu tôi xảy ra chuyện, anh chính là người goá phụ."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Em không cho anh đi tìm nữ nhân khác."

Lâm Thu Thạch phục, nói đại lão chúng ta có thể đừng náo loạn hay không.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay vỗ lên mông Lâm Thu Thạch, nói: "Được, chúng ta đi thôi."

Lâm Thu Thạch: "......" Tay cậu cũng rảnh thật đấy.

Vài phút sau, hai người xuất hiện trên mái nhà. Mái nhà vẫn treo một ổ khoá to nặng như cũ, rỉ sét loang lổ, hẳn là rất lâu không có sử dụng. Nhưng hiện tại, Lâm Thu Thạch chú ý tới ổ khóa đã khác trước, như là đã có người mở ra, đặc biệt là vị trí lỗ khóa, có dấu vết cọ xát.

"Có người lên sân thượng?" Lâm Thu Thạch lập tức nghĩ tới cánh cửa không thể mở trong truyện cổ tích kia, hắn nói, "Nơi này chính là cánh cửa kia?"

"Có lẽ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không xác định, cho nên tôi định đi lên nhìn xem, anh giúp tôi canh chừng ở chỗ này."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc móc kẹp tóc, liền bắt đầu mở khóa, hắn quả thực rất là lành nghề trên phương diện này, thành thạo liền mở được ổ khoá.

Rắc một tiếng, khóa rơi xuống đất, cửa sắt bị Nguyễn Nam Chúc chậm rãi kéo ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

Khung cảnh trên sân thượng, theo cửa sắt kéo ra cũng lộ dần trước mặt hai người. Bên ngoài tuy rằng đã tối, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể miễn cưỡng quan sát cảnh vật trên sân thượng. Chỉ thấy trên sân thượng, chứa vô số túi màu đen, những chiếc túi đen đều quen mắt như thế, Lâm Thu Thạch chiều nay mới vừa thấy qua —— chính là túi bọc thi người đàn bà dùng để dọn thi thể con gái mình.

Nhưng mà lúc này trước mắt hắn lại xuất hiện mấy chục cái túi như vậy.

"Chậc." Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng chẹp miệng, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Hình như chúng ta gặp rắc rối rồi."

Lâm Thu Thạch: "Hử?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu mở cửa không phải ba chị em, mà là trứng gà thì sẽ thế nào?"

Lâm Thu Thạch còn chưa nói gì, liền thấy Nguyễn Nam Chúc nâng chân bước vào sân thượng: "Dù sao tới thì cũng tới rồi......"

Lâm Thu Thạch: "......" Anh bạn này anh cho rằng anh tới đây để du lịch sao, mẹ nó cái gì mà tới thì cũng tới rồi, có phải cậu còn muốn mua chút vật kỷ niệm về hay không.

Nguyễn Nam Chúc lên sân thượng, ngắm nghía hai bên, như là đang tìm cái gì.

Lâm Thu Thạch thấy hắn dạo quanh sân thượng một vòng, cuối cùng bước chân ngừng ở một góc. Trong góc chất đầy túi đen, làm người nhìn thấy liền cảm giác không muốn lại gần.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa canh chừng cho Nguyễn Nam Chúc, nhìn hắn cong lưng, bắt đầu tìm kiếm cái gì trong đống túi. Nhưng mà ngay lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, dường như là có người muốn lại gần đây.

"Nam Chúc!! Có người tới!!" Lâm Thu Thạch thấp giọng kêu lên, "Mau ra đây ——"

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, lại không hề di chuyển.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Thu Thạch hoảng tới trán chảy đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng không biết người tới là ai, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác, lần bọn họ lên sân thượng này, tốt nhất đừng để cho những người khác biết.

"Đây rồi." Nguyễn Nam Chúc có vẻ rốt cuộc tìm được thứ hắn muốn, lúc này mới đứng dậy quay về, cũng may hắn hành động nhanh chóng, chạy như bay tới cửa, sau đó kéo cửa sắt, khoá lại ổ, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.

Mà tiếng bước chân cũng đã tới tầng dưới.

Lâm Thu Thạch phản ứng kịp, dắt tay Nguyễn Nam Chúc, đẩy hắn lên vách tường, sau đó áp sát vào Nguyễn Nam Chúc, giả vờ một bộ dáng hai người đang thân thiết.

"Ai?" Tiếng bước chân tới bên cạnh, Lâm Thu Thạch lúc này mới quay đầu, biểu tình bị quấy rầy rất không kiên nhẫn, "Ai ở đằng đó?"

Không ai nói chuyện.

Nguyễn Nam Chúc trao đổi ánh mắt với Lâm Thu Thạch, hai người phi xuống dưới tầng, nhưng bọn họ lại không phát hiện bất luận kẻ nào ở dưới tầng, cứ như tiếng bước chân vừa rồi nghe được, chỉ là ảo giác của hai người họ.

"Không có ai?" Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, chỉ chỉ góc tường.

Lâm Thu Thạch nhìn theo hướng hắn chỉ, mới phát hiện góc tường nhiều thêm một dải vết máu, vết máu kia như là có thứ gì bị kéo lê trên mặt đất lưu lại, thứ duy nhất Lâm Thu Thạch có thể nghĩ đến, chính là túi bọc thi màu đen.

"Còn may." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lâm Lâm, anh phản ứng nhanh thật đấy."

Lâm Thu Thạch: "Còn may đi." Kỳ thật trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, tùy tay lau hai cái, "Thấy gì rồi?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Trở về nói."

Vì thế hai người lại về tới căn phòng như cái quan tài nọ.

Bởi vì nơi này hiệu quả cách âm quá kém, bọn họ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nguyễn Nam Chúc dựa gần vào Lâm Thu Thạch, thanh âm tận lực hạ thấp, nói: "Tìm được cửa."

"Tìm được rồi?" Lâm Thu Thạch không nghĩ tới việc này thuận lợi như vậy, "Ở mái nhà?"

"Đúng vậy, trên sàn nhà sân thượng, bị đám túi bọc thây che mất." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi đoán chìa khóa sẽ xuất hiện trong ngày sinh nhật, đến lúc đó nhất định phải nắm lấy cơ hội."

"Ừ." Không biết vì sao, thời điểm có Nguyễn Nam Chúc bên cạnh, Lâm Thu Thạch đều cảm thấy đặc biệt an tâm, hơn nữa hiện tại đã phát hiện lối đi ra ngoài, chung quy cảm giác có thể thở phào một hơi.

"Ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lại qua một đoạn thời gian, liền đi ra ngoài."

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở phòng khách.

Bởi vì trên người Đường Dao Dao cũng dính máu, cho nên Lâm Thu Thạch cố tình chú ý cô ta một chút, phát hiện cô ta không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đúng hạn cùng mọi người ăn xong bữa sáng.

"Hôm nay tôi muốn xuống dưới tầng nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nói, "Trên người hai người dưới đó hẳn là còn có tin tức."

"Tôi và cô đi cùng nhau đi." Lâm Thu Thạch nói.

Đường Dao Dao lại tỏ vẻ không muốn đi nữa, hai ngày trước cô ta vẫn luôn chạy xuống dưới tầng, tin tức gì cũng đều không có được, hoặc là bị sập cửa vào mặt, hoặc chính là không có biện pháp giao tiếp. Hơn nữa thảm nhất chính là thang máy này còn không thể đi xuống, chạy mười mấy tầng lầu luôn phải dùng cầu thang, mỗi lần chạy đều cảm giác như là đang trong phim kinh dị.

"Vậy mọi người ở trên này, tôi với Thu Thạch đi xuống." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Em cũng muốn đi cùng hai người." Hứa Hiểu Chanh vội nói, nhút nhát sợ sệt nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Chị Chúc Manh, có thể chứ?"

"Tùy cô." Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ không vấn đề gì.

Vì thế ba người liền đứng lên đi ra khỏi cửa, thời điểm đi ra Lâm Thu Thạch lại chú ý tới cửa phòng ngủ hé một cái khe, trong khe kia lộ ra một đôi mắt, dường như là đứa trẻ dư lại cuối cùng Tiểu Thổ đang âm thầm đánh giá bọn họ.

Nhưng khi ánh mắt của cô bé cùng Lâm Thu Thạch chạm vào nhau, lập tức liền rời đi, khe cửa cũng lần nữa khép lại.

Lâm Thu Thạch thấy thế nhăn nhăn mày.

Từ tầng mười bốn xuống đến tầng bốn, không thể dùng thang máy thực sự là chuyện vô cùng khổ sở. Đặc biệt là khu vực cầu thang âm u chật hẹp, còn mang theo mùi ẩm thấp đặc trưng của những toà nhà cũ.

"Khi nào tôi mới có thể đi ra ngoài vậy?" Thời điểm Hứa Hiểu Chanh xuống dưới hỏi như vậy, "Chị Chúc Manh, mỗi ngày em đều rất sợ hãi."

"Sắp." Nguyễn Nam Chúc nói, "Thêm hai ngày nữa."

Hứa Hiểu Chanh thần sắc tiều tụy gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch nhìn bộ dáng cô ta, thật ra có hơi tò mò, Nguyễn Nam Chúc từng nói cô ta là người đi thuê, ở hiện thực vẫn là một minh tinh lớn. Không biết Nguyễn Nam Chúc dùng phương thức gì liên lạc, lại làm thế nào để kết nối với Hứa Hiểu Chanh.

"Tới rồi." Ngay ở thời điểm Lâm Thu Thạch đang tự hỏi, bọn họ cũng đã xuống tới tầng bốn, nhưng bọn họ vừa ra khỏi không gian ở cầu thang nối xuống tầng, đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, mùi tanh này thật sự quá nồng, cho dù có là mũi của người không mẫn cảm chỉ sợ cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.

"Mùi gì vậy, thật ghê tởm." Hứa Hiểu Chanh che mũi, dùng tay phẩy phẩy.

"Mùi máu." Lâm Thu Thạch có thể nói là rất quen thuộc đối với loại mùi này, hắn đi trước, liếc mắt một cái liền thấy được hộ nhà phía cuối hành lang.

"Vãi chưởng." Thấy rõ tình huống của nhà đó, Lâm Thu Thạch không tự chủ được chửi bậy một tiếng.

Chỉ thấy cửa nẻo mở toang, trên cửa vẩy đầy máu đỏ tươi, tình trạng máu như là bị phun lên, lúc này đã đông lại trên mặt đất.

Ba người không nói gì, cất bước đi tới trước cửa.

"Có ai không?" Lâm Thu Thạch không ôm hy vọng đứng ngoài cửa gọi một tiếng.

Đúng như hắn dự đoán, trong phòng không có bất cứ ai đáp lại, hắn vượt qua máu trên đất, đi vào phòng nhìn thoáng qua, phát hiện toàn bộ phòng ốc đều tối om. Hắn lấy di động, mở đèn pin, dùng ánh đèn pin chiếu sáng một chút trong phòng.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa được ánh sáng chiếu tới, Lâm Thu Thạch vẫn không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Đã chết." Nguyễn Nam Chúc cất bước vào phòng.

Cửa sổ trong nhà này đều bị bịt kín bởi tấm ván gỗ, không lọt vào được một chút ánh sáng, trong phòng còn tính là sạch sẽ, chủ nhân nhà này chính là người đàn ông trẻ mấy hôm trước mở cửa cho bọn họ.

Lúc này anh ta đã mất đi đặc thù sinh mệnh, thi thể mềm nhũn trên sô pha, đầu ngửa lên, trên mặt là biểu tình cực kỳ hoảng sợ.

"Mắt bị khoét." Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch đi tới phía sau Nguyễn Nam Chúc, nhìn thoáng qua thi thể kia, phát hiện tròng mắt người này biến mất, chỉ để lại hai cái lỗ sâu hoắm máu me nhầy nhụa. Cái này làm hắn nhớ tới Tằng Như Quốc bị đập nát sọ cùng với Chung Thành Giản chỉ còn tấm da.

"Tại sao lại chết đột ngột như vậy?" Lâm Thu Thạch nói, "Xảy ra vấn đề gì sao?"

Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, đi tới vách tường tìm được công tắc đèn liền ấn mở, sau đó, đèn trên trên đỉnh đầu sáng lên.

"Trên cửa sổ cũng có máu." Có đầy đủ ánh sáng, quan sát mọi thứ liền đơn giản hơn, Lâm Thu Thạch chú ý tới có tình huống khác thường, hắn trông thấy trên cửa sổ bị bịt kín toàn là máu tươi, máu này hẳn không phải là của người chết, bởi vì anh ta cách cửa sổ này ít nhất cũng phải hai ba mét.

"Anh còn nhớ trên cửa ra vào cũng có máu không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trước đó tôi còn cảm thấy máu đó có thể là để trừ tà, hiện tại nghĩ đến......"

"Là có người muốn giết bọn họ?" Lâm Thu Thạch bừng tỉnh nhận ra, "Có người cố ý hất máu lên cửa nhà bọn họ?"

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

"Người này chẳng lẽ là chết thay Đường Dao Dao sao?" Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới cái gì, trên người Đường Dao Dao cũng dính máu, nhưng cô ta vẫn bình an sống qua cả đêm, hắn vốn tưởng rằng do cô ta thoát được một kiếp, không nghĩ rằng lần này xuống lầu lại thấy được người chết khác.

"Hẳn là vậy." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Chúng ta xuống tiếp tầng một nhìn xem đi." Lâm Thu Thạch nghĩ tới bà cụ dưới tầng kia, muốn biết tình huống nơi đó.

"Đi." Nguyễn Nam Chúc tán đồng.

Bọn họ rời khỏi tầng bốn, xuống tầng một, thấy cửa tầng một đóng chặt. Quả nhiên như Nguyễn Nam Chúc đoán, cửa tầng một tuy rằng không bị mở toang, nhưng cũng xuất hiện thứ khác —— cửa bị hất lên lần máu mới, máu đó thậm chí còn chưa đông lại, nhìn qua quả thực như là chỉ mới vừa bị tạt lên.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay gõ gõ cửa.

Bọn họ vốn dĩ cũng không trông cậy vào người bên trong sẽ đáp lại, ai biết một lát sau, bà lão kia vậy mà thật sự mở cửa cho bọn họ. Mắt bà ta híp lại, dùng ánh mắt vẩn đục đánh giá ba người họ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm gì đó.

Lâm Thu Thạch không cần nghe cũng biết, nhất định bà cụ vẫn lặp lại một câu: "Tôi ăn rồi."

Lúc trước hắn vẫn không quá để ý câu nói bà lão luôn lặp lại này, hiện tại nghĩ đến, những lời này lại không hiểu sao làm người sởn tóc gáy.

Tại sao bà cụ liên tục lặp lại đã ăn rồi, là ai cho bà ăn? Ăn cái gì? Đến độ tuy rằng bà ta đã hơi lẩm cẩm, lại vẫn phản xạ có điều kiện từ chối ăn thêm lần nữa.

"Bà à, bà không muốn ăn cái gì?" Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.

Vấn đề vừa hỏi ra, bà lão kia lại là im bặt hai giây, sau đó dùng giọng khàn khàn nói: "Ăn rồi, ăn bánh kem rồi."

Lâm Thu Thạch: "......"

"Không ăn đâu, không ăn." Bà lão không mời bọn họ vào, liền muốn giơ tay đóng cửa, Nguyễn Nam Chúc lại duỗi tay giữ cửa sắt, nhẹ giọng nói, "Bà à, tiệc sinh nhật năm nay, bà không đi sao?"

Bà lão nghe thấy bốn chữ tiệc sinh nhật này, thân thể liền run lên một chút, ánh mắt vẩn đục lộ ra thần sắc quái dị, một lát sau mới nói: "Không đi không đi." (生日聚会 /sheng ri ju hui/)

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tại sao không đi?"

Bà lão: "Người đi còn chưa trở về đâu, ta phải đợi bọn họ." Bà ta lải nhải xong lời này, liền bắt đầu lặp lại không ăn, bất kể Nguyễn Nam Chúc hỏi lại bao nhiêu đều không hỏi ra được cái gì nữa.

Không còn cách nào khác, Nguyễn Nam Chúc đành phải buông lỏng tay, để cửa đóng lại.

Nhưng tuy rằng chỉ là ít ỏi mấy câu, cũng đã chứng thực suy đoán của bọn họ, toà nhà to thế này sở dĩ trống không quả nhiên là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này, dường như chính là sinh nhật của ba chị em trên tầng mười bốn.

"Người tham gia sinh nhật đều không thể sống sót?" Lâm Thu Thạch phân tích, "Nhưng thế giới này yêu cầu chúng ta chờ đợi trong bảy ngày, bảy ngày sau tham gia sinh nhật ba đứa trẻ, đây không phải nghịch lý sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Thế giới trong cửa sẽ không bố trí tử cục, tham gia sinh nhật có lẽ cũng không phải điều kiện tử vong tất yếu."

"Đó là cái gì?" Lâm Thu Thạch nhíu mày.

"Tạm thời còn chưa biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có thể chờ."

Bọn họ một bên thảo luận, một bên trở lại tầng mười bốn.

Lâm Thu Thạch vào cửa liền thấy Đường Dao Dao sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, Trương Tinh Hỏa ngồi bên cạnh sắc mặt cũng khó coi, hai người nhìn thấy bọn họ đã trở lại, không chào hỏi, thậm chí một câu cũng không có ý định muốn nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Hứa Hiểu Chanh nhút nhát sợ sệt đặt câu hỏi.

"Không có việc gì." Đường Dao Dao nói, "Vừa rồi đứa trẻ kia tới tìm chúng tôi gây phiền toái."

"Tìm mấy người gây phiền toái?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Như thế nào?"

"Nó một hai bắt tôi nói ra tên nó." Đường Dao Dao nói, "Tôi con mẹ nó nào biết đâu rằng, ba đứa lớn lên giống nhau như đúc, ai biết đứa nào là đứa chết rồi, đen đủi." Cô ta nói xong lời này, có chút buồn bực phỉ nhổ, "Trương Tinh Hỏa còn nói đừng tức giận với trẻ con, đây mà là trẻ con? Tôi nhìn chính là con tiểu quỷ."

Trương Tinh Hỏa nói: "Cô đừng có thái độ này nữa? Nếu nó là tiểu quỷ thật thái độ của cô thế này đối với nó chẳng phải là chết càng nhanh!"

"Ai chết trước còn chưa biết đâu!" Đường Dao Dao táo bạo nói, "Thật không biết đầu anh suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ anh có thể nhận ra được?"

Trương Tinh Hỏa lâm vào trầm mặc.

Giống như từ ngày hôm qua sau khi bị dính máu, tâm tình Đường Dao Dao liền vẫn luôn không tốt lắm, đặc biệt là hiện tại.

"Còn lại cuối cùng là Tiểu Thổ, lần sau đừng nói sai." Nguyễn Nam Chúc rất bình tĩnh nói, "Đây có thể là điều kiện tử vong. Chúng tôi mới vừa đi xuống thấy người đàn ông dưới tầng bốn kia đã chết."

Tiếp theo Lâm Thu Thạch kể đơn giản tình huống tầng bốn một chút, cũng chia sẽ tin tức mà bà lão kia đã lộ ra.

Ai biết nghe xong tin tức hắn chia sẻ, thái độ của Đường Dao Dao càng không ổn, cô ta đứng lên đi đi lại lại trong phòng giống như con thú bị mắc bẫy, biểu tình dữ tợn vô cùng.

"Đường Dao Dao, cô làm sao rồi?" Hứa Hiểu Chanh thấy bộ dáng cô ta, có chút lo lắng hỏi.

"Đừng có lo lắng cho tôi." Đường Dao Dao nói, "Tôi rất ổn!!" Cô ta vừa nói chuyện, vừa dùng sức xoa xoa cánh tay.

Thời tiết nơi này cũng không lạnh, mọi người đều mặc áo cộc tay cùng áo khoác mỏng, Đường Dao Dao cũng như thế, bên trong mặc cái áo thun, bên ngoài một chiếc áo đơn, biên độ động tác trên tay rất lớn, cũng cực kỳ thô bạo.

Mọi người không ai nói chuyện, tất cả đều cảm giác được Đường Dao Dao không bình thường.

"Đường Dao Dao, tay cô làm sao vậy......" Hứa Hiểu Chanh rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu.

Đường Dao Dao cả giận nói: "Tôi làm sao? Tôi không làm sao cả, tôi ổn thật sự, rất ổn!!" Cô ta nói xong lời này, thuận tay kéo tay áo lên, sau đó tiếp tục xoa nắn cánh tay.

Mà sau khi cô ta vén tay áo lên, Lâm Thu Thạch lại thấy được một mảng dấu vết trên tay cô ta.

Đó là một mảng dấu đỏ, có chút giống như máu bắn lên, Đường Dao Dao dùng sức xoa xoa, như là chỗ đó ngứa cực kỳ.

Tiếp theo, Lâm Thu Thạch thấy mảng đỏ kia bắt đầu dần dần lan ra, từ cánh tay lan đến trên vai. Mắt mọi người đều trừng lớn, hiển nhiên là thấy một màn khủng bố này, mà Đường Dao Dao lại không hề cảm giác được, vẫn tiếp tục động tác của mình, cho đến khi chú ý tới ánh mắt của mọi người.

"Mấy người nhìn tôi làm cái gì?" Trên mặt Đường Dao Dao cũng bắt đầu biến thành đỏ như máu, cứ như thế khó hiểu đặt câu hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Tới cũng tới rồi......

Lâm Thu Thạch: Tay cậu sờ chỗ nào vậy?

Vừa nghĩ tới sắp bước sang năm mới rồi liền không nhịn được hức thấu trời xanh, ngày nghỉ đều là của người khác còn tôi cái gì cũng không có hức hức hức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play