Tuy rằng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng xem ra không thể trong một chốc là giải thích rõ được. Lâm Thu Thạch sau khi ăn xong bữa sáng, uyển chuyển tỏ vẻ mình muốn về nhà, mèo của hắn ở nhà còn chưa được cho ăn.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc thế mà đồng ý yêu cầu của Lâm Thu Thạch, hơn nữa nói rằng thứ sáu sẽ lại đi tìm Lâm Thu Thạch, dặn hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Thu Thạch nói: "Chuẩn bị sẵn sàng ý là thứ sáu tôi sẽ lại lần nữa tiến vào những cửa sắt đó?"
Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh ừ một tiếng.
Nghĩ đến khung cảnh bên trong cánh cửa, đồ ăn trước mắt liền trở nên không còn mùi vị gì. Cơm nước xong, Nguyễn Nam Chúc thật sự như hắn nói, đưa Lâm Thu Thạch về nhà, toàn bộ hành trình hai người cũng không nói gì, cho đến khi Lâm Thu Thạch xuống xe, Nguyễn Nam Chúc mới nói: "Thứ sáu gặp."
Lâm Thu Thạch hướng về phía hắn gật gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Nguyễn Nam Chúc lái xe rời đi, mà Lâm Thu Thạch đã vào tới trong nhà.
Hạt Dẻ nhìn thấy Lâm Thu Thạch trở lại, vẫn lười biếng nằm trên sô pha, Lâm Thu Thạch gọi tên nó nó cũng bất động, chỉ chậm rãi từ từ lắc lư cái đuôi ý bảo mình đã biết.
Lâm Thu Thạch nhân cơ hội này chạy lên vuốt vuốt hai cái, Hạt Dẻ đương nhiên không thể nào trốn, chỉ là thái độ vẫn không nhiệt tình.
Lâm Thu Thạch: "Hạt Dẻ, để ba ba ôm một cái đi."
Hắn vừa mới duỗi tay, Hạt Dẻ liền giơ chân sau lên đá hắn một cái. Lâm Thu Thạch bị đá trúng chảy xuống nước mắt bi thương, biết tạm thời hắn vẫn không có biện pháp đạt được tình cảm của Hạt Dẻ.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Lâm Thu Thạch theo thường lệ đi làm, lại lần nữa cùng ông chủ nhà mình nói một chút về chuyện từ chức.
Ông chủ thấy Lâm Thu Thạch muốn từ chức, đương nhiên là xoay sở giữ hắn lại, hơn nữa lập tức hứa hẹn nói có thể tăng lương tăng chức cho Lâm Thu Thạch.
Thái độ của Lâm Thu Thạch lại cực kỳ kiên quyết. Trước đó hắn còn hơi do dự, không muốn bỏ công việc này, nhưng hiện tại lại không hề lưu luyến. Người cũng đã sắp chết, đương nhiên là muốn làm những việc mình thích, Lâm Thu Thạch không biết hắn có thể ra khỏi cửa tiếp theo hay không, cho nên hắn cũng không muốn đem thời gian quý báu còn lại để đi làm những chuyện vô nghĩa này.
Ông chủ thấy khuyên không được, chỉ có thể lộ vẻ mặt tiếc nuối, đồng ý xin phép từ chức của Lâm Thu Thạch.
Cuối cùng cũng không cần tăng ca mỗi ngày, Lâm Thu Thạch thở phào một hơi, quyết định hưởng thụ đoạn thời gian mấy ngày quý báu này.
Diễn biến tâm lý giữa người với người được thể hiện rất rõ ở thời điểm hiện tại, có người chờ chết trong lo âu bất an, có người lại là hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian cuối cùng.
Năm ngày trôi đi như thoi đưa, nháy mắt đã đến tối thứ sáu.
Mấy ngày nay Lâm Thu Thạch cũng tới thư viện, tra xét không ít tư liệu về chim Fairha. Nhưng bất kể hắn tra như thế nào, đó cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích có chút kinh dị, không có thông tin gì quá hữu dụng.
8 giờ tối thứ sáu, cửa nhà Lâm Thu Thạch bị gõ vang lên.
Hắn đi đến cạnh cửa, sau khi kéo ra liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy có một cô gái đứng ngoài cửa, cô gái này rất xinh đẹp, mặc một bộ váy dài, trên mặt trang điểm nhẹ, phong cách điển hình của người phụ nữ cổ điển, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Thu Thạch: "Lâm Thu Thạch?"
Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng! Nguyễn Nam Chúc!"
Nguyễn Nam Chúc: "Gọi tôi Nguyễn Bạch Khiết cảm ơn."
Lâm Thu Thạch: "......" Tuy rằng lúc trước Nguyễn Nam Chúc đã giải thích rồi, nhưng lúc hắn thật sự nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc ăn mặc như vậy vẫn là chịu sự kích thích nghiêm trọng.
Làm một người lương thiện mỗi ngày trầm mê tăng ca, hoàn toàn không biết quần áo phụ nữ là gì, Lâm Thu Thạch thất hồn lạc phách mở cửa cho Nguyễn Nam Chúc, biểu tình bi thương tới cực điểm.
"Bộ dáng anh sao lại thế này." Nguyễn Nam Chúc nói, "Biết là sắp chết sao?"
Lâm Thu Thạch: "Không, không có việc gì." Hắn quá bi thương, thậm chí hoàn toàn không thể khống chế biểu cảm của bản thân.
Cũng không biết rốt cuộc ai là người trang điểm cho Nguyễn Nam Chúc, vốn dĩ vẻ ngoài không hề nữ tính chút nào lúc này lại trở nên yếu đuối đáng thương. Nhất tần nhất tiếu (mỗi một nụ cười mỗi một cử chỉ) đều là mười phần phong tình, ngoại trừ chiều cao cùng giọng nói thì không một ai nhận ra hắn là đàn ông.
"So với mạng sống, tôn nghiêm cũng không quan trọng như vậy." Nguyễn Nam Chúc ngồi trên sô pha nhà Lâm Thu Thạch, Hạt Dẻ nhảy thẳng lên đùi hắn, "Đương nhiên cũng không phải mỗi lần tôi đều sẽ thế này, lần này tôi nhận việc."
"Việc gì?" Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc vuốt mèo, lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ...... Hắn cũng muốn vuốt vuốt mèo.
Nguyễn Nam Chúc: "Ánh mắt của anh thật là biến thái."
Lâm Thu Thạch: "...... Có à?"
Nguyễn Nam Chúc: "Có."
Lâm Thu Thạch chảy xuống nước mắt bi thương.
Nguyễn Nam Chúc lại nhìn đồng hồ, kêu Lâm Thu Thạch đi thay quần áo, nói tốt nhất nên mặc đồ gì ngày thường hắn không bao giờ mặc. Lâm Thu Thạch cũng không hỏi vì sao, ngoan ngoãn thay đồ, sau khi thay xong, Nguyễn Nam Chúc mới nói cho hắn: "Tốt nhất đừng để người trong cửa nhận ra anh ở hiện thực."
"Có ý gì?" Lâm Thu Thạch, "Nhận ra sẽ thế nào?"
Nguyễn Nam Chúc: "Về sau anh sẽ biết."
Hắn nói xong lời này, liền nói tiếp: "Sắp tới giờ rồi, ra ngoài đi." Sau đó liền buông Hạt Dẻ xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Lâm Thu Thạch đi theo. Sau khi hắn nhìn Nguyễn Nam Chúc đẩy cửa ra, khung cảnh phía sau cửa đã thay đổi. Hành lang bình thường ban đầu đã biến mất, mười hai cánh cửa sắt lạnh lẽo xuất hiện trước mắt họ. Trong đó có một cánh cửa sắt bị dán giấy niêm phong đỏ như máu lên trên, cánh cửa này, hẳn là nơi Lâm Thu Thạch đến lần trước.
Lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, tim Lâm Thu Thạch vẫn không nhịn được mà đập nhanh.
Nguyễn Nam Chúc làm tư thế mời, Lâm Thu Thạch liền bắt đầu thử đi mở cửa sắt.
Một cánh, hai cánh, cho đến gần cuối, Lâm Thu Thạch mới cảm thấy tay cầm hơi nới lỏng, cửa lớn nhìn qua nặng nề vô cùng, kẽo kẹt một tiếng bị hắn kéo ra.
Giống như lúc trước, khi Lâm Thu Thạch mới kéo cửa ra, liền cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ tác động lên cơ thể, cả người hắn bị lực này hút liền ngã vào trong cửa. Cảnh vật thay đổi, trước mắt hắn, hiện ra một toà nhà cao biệt lập.
Bốn phía quanh toà nhà, đều bao phủ trong bóng tối, chỉ có toà nhà trước mắt này phát ra ánh sáng yếu ớt, như là đang gọi hắn đi qua.
Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, thậm chí bên cạnh hắn không có bất cứ người nào khác. Chần chờ một lát, Lâm Thu Thạch vẫn rời bước, đi hướng toà nhà trước mặt.
Sau khi tới cửa, Lâm Thu Thạch nhìn thấy sáu bảy người đang tụ tập ở đầu cầu thang, những người này một số có vẻ bình tĩnh, cũng có người lại gần như hoảng loạn, lớn tiếng chất vấn cái gì.
Lâm Thu Thạch đi qua, nghe thấy có người đang rít gào: "Nơi này là chỗ nào? Các người là ai? Tôi muốn gọi cảnh sát!!"
Lâm Thu Thạch lập tức liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông đang gào thét này, dường như là lần đầu tiên vào thế giới bên trong cánh cửa.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua đi leo núi, hôm nay cơ thể rệu rã rồi, vất vả lắm mới có thể gõ ra chữ, vì thế số từ hôm nay ít hơn một chút...... Lại là 100 bao lì xì ngẫu nhiên.
Lâm Thu Thạch: Sở thích của cậu thật là đặc biệt.
Nguyễn Nam Chúc: Đúng vậy, anh có muốn xem sở thích càng đặc biệt hơn một chút không?
Lâm Thu Thạch: Không đâu không đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT