Xe chạy ra khỏi tiểu khu liền một đường tiến về phía trước.
Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí ngồi phía sau, hai người không nói chuyện gì nhiều, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh. Cho tới khi xe bắt đầu đi trên cao tốc, Lâm Thu Thạch mới không nhịn nổi đặt câu hỏi: "Mấy người rốt cuộc muốn đưa tôi đi chỗ nào?"
"Tôi còn tưởng anh sẽ không hỏi." Trình Thiên Lí nói.
Lâm Thu Thạch: "Tôi hỏi mấy người sẽ nói?"
Trình Thiên Lí: "Tôi sẽ không."
Lâm Thu Thạch: "......" Mấy người cũng thật là thú vị.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một toà biệt thự đơn lập ở vùng ngoại thành.
Lâm Thu Thạch từ trên xe bước xuống, quan sát kiến trúc trước mắt. Biệt thự này một mình một cõi, chung quanh không có dân cư, một mình lẻ loi đứng sừng sững ở rừng núi hoang vắng.
Xung quanh biệt thự trồng đầy cây cỏ rậm rạp, đứng bên ngoài có thể nghe được tiếng côn trùng ồn ào kêu vang.
Nguyễn Nam Chúc đỗ xe xong, ba người liền theo đường nhỏ đi vào trong. Lâm Thu Thạch lấy di động ra nhìn giờ, phát hiện lúc này vừa đúng rạng sáng 1 giờ, có lẽ là do nơi đây quá hẻo lánh, tín hiệu di động rất kém, chỉ có một vạch cuối cùng.
Nguyễn Nam Chúc đi ở phía trước, tới cửa biệt thự, giơ tay đẩy cửa đi vào.
Lâm Thu Thạch vào cửa mới thấy bên trong biệt thự là đèn đóm huy hoàng, phòng khách tầng một có ba người đang ngồi, hình như là đang bàn chuyện gì đó. Ba người gồm hai nam một nữ, khi thấy hắn tới, đều ngẩng đầu lên nhìn hắn chăm chú.
"Nguyễn ca." Trong đó một người gọi Nguyễn Nam Chúc, thái độ nhìn qua rất cung kính, "Anh về rồi."
Nguyễn Nam Chúc hơi hơi gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ trên sô pha ngồi xuống, giơ tay ý bảo Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh hắn. Lâm Thu Thạch do dự một lát, vẫn là nghe theo ý Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh mới từ trong cửa đi ra đúng không." Hắn duỗi tay ra, "Tờ giấy đâu?"
Lâm Thu Thạch hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề như thế, không có bất cứ màn dạo đầu gì, đã hỏi thẳng hắn tờ giấy đâu.
"Cậu không cảm thấy hẳn là cậu nên giải thích tình huống một chút trước à?" Lâm Thu Thạch nói, "Đột nhiên xông vào nhà tôi, đưa tôi tới nơi này, cái gì cũng không nói đã muốn lấy đồ từ chỗ tôi?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thiên Lí, cậu giải thích."
Trình Thiên Lí nhún nhún vai, bộ dạng bất đắc dĩ, cậu ta đứng dậy, cầm lấy notebook trước mặt, sau khi mở lên gõ gõ một chút, liền thuận tay đưa cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch không thể hiểu được, vẫn cầm lấy notebook, thấy trên đó được mở ra một trang web: "Gì vậy?"
Trình Thiên Lí: "Anh xem đi."
Lâm Thu Thạch di chuyển chuột, xem qua một chút giao diện trang web, phát hiện trên trang web tất cả đều là tin tức ngày hôm qua, đa số là tin tức về những vụ tai nạn chết người ngoài ý muốn. Trong đó có một tin Lâm Thu Thạch nhận ra được, tin đưa rằng thành phố X đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, tài xế điều khiển xe vượt quá tốc độ, đâm vào vòng bảo hộ đã trực tiếp tử vong. Đọc dòng tin tức tóm tắt cùng ảnh chụp, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng nhận ra được nội dung này rốt cuộc là cái gì.
Những người chết được đưa lên trang web này, chính là nhóm người vào cửa cùng với hắn lúc trước. Bọn họ như là trong cùng một buổi tối, đều đã chết, tuy rằng cách chết đủ các thể loại, có tự sát cũng có do ngoài ý muốn.
Lâm Thu Thạch: "...... Người chết bên trong cửa, cơ thể ở bên ngoài cũng sẽ chết theo?"
Trình Thiên Lí gật đầu: "Tôi nói trước cho anh chuyện này, để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, cánh cửa đó không phải trò đùa, cũng không phải ác mộng, người ở bên trong xảy ra chuyện gì, ra ngoài cũng sẽ như vậy."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đã biết, nhưng thứ đó rốt cuộc là cái gì?"
"Rất khó dùng khoa học để giải thích rốt cuộc đó là thứ gì, nó vốn dĩ là trái với quy tắc bình thường." Trình Thiên Lí nhìn người ngồi ở bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, "Anh vừa mới ra ngoài đúng không, nhanh đưa tờ giấy anh có được từ trong cửa cho chúng tôi, thứ đó rất quan trọng."
Lâm Thu Thạch: "Tờ giấy đó tôi không mang theo trên người."
"Không mang không sao cả, anh nhớ rõ trên đó viết cái gì không?" Trình Thiên Lí đặt câu hỏi.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn hơi chần chừ, đối mặt mọi người đang nhìn chăm chú, vẫn nói ra nội dung trên tờ giấy: "Chim Fairha."
"Tra." Nguyễn Nam Chúc ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều hành động.
Nhìn biểu tình bọn họ gấp gấp gáp gáp làm Lâm Thu Thạch cũng có chút lo lắng theo, hắn nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, tôi không hiểu......"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Gần đây có điều gì kỳ lạ xảy ra xung quanh anh không?" Hắn lướt lướt di động, "Một số điềm báo gì đó."
Lâm Thu Thạch nói: "Điềm báo?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, điềm báo." Hắn giải thích, "Tỷ như thấy một số đồ vật trước kia chưa từng thấy, xuất hiện một số tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, cũng hoặc là......" Hắn nói tới đây tạm dừng một chút, "Động vật trong nhà không cho chạm vào?"
Lâm Thu Thạch: "Có có có, mèo nhà tôi không cho tôi bế nữa, cậu xem vấn đề này của tôi còn có thể chữa không?"
Trình Thiên Lí: "Không chữa được, cắt đi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc liếc Trình Thiên Lí một cái, Trình Thiên Lí nhanh chóng bày tỏ mình thật sự đang làm việc rất là chăm chỉ. Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh sắp chết."
Lâm Thu Thạch sửng sốt: "Hả?? Nghĩa là sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Nghĩa trên mặt chữ." Hắn chậm rãi nói, "Nhưng chỉ cần anh có thể bảo toàn mạng sống qua mười hai cánh cửa, là có thể sống sót, hoàn toàn thoát ra khỏi sự kiểm soát của cánh cửa."
Lâm Thu Thạch: "Kiểm soát của cửa?" Hắn cảm thấy mình quả thực như là sách mười vạn câu hỏi vì sao, trong đầu nảy ra vô số câu hỏi, nhưng hắn không dám hỏi tất cả, nhìn Nguyễn Nam Chúc này, kiểu nào cũng không giống như là người tốt có tính kiên nhẫn.
Quả nhiên, Nguyễn Nam Chúc nói: "Không cần vội vàng đặt câu hỏi, anh còn thời gian một tuần, có thể từ từ hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Trình Thiên Lí, giao cho cậu."
Trình Thiên Lí: "Em xin thề đây là phân đoạn giải đáp cho người mới em ghét nhất."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu vất vả rồi.
"Vậy hôm nay tôi đây xin hỏi nốt một vấn đề cuối cùng được không?" Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy câu hỏi này trước mắt là quan trọng nhất.
"Vấn đề gì?" Trình Thiên Lí nói.
"Cái đó...... Nguyễn Bạch Khiết là ai trong mấy người vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi, "Cô ấy cùng mấy người nhất định là có quan hệ đi?"
Mọi người rơi vào trong một khoảng lặng quỷ dị, vẻ mặt Trình Thiên Lí rất là kỳ quái, thậm chí có thể nói là vặn vẹo. Lâm Thu Thạch nghiên cứu trong chốc lát, mới phát hiện là cậu ta đang nín cười.
"Về sau anh sẽ biết." Giọng Nguyễn Nam Chúc ôn hoà nói, "Không cần gấp."
Lâm Thu Thạch: "......" Biểu cảm của mấy người kỳ quái như vậy là làm sao như nào có chuyện gì.
Trong khi bọn họ nói chuyện, những người khác trong phòng đã tra ra được chim Fairha cùng một số tư liệu liên quan.
Sau khi Nguyễn Nam Chúc nghe mọi người báo cáo thì tuyên bố: "Trình Thiên Lí, cậu dẫn anh ấy đi làm quen với mọi người, anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Trình Thiên Lí: "Vâng."
Nguyễn Nam Chúc nói xong rời đi, một lát sau bên ngoài nhà truyền đến tiếng ô tô khởi động.
Còn lại Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Trình Thiên Lí đứng lên, nói: "Để tôi giới thiệu với anh một chút, đây là Lư Diễm Tuyết, cô gái duy nhất trong đội của chúng tôi, lá gan so đàn ông còn lớn, tính cách so đàn ông còn thô."
Lư Diễm Tuyết: "Vãi chưởng, Trình Thiên Lí chú có thể nói tiếng người hay không?"
Trình Thiên Lí phớt lờ cô, lại giới thiệu hai người khác: "Trần Phi, Dịch Mạn Mạn, Trần Phi là người đeo kính kia, người này tên Dịch Mạn Mạn, rất phiền phức, nói nhảm cũng đặc biệt nhiều, tốt nhất cách anh ta xa một chút."
Trần Phi gật đầu với Lâm Thu Thạch, Dịch Mạn Mạn: "Trình Thiên Lí cậu muốn ăn đòn hay thế nào?"
"Vị này chính là Lâm Thu Thạch, mọi người đều đã biết rồi." Trình Thiên Lí nói, "Người do Nguyễn ca đưa về."
Từ thái độ của ba người họ, đều rất là thân thiện, nhưng bọn họ không nói nhiều, không có ý muốn cùng Lâm Thu Thạch giao lưu cảm tình.
Trình Thiên Lí có vẻ nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, rất chân thành giải thích: "Anh không nên trách bọn họ không chào đón anh, dù sao thì chúng tôi cũng không biết anh còn có thể sống được bao lâu, lãng phí tình cảm trên một người đã chết là chuyện thật sự rất khó chịu."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu nói như vậy, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều —— mới là lạ, nói cái gì không biết hắn có thể sống được bao lâu.
"Ít nhất thì anh cũng phải sống qua cửa tiếp theo." Trình Thiên Lí nói, "Nhưng cửa kế tiếp hẳn là Nguyễn ca sẽ đi cùng với anh, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
Lâm Thu Thạch: "Vậy Nguyễn Bạch Khiết......"
Trình Thiên Lí: "Anh có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu tránh né đề tài kiểu này cũng quá cứng nhắc rồi.
Lâm Thu Thạch không đói, nửa đêm bị dựng dậy cũng không ngủ tiếp được, vì thế liền ngồi ở phòng khách nhìn bọn họ làm việc. Bọn họ đều đang tra tìm về từ khoá chim Fairha, tuy rằng chỉ là tên một câu chuyện cổ tích, nhưng bọn họ lại giống như muốn đào ba tấc đất để tìm ra thêm manh mối. Trần Phi còn đang hạ giọng thảo luận với Dịch Mạn Mạn ngày mai đến thư viện một chuyến.
Trình Thiên Lí nói Lâm Thu Thạch nhàn rỗi không có việc gì có thể lên tầng ngủ, phòng cho hắn chuẩn bị xong rồi, là gian trong cùng bên tay phải, trong phòng còn có máy tính các loại, Lâm Thu Thạch nếu nhàn rỗi không có việc gì thì có thể chơi game.
Lâm Thu Thạch: "...... Tôi đây đi ngủ."
Trình Thiên Lí: "Ngủ ngon."
Lâm Thu Thạch cộp cộp cộp lên lầu, vừa rẽ phải, liền thấy một người đứng ở cuối hành lang, hắn vốn dĩ tưởng là người trong biệt thự, đang muốn tiến lên chào hỏi, kết quả khi Lâm Thu Thạch thấy rõ ràng mặt người nọ, sau lưng hắn liền chảy xuống mồ hôi lạnh.
Trình Thiên Lí nguyên bản hẳn là ngồi ở dưới lầu, vậy mà xuất hiện trước mặt hắn, mặt vô cảm đi tới chỗ hắn.
"Trình Thiên Lí?" Lâm Thu Thạch chậm rãi lui về phía sau một bước, "Sao cậu lại ở đây?"
Ánh mắt người nọ lạnh nhạt, khí chất trên người so với Trình Thiên Lí hoàn toàn bất đồng, nghe thấy Lâm Thu Thạch nói, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không phải Trình Thiên Lí."
Lâm Thu Thạch: "Vậy cậu là ai?"
Người nọ nói: "Tôi là anh trai Trình Thiên Lí."
Lâm Thu Thạch: "Hả?"
Người nọ nói: "Trình Nhất Tạ."
Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc ngơ ngác, hắn không nói gì, xoay người chạy xuống tầng một, thấy Trình Thiên Lí đúng thật là đang ngồi ở phòng khách cùng Lư Diễm Tuyết nói chuyện phiếm, nhìn thấy hắn chạy về, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu còn có anh em song sinh à?"
Trình Thiên Lí: "À, đúng rồi, tôi quên mất."
Lâm Thu Thạch: "......" Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên à? Hơn nữa tên hai người là chuyện như thế nào vậy, Nhất Tạ Thiên Lí, một dặm thiên lý???
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Tôi chỉ muốn làm quen Nguyễn Bạch Khiết......
Nguyễn Nam Chúc: Buổi tối anh tới tìm tôi để tôi khiến anh làm quen hắn thật tốt ♂.
Lâm Thu Thạch:......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT