Sau đó, Lâm Thu Thạch lại gửi cho Nguyễn Nam Chúc vài tin nhắn nữa, còn hỏi về vị trí của Nguyễn Nam Chúc, nhưng đầu bên kia không hề hồi âm thêm lần nữa. Tâm trạng lo lắng của Lâm Thu Thạch ngày càng nặng nề hơn.
Mưa vẫn rơi, Lâm Thu Thạch ngồi trong một trạm chờ xe buýt. Con đường vắng vẻ chìm trong màn mưa. Cơn mưa dai dẳng làm phố phường càng thêm tăm tối, cảnh vật đều trở nên mơ hồ, tựa như một bức tranh sơn dầu trừu tượng.
Lâm Thu Thạch thấy hơi lạnh, húng hắng ho vài tiếng. Cậu biết rằng mình lại sắp phải lên đường, bởi vì ở cuối màn mưa, cậu nhìn thấy một bóng đen đang chầm chậm tới gần. Tuy rằng không thể nhìn rõ dáng vẻ cụ thể của người đó, nhưng có lẽ… đó chẳng phải là thứ khiến người ta vui vẻ.
Lâm Thu Thạch đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Cũng đi xa, cậu thấy dọc con đường vắng xuất hiện càng nhiều những khung tranh màu đen, những chiếc khung được treo trên các thân cây hai bên đường, một vài bức vẽ hình người dữ tợn, một vài bức còn trống trơn.
Con đường trước mắt Lâm Thu Thạch dường như biến thành một hành lang triển lãm, hai bên đều là những bức họa yêu thích của chủ nhà, chỉ là có vài bức tranh vẫn chưa được lấp đầy, còn Lâm Thu Thạch chính là một “tác phẩm” bị nhắm đến.
Lâm Thu Thạch nhìn đồng hồ trên tay, ít nhất hai tiếng nữa trời mới sáng. Trong lúc đang nghĩ làm sao để kéo dài thời gian cho đến lúc bình minh, cậu chợt nghe tiếng động ngày một gần từ phía sau.
Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn, trên con đường tối om là một người không có da đang nhìn mình chăm chú. Đó chính là chị gái của Từ Cẩn. Nó đang bò trên mặt đường ướt nhẹp, mái tóc đen rối bời dính trên bả vai. Bởi vì không có chân, nó chỉ có thể dùng hai bàn tay để di chuyển. Tuy nhiên, động tác của nó vô cùng nhanh nhẹn, chẳng khác nào một con dã thú xổng chuồng. Nó lao thoăn thoắt về phía Lâm Thu Thạch. Nước mưa rơi trên cơ thể nó đều biến thành màu đỏ tươi, Lâm Thu Thạch cắm đầu chạy. Nhưng tốc độ của cậu hoàn toàn không thể bì được với chị gái của Từ Cẩn, chẳng mấy chốc cậu đã bị đuổi kịp.
Cảm thấy phía sau sượt qua một làn gió nhẹ, Lâm Thu Thạch liền cúi người né khỏi đòn tấn công. Cậu trốn vào lùm cỏ bên cạnh, nhìn con quái vật bổ nhào đến chỗ mình vừa đứng.
Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Không có Từ Cẩn ngăn cản, chị gái cô ta chẳng buồn che giấu ý muốn giết chóc mạnh mẽ đối với Lâm Thu Thạch, trông bộ dạng nó lúc này có lẽ đang muốn khiến Lâm Thu Thạch chết thật thê thảm.
Hồi ấy, trước khi rời khỏi cánh cửa của A tỷ cổ, Lâm Thu Thạch từng bị nó vỗ cho một phát, dẫn đến sưng phổi nặng phải nằm viện một thời gian dài. Giờ đây, thứ nó muốn là mạng của Lâm Thu Thạch, tất nhiên nó sẽ không nương tay.
Lâm Thu Thạch lăn một vòng trong bùn đất, toàn thân vô cùng nhếch nhác. Cậu từ từ bò dậy, muốn rời khỏi nơi này, nhưng mặt đất lầy lội khiến cậu lại ngã ra. Nhân lúc Lâm Thu Thạch ngã xuống, chị gái của Từ Cẩn đã lết đến trước mặt cậu.
Nó bò lên trên đỉnh đầu của Lâm Thu Thạch, nghiêng đầu nhìn xuống cậu. Nước mưa trong suốt gột rửa lớp thịt trên người nó, nhuộm thành chất lỏng màu đỏ tươi tanh mùi máu. Thứ chất lỏng đó nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt và cơ thể của Lâm Thu Thạch. Từ góc độ này, Lâm Thu Thạch thậm chí có thể nhìn thấy cả cái lưỡi đỏ lòm và hàm răng chi chít trắng ớn…
Con quái vật cười gằn với Lâm Thu Thạch. Nó nhìn vào mắt của Lâm THu Thạch như thể đang tận hưởng nỗi sợ hãi trước cái chết trong ấy.
“Tại sao nó lại thích ngươi đến thế?” Con quái vật cúi xuống, kề sát bên tai của Lâm Thu Thạch thì thầm. Những chiếc móng vuốt dài sượt qua làn da Lâm Thu Thạch, để lại một vết rách, Lâm Thu Thạch cảm nhận được dòng máu nóng đang từ từ rỉ ra.
Ngay vào lúc mọi thứ dường như đã đi vào hồi kết, bỗng Lâm Thu Thạch chăm chú nhìn vào một thứ ở phía sau con quái vật, một khung tranh trống rỗng màu đen được treo ở gần đó.
Lâm Thu Thạch hít một hơi thật sâu, hỏi: “Cô giết tôi rồi, không sợ em gái cô hận cô sao?”
“Hận ta? Nó có tư cách gì mà hận ta, chính nó lừa mất tấm da và đôi chân của ta, rõ ràng là nó nợ ta.” Con quái vật bật cười khanh khách, tiếng cười vô cùng chói tai, như đang dùng dao cắt vào tấm kính vậy.
Lâm Thu Thạch bỗng mỉm cười: “Thật sao? Nhưng ánh mắt của cô ấy không nói như vậy.”
Con quái vật nhìn nụ cười của Lâm Thu Thạch mà không khỏi sững sờ, sau đó nó quay đầu lại nhìn phía sau nhưng thấy ở đó không có gì. Cơn phẫn nộ vì bị lừa dối ngay lập tức bùng lên, nó nắm lấy vai của Lâm Thu Thạch, vận sức xé toạc một mảng thịt. Lâm Thu Thạch cố nén nỗi đau thể xác, tận dụng cơ hội này mà nhảy bật từ dưới đất lên, đồng thời chộp lấy khung tranh màu đen treo cạnh đó.
Con quái vật nhìn thấy những gì Lâm Thu Thạch làm, nhưng nó không thể hiểu được hành động đó có ý nghĩa gì. Chẳng qua chỉ là một cái khung tranh, dù có dùng nó đánh người cũng chẳng khiến người ta bị thương bao nhiêu cả, đây chẳng qua chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của một người trước khi chết… ý nghĩa này biến mất ngay khi khung tranh chậm vào cơ thể quái vật, nó cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ quái đang vây quanh cơ thể mình. Khung tranh trước mắt bắt đầu biến dạng, một lực hút mạnh mẽ hút lấy thân thể con quái vật, trói chặt mọi cố gắng vùng vẫy.
Con quái vật trước Lâm Thu Thạch đã biến mất, thay vào đó là một bức tranh đỏ như máu. Trong tranh, một thứ xấu xí không có da dường như đang vùng vẫy muốn lao ra khỏi mặt giấy.
Lâm Thu Thạch buông thõng cánh tay đang cầm khung tranh xuống. Khung tranh rơi xuống mặt đất làm nước bắn lên tung tóe. Cậu dùng tay bịt lại vết thương đang không ngừng chảy máu, khó nhọc gượng dậy khỏi mặt đất.
Quần áo trên người cậu nhuộm đẫm máu tươi, nhưng nhanh chóng bị nước mưa rửa trôi về màu cũ. Các vết thương trên người bị nước mưa rửa thành màu trắng nhợt, Lâm Thu Thạch lấy một cuộn băng từ ba lô ra, băng bó qua loa vết thương của mình.
Chiếc ba lô đã hoàn toàn bị nước làm cho ướt sũng, nhưng cũng may Lâm Thu Thạch đã kịp bỏ đồ đạc vào một chiếc túi ni lông, nên mọi thứ vẫn có thể dùng được.
Lâm Thu Thạch ngồi trên mặt đất thở dốc, cảm thấy bản thân nhếch nhác chẳng ra làm sao. Khung tranh nằm trên mặt đất bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ lạ, giống như là một thứ bị nhốt trong đó không cam tâm mà vùng vẫy. muốn khỏi sự trói buộc của khung cảnh.
Lâm Thu Thạch lảo đảo đứng dậy, tiếp tục tiến lên phía trước.
Điện thoại của cậu rung lên một chút, có tin nhắn mới đến. Lâm Thu Thạch vội vàng móc điện thoại ra, nhìn thấy trên đó là tin nhắn hồi âm của Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói địa điểm mà hắn đang có mặt không ngờ lại là trường học ở trung tâm thành phố này, nhưng hắn nói Lâm Thu Thạch tạm thời đừng đến tìm mình, nói rằng tình hình bên đó không được tốt cho lắm, nếu Lâm Thu Thạch qua đó, có thể sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ thêm.
Cũng đúng, Nguyễn Nam Chúc đã qua cửa nhiều năm như vậy, số lượng quỷ quái hắn gặp phải chắc hẳn nhiều hơn Lâm Thu Thạch rất nhiều, lúc này chúng đồng loạt xuất hiện, Bách quỷ dạ hành cũng chỉ đến thế là cùng.
Lâm Thu Thạch cầm điện thoại trong tay, nhìn đi nhìn lại từng dòng chữ Nguyễn Nam Chúc nhắn cho mình. Một lát sau, khi cậu hoàn hồn thì chợt nhận ra bản thân đã trở lại khoảng giữa đường tự lúc nào. Cái bóng đen cao lớn lại lần nữa xuất hiện sau lưng cậu, thủng thẳng tiếng lại gần. Lâm Thu Thạch có tăng tốc cách mấy cũng không thể cắt đuôi được bà ta.
Vết thương khá nặng làm bước chân của Lâm Thu Thạch ngày càng chậm lại, sức lực không ngừng giảm sút. Cho đến khi cảm thấy mình sắp không cố được nữa, cậu ngã vật ra đất, nghe loáng thoáng bên tai có tiếng người gọi.
“Lâm Thu Thạch…” Đó là giọng nói của một cô gái, nghe lảnh lót như tiếng oanh vàng. Ban đầu, Lâm Thu THạch tưởng rằng đây là ảo giác lóe lên vào giây phút hấp hối, nhưng tiếng gọi đó cứ vang lên không ngừng: “Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch,...”
“Ai..” Cái tai thính đã giúp Lâm Thu Thạch giải quyết vấn đề vào thời điểm then chốt, não bộ cậu tự động lọc bớt tạp âm ồn ào của tiếng mưa, cuối cùng tìm được nơi phát ra tiếng gọi. Có điều chính cậu hoàn toàn không ngờ được nơi tiếng gọi phát ra: Chính là trên con đường trước mặt Lâm Thu Thạch, nhưng rõ ràng không có một thứ gì.
Lâm Thu Thạch nói: “Là cô sao? Tảo Tảo? Là cô à?” Cậu cảm thấy người đang gọi mình chính là Đàm Tảo Tảo, nhưng vì chưa hoàn toàn chắc chắn nên cậu thử đánh tiếng thăm dò, đồng thời tiến về nơi phát ra tiếng gọi.
Khi đi đến vị trí phát ra âm thanh, Lâm Thu Thạch không hề thấy bóng dáng của bất kỳ ai, cho đến khi nghe thấy được tiếng gọi của Đàm Tảo Tảo tiếp tục truyền ra từ mặt đất phía trước mặt.
Lâm Thu Thạch ngạc nhiên cúi đầu xuống, nhìn thấy một vũng nước mưa.
Bởi vì mưa quá lớn nên nước trên đường không thể thoát đi nhanh chóng, mà đọng lại thành từng vũng to nhỏ trên mặt đường. Ánh đèn đường tỏa xuống nhè nhẹ, phản chiếu hình bóng của Lâm Thu Thạch trên vũng nước, và cũng tại ngay vũng nước đó, một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện, hớt hải vẫy tay: “Đây này, mau xuống đây với tôi.”
Lâm Thu Thạch nói: “Tảo Tảo?”
“Thu Thạch, mau xuống đây,” Đàm Tảo Tảo nói, “bà ta sắp đến rồi!!”
Lâm Thu Thạch không cần quay đầu lại cũng biết thứ đó đang đứng ở cánh mình không xa, cậu đã nghe được tiếng bì bõm của những bước chân đạp trên vũng nước mưa. Cậu nhìn Đàm Tảo Tảo, cắn răng thử đặt chân vào vũng nước trước mặt, kết quả là một chân như đạp vào không khí, cả cơ thể Lâm Thu Thạch rơi tõm vào vũng nước nông.
May mắn chỗ bị rơi xuống không quá sâu, Lâm Thu Thạch hít thở vài cái để ổn định tinh thần, sau đó phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cũ nát, nhưng trên đỉnh đầu cậu không phải là trần nhà, mà là một lớp nước mỏng…
“Đã lâu không gặp,” Đàm Tảo Tảo mỉm cười ngọt ngào, cô để xõa tóc, mặc chiếc váy tuyệt đẹp mà Lâm Thu Thạch trông thấy cô mặc trong ngày cuối cùng của cuộc đời, “Thu Thạch.”
“Lâu rồi không gặp.” Lâm Thu Thạch nói.
Mặc dù Lâm Thu Thạch đã chuẩn bị tâm lý từ hôm qua, nhưng khi nhìn thấy Đàm Tảo Tảo, trái tim cậu vẫn dâng lên nhưng trái tim cậu vẫn dâng lên những cảm xúc phức tạp không thể giải thích được: “Cô ở đây có ổn không?”
“Cũng khá được,” Đàm Tảo Tảo nói, “ít nhất tôi có thể giúp đỡ được những người mình yêu quý.” Khóe mắt Đào Tảo Tảo cong lên, cô cười vui vẻ.
“Vậy thì tốt.” Lâm Thu Thạch có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Sau một hồi im lặng,Đàm Tảo Tảo khẽ lên tiếng: “Bà ta sắp đến rồi, cho dù có nhìn thấy gì cũng đừng lên tiếng nhé.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Tiếng bước chân dừng lại trên đỉnh đầu bọn họ. Qua lớp nước mỏng, Lâm Thu Thạch nhìn thấy người đàn bà mặc váy đen, đội chiếc mũ dài. Phát hiện được sự tồn tại của Đàm Tảo Tảo và Lâm Thu Thạch, bà ta khẽ cúi đầu xuống, để lộ nửa khuôn mặt tái nhợt.
Lâm Thu Thạch và bà ta nhìn nhau qua vũng nước.
Bà ta há miệng mỉm cười quái đản, sau đó xoay lưng bỏ đi.
“Đi rồi?” Đàm Tảo Tảo hơi lấy làm lạ, cô nói: “Đi thật không đấy..”
Đàm Tảo Tảo chưa nói dứt lời, tiếng bước chân của người đàn bà kia đã lại vang lên, Lâm Thu Thạch đang nghĩ bà ta quay lại để lấy thứ gì, nhưng rồi cậu thấy bà ta giơ tay lên cao, khiến cậu nhìn rõ bức tranh được lồng trong chiếc khung màu đen bà ta đang cầm.
Khi nhìn thấy hình ảnh của người trong bức tranh, Lâm Thu Thạch bất giác nín thở: Tranh vẽ một người đàn ông rất đẹp mã, đang dang tay ra với vẻ mặt sợ hãi cực điểm. Người này không ai khác chính là Nguyễn Nam Chúc khi vào cửa Người đàn bà trong mưa.
Đàm Tảo Tảo cũng đã nhìn thấy bức tranh, sau một hồi sửng sốt, cô vội vàng lấy tay bịt miệng Lâm Thu Thạch, sợ cậu sẽ hét lên.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, cảm xúc trong lòng không ngừng quay cuồng, người đàn bà mặc áo đen lại nhếch miệng lên cười: “Mày rất thích người này đúng không? Sao không đến cứu hắn đi?”
Lâm Thu Thạch hít một hơi thật sâu, cố ép cho bản thân bình tĩnh lại. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn cho Nguyễn Nam Chúc một tin nữa, hỏi thăm tình hình bên ấy đang ra sao.
Người phía bên kia không hề hồi âm cho Lâm THu Thạch, cậu nhìn chằm chằm bức tranh, như thể định dùng ánh mắt xuyên thủng một lỗ trên đó.
Người đàn bà thấy Lâm Thu Thạch như vậy thì bật cười the thé. Sau đó, bà ta lấy bức tranh ra khỏi khung, vờ như định xé bỏ, nói: “Mày không chịu ra thì tao sẽ xé nát bức tranh này, đến lúc đó mày sẽ không bao giờ được nhìn thấy hắn nữa.”
Nghe thấy thế, Đàm Tảo Tảo vội lắc đầu liên tục, ra hiệu của Lâm Thu Thạch tuyệt đối không được phát ra âm thanh.
Lâm Thu Thạch nắm chặt điện thoại trong tay, vì dùng lực quá mạnh, vết thương vốn bị ngâm nước mưa tái nhợt lại bắt đầu rỉ máu.
Người đàn bà thấy Lâm Thu Thạch không chút động lòng, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ. Sau đó, bà ta xé bức tranh đang cầm trong tay làm đôi và ném xuống đất một cách thô bạo.
Lâm Thu Thạch nghiến chặt răng dõi theo hành động của người đàn bà áo đen.
Đàm Tảo Tảo lo lắng nhìn Lâm Thu Thạch. Cho đến khi người đàn bà kia rời đi, tiếng bước chân xa dần, cô mới thì thầm: “Bức tranh đó chắc chắn không phải là anh Nguyễn, anh phải tin tưởng anh ấy.”
Lâm Thu Thạch liếc nhìn điện thoại của mình một cái, chẳng ừ hử gì về lời khuyên nhủ của Đàm Tảo Tảo.
“Thu Thạch…,” Đàm Tảo Tảo nói, “chắc chắn là con quái vật đó đang lừa anh, rất có thể đó chỉ là một bức tranh thông thường mà thôi.”
Lâm Thu Thạch hơi mệt, cậu ngồi xuống cạnh giường, dựa lưng vào tường mà nhìn bầu trời vẫn còn đang mưa, khó nhọc thốt ra hai chữ: “Không sao.”
Nhưng trông Lâm Thu Thạch chẳng có gì là giống “không sao” cả. Đàm Tảo Tảo đến gần ngồi bên cạnh cậu, cố gắng tìm một chủ đề gì đó khiến cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút.
“Sao cô lại ở dưới vũng nước này?” Lâm Thu Thạch hỏi: “Cô có cuộc sống ban ngày không? Hay lúc nào cũng bị nhốt ở đây?”
“Tôi ấy à,” Đàm Tảo Tảo nói, “trạng thái bây giờ của tôi cũng ngộ lắm. Buổi tối thì có ký ức của buổi sáng, nhưng sáng ngày ra thì lại không nhớ những chuyện đã xảy ra ở đêm trước.” Cô vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lâm Thu Thạch: “Có lẽ những gì xảy ra vào ban đêm chỉ là một giấc mơ đối với tôi vào ban ngày.”
Lâm Thu Thạch im lặng một lúc: “Cô đã gặp Thiên Lý chưa?”
“Thiên Lý? Sao tôi lại gặp Thiên Lý ở đây?” Vừa nói dứt câu, Đàm Tảo Tảo bỗng nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lâm Thu Thạch, mắt trợn tròn lên: “Thiên Lý, nó… không thể! Không thể nào!”
Trong Hắc Diệu Thạch, ngoại trừ Lâm Thu THạch và Nguyễn Nam Chúc, người có mối quan hệ tốt nhất với Đàm Tảo Tảo chính là Trình Thiên Lý. Cô sao có thể ngờ được rằng Trình Thiên Lý cũng đã…
Lâm Thu Thạch thở dài, phản ứng của Đàm Tảo Tảo như vậy thì chắc chắn là cô chưa gặp Trình Thiên Lý.
Lâm Thu Thạch đang định nói tiếp, bỗng cậu cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Cậu thấy miệng của Đàm Tảo Tảo mấp máy, nhưng hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại khiến Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại. Cậu ngã vào góc, cứ thế ngủ thiếp đi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lâm Thu Thạch bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy ánh nắng ấm áp rọi vào từ ngoài cửa sổ.
Lâm Thu Thạch trèo xuống giường, nhìn đồng hồ, vội vàng tắm rửa rồi ra sân bay.
Ngồi trên xe, cậu kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nhưng không hề có bất kỳ tin nhắn hồi âm nào Nguyễn Nam Chúc. Mọi chuyện xảy ra đêm qua dường như chỉ là một giấc mộng hoang đường. Chỉ có đôi vai đau đớn âm ỉ nhắc Lâm Thu Thạch nhớ rằng thực sự đã xảy ra những chuyện như vậy.
Bả vai bị quái vật làm bị thương xuất hiện những dấu tay màu xanh tím, tuy có vẻ đáng sợ nhưng cũng không đau lắm nên Lâm Thu Thạch mặc kệ.
Mười giờ sáng, Lâm Thu Thạch lên máy bay, cần khoảng hai tiếng đồng hồ để tới được địa điểm mà cậu muốn. Lâm Thu Thạch rất buồn ngủ, nhưng lại không ngừng nghĩ về bức tranh tối qua. Cậu không biết bức tranh bị xé nát kia rốt cuộc có phải là Nguyễn Nam Chúc hay không, vấn đề này cứ như một tảng đá lớn kẹt lại trong lòng.
Chuyện gì cũng có lời giải của nó, Lâm Thu Thạch quyết định tối nay sẽ đợi tin nhắn của Nguyễn Nam Chúc, nếu Nguyễn Nam Chúc vẫn không hồi âm thì cậu sẽ đến thẳng trường học mà Nguyễn Nam Chúc nói.
Quan tâm sẽ bị loạn, Lâm Thu Thạch hiểu điều này, nhưng đến khi chính bản thân cậu rơi vào hoàn cảnh như vậy thì lại không thể bình tĩnh hành động được.
Cậu miễn cưỡng chớp mắt một lát trên máy bay. Sau khi máy bay hạ cánh, cậu vội vã rời sân bay, bắt taxi đi đến một nơi.
Trên taxi, tài xế nghĩ rằng Lâm Thu Thạch là một khách du lịch nên còn nhiệt tình giới thiệu cảnh quan trong thành phố cho cậu. Lâm Thu Thạch đáp lại câu được câu không, liên tục nhấc tay lên xem giờ.
Hai giờ chiều, Lâm Thu Thạch đến một khu chung cư trông rất bình thường, cậu đi thẳng đến số nhà nào đó thuộc một tòa nhà theo trí nhớ kia.
“Kính coong, kính coong”, sau hai tiếng chuông cửa, trong nhà vọng ra giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi: “Ai đấy ạ?”
Lâm Thu Thạch mấp máy môi, nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Một lát sau, cánh cửa trước mặt mở ra, khuôn mặt của một cậu thiếu niên xuất hiện. Cậu nhóc nhìn Lâm Thu Thạch bằng đôi mắt mèo xinh đẹp, hỏi: “Anh tìm ai ạ?”
Lâm Thu Thạch nhìn khuôn mặt ấy mà nước mắt cứ trào ra, cậu đưa tay ôm lấy cậu bé đang thảng thốt nhìn mình, cuối cùng cũng thốt ra được cái tên kia: “Thiên Lý.”
Trình Thiên Lý ngây người, nó định vùng ra theo phản xạ, nhưng đối diện với những giọt nước mắt của Lâm Thu Thạch, nó chỉ có thể nói nhỏ: “Anh ơi, có phải anh nhận nhầm người rồi không? Em không quen anh?”
Lâm Thu THạch buông nó ra, đưa tay lau đi dòng nước mắt, hỏi: “Thiên Lý, em sống ổn chứ?”
Trình Thiên Lý bị dọa một phen khiếp vía, lặng lẽ lùi về phía trong cửa. Lâm Thu Thạch nhìn thấy trò này của nó, bèn giữ cánh cửa lại, nói: “Đừng sợ, anh không phải là biến thái gì đâu.” Nói xong, Lâm Thu Thạch gượng cười, lời nói và hành động của cậu lúc này có giống người bình thường chút nào đâu.
“Dạ.” Trình Thiên Lý đáp: “Nhưng mà em… em thật sự không quen anh.”
“Nhóc…”, Lâm Thu Thạch nói, “nhóc là con một sao?”
Trình Thiên Lý gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch thở phào một hơi, nói: “Anh..” Lời nói thốt ra đến miệng rồi lại nuốt vào trong: “Thôi, không có gì.” Cậu quay lưng rời đi.
Giọng nói ngập ngừng của Trình Thiên Lý vang lên, nó nói: “À anh ơi… anh có muốn vào nhà ăn kem không?” Lâm Thu Thạch hỏi: “Nhóc không sợ anh là người xấu à?”
Trình Thiên Lý đáp: “Sợ chứ.” Nó gãi gãi đâu: “Anh đừng trộm đồ trong nhà em, nếu không em báo cảnh sát đó.”
Lâm Thu Thạch nhìn nó, trong lòng nghĩ: Trình Thiên Lý ơi là Trình Thiên Lý, cho dù được sống lại thì em vẫn chẳng khôn ngoan hơn thêm tí nào.. Cứ thế đưa người lạ vào nhà, lỡ người ta thật sự muốn làm gì, thì một thằng nhóc như em có phản kháng lại được không? Cậu thở dài, nghiêm khắc dạy cho thằng nhóc một bài học: “Từ nay tuyệt đối không được cho người lạ vào nhà nghe chưa.”
Trình Thiên Lý: “Dạ?”
Lâm Thu Thạch nói: “Nghe thấy gì chưa, không được đưa người lạ vào nhà!!”
Trình Thiên Lý sợ hãi nhìn Lâm Thu Thạch: “Nhưng anh cũng là người lạ mà?”
Lâm Thu THạch nói: “Nhóc tên Trình Thiên Lý phải không? Anh là Lâm Thu Thạch. Xong, hai bên đã quen biết, không còn là người lạ nữa rồi.”
Trình Thiên Lý “ô” một tiếng, vẫn thấy có gì đó sai sai, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì Lâm Thu Thạch đã bước luôn vào nhà.
Sau khi vào trong, đập ngay vào mắt của Lâm Thu THạch là gian phòng khách được bài trí y hệt như trong ký ức của cậu, chỉ thiếu một thứ: Bức di ảnh của Trình Thiên Lý được đặt ở chính giữa căn phòng.
Lần đầu tiên Lâm Thu Thạch đến nhà Trình Thiên Lý là lúc đưa bố mẹ Trình Thiên Lý trở về từ đám tang, họ dọn dẹp cả căn phòng, sau đó cẩn thận đặt bức ảnh đen trắng ở giữa phòng khách, bên dưới thắp nhang, bày những thứ mà Trình Thiên Lý thích ăn nhất. Mẹ nó cứ nhắc đi nhắc lại, nói con mình vốn ngốc nghếch như vậy, không biết có tìm được đường về nhà hay không. Cha nó không nói một lời, cứ hút hết điếu này đến điếu khác. Mà Trình Nhất Tạ thì đang đứng trước di ảnh rất lâu, cậu ta như không thể rơi thêm được giọt nước mắt nào nữa, đôi mắt đen không còn chút thần thái nhìn chằm chằm vào di ảnh của em trai mình, vẻ mặt nặng trĩu không còn sức sống.
“Tất cả đều là lỗi của em,” Trình Nhất Tạ nói một câu khiến Lâm Thu Thạch nhớ mãi, cậu ta nói, “nếu không vì em…”
Lâm Thu Thạch rời khỏi cảnh tượng trong ký ức, nhìn những gì trước mắt rồi vuốt mặt mình một cái. Cậu nghĩ, ít nhất thì nguyện vọng của Trình Nhất Tạ đã thành hiện thực ở nơi này, chỉ là theo một cách khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT