Chiếc giường lớn quen thuộc, mọi thứ trước mắt đều giống với căn hộ chung cư trong ký ức của Lâm Thu Thạch. Cậu hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, thử đi thăm dò phòng khách.

"Meo...” Đột nhiên, trong phòng khách có tiếng mèo vang lên khe khẽ. Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn vào trong góc ghế sofa, thấy Hạt Dẻ đang ngồi xổm ở đó, vẻ ngoan ngoãn khác thường. Hạt Dẻ nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Lâm Thu Thạch, miệng nó kêu meo meo, như đang thúc giục Lâm Thu Thạch điều gì đó.

Lâm Thu Thạch đã quá quen với tiếng kêu của Hạt Dẻ. Cậu nhìn vào chiếc bát ăn của nó, quả nhiên như dự đoán, hạt khô trong bát của Hạt Dẻ đã được ăn sạch, nó đang giục Lâm Thu Thạch cho thêm thức ăn.

Nếu đây là thực tại, chắc chắn điều đầu tiên Lâm Thu Thạch làm là đổ thức ăn cho Hạt Dẻ. Nhưng cậu biết rõ mình đã vào cửa, nên cậu không hành động ngay, mà dạo một vòng quanh phòng trước.

Độ đạc trong nhà được bố trí giống hệt như lúc Lâm Thu Thạch rời khỏi, thậm chí trên ban công vẫn còn phơi mấy

bộ quần áo mới giặt, còn cả những trái cây tươi mua sẵn trong tủ lạnh, mọi thứ trong căn phòng tràn đầy sự sống.

Lâm Thu Thạch đi dạo quanh nhà một vòng rồi chậm chậm đi về phía cửa ra vào, nhẹ nhàng mở cửa.

Khe cửa hở ra đủ để Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh tượng phía sau.

Một hành lang dài phản chiếu trong mắt Lâm Thu Thạch, hai bên hành lang treo đầy biển số nhà của những hộ gia đình, không có gì khác biệt với ký ức của Lâm Thu Thạch

Hạt Dẻ lại bắt đầu kêu meo meo, nó nhảy xuống ghế sofa rồi đi đến dưới chân Lâm Thu Thạch, bắt đầu cọ mình vào mắt cá chân của cậu. Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn Hạt Dẻ hồi lâu, rồi mới từ từ hạ thấp eo lưng, chạm vào con mèo trước mặt mình.

Bộ lông thật mềm, cơ thể thật ấm, quả thật ngay khoảnh khắc bế Hạt Dẻ lên, Lâm Thu Thạch đã cảm thấy như trút được gánh nặng. Cậu ôm chú mèo vào lòng, dùng tay gãi gãi cằm nó, gọi tên nó.

Miệng Hạt Dẻ phát ra tiếng gù gù, trông đầy vẻ hưởng thụ. Lâm Thu Thạch ôm Hạt Dẻ, quay vào bếp lấy hạt, đổ đầy vào bát mèo ăn.

Hạt Dẻ nhảy ra khỏi lòng Lâm Thu Thạch, đứng trước cái bát và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lâm Thu Thạch ngắm Hạt Dẻ ăn, chợt cậu nhớ ra điều gì đó, vội rút điện thoại trong túi ra, gõ một dãy số. Nhưng sau khi nhấp gọi, điện thoại thông báo rằng số điện thoại Lâm Thu Thạch đang gọi không tồn tại. Giọng nói trong điện thoại khiến tay của Lâm Thu Thach túa đầy mồ hôi, sau khi kiểm tra danh ba của mình, đầu óc Lâm Thu Thạch nảy ra vô số suy nghĩ tồi tệ. Những cái tên trong danh bạ, Lâm Thach đều có ấn tượng, nhưng trong số này thiếu đi nhân vật quan trọng nhất... Số điện thoại của những thành viên trong Hắc Diệu Thạch đều đã biến mất, hiển nhiên trong đó bao gồm cả Nguyễn Nam Chúc.

Vả lại ban nãy, khi Lâm Thu Thạch gọi điện cho Nguyễn Nam Chúc, tổng đài thông báo số điện thoại đó không tồn tại.

Cảm giác nghẹt thở cuộn xoáy trong lồng ngực, Lâm Thu Thạch có rất nhiều suy đoán không hay. Cuối cùng, cậu thay bộ đồ ngủ ra rồi rời khỏi nhà, đi thang máy xuống bên dưới, đến cổng khu chung cư.

Bấy giờ đang là giữa hạ, khoảng sáu giờ tối, đúng lúc người tan ca, khắp nơi người xe qua lại rộn ràng như mắc cửi

Lâm Thu Thạch đứng trước cổng khu chung cư, bắt một chiếc taxi, đến thắng khu vực ở ngoại ô.

Tài xế xe taxi là một người đàn ông trung niên khéo miệng, hầu như ông nói chuyện không ngừng suốt dọc đường. Nếu như là ngày thường, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ phụ họa vài câu, nhưng hôm nay đầu óc cậu đang quay cuồng muốn chết, cho nên từ đầu đến cuối cậu chẳng nói lời nào, đôi môi mím lại tạo thành một đường cong khó chịu.

Một giờ sau, chiếc taxi đã đến nơi mà Lâm Thu Thạch muốn.

Lâm Thu Thạch trả tiền, bước xuống taxi, nhìn thấy căn biệt thự sừng sững trước mắt. Tòa kiến trúc vẫn y như trong ký ức của Lâm Thu Thạch, từ khung cửa toả ra ánh sáng màu cam, có thể biết bên trong có người.

Nhưng điều này vẫn không thể làm cho Lâm Thu Thạch yên lòng, ngược lại cảm giác bất an trong lòng cậu càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Lâm Thu Thạch bước tới vài bước để đến gần cổng biệt thự, nhấn chuông.

"Ai đấy a?" Một lúc sau, từ trong công vang lên một giọng nam lạ.

“Tôi.” Lâm Thu Thạch nói: "Là tôi, Lâm Thu Thạch, tôi muốn tìm Nguyễn Nam Chúc.”

Người đàn ông đó im lặng một lúc rồi nói: “Anh tìm nhầm người rồi, ở đây không có ai là Nguyễn Nam Chúc cả.”

Ngay khi Lâm Thu Thạch nghe thấy câu nói đó, câu có cảm giác như đầu óc mình đã nổ tung trong một tiếng đoàng, cậu dùng sự tự chủ cuối cùng gắng ép bản thân bình tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, anh có thể mở cửa một lúc được không? Tôi có việc rất quan trọng...”

Cửa được mở ra. Một người đàn ông cao lớn lạ mặt xuất hiện trước Lâm Thu Thạch, anh ta nhìn Lâm Thu Thạch, hỏi: "Anh có việc gì không?"

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi... bạn của tôi đã từng sống ở đây...", cậu cân nhắc từng chữ một, "tên của họ là Nguyễn Nam Chúc, Trần Phi, Dịch Mạn Mạn..."

"Xin lỗi," người đàn ông nói, "anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ai như anh nói cả."

Lâm Thu Thạch nhìn qua lưng người đàn ông, thay quang cảnh bên trong căn biệt thự. Những gì thấy được cậu cảm thấy kinh ngạc, tất cả đồ đạc được bày biện ở đây đều giống hệt trong ký ức của cậu, thậm chí ngay cả màu sắc của chiếc thảm trên mặt đất. Lâm Thu Thạch nhớ rất rõ mọi thứ.

Nhưng cảnh vật vẫn như cũ, mà người Lâm Thu Thạch muốn gặp đã không còn.

Chắc vì sắc mặt của Lâm Thu Thạch lúc này khó coi nên người đàn ông nhìn và hỏi cậu một câu: “Anh không sao chứ?"

Lâm Thu Thạch gượng cười, nói: "Tôi không sao... xin lỗi, đã làm phiền anh rồi." Cậu quay lưng rời khỏi.

Người đàn ông nhìn theo Lâm Thu Thạch đi xa dần, khẽ cau mày. Rõ ràng anh ta không hiểu Lâm Thu Thạch đến đây để làm gì.

Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Lâm Thu Thạch lại bắt xe quay trở về thành phố. Cậu ngồi trên xe với tâm trạng có đôi chút ngỡ ngàng, vì nhất thời không thể chấp nhận được những điều xảy ra trước mắt.

Nguyễn Nam Chúc cùng vào cửa với Lâm Thu Thạch, vậy mà giờ lại không thấy đâu.

Cho dù mọi điều ở đây có vẻ bình thường đến mức nào, thì chỉ riêng điều này cũng đủ khiến cho Lâm Thu Thạch rơi vào trạng thái khủng hoảng không thể diễn tả.

Lâm Thu Thạch quay trở lại khu chung cư, đứng trước cổng nhìn dòng người qua lại. Cậu cảm thấy mình như đang bị cả thế giới bỏ rơi, cảnh vật vốn tràn ngập bầu không khí của phố thị, nhưng lại khiến cậu không tài nào hòa nhập được.

Lâm Thu Thạch thò tay vào túi, tìm thấy một bao thuốc lá đã bị rút ra vài điếu. Câu nhìn chằm chằm vào bao thuốc to rút ra một điếu cho vào miệng..

Mùi thuốc lá lan tỏa trong miệng không giống như vị ngọt ngào của kẹo, hơi hăng hắc, Lâm Thu Thạch chỉ hút một hơi rồi dừng lại. Cậu buồn bực dập tắt điếu thuốc, ném nó vào thùng rác bên cạnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thu Thạch đột nhiên reo, Câu rút điện thoại ra, nhìn thấy dãy hiển thị hiển thị trên đó, cậu rơi vào im lặng.

Phía trên số điện thoại là một cái tên lẽ ra không nên xuất hiện: Ngô Kỳ.

Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điện thoại rồi chậm rãi ấn nút nghe.

"Alo, Thu Thạch, đang ở đâu vậy?" Đầu bên kia vang lên giọng nói dạn dĩ của Ngô Kỳ.

Cổ họng Lâm Thu Thạch khẽ nuốt xuống: “Tôi đang ở nhà, ông...” Cậu nhất thời không biết nên nói gì.

Ngô Kỳ nói một cách khó hiểu: "Sao vẫn còn ở nhà vậy?

Không phải ông hẹn tôi đi ăn sao? Mau xuống đây đi."

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi hẹn ông đi ăn à?"

Ngô Kỳ nói: “Đúng rồi, ông nói tối nay ăn thịt nướng mà! không lẽ mới đó mà đã quên rồi?"

Lâm Thu Thạch: "... Giờ ông đang ở đâu?”

"Cổng khu chung cư." Ngô Kỳ hỏi: “Sao vậy? Ông thấy trong người không khỏe à?"

Lâm Thu Thạch đáp: “Không sao, tôi xuống ngay đây"

Cậu cúp máy rồi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Ngô Kỳ đang đứng dưới cổng khu chung cư, cắm cúi nghịch điện thoại.

Lâm Thu Thạch cất điện thoại vào túi, rồi nhanh chóng đến gặp Ngô Kỳ.

"Nhanh thế?" Sau khi gặp Lâm Thu Thạch, Ngô Kỳ nói:"Cần gì phải chạy thời tiết nóng như vậy sẽ chảy nhiều mồ hôi đó."

Lâm Thu Thạch "ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt cậu mãi nhìn khuôn mặt của Ngô Kỳ. Vẫn ngoại hình ấy, vẫn vẻ ấy, thậm chí ngay cả giọng điệu khi nói chuyện, người trước mặt cậu thực sự chính là Ngô Kỳ, Ngô Kỳ vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Thu Thạch về những việc xảy ra trong công ty, rồi dặn đi dặn lại Lâm Thu Thạch nhớ đi kiểm tra sức khỏe.

Mồ hôi vã ra đầy trên trán Lâm Thu Thạch, nhưng toàn thân cậu lại lạnh buốt, mồ hôi lạnh cũng thay phiên nhau túa ra.

Sau khi đến quán thịt nướng ở bên ngoài khu chung cư, Ngô Kỳ ngồi xuống rồi gọi đồ ăn.

Thấy suốt dọc đường đi, Lâm Thu Thạch không nói gì, Ngô Kỳ nhận ra anh bạn có biểu hiện khác thường, bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Thu Thạch, ông không sao chứ?"

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi... không sao."

Có phải do nóng quá không? Hay ông thấy trong người không khỏe?" Ngô Kỳ quay về phía ông chủ gọi thêm vài chai bia, thuần thục mở nắp chai, cậu ta rót cho Lâm Thu Thạch một cốc đầy: "Uống đi cho mát."

Lâm Thu Thạch nói: “Ngô Kỳ, hôm nay ngày bao nhiêu rồi?"

Ngô Kỳ nói: “Ngày Mười bảy, sao vậy?"

Lâm Thu Thạch thở hắt ra: “Không có gì."

Món ăn đã gọi nhanh chóng được đưa lên. Ngô Kỳ, nhận ra được tâm trạng của Lâm Thu Thạch có gì đó khác thường, cậu ta định hỏi nhưng thấy Lâm Thu Thạch không muốn trả lời nên đành coi như không có chuyện gì.

Lâm Thu Thạch không có tâm trạng để ăn, mỗi sự chú ý của cậu đều tập trung ở con đường gần đó, nhưng cho đến khi họ ăn xong và rời đi thì những chuyện đáng lẽ nên xảy ra đều đã không xảy ra.

Năm đó, khi lần đầu vào cửa, cậu đã cùng Ngô Kỳ đến tiệm thịt nướng này sau khi trở ra. Cùng một ngày, cùng một thời điểm, nhưng vụ tai nạn đáng lẽ phải xuất hiện trên đường lại không xảy ra. Mọi thứ đều yên bình đến vậy, như thể sự việc trong ký ức của Lâm Thu Thạch chỉ là một ảo giác, cậu bây giờ chẳng khác nào kẻ ảo tưởng lập dị, thêu dệt những chuyện vốn dĩ không tồn tại.

Trên đường về, Lâm Thu Thạch đột nhiên nói: “Ngô Kỳ, bạn gái của ông gần đây thế nào roi?"

"Cô ấy? Sao đột nhiên ông lại nhắc đến cô ấy?" Ngô Kỳ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời Lâm Thu Thạch: “Cô ấy vẫn khỏe, có chuyện gì à?"

Lâm Thu Thạch đáp: "... Không có gì.”

Ngô Kỳ: “Ê, tối nay ông lạ lắm, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ngô Kỳ nhíu mày nhìn Lâm Thu Thạch, ánh mắt toát lên sự lo lắng: “Có phải đang khó chịu ở đâu không? Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với tôi nhé."

Lâm Thu Thạch gật đầu nói: “Được.”

Ngô Kỳ đưa Lâm Thu Thạch trở lại tòa chung cư đợi Lâm Thu Thạch đi lên mới rời đi. Lâm Thu Thạch đến trước cửa căn hộ của còn hơi ngơ ngác.

Lâm Thu Thạch cảm thấy mọi thứ quá hoang đường, Ngô Kỳ vẫn còn sống, bạn gái của cậu ta cũng vô sự, nhưng tại sao lại không thấy Nguyễn Nam Chúc đâu? Lâm Thu Thạch đổi đôi dép khác để bước vào trong phòng, thấy chiếc ghế sofa. Cậu nghĩ đến điều gì đó, bèn bước nhanh tới chỗ ba lô, móc những thử ở trong ra.

Sau khi nhìn thấy những thứ bên trong ba lô, Lâm Thu Thạch thở dài nhẹ nhõm. Ngoài những đồ hằng ngày, trong balo của Lâm Thu Thạch còn có ba thứ rất đặc biệt: Thứ nhất là một cuốn sổ nhật ký cũ, thứ hai là bộ hài cốt trẻ sơ sinh, thứ ba là một khẩu súng màu bạc. Nhìn thấy ba thử này, Lâm Thu Thạch có cảm giác chân thực, cậu thực sự đang ở trong cửa, khung cảnh xung quanh nơi cậu đang hoạt động chỉ là sự bố trí của cửa, chỉ có điều quang cảnh của cửa này giống y hệt với cuộc sống trước đây của cậu.

Điều này quả thật đáng sợ, Lâm Thu Thạch nghĩ. Rõ ràng cửa vẫn tồn tại, vậy tại sao Nguyễn Nam Chúc và người của Hắc Diệu Thạch đều mất tích, họ đã đi đâu... Vì sao chỉ có một mình cậu trong cánh cửa này? Điều này liệu có nghĩa là các quy tắc trước đây của cửa đã biến mất?

Người duy nhất còn lại cũng sẽ không được ở trong trạng thái bất khả chiến bại, một khi sơ sểnh, kết cục cuối cũng chính là đối mặt với cái chết.

Hạt Dẻ chậm rãi bước đến bên Lâm Thu Thạch rồi nhảy vào vòng tay cậu. Lâm Thu Thạch lấy tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhìn vẻ ngoan ngoãn của Hạt Dẻ, cậu bỗng chốc lại ngẩn người ra.

Đinh đoong, đinh đoong, đồng hồ treo tường phát ra âm thanh lanh lảnh, kim đồng hồ đã chỉ đúng mười giờ, ngoài trời đã tối, chỉ còn lại những ánh đèn thưa thớt,trông vẫn khá ấm áp hơi người.

Lâm Thu Thạch cầm điều khiển từ xa bật tivi lên, chọn kênh. Lúc đổi kênh, cậu lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên tivi... Đàm Tảo Tào

Đàm Tảo Tảo xuất hiện trong quảng cáo với mốt váy dài màu đỏ trông rất thanh lịch và xinh đẹp, như bông hoa đang kỳ nở rộ, giống như lần cuối cùng Lâm Thu nhìn thấy cô.

Ngô Kỳ và Đàm Tảo Tảo vấn đang sống tại đây, những bạn bè thân quen đã mất của Lâm Thu Thạch đều quay trở lại, cậu không biết rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì.

Mọi thứ dường như rất bình thường không có gì khác lạ, nhưng lại bất bình thường một cách quái dị, chẳng khác vùng biển lặng trước khi cơn bão ập đến, những con sóng nhỏ lăn tăn đang báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Từ trong tivi vang lên những âm thanh đơn điệu, ánh sáng của màn hình hắt lên khuôn mặt Lâm Thu Thạch, đã rất lâu rồi cậu không qua đêm một mình như vậy.

Từ sau khi bước vào mối quan hệ với Nguyễn Nam Chúc, hai người hầu như lúc nào cũng ngủ cùng nhau mỗi đêm chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mắt của nhau.

Nhưng lúc này, cảm giác trống trải lại lần nữa ùa về

Ở bên Lâm Thu Thạch lúc này, chỉ có một chú mèo tên Hạt Dẻ mà thôi.

Trời mỗi lúc một khuya, ánh đèn bên ngoài tắt dần, Lâm Thu Thạch ngôi trên ghế sofa, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đinh đoong, đinh đoong, kim giờ và phút trùng nhau, mười hai giờ đã điểm.

Chiếc tivi đang phát một chương trình truyền hình đột nhiên lóe lên những bông tuyết trắng, từ trong tivi phát ra thanh “rì rì" khiến Lâm Thu Thạch choàng tỉnh từ giấc mông. Cậu mở mắt ra, thấy tivi tự nhiên bị đổi kênh. Có vẻ kênh này không gắn logo, vẻ như đang phát một bộ phim cổ trang nào đó, hình ảnh dừng lại trên một chiếc cầu thang rất cũ.

Lâm Thu Thạch cảm thấy cảnh này hơi quen, cậu mơ hồ nhận thấy dường như mình đã từng thấy cái cầu thang ở đầu rồi. Nhưng nhất thời cậu không thể nghĩ ra được, cho đến lúc hình ảnh thay đổi, một người đàn ông cầm rìu xuất hiện trước mặt Lâm Thu Thạch.

Nụ cười trên gương mặt người đàn ông đó rất dữ tợn, hắn men theo cầu thang đi lên trên, dừng lại bên ngoài một căn phòng. Sau đó, hắn đưa tay đập mạnh vào cánh cửa gỗ trước mặt: “Vương Tiêu Y, mở cửa ra, Vương Tiêu Y, mở cửa ra!"

"Cứu tôi với, cứu tôi với..." Trong phòng phát ra tiếng kêu kinh hoàng của phụ nữ.

Khi nghe thấy tiếng kêu đó, vẻ mặt của gã cầm rìu càng trở nên dữ tợn. Hắn cười ha hả, rồi giơ cao chiếc rìu trong tay bổ mạnh xuống cánh cửa gỗ trước mặt. Cửa gỗ vốn không được chắc chắn đã bị bửa ra một khe hở toác hoác, phía bên kia lộ ra khuôn mặt đây nước mắt của một cô gái, Bài nói: “Cứu tôi với, cứu tôi với".

Người đàn ông định vung rìu một lần nữa nhưng chiếc rìu lại bị kẹt vào cửa. Thấy vậy, Vương Tiêu Y vội vàng đầy cửa xông ra khỏi phòng. Người đàn ông đang tập trung vào chiếc rìu, trong lúc hắn không để ý thì Vương Tiêu Y đã bỏ chạy.

Vương Tiêu Y loạng choạng chạy trên hành lang, vừa chạy vừa kêu cứu một cách tuyệt vọng. Khi bầu không khí căng thẳng đến cực điểm thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Vương Tiêu Y được đưa vào trong. Mà xuất hiện đằng sau cánh cửa... lại chính là khuôn mặt của Lâm Thu Thạch, đứng bên Lâm Thu Thạch hiển nhiên là Nguyễn Nam Chúc trong dáng vẻ khi hai người gặp nhau lần đầu.

Đúng vậy, mọi thứ xuất hiện trong tivi là những gì đã xảy ra ở cánh cửa đầu tiên.

Lúc đó, có một gã đàn ông trong nhóm người phát điên, chính Lâm Thu Thạch đã cứu cô gái đang bị đuổi giết.

Thế nhưng ở cảnh phim kế tiếp, cô gái vừa được Lâm Thu Thạch cứu đã bị một cái xẻng bổ ra thành hai mảnh.

Chất lỏng màu đỏ trắng bắn tóe trên tuyết, mắt cô gái mở to, ngập trong sự oán hận, khiến khán giả dù chỉ xem qua màn hình cũng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Lâm Thu Thạch định bật kênh khác nhưng điều khiển từ xa không hoạt động, thậm chí cậu còn rút nguồn điện tivi ra, nhưng hình ảnh trên đó vẫn đang tiếp tục được phát,

Hình ảnh trên màn hình dừng lại ở cái chết của Vương Tiêu Y. Đúng lúc này, cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng gõ. Lâm Thu Thạch ngồi bất động trên ghế sofa, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, càng lúc càng gấp gáp, như thể người ở bên ngoài muốn đập vỡ luôn cánh cửa.

Tiếng gõ rất to, theo lẽ thường mà nói, nếu Lâm Thu không mở cửa, hàng xóm láng giềng chắc chắn sẽ phàn nàn, vậy nhưng tiếng gõ cửa kéo dài suốt vài phút chẳng thấy ai phản ứng gì. Lâm Thu Thạch nhìn ra phía ngoài cửa sổ thì thấy tất cả ánh đèn trong khu chung cư đều đã tắt, dường như khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, nơi này liền biến thành một thế giới khác.

Người gõ cửa ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn, Lâm Thu Thạch từ từ đứng dậy đi ra cửa. Cậu nhìn qua mắt mèo, thấy được người đang đứng đó... một người đàn ông cầm rìu, giống y hệt kẻ Lâm Thu Thạch vừa thấy trên tivi.

Dường như biết được Lâm Thu Thạch đang nhìn mình từ phía bên kia, người đàn ông bắt đầu ra sức phá cửa. Thậm chí thông qua mắt mèo, Lâm Thu Thạch còn nhìn thấy máu tươi đang nhỏ giọt trên rìu của hắn.

Lâm Thu Thạch lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu, quay vào phòng bếp lấy con dao treo trên tường để phòng thân. Nhưng khi trở lại phòng khách, cậu thấy trên sàn nhà có một vũng máu màu đỏ sẫm. Lâm Thu Thạch nhìn quanh phòng, tivi vẫn đang mở, màn hình chiếu cảnh máu chảy như suối. Không dùng ở đó, Vương Tiêu Y đã chết trong cảnh trước đó đang bắt đầu co giật, cái đầu bị bổ làm đôi bay lên khỏi mặt đất, đôi mắt trắng dã của cô ta nhìn thẳng Lâm Thu Thạch, miệng há ra thành một đường cong quái dị, tay bắt đầu vươn về phía Lâm Thu Thạch.

Thấy cảnh tượng này, Lâm Thu Thạch không kìm được buột miệng chửi tục, nhưng câu chuyện gay go chưa kết lúc ở đó, bởi đôi tay đẫm máu của Vương Tiêu Y đã xuyên qua màn hình thò ra ngoài.

Cùng lúc đó, gã đàn ông đang phá cửa bên ngoài bắt đầu bổ rìu vào cửa chống trộm của căn hộ. Cánh cửa chống trộm vốn dĩ vô cùng kiên cố và chắc chắn lại bị hắn làm lủng một lỗ to. Hắn nhìn vào trong qua kẽ hở, khi thấy Lâm Thu Thạch đang đứng trong phòng khách, miệng hắn phát ra một tràng cười quái gở, khiến người nghe không gai ốc.

Thành thật mà nói, nếu đổi lại là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, e răng đã sợ chết khiếp từ lâu rồi có khi không cần người kia phải ra tay đã sợ đến nỗi chủ động nhảy lầu.

Nhưng Lâm Thu Thạch đã từng chứng kiến nhiều cảnh khủng khiếp trong quá khứ nên lúc này vẫn rất bình tĩnh.

Cậu đứng cách xa tivi, nhìn chăm chú cánh cửa sắp bị đập hỏng. Đầu óc cậu nảy ra một suy nghĩ, nhưng không rõ cách này có tác dụng hay không.

Vương Tiêu Y sắp sửa từ trong tivi bò ra ngoài, người đàn ông ở ngoài cửa lại vừa bổ thêm một rìu nữa. Nhưng khi chiếc rìu giáng xuống, dường như nó đã bị kẹt lại trên cửa, Lâm Thu Thạch thấy vậy lập tức mở cửa ra, lao ra ngoài rồi chạy thật nhanh về phía thang máy.

Gã đàn ông đang mắc kẹt với chiếc rìu nên động tác dừng lại trong chốc lát, quãng thời gian đó đủ cho Lâm Thu Thạch lao vào thang máy, nhấn nút đi xuống tầng một. Khi thang máy chuẩn bị khép lại, người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện, thậm chí từ trong thang máy, Lâm Thu Thạch còn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của hắn.

"Mẹ kiếp." Lâm Thu Thach một tay cầm dao, một tay lau mặt. Cậu lấy điện thoại bấm số gọi cho Nguyễn Nam Chúc lần nữa, số điện thoại rõ ràng là không tồn tại vào lúc này thì kết nối được, giọng nói gấp rút của Nguyễn Nam phát ra từ phía bên kia, hắn hỏi: “Thu Thạch, có phải anh không?"

"Nam Chúc... Nam Chúc...” Khắp người Lâm Thu Thạch toát đầy mồ hôi, cậu khẩn khoản cất giọng hỏi: “Em đang ở đâu? Đang ở đâu?"

"Em ở trong cửa." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc hơi mơ hồ, hắn hỏi: "Thu Thạch, anh thế nào rồi, có bị làm sao không?” Mặc dù Nguyễn Nam Chúc không nói rõ, nhưng Lâm Thu Thạch loáng thoáng nghe thấy từ phía kia có tiếng khóc oán hờn của phụ nữ, cậu biết tình hình hiện tại của Nguyễn Nam Chúc không được tốt lắm nên vội vàng nói: "Anh vẫn ổn, đừng lo cho anh, anh cúp máy trước đây, cố gắng cầm cự nhé!" Cậu lo rằng Nguyễn Nam Chúc gọi điện cho cậu sẽ bị phân tâm, nên cúp máy luôn.

Đinh đoong, thang máy xuống đến tầng một. Lâm Thu Thạch nín thở, nhìn cửa thang máy chầm chậm mở ra trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play