“Ống Nghe của tôi thì sao?” Tiểu Kế có vẻ hoàn toàn không e sợ trước sự vạch trần của Lâm Thu Thạch, gã hỏi lại bằng giọng điệu sắc bén.
Lâm Thu Thạch nói: “Sáng nay anh đã dùng Ống Nghe rồi đúng không?”
Tiểu Kế không trả lời ngay, gã nhanh nhạy nhận ra câu hỏi của Lâm Thu Thạch dường như là một cái bẫy, do vậy gã chọn cách im lặng.
Nhưng Tiểu Mai ngồi bên cạnh Tiểu Kế thì lãnh đạm nói một câu: “Đúng vậy, sáng nay Tiểu Kế đã dùng Ống Nghe rồi, có cả người khác chứng kiến.” Cô đưa tay chỉ một người đứng trong đám đông.
Người bị chỉ gật đầu, tỏ ý xác nhận điều Tiểu Mai nói là sự thật, anh ta nói: “Hôm nay khi đi ngang phòng khách quả thật tôi đã thấy Tiểu Kế mở rương, có dùng cả Ống Nghe.”
“Ồ, điều này có nghĩa là Ống Nghe của anh vẫn hoạt động bình thường, đúng không?” Lâm Thu Thạch nói: “Vậy anh có thể đưa Ống Nghe cho tôi xem thử không?”
Tiểu Kế cười nhạt một tiếng: “Để tôi xem anh giở trò gì.” Gã tháo Ống Nghe trên cổ xuống, ném cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch đón lấy Ống Nghe, nói: “Tiểu Mai, có phải cô chưa ăn gì không?”
Tiểu Mai gật gật đầu, cô lạnh nhạt đáp: “Phải, hôm qua Tiểu Kế phát hiện một rương có Tương Nhân, cho nên tôi không được ăn.” Việc này chẳng có gì lạ, ngược lại rất bình thường, vì số lượng Tương Nhân đang càng lúc càng nhiều, nếu Tiếu Kế từ đầu chỉ cuối không mở trúng Tương Nhân lần nào thì mới kỳ lạ.
“Ừm, phát hiện được động tĩnh của Tương Nhân, chứng tỏ Ống Nghe này hoạt động bình thường.” Lâm Thu Thạch nói: “Vậy giờ chúng ta cùng thử nghiệm một chút.” Cậu đeo Ống Nghe lên cổ, đưa mặt nghe vào lồng ngực của mình. Không ngoài dự liệu, Ống Nghe không thu thập được bất kỳ âm thanh nào cả, trong tai chỉ có một khoảng im lặng.
“Chẳng nghe thấy gì cả.” Lâm Thu Thạch nói: “Mọi người thử mà xem.” Cậu đưa Ống Nghe cho những người khác.
Mọi người đón lấy vật phẩm, sau một hồi cẩn thận lắng tai, họ xác định không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả.
Lâm Thu Thạch nhún vai: “Ống Nghe của anh rõ ràng đã hỏng, rốt cuộc anh làm cách nào để nghe thấy âm thanh bên trong rương?”
Tiểu Kế hất cằm, nói: “Tôi tưởng anh có cách gì hay ho để chứng minh tôi có tội, xin lỗi nha, trước đây tôi đã thử rồi, chiếc Ống Nghe này là thứ đặc biệt, không thể dùng nó để nghe nhịp tim của người bình thường được.”
Tiểu Kế nói: “Vật phẩm trong cửa luôn hơi khác so với thế giới thực. Dư Lâm Lâm, không lẽ anh định dùng cách này để bôi nhọ rồi cướp đi Ống Nghe của tôi?!” Tiểu Kế gõ mặt bàn một cách bực dọc, trông như sắp nổi điên vì bị vu oan vô cớ.
Lâm Thu Thạch nói: “Anh chắc chắn cái Ống Nghe này không nghe được tiếng tim đập, chỉ là vật phẩm đặc biệt chứ?”
“Chứ sao, đó là vật phẩm của tôi, không lẽ anh hiểu về nó hơn tôi?” Tiểu Kế nói như đinh đóng cột. Ống Nghe nằm trong tay gã, gã muốn nói gì những người khác đâu thể kiểm chứng được.
“Thật là đáng tiếc.” Lâm Thu Thạch đặt chiếc Ống nghe lên tay, nói như thở dài: “Nếu anh không nói như vậy, có lẽ tôi còn phải bối rối.” Vừa nói, cậu vừa tháo các bộ phận của Ống Nghe ra.
Phần dẫn truyền âm thanh vốn là một vòng kim loại có thể tháo rời. bên trong vòng kim loại có miếng tròn đặc biệt có tác dụng khuếch âm. Khi Lâm Thu Thạch tách vòng kim loại, lấy đĩa khuếch âm ra, những người khác hoàn toàn sững sờ. Bởi vì bên trong vòng kim loại, phía sau đĩa khuếch âm đáng lẽ phải trống rỗng thì lúc này nút đầy bông gòn, như vậy âm thanh rõ ràng không thể nào truyền đi được, chẳng trách Ống Nghe bị vô hiệu hóa.
Tiểu Kế nhìn thấy bông gòn, đầu tiên gã ngẩn ra, sau đó gương mặt biến sắc, gào lên: “Ai cho anh tháo Ống Nghe của tôi…” Vừa nói, gã vừa định đoạt lại Ống Nghe từ tay Lâm Thu Thạch, nhưng Tôn Nguyên Châu đứng gần đó đã sớm đoán trước được tình hình, kịp thời ngăn cản.
Thấy mình không thể lấy lại Ống Nghe, Tiểu Kế bắt đầu chửi tục, sự kích động của gã có gì đó bất ổn.
Bị Tiểu Kế đe dọa và chửi bới, gương mặt Lâm Thu Thạch vẫn chẳng có phản ứng, cậu bình thản lôi bông ra khỏi vòng kim loại, sau đó lắp Ống Nghe lại như cũ. Lần này, khi đặt mặt nghe vào lồng ngực, cậu có thể nghe rất rõ âm thanh tim đập.
Lâm Thu Thạch cười nói: “Anh dùng cái này để phát hiện trong có Tương Nhân hay Tương Nữ hay không à? Có vẻ khó đó.”
Tiểu Mai cũng bật cười khinh bỉ. Từ sau khi mất người yêu, dường như ở cô đã xảy ra một sự thay đổi không thể quay đầu. Vẻ non nớt và nhát gan của người mới biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng khôn tả.
Thấy Lâm Thu Thạch và Tiểu Mai kẻ tung người hứng, Tiểu Kế cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Gã căm hận nhìn Tiểu Mai, chửi: “Mày phản bội tao? Đồ điếm khốn khiếp… Mày nhét bông vào Ống Nghe của tao phải không?”
Tiểu Mai khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tiểu Kế: “Là tao thì sao?”
“Khốn nạn, tại sao mày lại bán đứng tao??” Tiểu Kế nói: “Chính tao đã giúp mày giết Ngụy Tu Đức…”
Tiểu Mai nghe vậy bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt. Cô dùng tay gạt giọt lệ ở khóe mắt, nói: “Sao mày ngây thơ quá vậy? Mày làm vậy chỉ để giúp tao sao? Không lẽ mày không được lợi ích gì từ chuyện đó? Huống hồ…” Giọng Tiểu Mai trở nên hằn học, nếu có thể, chắc cô đã róc thịt Tiểu Kế ra cho hả giận: “Tương Nữ giết người yêu tao, còn mày thì hợp tác với nó? Mày đáng chết lắm!!”
Tiểu Kế thở dốc, mắt đỏ ngầu vì giận.
Để ngăn Tiểu Kế giãy dụa, bọn họ lấy dây thừng trói gã lại. Sau khi lắp Ống Nghe về như cũ, Lâm Thu Thạch tiện tay để nó lên bàn, lãnh đạm nói: “Anh còn muốn nói gì nữa không?”
Tiểu Kế nghiến răng cười nhạt: “Ha ha, là tao thì sao, có giỏi thì chúng mày giết tao đi.” Quả thực gã đoán biết rương có Tương Nhân hay không không phải nhờ Ống Nghe, bởi vì mỗi ngày Tiểu Kế cần mở ba rương, cho nên gã buộc phải nghe theo chỉ thị của Tương Nữ để tìm ra những rương an toàn, tránh trường hợp xảy ra sai sót.
Nếu hôm qua gã không nói ra chuyện trong rương Tiểu Mai định mở có Tương Nhân, có lẽ sẽ còn chút hy vọng lật lại lời buộc tội. Nhưng giờ gã hiểu rằng, những người khác đã nghi ngờ mình từ lâu lắm rồi.
“Thật đáng tiếc.” Lâm Thu Thạch đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Kế: “Anh tưởng tôi không dám giết chết anh à?” Cậu cúi xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Kế: “Có nhiều cách lắm.”
Ánh mắt của Lâm Thu Thạch khiến Tiểu Kế run lẩy bẩy, sau đó gã phát giác ra phản ứng của bản thân, đâm ra giận dữ, bèn nghiến răng cười nhạt, nói: “Ha ha ha, mày thật là đáng thương! Giết tao thì được gì, giết tao người yêu mày có sống lại không? Cô ta đã chết rồi, chết từ đêm qua, chết trong tay của Tương Nữ. Chắc mày muốn biết Bình Cứu Hỏa ở đâu phải không? Tao nói mày biết, chính tao đã giấu nó trong một chiếc rương, chúng mày sẽ vĩnh viễn không thể tìm ra được đâu!”
Tiểu Kế nói xong, Lâm Thu Thạch vẫn bất động. Tiểu mai đứng bên cạnh cậu bỗng bước lên, xô Tiểu Kế ngã ra đất, đi mạnh chân trên bàn tay Tiểu Kế. Đoạn cô thét lên chói tai: “Tất cả là tại mày nên anh ấy mới chết! Đồ quái vật, đồ quái vật đi hợp tác với quỷ quái hại người!! Mày đáng chết lắm!!”
“Bình tĩnh một chút đi Tiểu Mai!” Tôn Nguyên Châu vội giữ cô gái lại. Anh ta sợ cô có hành động quá khích, mặc dù việc quát mắng, đánh đập có thể khiến cô hả giận, nhưng rồi chính bản thân cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của thù hận.
“Tôi biết rồi.” Tiểu Mai dừng lại, dửng dưng nói: “Tôi biết, tôi sẽ không chết đâu, tôi sẽ sống thật tốt, thay cả phần của anh ấy.” Cô lấy tay lau giọt nước mắt, khẽ thấp giọng: “Đáng lẽ ra tôi mới là người mở chiếc rương đó…”
Nghe Tiểu Mai nói vậy, Tiểu Kế liền bật cười ha hả. Cô chĩa cái nhìn nanh nọc về phía Lâm Thu Thạch, đang định dùng lời lẽ khiêu khích hai kẻ mất người yêu, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thanh thoát, một giọng cười vang lên: “Ai bảo tôi chết nào?”
Mọi người đều ngẩn ra, hướng ánh mắt của mình về phía cửa, Nguyễn Nam Chúc, kẻ đáng lý đã chết vào đêm qua nay lại xuất hiện. Nguyễn Nam Chúc rạng rỡ mỉm cười nhìn tất cả, khoan thai đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch nói: “Anh yêu, em về rồi nè.”
Lâm Thu Thạch liếc mắt hắn một cái, không nói gì.
Lâm Thu Thạch im lặng nhưng Tiểu Kế thì thét ầm lên: “Không thể nào, không thể nào, tại sao cô vẫn còn sống… Không thể nào!!!” Giết chết Nguyễn Nam Chúc là nước đi thành công nhất của Tiểu Kế, bởi vì chìa khóa đã bị hủy cùng với cả một vật phẩm có khả năng giết chết Tương Nữ! Vậy mà kẻ đáng lẽ đã chết kia lại đang xuất hiện ngay trước mặt gã, chẳng mảy may sứt mẻ!!
“Anh bạn, có biết tại sao người có nhiều kinh nghiệm thường không dám đưa người mới nhảy cóc quá nhiều cửa không?” Nguyễn Nam Chúc nhìn Tiểu Kế, ánh mắt tràn ngập sự thương hại: “Bởi vì chỉ những người đã chơi vượt qua các cửa trước mới thu thập được những lá bài tẩy, anh nghĩ những cửa trước đó để chơi thôi à?”
Lâm Thu Thạch đứng kế Nguyễn Nam Chúc, cậu quan sát người bên cạnh, để ý thấy trên cổ tay Nguyễn Nam Chúc có thêm một ký hiệu màu đỏ như được vẽ lên, trông vô cùng nổi bật trên làn da trắng muốt.
“Xem nè, giờ tôi vẫn khỏe re.” Nguyễn Nam Chúc nói với Tiểu Kế: “Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?”
Tiểu Kế tức run cả người, trông gã như sắp ngất đi.
“Trời đất, làm thế nào mà cô sống được hả Chúc Manh?” Nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc, Lương Mễ Diệp cũng không khỏi sững sờ, cô hỏi ra câu mà tất cả mọi người đều muốn hỏi: “Đáng lẽ… đáng lẽ cô đã…”
“Đã bảo rồi, người ta có lá bài tẩy,” Nguyễn Nam Chúc nói, “không cần lo lắng quá…” Khi nói câu này, hắn lén liếc Lâm Thu Thạch một cái, thấy Lâm Thu Thạch làm thinh, chẳng hề để ý đến mình, Nguyễn Nam Chúc bất giác than thầm trong lòng.
“Bây giờ, việc quan trọng là bắt gã nói ra vị trí của Bình Cứu Hỏa.” Lâm Thu Thạch nói: “Đó là thứ khá quan trọng.”
“Để tôi hỏi cho.” Tiểu Mai dịu dàng nói, cô vén những sợi tóc vương trên vành tai: “Tôi sẽ có được đáp án, mà không làm gã chết.”
“Mày định làm gì??” Ánh mắt của Tiểu Mai khiến Tiểu Kế kinh sợ, gã luôn ra một tràng tục tĩu dọa nạt, nhưng thấy Tiểu Mai không phản ứng gì, gã bèn chuyển sang níu kéo bằng tình cảm: “Tiểu Mai, anh thật sự thích em! Nếu không anh đã chẳng giúp em giết Nguy Tu Đức!”
“Ha ha” Tiểu Mai cười cợt: “Giết Ngụy Tu Đức?” Cô hờ hững nói: “Người mới ngốc nghếch dĩ nhiên là dễ điều khiển hơn so với một tay lão luyện khôn ngoan, vả lại, tao không tin mày sẽ để tao sống đến cuối cùng.” Nếu Tiểu Kế đã câu kết với Tương Nữ, để tránh việc Tương Nữ đột nhiên trở mặt, chắc chắn gã phải giết hết tất cả mọi người để mình trở thành đối tượng được cửa bảo vệ, nếu Tiểu Mai tin vào lời lẽ mê hoặc của gã thì cô thật sự quá ngốc.
Về điểm này, Tiểu Mai hiểu rất rõ, đây cũng là lý do cô hợp tác với Lâm Thu Thạch. Nói dứt câu, Tiểu Mai quay sang Nguyễn Nam Chúc: “Tôi cứ tưởng chị chết thật rồi cơ.”
Nguyễn Nam Chúc cười cười, không thể hiện thái độ gì cả.
Sau đó, mọi người bắt đầu thẩm vấn Tiểu Kế, bắt gã khai ra chỗ cất giấu Bình Cứu Hỏa. Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh, từ đầu chí cuối chẳng nói gì. Trên thực tế, từ khi Nguyễn Nam Chúc trở về, Lâm Thu Thạch vẫn chưa nói với hắn nửa lời.
Nguyễn Nam Chúc ban đầu còn cười trêu Lâm Thu Thạch, về sau dần cảm thấy điều bất ổn, vội vàng gọi Lâm Thu Thạch ra nói chuyện riêng.
Lâm Thu Thạch vô cảm đi theo Nguyễn Nam Chúc sang một gian phòng khác, cậu lên tiếng: “Nói đi, em muốn nói gì?”
Nguyễn Nam Chúc: “Lâm Lâm, anh giận đấy à?” Hắn tận dụng khuôn mặt xinh đẹp bày ra vẻ đáng thương, khẽ hạ giọng: “Anh đừng giận em mà.”
Quả thực nếu thường ngày, thấy Nguyễn Nam Chúc như vậy, cơn giận của Lâm Thu Thạch đã sớm tiêu tan rồi nhưng hôm nay cậu chỉ lạnh lùng “ừm: một tiếng, không tỏ thái độ gì.
“Lâm Lâm, Lâm Lâm…”Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh đừng giận, anh giận thì em buồn lắm.” Hắn nắm lấy tay Lâm Thu Thạch, thận trọng chạm khẽ lên môi cậu: “Được không nào?”
Lâm Thu Thạch không hề dao động: “Anh chỉ hỏi em một câu thôi.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Ừm.”
Lâm Thu Thạch: “Em có nắm chắc bản thân sẽ vượt qua được không?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Dĩ nhiên là chắc…”
Những hắn chưa dứt lời, Lâm Thu Thạch đã giận dữ cắt ngang, cơn thịnh nộ cậu kìm nén đã sắp sửa bộc phát, thậm chí còn gọi thẳng lên Nguyễn Nam Chúc: “Nguyễn Nam Chúc, mẹ kiếp, đến nước này rồi em còn định lừa tôi?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Lâm Lâm, thật sự là em có cách nên mới dám làm vậy, anh còn nhớ chiếc vòng màu đỏ em đưa anh ở cửa Lấy người làm gương chứ? Chiếc vòng đó có thể đẩy lui ba lượt tấn công của quỷ quái…” Hắn giơ cổ tay lên, để lộ vết tích màu đỏ tươi: “Anh xem, em vẫn khỏe mạnh đúng không?” Hắn vừa nói vừa mỉm cười lấy lòng.
Nghe Nguyễn Nam Chúc giải thích xong, Lâm Thu Thạch cười nhạt, nói: “Nếu em nắm chắc bản thân có thể sống sót, thế sao lại để chìa khóa và Bạch Mộc Xuân ở phòng không mang theo?” Càng nói Lâm Thu Thạch càng tức giận, cuối cùng gần như rít lên: “Em nghĩ tôi ngốc nên muốn nói gì thì nói phải không?”
Nguyễn Nam Chúc vẫn muốn giải thích, nhưng Lâm Thu Thạch không còn muốn nghe nữa, cậu nói: “Mấy chuyện này khi nào ra khỏi đây tính tiếp, hiện giờ tâm trạng tôi rất tệ, nếu nói nữa, tôi vẫn sẽ nổi điên với em thôi.” Dứt lời, cậu quay lưng bỏ đi, không cho Nguyễn Nam Chúc cơ hội nào để giải thích.
Nguyễn Nam Chúc khóc không ra nước mắt. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Lúc đó Lâm Thu Thạch cứ tưởng Nguyễn Nam Chúc thật sự đã bị hại, mãi đến khi cậu nghe được lời từ biệt của hắn. Khi đó Nguyễn Nam Chúc đã nói: “Dư Lâm Lâm, em yêu anh.” Câu nói đó khiến Lâm Thu Thạch sực tỉnh, trong giây lát cậu nhận ra điều gì đó.
Nếu Nguyễn Nam Chúc thật sự cảm thấy mình sắp chết, thì lời bày tỏ cuối cùng đó ít nhất hắn cũng sẽ gọi tên thật của Lâm Thu Thạch, chứ không thể nào gọi Dư Lâm Lâm.
Sau khi hiểu ra tất cả, Lâm Thu Thạch ngăn lại cảm xúc sắp mất khống chế của bản thân, đồng thời dồn nên sự phẫn nộ đối với việc làm của Nguyễn Nam Chúc vào tận sâu trong lòng.
Ở bên kia, cuộc thẩm vấn đã có kết quả, Tiểu Kế cuối cùng cũng khai ra nơi cất giấu Bình Cứu Hỏa. Không rõ Tiểu Mai dùng cách gì lấy được thông tin này, Lâm Thu Thạch cũng không hề hỏi. Cậu không lương thiện đến mức có thể tha thứ cho kẻ suýt nữa hại chết Nguyễn Nam Chúc, không đích thân ra tay là sự kìm chế tột cùng rồi.
Tiểu Kế đã khai nhân tất cả mọi thứ, gã kể mình bị Tương Nữ mê hoặc ngay từ khi mới đặt chân tới nơi này. Gã may mắn hơn Điền Cốc Tuyết đã chết rất nhiều, vừa bước vào cửa đã lấy được vật phẩm để trên bàn, sau đó cũng chính gã đem giấu sách hướng dẫn.
Dĩ nhiên, để tránh sự hoài nghi của những người khác, gã đặt vật phẩm vào một chiếc rương trong phòng khách. Sau khi đọc xong cuốn luật chơi, gã cũng để nó trong một góc phòng.
Về sau, Tiểu Kế mở liền ba rương trước mắt những người khác, danh chính ngôn thuận sở hữu vật phẩm, đồng thời mở khóa kỹ năng đầu tiên của Tương Nữ.
Còn Điền Cốc Tuyết hoàn toàn chỉ là đạn khói Tương Nữ tung ra nhằm đánh lạc hướng. Trước đó, khi nghi ngờ Điền Cốc Tuyết, Nguyễn Nam Chúc đã cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì với IQ của Điền Cốc Tuyết rất khó đảm nhận được vai trò gián điệp. Quả nhiên, phía sau cô ta còn có một Tiểu Kế thâm hiểm, gã thâm hiểm đến mức khiến cho không một ai hoài nghi mình.
Việc Nguyễn Nam Chúc đột nhiên gặp nạn khiến Lâm Thu Thạch có động lực suy nghĩ lại về tất cả mọi thứ. Cậu ngầm liên lạc với Tiểu Mai, nhờ cô giở mánh khóe với Ống Nghe, sau đó cậu gặp may mắn do Tiểu Kế tự mình để lộ dấu vết, giúp Lâm Thu Thạch khẳng định được chắc chắn thân phận gián điệp của Tiểu Kế.
Tất cả mọi thứ đều thuận lợi, ngoại trừ việc người nào đó đã lừa cậu.
Nguyễn Nam Chúc chắc chắn đã đoán được sự tồn tại của gián điệp thứ hai ngay từ đầu, thậm chí hắn đoán được việc gián điệp thứ hai sẽ ra tay với mình. Để tránh cho Lâm Thu Thạch bị liên lụy, hắn đã che giấu mọi thứ, một mình gánh chịu hai kĩ năng của Tương Nữ. Thực tế, hành động của Nguyễn Nam Chúc tiềm ẩn sự nguy hiểm nhất định, cho dù hắn chắc đến tám mươi phần trăm vòng ngọc có thể đỡ được kỹ năng của Tương Nữ, thì vẫn còn hai mươi phần trăm khả năng xấu sẽ xảy ra,chính vì thế hắn đã bỏ lại vật phẩm và chìa khóa ở phòng, một mình tiến vào căn phòng nhốt Điền Cốc Tuyết.
Lâm Thu Thạch hiểu tất cả, nhưng cậu vẫn không thể kìm được cơn tức giận, cứ nghĩ đến việc Nguyễn Nam Chúc có thể chết một cách cô độc trong căn phòng đó, thậm chí là chết mất xác, cậu lại cảm thấy không thể chịu nổi.
“Hai người không sao chứ?” Khi Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đi ra, bầu không khí kỳ quái giữa đôi bên khiến những kẻ chứng kiến không khỏi lo lắng, Lương Mễ Diệp bèn khẽ hỏi thăm.
“Không sao.” Lâm Thu Thạch nói một cách lạnh nhạt: “Có chuyện gì được chứ.”
Lương Mễ Diệp: “...” Nhìn hai người đã thấy có chuyện rồi. Đây là lần đầu tiên Lương Mễ Diệp trông thấy vẻ lấy lòng trên mặt Nguyễn Nam Chúc.
“Cục cưng à, anh có đói không?”
“Không.”
“Cục cưng ơi, anh khát chứ?”
“Không…”
“Cục…”
“Đừng gọi tôi là cục cưng.”
“Lâm Lâm…”
“Im mồm.”
Những người xung quanh nghe được cuộc đối thoại trên, nét mặt đều trở nên khó tả. Tôn Nguyên Châu cố nén cười, khẽ ho vài tiếng, nói, hai người yêu thương nhau quá nhỉ, nhưng bây giờ không phải là lúc âu yếm tình tứ, chúng ta nên thảo luận về Tương Nữ thì hơn.
Thống kê lại những vật phẩm đã có, tìm ra cách giết Tương Nữ, thoát ra ngoài, đó mới là vấn đề trọng yếu vào lúc này.
“Chúng ta có nhiều nhất là sáu ngày.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Sau sáu ngày nữa, Tương Nữ sẽ lại có thể kích hoạt Ở ngay bên bạn, khi ấy nếu chưa ra khỏi… E rằng chẳng bao giờ ra được nữa.”
“Hiện giờ, chúng ta sở hữu Bạch Mộc Xuân có thể giết Tương Nữ, chỉ cần tìm đúng vị trí của nó rồi ra tay. Nếu muốn sử dụng kỹ năng, Tương Nữ bắt bắt buộc phải khóc to.” Tôn Nguyên Châu cố gắng sắp xếp các suy nghĩ của mình: “Việc của chúng ta là chờ đợi…”
“Đúng thế.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Khổ nỗi Bạch Mộc Xuân chỉ dùng được một lần, nếu dùng sai chỗ, chúng ta sẽ bỏ mất một cơ hội quan trọng.” Bạch Mộc Xuân chỉ có thể sử dụng trước khi mở rương mà thôi, hắn tiếp: “Chỗ Xăng lần trước tuồn qua khe cửa vẫn chưa dùng đến, đây cũng là vật phẩm quan trọng.”
“Ừm, không rõ rương của Tương Nữ có khác biệt gì lớn so với rương chứa Tương Nhân không.” Lâm Thu Thạch nói: “Nếu Ống Nghe có thể phân biệt sự khác nhau này thì tốt, nếu không thể, sẽ khá phiền phức.”
Trước mắt, mỗi lần Tương Nữ gào khóc, họ chỉ có thể xác định nó đang ở phòng nào, chứ chưa thể tìm thấy cụ thể chiếc rương nó ẩn nấp.
Tóm lại, kế hoạch này kỳ thực có tồn tại rủi ro.
“Nếu tìm thêm được một số vật phẩm nữa thì ổn hơn,” Nguyễn Nam Chúc nói, “nhưng thời gian chẳng đợi an.”
Mọi người trở nên trầm ngâm.
Hôm nay, có lẽ do đánh hơi thấy có biến nên Tương Nữ không sử dụng kỹ năng và không khóc, Lâm Thu Thạch chỉ xác định được Tương Nữ đang ở lầu một, còn vị trí cụ thể, cậu hoàn toàn mơ hồ.
Tương Nữ không khóc, phe người cũng không có tiến triển, chỉ đành tiếp tục đợi.
Trong lúc chờ, Nguyễn Nam Chúc liên tục mặt dày bắt chuyện với Lâm Thu Thạch. Cậu ban đầu còn ậm ừ, câu được câu không, về sau bực quá chẳng buồn nói nữa, chuyển sang cắm đầu vào điện thoại.
Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ hờn dỗi, chỉ ước được biến thành thứ mà Lâm Thu Thạch đang cầm trong tay.
Lương Mễ Diệp đứng bên nhìn thấy cảnh đó phải cố nín cười. Thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch ngoài đời cao ngạo lạnh lùng là thế, ai ngờ trong cửa lại thành ra thế này. Dĩ nhiên cô không dám cười thành tiếng, tránh để Nguyễn Nam Chúc quê độ, thẹn quá hóa giận… Lương Mễ Diệp đâu phải đối tượng được đặc cách như Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch rõ ràng vẫn còn giận, giận nhiều là đằng khác.
Nguyễn Nam Chúc thấy cậu mặt ủ mày chau, cảm thấy dùng ưu thế ngoại hình của Chúc Manh mà còn không dỗ được Lâm Thu Thạch, đến khi ra tới thế giới thực chắc chắn sẽ càng phiền phức.
Thế là đêm đó, trong giờ ngủ, Nguyễn Nam Chúc lẳng lặng mò lên giường Lâm Thu Thạch.
“Lâm Lâm, em sợ.” Mỹ nhân mở lớn đôi mắt đen láy diễm lệ, nhìn Lâm Thu Thạch vẻ vô tội: “Cho em ngủ cùng được không?”
Lâm Thu Thạch làm mặt lạnh: “Em sợ?”
Nguyễn Nam Chúc: “Vâng.”
Lâm Thu Thạch: “Khéo ghê, tôi cũng sợ.” Cậu vừa nói vừa ngồi dậy, bỏ lại Nguyễn Nam Chúc để trèo sang chiếc giường trống.
Nguyễn Nam Chúc: “...” Tiêu rồi, tiêu rồi, Lâm Lâm nhà mình giận thật rồi, giận đến độ không dỗ nổi luôn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT