Rốt cuộc làm cách nào để “tận dụng” tên phản bội đã bại lộ thân phận này, Nguyễn Nam Chúc không nói. Những việc chưa biết mới là đáng sợ nhất, hiện giờ linh hồn Điền Cốc Tuyết đã bị nỗi sợ khống chế, cô ta run đến độ không thốt nên lời.
“Phải làm gì đây?” Tôn Nguyên Châu nói: “Cứ để cô ta ở đây sao? Ngộ nhỡ không an toàn.”
Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói: “Cô ta có thể giúp chúng ta làm một vài chuyện khác.”
Tôn Nguyên Châu như có điều suy nghĩ: “Mở rương!?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói. Hắn quay sang nhìn Điền Cốc Tuyết, cất giọng nhỏ nhẹ: “Hôm nay cô vẫn chưa mở rương đúng không? Nếu đã vậy, chắc hẳn cô biết vị trí của Tương Nữ và Tương Nhân… phải không?”
Điền Cốc Tuyết hoảng hốt nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Tôi không biết!!”
“Không biết hả?” Lương Mễ Diệp nói bằng giọng không mấy thân thiện: “Cô không biết vị trí của Tương Nhân và Tương Nữ thì làm sao mở rương được, không sợ mở trúng mấy thứ đó sao?”
“Là thế này, trước khi tôi mở rương, nếu bên trong có Tương Nhân hay Tương Nữ, cái rương đó sẽ phát ra âm thanh..” Điền Cốc Tuyết run rẩy nói: “Sau đó tôi sẽ đổi sang rương khác, nhưng Tương Nữ đã dặn khi mở rương nhất thiết không được có người khác ở gần, vậy nên…”
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Hôm nay cô mở rương rồi à?”
“Ừm” Điền Cốc Tuyết thận trọng gật đầu.
“Vậy được, ngày mai bọn tôi sẽ xác thực lời vừa rồi của cô.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Nếu Điền Cốc Tuyết nói thật, cô ta sẽ trở nên vô cùng hữu dụng, mọi người sẽ dễ dàng xác định được vị trí của Tương Nữ và Tương Nhân, tựa như sở hữu một chiếc máy thăm dò.
Nguyễn Nam Chúc hỏi Điền Cốc Tuyết thêm một vài chi tiết, ví dụ như cách thức liên lạc với Tương Nữ. Khi hỏi về hướng dẫn luật chơi, Điền Cốc Tuyết trả lời rằng cô ta tìm thấy nó trong phòng ăn tầng một, cuốn luật để trong một góc phòng, chính Tương Nữ đã ra tín hiệu cho cô ta tới đó tìm.
“Nhưng sao tôi chưa từng trông thấy cuốn luật chơi đó?” Một cô gái lên tiếng, cô là người đầu tiên bước vào tòa nhà và nghe thấy tiếng khóc của Tương Nữ, tiếng khóc phát ra từ phòng bếp, do vậy cô đã vào trong bếp kiểm tra một lượt.
“Chắc do tôi vào trước cô.” Điền Cốc Tuyết thận trọng đáp: “Khi cô vào tới nơi… tôi đã lấy nó đi rồi.”
Quả thực có khả năng như vậy, cách giải thích của Điền Cốc Tuyết có thể coi là hợp lý, nhưng nghe cô ta nói, không hiểu sao Lâm Thu Thạch khẽ cau mày… Từ lời nói của Điền Cốc Tuyết, cậu cảm nhận một sự mâu thuẫn mơ hồ.
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, có vẻ hắn đang suy nghĩ. Cuối cùng, hắn không nói ra những điều mình đang suy tính, mà bắt đầu thảo luận với mọi người, việc xử lý Điền Cốc Tuyết.
Điều Cốc Tuyết sợ bị thủ tiêu, thấy mọi người không có ý định làm hại đến tính mạng mình, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, họ quyết định nhốt Điền Cốc Tuyết vào một căn phòng, phái người canh gác. Dù sao không mở rương thì cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì, vả lại trước mắt, kỹ năng của Tương Nữ vẫn chưa đạt đến con số sáu.
Trong khi mọi người bàn bạc với nhau, Nguyễn Nam Chúc chỉ đứng bên cạnh không lên tiếng, ánh mắt hắn tuy nhìn Điền Cốc Tuyết, nhưng dường như đã xuyên qua cô ta, phiêu đãng đến nơi xa.
“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch cảm thấy Nguyễn Nam Chúc hơi khác thường.
“Không có gì.” Nguyễn Nam Chúc đáp nhẹ như không: “Chỉ là nhớ lại một số chuyện cũ.”
Lâm Thu Thạch không hỏi thêm gì nữa, cậu nắm lấy bàn tay Nguyễn Nam Chúc, siết nhẹ, để độ ấm trong lòng bàn tay mình có thể truyền sang hắn.
Trong khi cả hai đang ngọt ngào bên nhau, Tôn Nguyên Châu lại ném một cái nhìn là lạ về phía họ. Đó là một ánh mắt phức tạp, Lâm Thu Thạch vẫn mơ hồ không hiểu vì sao… Đến lúc này thì cậu bắt đầu hơi thắc mắc, rốt cuộc Nguyễn Nam Chúc đã nói gì với Tôn Nguyên Châu thế.
Sau khi quyết định chuyện Điền Cốc Tuyết, mọi người quy ước với nhau sẽ không thảo luận việc này ở nơi khác, để tránh Tương Nữ có được thông tin.
Tôn Nguyên Châu đưa Điền Cốc Tuyết trở lại phòng mình, sau đó cắt cử người túc trực.
Tiếp theo đó, bọn họ đưa ra một danh sách, mỗi hai tiếng đồng hồ sẽ có người được cử tới thay ca.
Sau khi mọi thứ hoàn tất, họ tản ra trở về phòng riêng.
Lâm Thu Thạch đến xem qua những rương mà Điền Cốc Tuyết khai đã mở, sau đó thận trọng đánh dấu. Dĩ nhiên, để tránh Tương Nữ phát hiện, họ không dám dán giấy nhớ lên những chiếc rương đó nữa.
Trên đường về phòng, Nguyễn Nam Chúc một mực im lặng. Dáng vẻ trầm ngâm của hắn khiến Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy bất an kỳ lạ, câu hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ về cửa cấp mười trước đây của mình.” Nguyễn Nam Chúc đáp.
“Đáng sợ lắm à?” Lâm Thu Thạch có cảm giác khi nhắc đến cánh cửa đó, Nguyễn Nam Chúc dường như không vui.
“Không đáng sợ.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng thà rằng nó đáng sợ hơn một chút.”
Lâm Thu Thạch nói: “Nghĩa là sao?”
Nguyễn Nam Chúc có vẻ như định nói ra, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn quay sang liếc Lâm Thu Thạch một cái; “Chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ vì bạn thân đã nằm lại ở đó, nên có chút cảm khái thôi.”
Lâm Thu Thạch cau mày, cậu cảm thấy Nguyễn Nam Chúc đang cố ý giấu cậu chuyện gì đó.
Chỉ cần hôm nay kết thúc, ngày mai Điền Cốc Tuyết sẽ có thể giúp họ mở ba rương, đặc biệt là tuyệt đối tránh được Tương Nhân và Tương Nữ, điều này quả thực là lợi thế cực kỳ lớn đối với phe người.
Nguyễn Nam Chúc phải đến canh chừng Điền Cốc Tuyết từ chín tới mười một giờ đêm, cũng chưa phải lúc quá khuya. Lâm Thu Thạch quanh quẩn bên hắn, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại tìm cách đuổi cậu về.
“Anh đi ngủ trước đi, nửa đêm còn phải dậy thức canh.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Mau đi đi.”
Lâm Thu Thạch bảo: “Nhưng anh lo cho em.”
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy bỗng bật cười, thò tay nhéo nhẹ vành tai Lâm Thu Thạch: “Lo cái gì, lo em cắm sừng anh hả?” Nói đoạn, hắn kề sát bên tai Lâm Thu Thạch, phả ra làn hơi nóng bỏng: “Yên tâm đi, em chỉ có hứng thú với anh mà thôi.”
Lâm Thu Thạch: “...” Nguyễn Nam Chúc đã khiến mặt cậu đỏ bừng, cậu quên bẵng mình định nói gì, cứ như vậy đi về phòng theo lời Nguyễn Nam Chúc. Còn Nguyễn Nam Chúc thì bước vào căn phòng đang giam Điền Cốc Tuyết.
Lương Mễ Diệp tắm xong, hồn nhiên lên giường nằm chơi, thấy Lâm Thu Thạch về bèn nói: “Ơ, không ở lại với Manh Manh à?”
Lâm Thu Thạch: “Cô ấy bảo tôi về trước.”
“Tình cảm giữa hai người tốt thật đấy.” Lương Mễ Diệp vừa đắp mặt nạ vừa nói: “Ngưỡng mộ ghê.”
Lâm Thu Thạch nhìn Lương Mễ Diệp: “Ở trong cửa mà cô còn đắp mặt nạ?”
“Tại sao không được đắp mặt nạ?” Lương Mễ Diệp chớp chớp mắt, đầy hăng hái: “Anh không biết đấy thôi, người ta đồn rằng đắp mặt nạ ở trong cửa là max hiệu quả luôn đấy, bởi vì đắp ở thế giới thực là đắp lên da thịt, còn đắp ở đây là đắp thẳng lên linh hồn, làm đẹp thẳng vào linh hồn, giá trị mang lại cực kỳ lớn.”
Lâm Thu Thạch: “...” Nhất thời cậu không biết mình nên nói gì.
Lương Mễ Diệp cũng nhìn ra vẻ bối rối ấy, cô cười ha hả, nói: “Nhan sắc chính là sinh mạng thứ hai của phụ nữ!”
Lâm Thu Thạch giơ tay đầu hàng: “Tôi đồng ý.”
Cậu vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm. Nhưng hôm nay Lâm Thu Thạch không muốn chơi điện thoại, cậu bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Điền Cốc Tuyết lúc ban ngày. Cậu đang mải nghĩ ngợi, dưới tầng bỗng vọng lên tiếng khóc của Tương Nữ, tiếng gào khóc thê lương tuyệt vọng vô cùng, khiến người nghe nổi da gà.
Lâm Thu Thạch và Lương Mễ Diệp đều ngồi bật dậy theo phản xạ, Lương Mễ DIệp nói: “Nó lại sắp sử dụng kỹ năng à?”
“Ừm.” Lâm Thu Thạch nhớ lại một lượt các thẻ bài kỹ năng đã mở và những kỹ năng Tương Nữ đã sử dụng, cậu cảm thấy tiếng khóc lần này của Tương Nữ có gì đó kỳ lạ.
Trước mắt, Tương Nữ chỉ còn một kỹ năng chưa sử dụng, đó là Đung đa đung đưa, còn lại tất cả các kỹ năng khác đều đã được sử dụng một lần và bị đưa trở lại xấp bài, nếu muốn sử dụng tiếp cần chờ hết thời gian quy định, vậy nên lần này Tương Nữ sẽ sử dụng Đung đa đung đưa ư?
Không… Có gì đó sai ở đây…. Họ đã bỏ sót một chi tiết nào đó. Sau khi đi đến kết luận này, Lâm Thu Thạch bỗng trở nên sốt ruột. Từ những gì quan sát thấy, IQ của Tương Nữ không hề kém hơn bọn họ chút nào. sao nó lại sử dụng kỹ năng mà không có mục đích rõ ràng như vậy?
“Sao thế?” Lương Mễ Diệp thấy Lâm Thu Thạch thay quần áo để ra ngoài: “Anh định đi đâu à?”
Lâm Thu Thạch đáp: “Ừ, tôi đến chỗ Chúc Manh xem sao.” Quả thực cậu cảm thấy bất an vô cùng, mặc đồ xong liền vội vã đẩy cửa đi ra.
Lương Mễ Diệp đành “ừ” một tiếng.
Lâm Thu Thạch đi tới phòng của Điền Cốc Tuyết, đưa tay lên gõ cửa: “Chúc Manh, Chúc Manh.” Cậu tưởng rằng Nguyễn Nam Chúc sẽ nhanh chóng mở cửa cho mình, nào ngờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.
Lâm Thu Thạch: “Chúc Manh?” Cậu gọi thêm vài tiếng nữa, cảm thấy không ổn, đang định rút kẹp tóc ra mở cửa thì chợt nghe thấy giọng Nguyễn Nam Chúc vang lên từ bên trong, có điều giọng hắn hơi trầm hơn bình thường một chút: “Lâm Lâm, em không sao, anh đi nghỉ đi, đừng vào.”
“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Không có gì, em sợ có người vào nên khóa cửa lại.”
Lâm Thu Thạch im lặng không đáp.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Thật sự em không sao, anh đi nghỉ đi, lát nữa quay lại thay ca cho em.”
Lâm Thu Thạch cúi xuống nhìn khóa cửa, cậu không nói gì, lẳng lặng rút kẹp tóc ra, bắt đầu mở chốt.
Nguyễn Nam Chúc dường như phát hiện ra hành động của Lâm Thu Thạch, giọng nói có vẻ sốt ruột: “Em đã chặn cửa rồi, anh không vào được đâu. Dư Lâm Lâm, anh không thể nghe em một lần này ư?” Giọng hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Chuyện này rất quan trọng, anh đừng gây cản trở cho em, Dư Lâm Lâm, anh nghe thấy không vậy?”
Lâm Thu Thạch chẳng buồn để ý tới hắn, vẫn tiếp tục mở khóa.
“Lâm Lâm!!!” Nguyễn Nam Chúc cơ hồ tức điên, hắn giận dữ nói: “Em bảo anh đừng mở kia mà!!!”
Lâm Thu Thạch dừng lại, cậu chầm chậm nép mình vào cánh cửa, cất giọng khàn đặc, như thể cổ họng bị thứ gì đó chặn ngang: “Chúc Manh, em lừa anh.”
Nguyễn Nam Chúc đột nhiên trở nên im lặng, hắn biết Lâm Thu Thạch đã phát hiện ra sự thật.
“Không phải em không muốn anh vào, mà là em không ra được…” Lâm Thu Thạch không biết diễn tả tâm trạng của bản thân ngay lúc này ra sao, như thể cậu đang đứng trên bờ vực thẳm tối đen, chỉ có thể giương mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc rơi xuống mãi mà không có cách nào ngăn lại được: “Gián điệp không chỉ có một.”
Nguyễn Nam Chúc không nói gì.
“Tương Nữ đã có kỹ năng mới.” Lâm Thu Thạch nói: “Có phải thế không?”
Lời đáp dối gian, Muốn mở nó ra quá, Nàng Mary của tôi, Ở ngay bên bạn, Đung đa đung đưa - hiện tại Tương Nữ đã thu thập được năm kỹ năng, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại đang bị Tương Nữ sử dụng kỹ năng thứ sáu: Cánh cửa không thể mở.
Cánh cửa không thể mở - tùy ý khóa một phòng, người chơi bên trong phòng sẽ bị nhốt, không thể ra ngoài.
Đồng thời, Tương Nữ đã tập hợp đủ sáu kỹ năng, khi ngày mai tới, nó sẽ có lượt hành động mới, và sẽ dùng Ở ngay bên bạn để tiêu diệt toàn bộ người chơi có mặt trong một phòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của nó chính là Nguyễn Nam Chúc.
Có lẽ gián điệp không chỉ có một, Điền Cốc Tuyết chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Tương Nữ vứt bỏ, trong phe người vẫn còn ai đó giấu thẻ bài kỹ năng, đồng thời mật báo với Tương Nữ vị trí của Nguyễn Nam Chúc.
Chìa khóa rời khỏi nơi này đang nằm trên người Nguyễn Nam Chúc, hễ hắn mất mạng, một con đường sống của bọn họ sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Huống hồ còn có thể diệt khẩu kẻ gián điệp đã bị phát hiện là Điền Cốc Tuyết, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Lâm Thu Thạch nói: “Em đừng lo, thể nào cũng có cách. Chờ đó, anh đi gọi người tới!”
Căn phòng im lặng trong giây lát, rồi dường như có tiếng thở dài của Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch nhớ rằng nhóm Tôn Nguyên Châu đã mở được Bình Cứu Hỏa, bèn đến phòng của Tôn Nguyên Châu, đập cửa ầm ầm, lòng như lửa đốt.
Vài giây sau, cánh cửa mở ra, Tôn Nguyên Châu nhìn thấy Lâm Thu Thạch đang đứng đó thở dốc, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
“Bình Cứu Hỏa của nhóm anh đâu?” Lâm Thu Thạch nói: “Chúc Mạnh bị giam trong phòng của Điền Cốc Tuyết, ngày mai Tương Nữ sẽ dùng Ở ngay bên bạn… Bình Cứu Hỏa đâu, Chúc Manh đang giữ chìa khóa, cô ấy không thể chết được.”
Tôn Nguyên Châu sửng sốt: “Sao cơ? Sao cơ? Cô ấy bị nhốt trong phòng ư?” Anh ta lập tức nhớ lại cuốn hướng dẫn luật chơi: “Cô ta đã có được Cánh cửa không thể mở ư?”
Lâm Thu Thạch nói: “Chuyện này nói sau, Bình Cứu Hỏa đang ở đâu…” Bình Cứu Hỏa có thể ngăn một lần sử dụng kỹ năng của Tương Nữ, là thứ duy nhất có thể cứu được Nguyễn Nam Chúc.
Tôn Nguyên Châu nghe vậy, bất giác khẽ mím môi, vẻ mặt hơi khó xử: “Mất… mất tiêu rồi, bọn tôi cũng đang tìm, nhưng vẫn chưa tìm được.”
Lâm Thu Thạch: “...”
Hai đồng đội của Tôn Nguyên Châu cũng xúm lại. Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, một người phụ nữ trong nhóm nói nhỏ: “Xin lỗi, vì Bình Cứu Hỏa nặng quá nên tôi không mang theo bên mình. Tôi cất nó dưới gầm giường, ai ngờ hôm nay khi về phòng thì phát hiện nó đã biến mất.
Lâm Thu Thạch nói: “Biến mất thật rồi sao?” Cậu hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại: “Mọi người nên biết, nếu Chúc Manh chết, chìa khóa trên người cô ấy sẽ bị Tương Nữ lấy đi, chúng ta sẽ mất đi một cách thoát ra ngoài.” Cậu cố gắng thuyết phục họ bằng góc độ khách quan, cố gắng không để cảm xúc cá nhân xen vào quá nhiều.
“Tôi hiểu, nếu bọn tôi có, chắc chắn bọn tôi sẽ mang ra giúp anh. Hay là anh vào tìm thử đi, tùy ý anh lục soát sao cũng được.” Người phụ nữ có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thứ đó quả thực đã biến mất, bọn tôi cũng vừa bàn chuyện này xong.”
Lâm Thu Thạch thấy gương mặt cô ta không có vẻ vờ vịt, thậm chí còn nhường đường để Lâm Thu Thạch vào phòng, như vậy đủ thấy họ không nói dối. Lâm Thu Thạch siết chặt nắm tay, khàn giọng nói: “Làm phiền rồi.” Nói đoạn định bỏ đi.
Tôn Nguyên Châu vội gọi cậu lại, nói: “Dư Lâm Lâm!! Cậu nói Chúc Manh bị trúng kỹ năng của Tương Nữ, vậy khác nào nói trong chúng ta vẫn còn gián điệp?”
Lâm Thu Thạch nói: “Chuyện này chẳng đã rõ như ban ngày sao?” Cậu quay lại lạnh lùng nhìn Tôn Nguyên Châu: “Không có gián điệp, Bình Cứu Hỏa của các anh làm sao biến mất được?”
“Kẻ trộm Bình Cứu Hỏa chưa chắc đã là gián điệp.” Tôn Nguyên Châu nói: “Có khả năng chỉ là một kẻ tham lam nào đó…”
Lâm Thu Thạch không nói gì mà đi thẳng.
Trong tay họ không còn Bình Cứu Hỏa, Lâm Thu Thạch hà tất tốn thời gian dùng dằng thêm. Cậu giơ tay xem đồng hồ, còn hai tiếng nữa là tới nửa đêm, cậu buộc phải tìm ra cách cứu Nguyễn Nam Chúc trong hai tiếng này.
Đối mặt với áp lực, có người sẽ bị đánh gục, có người sẽ càng trở nên bình tĩnh, Lâm Thu Thạch là loại người thứ hai, đầu óc cậu nhanh nhẹn điểm lại tình hình và các manh mối hiện có, đồng thời bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cứu Nguyễn Nam Chúc.
Lương Mễ Diệp đợi mãi không thấy Lâm Thu Thạch trở về, bèn rời khỏi phòng. Vừa bước ra ngoài, cô liền thấy Lâm Thu Thạch quỳ trước cửa một căn phòng nằm ở cuối hành lang, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Mễ Diệp chạy lại nói.
“Cô ấy trúng kỹ năng của Tương Nữ.” Lâm Thu Thạch nói: “Bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”
Lương Mễ Diệp sửng sốt: “Cái gì mà kỹ năng của Tương Nữ.. Trong chúng ta vẫn còn gián điệp khác à?!” Cô thật sự không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển theo hướng đó, cứ tưởng tìm ra Điền Cốc Tuyết là mọi thứ sắp đi tới hồi kết, thật không ngờ đó lại là một khởi đầu…
Có những hai gián điệp, Điền Cốc Tuyết chỉ là con tốt thí dùng để tung hỏa mù.
“Phải làm sao bây giờ!” Lương Mễ Diệp hoảng lên.
Lâm Thu Thạch nói: “Cô đi tìm Bình Cứu Hỏa đi.” Cậu thuật lại sơ lược việc nhóm Tôn Nguyên Châu phát hiện mất vật phẩm, bảo Lương Mễ Diệp cùng mình chia ra từng phòng kiếm. Hiện tại chỉ còn hai tiếng đồng hồ, tòa biệt thự thì quá rộng lớn, kẻ đánh cắp Bình Cứu Hỏa chắc chắn sẽ cất giấu nó ở một nơi vô cùng bí mật để khiến họ không thể tìm ra, do vậy việc tìm kiếm vật phẩm này không phải biện pháp sáng suốt cho lắm.
Nhưng ngoài cách đó, hiện tại họ không còn cách nào khác. Lâm Thu Thạch đành nhờ Lương Mễ Diệp đi tìm, còn bản thân suy nghĩ cách khác.
“Chúc Manh.” Lâm Thu Thạch đứng ngoài cửa trao đổi với Nguyễn Nam Chúc: “Em mau nghĩ xem còn cách nào khác không.” Nguyễn Nam Chúc thông minh hơn cậu, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.
Thế nhưng người ở bên trong hoàn toàn im lặng, Lâm Thu Thạch hối thúc thêm vài lần, Nguyễn Nam Chúc mới nói một câu: “Lâm Lâm, đây là đường chết.”
Lâm Thu Thạch sững người, cậu tựa vào cánh cửa, không tin vào tai mình mà hỏi lại một lần nữa: “Em nói gì cơ?”
Nguyễn Nam Chúc: “Đây là đường chết.”
Lâm Thu Thạch nói: “Sao cơ…”
Nguyễn Nam Chúc: “Ban nãy anh vừa đi tìm Bình Cứu Hỏa đúng không? Có lấy được không?”
Lâm Thu Thạch không nói gì. Đôi bên đều quá rõ câu trả lời, nếu lấy được Bình Cứu Hỏa, Lâm Thu Thạch đã không bảo Nguyễn Nam Chúc nghĩ cách.
“Kẻ này rất thông minh, một khi ra tay thì chắc chắn trước đó đã suy tính chu toàn tất cả.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Do em quá khinh địch. Anh ghé sát lại đây, em có vài chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Thu Thạch áp mặt vào cánh cửa, cậu phải gắng sức kiềm chế mới khiến bản thân không run lên.
Nguyễn Nam Chúc khẽ nói: “Em không mang chìa khóa theo người, mà đã lén để nó trong kẽ nhỏ trên đầu giường trong phòng chúng ta, anh nhớ đi lấy nhé.”
Lâm Thu Thạch không nói gì.
“Lâm Lâm, gặp được anh em rất vui.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em mong anh có thể sống sót rời khỏi đây.”
Lâm Thu Thạch nói: “Không.”
Nguyễn Nam Chúc: “Gì cơ?”
“Mẹ kiếp, anh bảo là anh sẽ không ra ngoài một mình! Khốn kiếp, Chúc Manh à, tim em làm từ cái gì vậy?” Rất hiếm khi Lâm Thu Thạch quát mắng thô lỗ như vậy: “Tại sao em có thể nhẹ nhàng nói ra những lời nhẫn tâm với anh như thế hả?”
Nguyễn Nam Chúc á khẩu.
Lâm Thu Thạch nói: “Anh sẽ cứu em ra, em nghe rõ chưa, anh sẽ cứu em ra bằng được!!” Cậu quay đi, tiện tay nhấc một bức tượng trang trí ven hành lang lên, đập vào cánh cửa.
Cánh cửa gỗ chẳng lấy gì làm chắc chắn thế mà giờ đây lại sừng sững không mảy may sứt mẻ, chẳng khác nào đúc từ sắt, thậm chí bức tượng không thể để lại một chút dấu vết gì trên cửa. Lâm Thu Thạch đập một hồi, biết rằng cách này vô ích, bèn nói: “Em đợi nhé.”
Lúc này, trên hành lang đã có kha khá người đi ra khỏi phòng, thấy cảnh Lâm Thu Thạch phá cửa đều lấy làm sửng sốt. Tôn Nguyên Châu đứng cách xa nơi xảy ra sự việc bèn giải thích với họ. Sau khi nghe chuyện, gương mặt mọi người hoặc lộ rõ vẻ kinh hãi, hoặc tỏ ra sợ sệt, rõ ràng họ đều nghĩ tới kẻ gián điệp vẫn còn ẩn mình trong phe người.
Lâm Thu Thạch đặt pho tượng trên tay xuống, gương mặt lạnh lùng đến ghê người. Cậu tìm thấy người muốn tìm trong số những kẻ có mặt, nói: “Nhậm Như Viễn, đưa Xăng cho tôi.” Cậu không hề có ý thương lượng, ai cũng hiểu rằng nếu Nhậm Như Viễn từ chối, rất có khả năng Lâm Thu Thạch sẽ ra tay với anh ta.
“Được.” Nhậm Như Viễn đáp một cách đơn giản bất ngờ, anh ta nói: “Chúc Manh đang mang chìa khóa phải không?”
“Phải.” Lâm Thu Thạch nói: “Không cứu được cô ấy, chúng ta sẽ chết hết.” Giọng cậu rất bình thản, chẳng có vẻ gì là cố tình hù dọa ai, nhưng người nghe đều bất giác lạnh sống lưng, bởi vì những lời thoáng nghe như thổi phồng sự việc đó không giống với đùa cợt.
Lâm Thu Thạch mang Xăng đến trước cửa phòng nhốt Nguyễn Nam Chúc, nói: “Chúc Manh, anh mang Xăng tới rồi đây.”
“Anh định đưa cho em kiểu gì?” Giọng Nguyễn Nam Chúc hơi bất đắc dĩ.
Lâm Thu Thạch nói: “Kẽ cửa, kẽ cửa vẫn còn khoảng trống, để anh xuống phòng ăn lấy vài bao ni lông, trút Xăng vào bao rồi đưa qua kẽ cửa.” Cậu nói: “Em ở bên trong nhận lấy nhé.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Được.”
Vậy là Lâm Thu Thạch đi xuống phòng ăn, lấy vài chục chiếc mạng bọc thực phẩm, trút từng chút Xăng vào đó rồi tuồn qua kẽ cửa cho Nguyễn Nam Chúc. Cậu không rõ làm như vậy Xăng còn có tác dụng hay không, bây giờ chỉ có thể cố gắng làm tất cả những gì có thể mà thôi.
Xong xuôi, Lâm Thu Thạch lại giục tất cả mọi người đi tìm Bình Cứu Hỏa. Nhưng đúng như dự đoán của Nguyễn Nam Chúc, kẻ kia giấu rất kỹ, tìm mãi vẫn không tìm ra.
Khi Lâm Thu Thạch tuồn Xăng vào trong phòng xong, thời gian cũng chỉ còn cách mười hai giờ chưa đầy hai mươi phút. Lâm Thu Thạch nhìn bàn tay nhiễu ướt Xăng của mình, lần đầu tiên nếm trải mùi vị của tuyệt vọng và bất lực.
Cậu là đồ vô dụng, cậu không cứu được Nguyễn Nam Chúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT