Chẳng còn gì tốt đẹp hơn việc chứng kiến những người thân yêu tiếp tục sống, bất kể người đó dùng cách thức nào để sống... Ít nhất với Lâm Thu Thạch là như vậy.

Đêm ấy tất cả mọi người đều mất ngủ, số lượng Tương Nhân lại tăng lên, mà con đường thoát ra vẫn mờ mịt chưa thấy manh mối. Muốn Tương Nữ ngủ yên, cách đơn giản nhất là sử dụng Nàng Mary với hài cốt của Tương Nữ. Nàng Mary là con búp bê vải mà nó thích nhất khi còn sống. Đêm qua, Tiểu Mai đã mở được một thẻ kỹ năng của Tương Nữ có tên là Nàng Mary của tôi. Mặc dù trong tên gọi có "nàng Mary", nhưng kỹ năng này khác xa vật phẩm siêu độ.

Nàng Mary của tôi có tác dụng khiến cho người chơi mang vật phẩm búp bê Nàng Mary không thể dịch chuyển búp bê, đồng thời búp bê sẽ liên tục gào khóc ầm ĩ. Do đó, người chơi bắt buộc phải chồng hai thẻ tạp âm lên nhau, nếu để đổ xuống gây ra tiếng ồn, Tương Nữ sẽ được phép di chuyển, như vậy kỹ năng này có thể gia tăng tốc độ di chuyển của Tương Nữ và tần suất sử dụng kỹ năng.

Nếu người chơi sở hữu Nàng Mary bị Tương Nữ giết chết, vật phẩm mà người đó sở hữu sẽ bị tiêu hủy, như vậy phe con người sẽ đánh mất hoàn toàn một con đường rời khỏi biệt thự, độ khó của trò chơi càng tăng lên.

Lâm Thu Thạch lờ mờ hiểu ra tại sao Nguyễn Nam Chúc lại nói như vậy với Tôn Nguyên Châu, hắn đang dùng một thông tin giả để xác minh một số giả thuyết.

Sáng hôm sau, gương mặt mọi người đều có vẻ mệt mỏi, rõ là bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra đêm hôm trước.

Vừa ngủ dậy, Lâm Thu Thạch chọn ngay hai chiếc rương trong phòng mình, sau khi lắng tai nghe kỹ, chắc chắn trong rương không có âm thanh lạ nào, cậu mới để Nguyễn Nam Chúc mở rương.

Bên trong rương trống không, không có thẻ kỹ năng, cũng không có vật phẩm, vô thưởng vô phạt.

Chiếc rương thứ hai Lâm Thu Thạch nhường cho Lương Mễ Diệp, hôm nay đến lượt cậu nhịn đói, ngày mai sẽ là Lương Mễ Diệp.

Hai ngày ba đêm vừa qua, Nguyễn Nam Chúc chỉ ăn một ly mì ăn liền. Tuy không nói ra, nhưng chắc chắn hắn rất đói. Sau khi đến phòng ăn, hắn cũng không chào hỏi gì những người xung quanh, cứ thế lẳng lặng nhét thức ăn vào miệng.

Hôm nay là ngày thứ ba luật không mở rương không được ăn cơm xuất hiện, đa phần mọi người đều không còn chịu đựng nổi cơn đói đã len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể, sau khi mở rương, họ ngồi xuống bàn ăn lấy ăn để.

Nguyễn Nam Chúc đã ăn khá no bụng, hắn để món đồ trong tay xuống, nói: "Hôm qua Tiểu Mai mở được một thẻ kỹ năng.”

Anh mắt hắn đảo một vòng quanh chiếc bàn ăn, nhưng không tìm thấy Tiểu Mai đâu cả. Xem ra việc người yêu gặp chuyện đã gây ra đả kích lớn với cô gái, ngay đến bữa sáng cô cũng chẳng buồn ăn.

"Thẻ gì vậy?" Tuyên Tử Huệ hỏi một câu.

"Nàng Mary của tôi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Một lá bài kỹ năng vô cùng quan trọng. Trước khi nói về nó, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có ai từng mở được búp bê vải hay không?"

Mọi người nghe vậy đều lần lượt lắc đầu, tỏ ý mình chưa từng nhìn thấy búp bê vải bao giờ.

"Tốt, vậy tôi sẽ tiếp tục." Nguyễn Nam Chúc nói: "Sau khi có người chơi mở được búp bê vải, nếu Tương Nữ sử dụng kỹ năng này, người mang búp bê sẽ phải mở hai ruơng vào ngày hôm sau mới được ăn cơm. Dĩ nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi, kỹ năng này cũng có các cách vận hành khác nữa, nhưng có thể khẳng định là đều có hại cho phe ta." Cửa sẽ chỉ gia tăng độ khó, tuyệt nhiên không thể có chuyện trở nên dễ dàng hơn.

"Tóm lại con búp bê đó có tác dụng gì?" Lại có ai đó hỏi.

"Có thể dùng để siêu độ Tương Nữ." Nguyễn Nam Chúc đáp: “Đó là một vật phẩm cực kỳ quan trọng để chúng ta thoát ra ngoài."

Nguyễn Nam Chúc vừa dứt lời, mọi người đều chìm vào im lặng, vẻ mặt ai nấy vô cùng phức tạp, rõ ràng đang cân nhắc mức độ nguy hiểm của việc này. Lợi ích và rủi ro luôn luôn song hành với nhau, muốn thoát khỏi đây, chắc chắn phải chấp nhận mạo hiểm ở mức độ nhất định.

"Hôm nay còn ai mở được vật phẩm nào không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Để tôi giải thích cách dùng cho."

Mọi người đồng loạt lắc đầu, chỉ có một cô gái nhỏ thận trọng cho biết mình mở được một con số trong mật mã.

"Sao cơ, vây thì chỉ cần mở thêm một số nữa là chúng ta có thể đoán mật mã rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Cô còn dám đoán mật mã?" Tuyên Tử Huệ có vẻ vô cùng bất mãn với Nguyễn Nam Chúc, nếu không vì Nguyễn Nam Chúc biết luật chơi, e rằng cô ta đã chửi Nguyễn Nam Chúc tại trận. Tuy biết phải nhẫn nhịn nhưng giờ đây cô ta không còn giữ được thái độ hòa nhã nữa, cô ta nói bằng giọng lạnh lùng: "Cô chưa thấy kết cục của mấy người đi tìm mật mã bữa trước sao?"

"Đoán mật mã cần phải xem tình hình." Nguyễn Nam Chúc thản nhiên: “Cố quá dĩ nhiên không có kết quả tốt." Ít nhất theo quy tắc của board game, hành vi đoán mật mã được cho phép, nhưng với điều kiện người chơi phải có ít nhất vài con số. Dĩ nhiên nếu may mắn mỉm cười, không có thông tin gì mà đoán một phát trúng ngay, thì luật chơi chả là cái thá gì.

Bữa trưa kết thúc như thế, bởi vì kết quả mở rương ngày hôm nay đã có, xem ra ngày hôm nay sẽ trôi qua trong

bình yên.

Nguyễn Nam Chúc dạo một vòng quanh biệt thự, cuối cùng dừng tại huyền quan, nói: "Khi em đến đây, chỗ này đã có rất đông người tụ tập.

"Thì?" Lâm Thu Thạch lộ vẻ hoài nghi.

"Ít nhất tám người trong số những kẻ ở bên trong". Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu đây thật sự là một trò chơi, thì huớng dẫn luật chơi chắc chắn phải để ở nơi dễ thấy nhất. Người có thể lấy được cuốn hướng dẫn chắc chắn nằm trong số những kẻ đầu tiên có mặt ở đây..." Hắn nói tiếp: “Không phải Ngụy Tu Đức, lão ta cùng bước vào với đám người mới, nếu nhìn thấy sách hướng dẫn thì rất khó qua mắt được nhiều người. Cho nên người đang giấu sách hướng dẫn luật chơi chắc hẳn là một người vào cửa đi riêng lẻ, hoặc là một nhóm hai người." Hắn thẳng lưng lên: "Vậy thì vấn đề là, tại sao kẻ đó phải giấu sách hướng dẫn đi."

"Có lẽ muốn hại chết chúng ta?" Lương Mễ Diệp nói: "Để chúng ta không biết luật chơi, mở rương lung tung..."

"Không, cho dù chúng ta mở rương lung tung, cùng lắm chỉ chết một người, không ai dại dột tiếp tục mở rương sau khi thấy chuyện xảy ra." Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng chuyện về sau thì mới rắc rối, bởi vì chúng ta không biết cách sử dụng vật phẩm và tác dụng của từng loại kỹ năng.”

Trong lúc Nguyễn Nam Chúc phân tích, họ bong nghe thấy một loạt tiếng hét vọng lại từ tầng trên, tiếng gào đau đớn ấy là của Nguy Tu Đức, một người đáng lẽ không thể gặp chuyện.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ do lão ta mở nhầm rương?" Lương Mễ Diệp sửng sốt nói.

"Không biết nữa." Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi, lên lầu xem thử."

Họ vội vã lên cầu thang, thấy ở đó đã có một đám đông tụ tập, tiếng la hét phát ra từ một chiếc rương gỗ - Ngụy Tu Đức đã bị bắt vào trong rương!

Nếu ngày hôm trước mở rương, thì không những hôm sau được ăn đủ ba bữa, còn có thể ăn bữa sáng ngày kia, cho nên Ngụy Tu Đức gặp chuyện có lẽ vì muốn mở rương để ăn bữa trưa.

Nhưng Ngụy Tu Đức đã có Tiểu Kể giúp bằng Ống Nghe, tại sao lại rơi vào tình trạng như vậy?

Lâm Thu Thạch ngước lên nhìn thấy Tiểu Kế và Tiểu Mai đứng cạnh nhau. Gương mặt Tiểu Mai vẫn hằn học như hôm trước, còn Tiểu Kế thì hí ha hí hửng.

"Chuyện này là sao?" Tôn Nguyên Châu cũng đã tới.

"Tôi nghe sai." Tiểu Kể nói: “Vật phẩm bị lỗi!" Trên cổ gā vẫn còn đeo chiếc Ống Nghe.

Chẳng ai tin lời gã nói, vật phẩm đâu thể nào bị lỗi, chỉ có con người mới gây ra sai sót mà thôi.

Tiểu Mai thì bật cười ha hả, nói: “Đây là chuyện tốt mà? Người như Nguy Tu Đức chết đi... Mọi người đều nên vui mừng mới phải."

"Đúng thể." Tiểu Kế biếng nhác hùa theo: "Lừa bọn tôi vào đây, hại chết biết bao người, lão ta là kẻ đáng chết.”

Lâm Thu Thạch không rõ Tiểu Mai đã dùng cách nào thuyết phục được Tiểu Kế, nhưng rõ ràng cô đã thành công, Tiểu Kế chọn Tiểu Mai, ruồng bỏ Ngụy Tu Đức.

Người xấu bị trừng trị thích đáng, chuyện này đáng lẽ có thể khiến người ta vui mừng, nhưng nghe tiếng gào thét đau đớn của Ngụy Tu Đức, Lâm Thu Thạch không thể cười nổi, số lượng Tương Nhân lại lần nữa tăng lên rồi.

Rõ ràng Tôn Nguyên Châu cũng có suy nghĩ tương tự Lâm Thu Thạch, ánh mắt của anh ta âm trầm, sắc lẹm. Lâm Thu Thạch cứ tưởng anh ta sẽ nói gì đó, nhưng anh ta chi im lặng, chuẩn bị bỏ đi chỗ khác.

"A phải rồi." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói: "Rốt cuộc rương này chứa Tuơng Nhân hay Tương Nữ?"

"Tương Nữ." Tiểu Mai có ấn tượng khá tốt về Nguyễn Nam Chúc, cô trả lời: "Tôi nhìn thấy nó rồi."

Nếu là trước đây, Tiểu Mai có lẽ sẽ rất kinh sợ khi thấy bộ dạng Tương Nữ, nhưng sau khi trải qua cái chết của người yêu, cô đã trở nên bình thản hơn nhiều, thậm chí có thể đối diện với hình ảnh đáng sợ nhất mà lòng không gợn sóng.

"Thế hả?" Nguyễn Nam Chúc nói: "Vậy mời mọi người rời bước ra phòng ăn, tôi có chút chuyện muốn nói."

Mọi người nghe thế đều ít nhiều lộ vẻ thắc mắc, họ bắt đầu đi về phía phòng ăn chung.

Đợi cho tất cả tập trung đông đủ, Nguyễn Nam Chúc mới ngồi xuống bên bàn, câu đầu tiên hắn nói là: “Tôi đã có được Nàng Mary."Webtruyenonline

"Sao cơ? Nàng Mary á?" Có người kinh ngạc hỏi lại.

"Phải, chính là Nàng Mary." Nguyễn Nam Chúc nói: "Giờ tôi đang cất nó trong phòng mình, chỉ cần mọi người tìm thấy hài cốt của Tương Nữ là chúng ta có thể ra ngoài."

Khi nói, gương mặt hắn có vẻ rất vui mừng, y hệt một game thủ sắp phá đảo trò chơi: "Mặc dù rất khó để tìm thấy hài cốt, nhưng tính ra đó vẫn là con đường ngắn nhất của chúng ta."

"Tốt quá rồi, cuối cùng đã có thể ra ngoài..." Trong đám đông vang lên những tiếng thảo luận rôm rả.

"Nhưng con búp bê này cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, vả lại kỹ năng Nàng Mary của tôi đã được mở, cho nên tôi đang cân nhắc có nên để vật phẩm về chỗ cũ.." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Đừng, ngộ nhỡ Tương Nữ hủy vật phẩm đi thì sao?"

Trong đám đông có một người lên tiếng: "Nếu cô không muốn giữ thì đưa tôi, tôi không sợ."

Lâm Thu Thạch nghe thấy thế bèn nhìn về phía người vừa nói. Người này là một cô gái trẻ khá mờ nhạt, tuy là người có kinh nghiệm, nhưng thường ngày rất ít khi đóng góp ý kiến, thậm chí Lâm Thu Thạch không nhớ nổi tên của cô ta.

"Thôi được." Nguyễn Nam Chúc nói: “Từ giờ tôi sẽ mang búp bê theo người, mọi người hãy cố gắng mở nhiều rương, sớm tìm thấy hài cốt ngày nào, chúng ta có thể thoát ra ngoài ngày đó."

Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, hơn hai trăm cái rương, hiện giờ còn khoảng hơn một trăm cái chưa mở, xác suất một trên một trăm mấy chục, đây không phải một canh bạc dễ dàng.

Sau khi nói ra thông tin quan trọng này, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng ăn.

Lương Mễ Diệp bấy giờ đã ngộ ra dụng ý của Nguyễn Nam Chúc, bèn nói: "Cô đang nghi ngờ...

"Suyt." Nguyễn Nam Chúc giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Lương Mễ Diệp đừng nói.

Lương Mễ Diệp gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau khi rời khỏi phòng ăn, ba người quay lại phòng riêng của mình, chờ đợi.

Khoảng vài ba tiếng sau, thứ họ chờ đợi đã xuất hiện.

Tương Nữ lại lần nữa phát ra tiếng khóc thê lương, lần này vị trí nằm ở một phòng ngủ trên tầng hai, người ở trong phòng sợ quá nửa lăn nửa chạy lao ra ngoài.

Đáng lẽ sau khi khóc, Tương Nữ sẽ sử dụng kỹ năng nhưng từ đó tới tối không có thiệt hại nhân mạng nào cả, phe người vẫn bảo toàn được sĩ số.

"Tương Nữ sử dụng kỹ năng chưa nhỉ?" Mọi người ngồi quanh bàn xôn xao bình luận: “Tại sao không thấy chuyện gì xảy ra?"

Trước mắt Tương Nữ mới chỉ có ba kỹ năng: Lời đáp dối gian, Muốn mở nó ra quá, và Nàng Mary của tôi; hai kỹ năng đầu đã từng được sử dụng. Lâm Thu Thạch đi hỏi tất cả những người có mặt xem họ có gặp phải Lời đáp dối gian hay không.

Tất cả đều đưa ra câu trả lời là không.

Do vậy, sau khi loại trừ các khả năng khác, chỉ còn một đáp án duy nhất: Tương Nữ vừa sử dụng Nàng Mary của tôi.

Chỉ vì vật phẩm Nàng Mary vẫn chưa được khui ra, nên kỹ năng đã bị vô hiệu và được đưa trở lại rương.

Trong lúc mọi người thảo luận, Nguyễn Nam Chúc chỉ cắm cúi nghịch chiếc muỗng canh, ánh mắt Tôn Nguyên Châu luôn dõi theo hắn. Tôn Nguyên Châu kiềm chế, nhưng vẫn có kẻ không thể nhịn được, đã lên tiếng chất vấn Nguyễn Nam Chúc: “Chúc Manh, cô nói cô có búp bê Nàng Mary mà? Tại sao khi Tương Nữ sử dụng kỹ năng, Nàng Mary của cô không có sự cảm ứng?"

"Là vì tôi đang lừa mấy người." Nguyễn Nam Chúc ban đầu cười nho nhỏ, sau đó giọng cười mỗi lúc một lớn, hắn lấy tay chống cằm, đôi mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người: "Nếu không lừa mấy người, làm sao dụ được Tương Nữ sử dụng kỹ năng?”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Ý cô là sao?" Trong số họ dĩ nhiên vẫn có người sáng dạ, Tôn Nguyên Châu chỉ nói một câu cũng đủ để đưa ý tứ ẩn giấu trong lời lẽ của Nguyễn Nam Chúc ra ánh sáng: “Ý cô là Tương Nữ nằm trong số chúng ta???"

"Ai biết được." Nguyễn Nam Chúc nói: "Không thể biết đó là chính Tương Nữ, hay là kẻ hợp tác với Tương Nữ"

Hắn lạnh lùng nói: "Tôi chỉ biết trong số chúng ta có người báo tin cho Tương Nữ, Tương Nhân hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với Tương Nữ. Khi xác định Tương Nữ đang ở tầng hai, tôi đã tuyên bố chuyện này ở phòng bếp, hai tiếng sau thì Tương Nữ sử dụng kỹ năng, mấy người nói tại sao nó phải vội vã như vậy? Sợ tôi giao Nàng Mary ra hay sao?"

"Sao có thể, làm như thế có lợi ích gì cho kẻ đó!" Một người đứng bật dậy, đập mạnh xuống bàn: “Nếu chúng ta chết hết thì có lợi gì..." Y nói đến nửa chừng thì im bặt, bởi vì lợi ích trong trường hợp này đã quá rõ.

Nếu gián điệp là Tương Nhân thì chẳng có gì để nói.

Nhưng nếu một người trong số họ câu kết với Tương Nữ, thì quả thực lợi ích quá rõ.

Bởi vì khi tất cả những người khác đều chết, quy tắc của cửa sẽ phát huy tác dụng, ké đó muốn rời khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.

Làm thế nào khiến đồng đội chết đi mà không hề hay biết, đó là cả một nghệ thuật. Và kẻ gián điệp đang ẩn mình giữa họ, chắc chắn rất thích thú làm điều đó.

Những người có kinh nghiệm đều hiểu rõ chuyện này ánh mắt nhìn ra xung quanh nhanh chóng trở nên thú địch hơn. Trong đám người mới có người đã hiểu, có người vẫn còn mơ hồ, hiển nhiên chưa theo kịp những diễn biến vở kịch ập đến quá dồn dập.

"Nếu tôi đoán không lầm, người đó phải là một trong những người có mặt ở đây sớm nhất." Nguyễn Nam Chúc nói: “Thậm chí kẻ đó còn đang giữ hướng dẫn luật chơi, nếu tôi không giở chút mưu mẹo, mọi người chắc chắn ôm nhau chờ chết thôi."

"Cô nói nghe có lý lắm, nhưng trong câu chuyện này tồn tại một lỗ hổng lớn." Tuyên Tử Huệ lại lên tiếng, vẫn là những lời nói có ý công kích Nguyễn Nam Chúc: “Tiền đề của tất cả mọi thứ, chính là việc những thông tin cô đưa ra có chính xác hay là không. Nếu cả Nàng Mary và kỹ năng của Tương Nữ đều do cô bịa đặt, thì những giả thuyết kia đều không có thật."

Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: “Tôi nói dối để tự tạo thêm độ khó cho trò chơi của tôi, có lợi ích gì đây?"

"Thì giống như cô nói đó, để một mình rời khỏi nơi này." Tuyên Tử Huệ đứng bật dậy, cứng đầu tiếp tục: "Từ khi chúng tôi đặt chân tới đây, đều một tay cô đưa ra thông tin. Cô nói mình từng chơi board game à, làm gì có chuyện trùng hợp vậy... Một trò chơi chẳng mấy ai biết tới, còn cô thì chơi thành thạo luôn?!"

Nguyễn Nam Chúc tiếp lời: "Còn muốn nói gì nữa, nói hết ra đi.” Trước dáng vẻ hung hãn gây sự của Tuyên Tử Huệ, Nguyễn Nam Chúc tỏ ra rất bình thản, chẳng khác nào đúng trước một đứa trẻ đang giận dỗi vô cớ.

"Nếu có người giấu riêng hướng dẫn luật chơi, tôi nghĩ người đó chính là cô." Tuyên Tử Huệ nói: “Trong những gì cô cung cấp, chỉ cần tám mươi phần trăm là thật, cộng thêm hai mươi phần trăm dối trá là đủ để thao túng tất cả mọi người. Cô nói có phải không, cô Chúc Manh?"

Nếu đứng từ góc độ của Tuyên Tử Huệ, quả có lý do để cô ta nghi ngờ. Từ khi họ bắt đầu trò chơi, Nguyễn Nam Chúc đã chiếm ngay vị trí thủ lĩnh, những người khác nghĩ hắn cất giấu hướng dẫn luật chơi cũng là điều dễ hiểu.

Tiếc rằng Nguyễn Nam Chúc đã sớm có chuẩn bị.

Hắn chậm rãi rút từ trong túi ra một mảnh giấy, đặt lên bàn, gõ nhẹ ngón tay lên trên: "Câu trả lời đây."

Tuyên Tử Huệ cầm mảnh giấy lên, chỉ hơi liếc qua, mặt liền biến sắc.

Đó là một mảnh giấy liên quan đến cửa, bên trên viết hai chữ: Tương Nữ. Chính nhờ điều này mà Nguyễn Nam Chúc biết hết về luật chơi, đồng thời có thể giải thích nhuần nhuyễn, bởi vì hắn chính là người có gợi ý, nhóm của hắn cũng chính là nhóm thực lực mạnh nhất ở đây.

Sau khi xem xong mảnh giấy, Tuyên Tử Huệ chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi, người cô ta nhũn ra. Sau một tiếng thở dài, cô ta ngồi xuống, không còn có ý định nghi ngờ Nguyễn Nam Chúc nữa.

Cô gái trẻ ngồi gần đó nhẹ nhàng hỏi một câu: "Giấy gợi ý không thể làm giả được ư?"

"Làm giả?" Tuyên Tử Huệ nghi ngờ nhìn cô ta: "Làm giả bằng cách nào? Mảnh giấy này được thiết kế một cách đặc biệt, cho dù muốn giả cũng phải làm ở ngoài thế giới thực. Trước khi vào đây, làm sao cô biết trong cửa sẽ xảy ra những gì?"

Cô gái kia cười ngại ngùng: "Em chỉ hỏi đại thôi mà."

Nguyễn Nam Chúc Nhún vai: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Mọi người đều lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn đã có sự thay đổi.

"Nếu không còn câu hỏi nào khác thì cứ thế nhé."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Mọi người hãy cẩn thận, vì có gián điệp trà trộn. Có vấn đề gì cứ tới hỏi riêng tôi, tôi đảm bảo tôi sẽ không mách lẻo với Tương Nữ." Nói tới đây, hắn nửa cười nửa không liếc Tuyên Tử Huệ một cái, gương mặt Tuyên Tử Huệ thoắt trở nên tái mét, ấp úng hồi lâu vẫn không thoát được lời nào.

"Vậy từ giờ có tiếp tục công khai thông tin hay không?"

Tôn Nguyên Châu hỏi điều mà tất cả mọi người lo lắng nhất.

Nếu trong bọn họ có gián điệp của Tương Nữ, thậm chí là chính Tương Nữ, thì việc công bố thông tin công khai chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy.

Nguyễn Nam Chúc bảo: "Thế này đi, hễ là thông tin liên quan đến việc rời khỏi đây thì chúng ta sẽ trao đổi riêng, còn khi phát hiện kỹ năng và thông tin có thể giết chết Tương Nữ, chúng ta sẽ công khai."

"Trao đổi riêng như thế nào?" Tôn Nguyên Châu nhíu mày: “Chúng ta vẫn chưa biết kẻ đó là ai mà."

"Nếu mọi người tin tôi thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt thông tin cần thiết tới mọi người khác, nếu không tin thì...", Nguyễn Nam Chúc nói, "nếu không tin thì tôi hết cách rồi."

Tôn Nguyên Châu: “Tôi tin cô." Khoảnh khắc Nguyễn Nam Chúc lấy gợi ý ra cũng là lúc hắn chứng minh rằng, mình chính là thủ lĩnh của tất cả mọi người. Và lại cũng chỉ mình hắn nắm được luật chơi, à, có lẽ còn có hai người đồng đội kiệm lời của hắn nữa.

Nếu Nguyễn Nam Chúc gặp nạn, thì họ sẽ thực sự lâm vào cảnh không lối thoát. Tương Nữ có thể mặc sức giày vò mà họ chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Mọi người thảo luận thêm một lát rồi giải tán.

Khi Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch ra đến cửa thì Tiểu Mai sượt đi qua, cúi đầu khẽ nói lời cảm ơn.

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Đừng khách sáo."

"Rốt cuộc cô đã nói gì với cô bé đó?" Lương Mễ Diệp quả thực rất tò mò, Nguyễn Nam Chúc đã nói gì mà khiến cho Tiểu Mai lầm lì suy sụp của ngày hôm qua bỗng chốc dừng lại sức sống.

"Tôi chỉ nói với cô ấy rằng ở trong cửa có thể giết người được.” Nguyễn Nam Chúc đáp: "Chỉ cần dùng đúng cách."

Lâm Thu Thạch chớp chớp mắt, chợt nghĩ ra gì đó: "Không lẽ Ngụy Tu Đức đã tẩy não đám người mới rằng ở trong cửa không được phép giết người?" Dứt lời, cậu cũng đâm ra mơ hồ. Cửa quả thực không cho phép giết người, nhưng cần thêm hai chữ "trực tiếp" phía trước.

Khiến một người phải chết mà không phạm luật, có thể xem là một loại bản lĩnh.

"Tiểu Kế không ngốc." Nguyễn Nam Chúc nói: "Mặc dù hơi tăng động, nhưng IQ thuộc dạng chấp nhận được."

Hắn vừa đi, vừa nói: "Gã chậm chạp không ra tay với Ngụy Tu Đức, chắc là có nguyên do."

"Nguyên do gì?" Lương Mễ Diệp hỏi.

"Điều này thì tôi không biết." Nguyễn Nam Chúc nói: "Có lẽ do một số hạn chế từ ngoài đời thực, Tiểu Mai đã lên chung thuyền với Tiểu Kế, chắc chắn cô ấy đã giúp Tiểu Kế giải quyết hạn chế đó."

Tiểu Kế sau khi được giải phóng chẳng ngại ngần ra tay với Ngụy Tu Đức, gã ra tay quá dễ dàng, chỉ cần nói sai thông tin về rương là đủ.

Ngụy Tu Đức lầm tưởng chiếc rương an toàn, vui vẻ mở ra, kết quả là... không cần nói cũng biết.

"Làm như vậy cũng không thể tính là báo thù à?" Lâm Thu Thạch cau mày.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói: “Đâu phải Tiểu Kế đích thân ra tay."

Tuy loại cặn bã như Ngụy Tu Đức đã gặp báo ứng thích đáng, nhưng hoàn cảnh của những người ở lại cũng vì đó càng lúc càng khó khăn. Số lượng Tương Nhân hiện tại là bốn, gián điệp thì chưa tìm ra, trước mắt phe Tuơng Nữ hoàn toàn có ưu thế

Nhưng cũng chưa vội, chí ít hiện nay phe người vẫn chưa mở ra kỹ năng khiến Tương Nữ chiếm quyền thống trị.

Cách nghĩ này đã bị thổi bay vào ngay đêm đó. Một người mới không chịu nổi cơn đói đã đi mở rương, bên trong xuất hiện một thẻ bài kỹ năng có tên: Ở ngay bên bạn.

Người mới này đến tìm Nguyễn Nam Chúc. Hắn im lặng cầm thẻ bài trong tay. Đây là kỹ năng mạnh nhất của Tương Nữ, hễ khởi động, những người ở cùng phòng với Tương Nữ đều sẽ chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play