Bởi vì ước hẹn ba ngày, không khí trong đội ngũ bắt đầu càng ngày càng không ổn. Đến chiều ngày hôm sau, trong đội lại lần nữa phát sinh mâu thuẫn, Hùng Tất vậy mà cãi nhau to với Tiểu Kha, chỉ bởi vì cơm không hợp khẩu vị. Tính tình Hùng Tất táo bạo ném luôn bát cơm ra ngoài, Tiểu Kha dưới sự tức giận đẩy cửa chạy đi.

Trong không khí tràn ngập sự hoài nghi, vốn dĩ có đồng đội để dựa vào, lúc này lại thành đối tượng bị hoài nghi. Mỗi một lời nói, một động tác, thậm chí chỉ một ánh mắt cũng có thể giống như tuyết lở.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch cảm giác rõ ràng, mọi người đều như sắp phát bệnh, tử vong mang đến áp lực cùng hoài nghi, tưởng chừng sắp lấy đi cọng rơm cuối cùng của bọn họ.

Nguyễn Bạch Khiết như đã sớm dự liệu đến tình huống như vậy, cho nên cũng không có vẻ kinh ngạc, cô tùy ý tìm một góc ngồi xuống, nhìn bộ dáng mấy người trong phòng khách như sắp bị bệnh thần kinh, chợt nhẹ nhàng mở miệng: "Mấy người quên mất rồi, còn một chỗ có thi thể?"

Những lời này quả thực giống như là đi trên sa mạc lại gặp ốc đảo, lập tức làm không khí khô cạn trở nên dễ chịu, Hùng Tất nói: "Ở nơi nào?"

Lâm Thu Thạch nói: "Là mộ? Nhưng mà trước đó tôi cũng đã tìm, mộ trong thôn này không biết ở chỗ nào, vẫn luôn không tìm thấy."

"Đương nhiên không phải mộ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Hạ táng ở thế giới này hẳn là không đơn giản như chúng ta tưởng tượng như vậy."

"Đó là nơi nào?" Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Mọi người còn nhớ mấy người bị đè chết lúc đi khiêng cây không?"

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh: "Đúng vậy, bọn họ không phải cũng coi như là vật chết sao......"

"Đi thôi, tranh thủ thời gian đào thi thể bọn họ ra, liền có thể nhanh chóng lấp giếng." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Tình trạng của mọi người cũng không cần phải như lúc này."

Lời này vừa ra, không khí nháy mắt hòa hoãn không ít, nhưng vẫn không thể coi là nhẹ nhõm, bởi vì vẫn là không ai biết, rốt cuộc có tìm được những thi thể kia hay không. Từ ngày hôm đó đến bây giờ trời vẫn luôn có tuyết rơi, thi thể đã sớm bị chôn ở sâu trong tuyết, muốn đào ra cũng không phải việc gì dễ dàng.

Nhưng có khó đến thế nào, cũng chắc chắn đơn giản hơn so với giết người.

Mọi người biết thời gian cấp bách, sau khi đã có ý tưởng liền sôi nổi tỏ vẻ tốt nhất mau chóng đào thi thể ra đề phòng lại có biến.

Lâm Thu Thạch không nghĩ tới trình độ tiếp thu của mọi người với chuyện này cao như vậy, từ đầu tới đuôi đều không có người đưa ra bất luận dị nghị gì.

Nhưng cẩn thận nghĩ đến, đây đúng thật là phương án tốt nhất trước mắt. Tuy rằng đào thi thể trong trời tuyết, cũng không phải việc dễ dàng, nhưng ít ra mọi người có phương hướng để phấn đấu. Chưa kể tính đến việc trong quá trình đào thi thể lại xuất hiện người hy sinh, cũng vừa vặn hợp ý mọi người —— không cần ra tay giết người, liền có được vật chết lấp giếng.

Nửa giờ sau, mọi người tập trung ở trước cửa nhà, trong tay mỗi nam nhân là một cái xẻng sắt.

"Đi thôi." Miệng Hùng Tất ngậm thuốc, đây là điếu thuốc cuối cùng anh ta mang vào trong thế giới này, cho nên hút cực kỳ cẩn thận, "Cần phải đào ra trong hôm nay."

Hốc mắt của Trình Văn đuổi giết Vương Tiêu Y ngày hôm qua đỏ đậm, tròng trắng mắt nổi đầy tơ máu, cả người nhìn qua tràn ngập tố chất sắp bệnh thần kinh: "Đào không ra, chúng ta đều phải chết." Hắn nói xong hung hăng trừng mắt liếc Vương Tiêu Y với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch không cho hắn mặt mũi, không chút khách khí trừng mắt nhìn lại.

"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết kêu một tiếng.

Hùng Tất lãnh đạo mọi người đi vào đường nhỏ giữa núi.

Buổi tối mấy ngày nay trời vẫn luôn rơi xuống tuyết trắng, tuyết tích trên mặt đất một tầng thật dày, đạp lên trên ấn ra được dấu chân mềm xốp.

Khoảng chừng mấy chục phút, mọi người đã tới được con đường nhỏ quen thuộc giữa núi, lên trên chút nữa chính là lâm trường.

"Hình như là ở quanh đây." Bởi vì không có vật gì làm mốc, cho nên Hùng Tất chỉ có thể xác định đại khái phạm vi, "Mọi người bắt đầu đào ở chỗ này đi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, tay cầm xẻng dùng sức, liền đào lên một đống tuyết.

Đường tuy rằng nói là nhỏ, nhưng tính ra vẫn khá rộng so với sức người, muốn tìm thi thể thực sự có chút tốn sức. Nhưng mọi người đều hành động rất nghiêm túc, không ai lười biếng.

Nguyễn Bạch Khiết ngồi trên tảng đá bên cạnh, chậm rãi từ từ cắn hạt dưa. Biểu tình của cô nhàn nhã, tạo nên đối lập với Tiểu Kha thần sắc lo lắng cực độ. Có lẽ là không quen nhìn bộ dáng ung dung của Nguyễn Bạch Khiết, Tiểu Kha chợt nói: "Cô không sợ chết sao? Nếu cô chết trong thế giới này, cũng sẽ chết đi ở thế giới hiện thực."

Nguyễn Bạch Khiết lười biếng: "Sợ chứ."

Tiểu Kha nói: "Cô sợ kiểu nào mà lại có biểu tình như này?"

Nguyễn Bạch Khiết đến nhìn cô ta cũng lười, thái độ đối đãi với cô ta thực sự như là đối với không khí, quả thực có thể sánh với miệt thị: "Phản ứng sợ hãi của mỗi người không giống nhau, có người khóc, có người cười, tôi đây thích cắn hạt dưa." Tay cô duỗi ra, ném vỏ hạt dưa xuống đường phủ đầy tuyết trắng, "Còn thích cả vứt rác lung tung."

Tiểu Kha: "......" Đương nhiên cô ta nhận ra rằng Nguyễn Bạch Khiết đang lừa gạt, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể oán hận chửi nhỏ một tiếng, xoay người đi ra chỗ khác.

Nguyễn Bạch Khiết cười như không cười, từ khi bắt đầu đến nơi này, ánh mắt của cô không rời Lâm Thu Thạch dù chỉ một lát, như là trên người Lâm Thu Thạch có thứ gì cực kỳ thú vị hấp dẫn sự chú ý của cô.

Lâm Thu Thạch lại không nhìn Nguyễn Bạch Khiết, hắn cúi đầu, nghiêm túc đào tuyết, trong lòng cầu nguyện có thể mau chóng tìm ra hai bộ thi thể.

Nhưng trời cao đôi khi cũng sẽ phụ lòng người, bọn họ xuất phát khi sắc trời đã hơi muộn, đào bới qua một giờ sau bóng đêm đã buông xuống.

Tuyết lại bắt đầu rơi lả tả lả tả, Lâm Thu Thạch hà một hơi xuống đôi tay đông cứng, hơi ngửa đầu nhìn lên trời.

Ánh trăng hôm nay cũng không tệ lắm, vầng trăng thật lớn treo trên bầu trời, chiếu xuống mặt đất phủ tuyết trắng tinh, làm chốn núi rừng nơi đây không đến mức quá tăm tối.

Hùng Tất đứng bên cạnh hắn, vừa cùng Tiểu Kha nói chuyện vừa đào tuyết, Trình Văn cảm xúc táo bạo cũng coi như vẫn còn tốt, anh ta vừa đào vừa chửi mắng, động tác tính ra cũng nhanh chóng.

Còn lại ba người nữ, đều đứng ở rìa đường, không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch đào trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chỗ Nguyễn Bạch Khiết, xác định đúng ba người đang đứng đó.

Một cao hai thấp, hai người thấp hơn đứng song song chung một chỗ, còn nắm tay nhau rất là thân thiết.

Thấy một màn như vậy, động tác trên tay Lâm Thu Thạch đột nhiên ngừng.

"Làm sao vậy?" Hùng Tất cách đó không xa phát hiện Lâm Thu Thạch khác thường, "Lâm Thu Thạch?"

Lâm Thu Thạch nói: "Hình như có chút kỳ lạ......"

"Cái gì kỳ lạ?" Đây là giọng Tiểu Kha.

Sau khi nghe thấy giọng Tiểu Kha, Lâm Thu Thạch rốt cuộc phát hiện có cái gì kỳ lạ, bọn họ còn lại sáu người, Hùng Tất, Tiểu Kha, Vương Tiêu Y, Trình Văn, Nguyễn Bạch Khiết, còn có chính hắn.

Tiểu Kha đứng bên cạnh Hùng Tất, như vậy bên cạnh Nguyễn Bạch Khiết tại sao lại có hai người nắm tay nhau?

Lâm Thu Thạch nuốt nuốt một chút nước miếng, hắn giả bộ như không có việc gì tiếp tục vung xẻng, miệng nói: "Nguyễn Bạch Khiết, cô lại đây một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô."

Nguyễn Bạch Khiết từ trên tảng đá đứng lên, đi về hướng Lâm Thu Thạch, hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Thu Thạch không hé răng, dư quang trong mắt còn đang chăm chú nhìn hai người nắm tay nhau, hắn phát hiện hai người kia đứng trong bóng râm một ngọn cây, cơ bản thấy không rõ lắm bộ dáng. Chiều cao của bọn họ dường như giống nhau như đúc, tay hai người nắm lấy nhau, như là cảm tình rất sâu đậm. Chỉ là trong lúc này nhìn thấy, lại thực sự làm da đầu người tê dại.

"Lâm Thu Thạch?" Nguyễn Bạch Khiết hỏi, "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch vẫn không nói chuyện, hắn đang định chờ Nguyễn Bạch Khiết tới gần chút nữa lại nói, lại cảm thấy xẻng trong tay mình hơi chấn động, như là đào phải vật gì cứng rắn.

Nguyễn Bạch Khiết vừa lúc đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, cô cúi đầu, liền trông thấy bên cạnh xẻng của Lâm Thu Thạch là một khối thi thể đông cứng: "Anh tìm được rồi?"

"Cái gì?" Lâm Thu Thạch trong lúc nhất thời chưa phản ứng được ý của Nguyễn Bạch Khiết nói.

"Anh đào được thi thể?" Ngữ khí Nguyễn Bạch Khiết nhẹ nhàng, cô nói, "Được đấy, vận khí không tồi......"

Lúc này Lâm Thu Thạch mới đột nhiên nhận thấy được mình đào ra thứ gì, hắn cúi đầu nhìn lại, thấy một bộ thi thể đông cứng bên trong đất tuyết, mới chỉ lộ ra một cánh tay tái nhợt, nhưng có thể xác định hẳn là đồng bạn cùng khiêng cây nhưng lại bị cây đè chết đó.

"Tìm được rồi!" Lâm Thu Thạch lớn tiếng kêu một câu. Hắn kêu xong, ánh mắt hướng tới nơi vừa rồi nhìn thấy hai bóng người, lại thấy nguyên bản hai người biến thành một, bóng người kia chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, cho đến khi ánh trăng chiếu tới, Lâm Thu Thạch nhận ra người nọ là Vương Tiêu Y.

Vương Tiêu Y đi tới cạnh Lâm Thu Thạch, như cảm thấy ánh mắt hắn có hơi kỳ lạ: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Không có việc gì."

Vương Tiêu Y nói: "Cảm ơn anh, anh thật lợi hại." Cô ta rũ mắt, nhìn về phía thi thể trong hố tuyết, ánh mắt dịu dàng cực kỳ, "Nếu không có anh, có khả năng tôi đã chết ngày hôm qua, anh vậy mà còn có thể tìm được thi thể......"

Lâm Thu Thạch nói: "Vận khí tốt mà thôi." Hắn đột nhiên duỗi tay, dắt tay Nguyễn Bạch Khiết, "Cô lại đây chút."

Nguyễn Bạch Khiết thấy động tác của Lâm Thu Thạch, hơi hơi nhướng mày, đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy ngón tay Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay cô.

Hắn vẽ tổng cộng bốn nét, viết ra một chữ 'Vương'(‎王).

Như là trong chốc lát đã ngầm hiểu, Nguyễn Bạch Khiết nắm thật chặt tay mình, ý bảo chính mình đã hiểu, cô nhìn về phía thi thể, nói: "Nếu tìm được rồi, chúng ta liền nhanh chóng mang thi thể về đi."

"Được đó." Vương Tiêu Y nở nụ cười, cô ta nói, "Chúng ta nhanh trở về thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi để mọi người tìm vật chết, sau đó có người tỏ vẻ cởi quần thải vô giếng một chút sự tình liền giải quyết.........

Thứ trong giếng: Xã hội xã hội, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Vẫn là 100 bao lì xì, 70 trước 30 sau tuỳ lúc ~

Sửa lại bug một chút, Trương Tử Song đã chết trong miếu, không có phân cảnh đó, tác giả thiểu năng nhớ nhầm số người_(:з」∠)_ Ngữ Văn không được tốt lắm.

(Sao lại không phải là sửa số lượng người còn sống nhỉ TTS tỉnh táo như thế lại chết trong miếu thật sự quá đáng tiếc)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play