(Edit: Andy/Do not reup)

-

Khu chung cư Liễu Gia nằm ở ranh giới Hổ Thành và Hà Thành. Lúc Hàn Dung lái xe tới nơi trời đã rạng sáng. Chiếc xe việt dã dừng ở ven đường, ở vị trí góc nghiêng đối diện khu chung cư. Trông anh không có vẻ gì là mệt mỏi, hạ cửa kính xe xuống, tùy ý gác tay lên. Di động nhận được ảnh chụp của Lăng Phong — con gái của Trương Già Bằng tên là Trương Dương. Ý thức trách nhiệm của Lăng Đầu Trọc dâng cao, liên tục nhắc nhở dặn dò, chỉ sợ Hàn Dung thật sự làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.

Hàn Dung tuy rất hận Trương Già Bằng nhưng chẳng có mục đích gì với con gái của gã cả. Trương Già Bằng làm anh không có mẹ, anh cũng làm cho Trương Dương không có cha, bây giờ lại đi trút giận lên một cô bé, thật chẳng có gì thú vị.

7 giờ 30 phút sáng, phụ huynh mang theo con nhỏ, lục tục rời khỏi khu chung cư, tới một trường tiểu học cách đó không xa. Hàn Dung không xuống xe, nhưng cũng không che che giấu giấu, hạ cửa xe xuống thấp nhất, đối diện với không ít phụ huynh và học sinh đi ngang qua, gặp phải ánh mắt nào tò mò, anh chỉ có thể dùng nụ cười đáp lại. Một vài phụ huynh trời sinh tính tình cẩn thận sẽ vội vã kéo con mình bước nhanh chân, giống như nếu còn ở lại thêm sẽ bị người lạ kia ăn thịt mất.

4 rưỡi chiều, phụ huynh lại bắt đầu đón con về nhà. Hàn Dung chờ tới tận 6 giờ tối mới khởi động xe rời đi, lặp đi lặp lại trong một tuần liên tục.

6 giờ chiều thứ hai, Nguyên Phi gửi tới một tin nhắn.

"Lý Khiêm đang lén lút ra ngoài, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, kính râm, lái một chiếc xe 16 chỗ, biển số SS617, đi về hướng Hà Thành."

Lăng Phong: "Theo sát đi."

11 giờ tối, Bạch Tâm Hoài cũng gửi tới một tin nhắn, "Một chiếc xe 16 chỗ biển số SS617 màu đen đi vào khu chung cư Liễu Gia, dừng ở nơi cách nhà Trương Dương khoảng 500m."

Ngay sau đó, âm thanh trong tai nghe truyền đến hết đợt này đến đợt khác.

Nguyên Phi: "Lý Khiêm mang Trương Dương đi rồi, đi về hướng bến cảng số 5."

Lăng Phong: "Mọi người tiếp tục theo dõi, cẩn thận đừng để bị phát hiện!"

Hàn Dung: "Bọn họ muốn ngồi tàu rời đi à?"

Lăng Phong: "Bến cảng số 5 là một bến cảng quốc tế, hàng năm có không ít tàu đánh cá và tàu chở hàng từ các khu vực khác tới neo đậu. Mấy loại tàu này thỉnh thoảng sẽ chở theo người đi, khách chỉ cần trả phí vận chuyển, không cần giấy tờ chứng minh thân phận."

Nguyên Phi: "Lý Khiêm liệu có phải là tên cướp thứ ba năm đó đã trốn thoát được hay không?"

Bạch Tâm Hoài: "Đội trưởng Lăng, nếu bọn họ tiếp tục đi về phía trước thì sắp ra khỏi địa phận của Hổ Thành rồi."

Nguyên Phi: "Chờ bọn họ đến Hà thành càng không dễ bắt! Bây giờ có cản lại không?"

Lăng Phong: "Hàn Dung, anh có thể làm Lý Khiêm cung khai không?"

Hàn Dung: "Có thể đánh đến khi nhận tội không?"

Nguyên Phi yếu ớt nói: "Chắc không được đâu."

Lăng Phong: "Chỉ cần không mất mạng thì coi như tôi không biết gì hết."

Hàn Dung cười ha ha không ngừng: "Bắt về đi, để tôi hỏi."

"Tất cả tìm cách chặn Lý Khiêm lại!"

"Yes, sir!"

*

Sau khi Lăng Phong bị cách chức, không thể đi vào khu vực của đơn vị mình được nữa, người bắt được sau khi mang về chỉ có thể dẫn tới chỗ của tổ truy quét mại dâm. Anh em trong tổ trên dưới một lòng, cung phụng Lữ Tâm như Lão Phật Gia, bởi vậy, khi nghe yêu cầu mượn phòng thẩm vấn của Lăng Phong, Lữ Tâm – đối tượng tai tiếng của Lăng Phong – đã nhắm mắt coi như không biết gì.

"Đội trưởng Lăng, khi nào thì cậu tới cầu hôn lão đại của chúng tôi thế?"

"......"

Lăng Đầu Trọc cao 1m9 đơn thuần ngây thơ bị anh em bên tổ truy quét mại dâm chọc cho mặt đỏ tai hồng, vội vàng trốn vào trong phòng quan sát.

"Tâm Hoài đã đưa Trương Dương về nhà, Nguyên Phi nói bến cảng số 5 hình như có gì đó không đúng lắm, cậu ta nghe thấy tiếng của Đinh Đinh, mấy vị đồng nghiệp bên tổ truy quét mại dâm đang đi kiểm tra cùng cậu ấy."

"Ừm." Hàn Dung nhìn chằm chằm màn hình quan sát Lý Khiêm, đối phương cao khoảng 1m8, mặt chữ điền phổ thông, không có gì đặc biệt.

"Anh đang nhìn gì thế?"

"Nghiên cứu biểu cảm của gã."

"Khi nào mới bắt đầu thẩm vấn."

"Bây giờ." Hàn Dung đứng lên, chuẩn bị đi sang phòng thẩm vấn, lúc đặt tay lên chốt cửa, anh quay đầu lại hỏi: "Năm đó tay súng bắn tỉa bắn trúng cánh tay nào của tên cướp?"

"Tay trái."

Hàn Dung gật đầu, đẩy cửa đi ra. Lăng Phong ngồi xuống ghế xem, vừa đặt mông thì nhận được cuộc điện thoại của sếp.

"Đầu óc cậu bị nước vào à?! Sao lại đi bắt cóc con gái của Trương Già Bằng?!"

"Đâu có, đưa về nhà an toàn rồi mà."

"Cậu ngay lập tức dừng điều tra vụ án này lại cho tôi!"

"Vì sao?"

"Không vì sao cả! Cậu có còn muốn phục chức không?!"

"Sao cũng được. Nhiều năm lăn lộn ở một nơi nhỏ tí như Hổ Thành này, em cũng chán rồi." Trước thái độ cứng rắn của cấp trên, Lăng Phong chỉ có thể giữ lập trường kiên định, gặp nguy không lùi bước, trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu ta uống một hớp nước, trầm mặt quan sát động tĩnh trong phòng thẩm vấn.

Hàn Dung đi vào phòng, đóng cửa rồi quay người lại đối mặt với Lý Khiêm, đúng lúc giao nhau với ánh mắt của Lý Khiêm. Cơ thể Lý Khiêm hơi co lại, vô thức quay đầu sang hướng khác.

Một ít biểu cảm nhỏ trên mặt đã lộ ra tin tức.

"Anh biết tôi?" Hàn Dung chậm rãi đến gần, bước chân thong dong, giọng đè thấp, "Vậy thì chắc là cũng nghe qua về những sự tích của tôi rồi nhỉ?"

Lý Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương đang mỉm cười chỉ vào đầu mình.

Hàn Dung nói: "Chỗ này của tôi có bệnh. Lát nữa lỡ làm ra chuyện gì thì cũng là bình thường, không cần sợ." Anh an ủi Lý Khiêm, sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương càng thêm rõ ràng. Đến khi Hàn Dung đột nhiên móc từ trong túi ra một khẩu súng lục màu đen, Lý Khiêm theo phản xạ che lại cánh tay trái của mình.

Nòng súng di chuyển sang phải, nhắm vào cánh tay bên phải của đối phương. Lý Khiêm lập tức trốn ra sau ghế, tay trái nắm lưng ghế, ngón tay mất tự nhiên cong lại.

"Ký ức của con người rất kỳ lạ. Cho họ ngọt ngào, dù có ngon lành thế nào đi chăng nữa, thời gian dần trôi cũng sẽ từ từ lãng quên, nhưng nếu cho họ đau khổ, chỉ cần nếm thử một lần sẽ khắc sâu thật lâu trong đầu." Hàn Dung chậm rãi bước đến gần hơn, từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười hỏi: "Bây giờ tôi đang nhắm chuẩn vào tay phải của anh, cánh tay trái của anh vì sao lại phát run thế?"

Cả người Lý Khiêm run lên, bỗng nhiên hiểu ra, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lại nghe Hàn Dung tiếp tục nói: "Bởi vì trước kia cánh tay trái của anh đã từng chịu vết thương bị súng bắn, hơn nữa còn phải trải qua một khoảng thời gian không được chữa trị đàng hoàng, miệng vết thương gian nan tự lành, có đúng không?"

Đến tận lúc này Lý Khiêm vẫn không nói lời nào. Hàn Dung suy đoán có cao nhân chỉ điểm cho đối phương im lặng là vàng. Anh kiên nhẫn chờ thêm một lúc, nói tiếp: "Vụ án đã trôi qua lâu như vậy, người giết hại mẹ tôi đã ngồi tù, năm đó người nhà của người bị hại cũng không lên tiếng, theo lý thuyết có thể kê cao gối ngủ ngon được rồi, nhưng trời không chiều lòng người, bây giờ anh cũng đang rất hoang mang đúng không? Nghĩ mãi không ra vì sao đột nhiên chúng tôi lại tới tìm anh."

Lý Khiêm do dự ngẩng đầu lên.

Hàn Dung nói: "Bởi vì năm đó lúc tôi tìm được Trương Già Bằng, gã vì muốn giữ mạng mà bán đứng anh cho tôi, nhưng tiếc là sau đó tôi lại nổi điên, quên mất tiêu chuyện quan trọng đó."

Lần này Lý Khiêm rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt như đang phun lửa, giận tím mặt nói: "Trương Già Bằng bán đứng tao?!"

"Không chỉ bán đứng anh, còn có cả Dã Hỏa."

Cái tên Dã Hỏa này dường như đã kích thích tới đối phương, Lý Khiêm đứng bật dậy, tức tối chửi ầm lên, "Tên Dã Hỏa súc sinh kia không có nghĩa khí! Bọn tao hao hết tâm tư cứu người trong mộng của nó, kết quả nó lại nuốt hết tiền!"

"Dã Hỏa không chia tiền cho các anh nên bị anh giết sao?"

"Tao không có giết!"

"Vậy thì là người khác giết."

Đột nhiên bên ngoài có tiếng rầm rầm, cửa phòng thẩm vấn bị phá khóa, một đám người mặc đồng phục cảnh sát xông vào.

Lý Khiêm như người bị điểm huyệt, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hàn Dung quay người lại nhìn, dẫn đầu là một người có đôi mắt hẹp dài, thân hình cao gầy, giơ ra một tờ công văn, dùng ngữ khí việc công nói: "Tổ chuyên án Hổ Thành phụ trách vụ án cướp tài sản 713, Uất Trì. Mời giao nghi phạm cho chúng tôi."

Khi gặp một vụ án có tình tiết ác liệt, gây ảnh hưởng đặc biệt xấu đối với xã hội, cảnh sát thường thành lập một tổ chuyên án phụ trách riêng vụ án đó, các thành viên do cấp trên chỉ định, sau khi kết án tổ sẽ tự động giải tán.

Do đó, rất hiển nhiên là tổ chuyên án 713 này mới được thành lập, còn tổ trọng án trước đó không hề nghe được chút tiếng gió nào.

Lăng Phong vội vàng chạy từ phòng quan sát sang, bảo vệ ở cửa nhỏ giọng nói với cậu ta: "Xin lỗi, đội trưởng Lăng, tôi không ngăn được."

"Không sao."

Lăng Phong vươn tay với Uất Trì, cười ha ha nói: "Hóa ra là đội trưởng Uất, nghe danh đã lâu."

Uất Trì không thèm để ý, nói với thành viên tổ ở phía sau lưng mình, "Dẫn đi."

"Yes, sir!"

Lăng Phong rút tay về, xoa xoa lên bàn tay còn lại, pha trò nói: "Người giao cho các anh, phải chăm sóc thật cẩn thận! Nếu xảy ra chuyện thì không ai gánh trách nhiệm nổi đâu."

Uất Trì lạnh mặt đáp: "Cậu tốt nhất vẫn nên nghĩ cách làm thế nào giải thích hành vi của mình với cấp trên đi. Biết luật mà cố tình, tội càng thêm nặng!"

Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, ha ha cười ngây ngô nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi. Hàn Dung trở về phòng điều khiển, xem lại đoạn băng ghi hình mấy phút thẩm vấn vừa rồi, Lăng Phong hỏi: "Có phát hiện gì mới không?"

"Lời Lý Khiêm nói đã để lộ ra một tin tức quan trọng. Năm đó Dã Hỏa phụ trách di dời tiền cướp được, nhưng anh ta lại không mang toàn bộ tiền ra chia đều, rất có khả năng điều này liên quan đến nguyên nhân cái chết của anh ta. Còn nữa, cậu nhìn cái này đi."

Hàn Dung bấm chiếu đi chiếu lại đoạn video Uất Trì xông vào phòng dẫn Lý Khiêm đi, tuy rằng từ đầu đến cuối Uất Trì và Lý Khiêm không có giao lưu gì nhưng lúc Lý Khiêm đi theo đối phương rời đi, khóe miệng hơi cong lên khoảng ¼ giây.

"Khuôn mặt con người có tổng cộng 44 bó cơ, có thể tạo ra được khoảng hơn một vạn biểu cảm, bởi vậy mới rất khó kiểm sát được cảm xúc trên mặt. Khi một người khẩu thị tâm phi, biểu cảm sẽ làm lộ ra sự thật mà người đó muốn giấu. Lý Khiêm quen biết Uất Trì, cũng rất yên tâm khi gặp người này."

Lăng Phong nói: "Uất Trì này trước khi là thành viên của tổ trọng án Hà Thành, sau khi tống Trương Già Bằng vào tù, anh ta được thăng chức, toàn là nhờ phúc của anh."

"Thế à? Không có ấn tượng gì." Hàn Dung nói, "Cấp trên của anh ta là ai? Tôi tò mò vì sao anh ta được chỉ định làm thành viên của tổ chuyên án 713."

"Cấp trên của Uất Trì là Âu Tuấn Sinh, đội trưởng tổ trọng án thành phố Tuyết Châu, cũng là tay súng bắn tỉa năm đó tiêu diệt được một tên cướp ở hiện trường, được thăng chức nhờ công trạng."

"Mối quan hệ dây mơ rễ má này thật chằng chịt." Hàn Dung lẩm bẩm, sau đó nói: "Cậu tra thử xem thời gian thành lập tổ chuyên án 713 là lúc nào?"

Lăng Phong bấm di động, một lát sau, cậu ta nghiêm túc nói: "Ngày 1 tháng 3."

Là ngày Cát Gia Kỳ tổ chức sự kiện ký tặng, cũng là ngày Dã Hỏa và Đinh Đinh mất tích.

Hàn Dung hỏi: "Người bên trên sao đột nhiên lại tâm huyết dâng trào muốn lật lại một bản án cũ năm xưa vậy?"

"Quan mới nhậm chức ba đám lửa*, chỉ là không biết tại sao lại thiêu trúng Hổ Thành." Lăng Phong nhìn ánh mắt đối phương mông lung không hiểu gì, đoán chừng có lẽ Hàn Dung cũng ít khi xem thời sự, vì vậy tốt bụng nhắc nhở: "Cấp cao hơn thành phố Tuyết Châu một bậc, tỉnh Tây, Quý."

(*Một câu tục ngữ, ý chỉ quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng tin phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút ánh nhìn của mọi người), nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy)

Hàn Dung vẫn giữ nguyên vẻ mặt mơ hồ, Lăng Phong nói: "Anh khờ thật hay giả khờ thế? Là anh cả nhà vợ anh đó!"

"......"

"Đại ca của Quý Diên? Tôi thật sự không biết anh ấy." Hàn Dung vô tội nói: "Anh ấy cũng không thể vì tôi mà muốn điều tra vụ án tồn đọng này được."

"Cả nước đang bình yên phát triển, còn Hổ Thành là nơi có tỷ lệ xảy ra vụ án nghiêm trọng khá cao, khiến cho cấp trên rất coi trọng. Khoảng thời gian trước Hổ Thành đã phải thống kê một loạt vụ án treo chưa giải quyết được trong vòng 10 năm gần đây báo cáo lên. Trong hội nghị, tỉnh Tây trực tiếp điểm danh Tuyết Châu, nói vụ án này gây ảnh hưởng xấu đến xã hội và còn nhiều điểm đáng ngờ, muốn điều tra. Nhưng cụ thể tra như thế nào, khi nào tra thì tôi không rõ lắm. Kiểu hội nghị cấp cao kia, tép riu như chúng tôi chỉ có thể kiếm một cái ghế nhỏ ngồi ở ngoài cổng nghe ngóng mà thôi."

"Điểm xuất phát khá tốt, cho quần chúng một chân tướng, còn cho người nhà nạn nhân một sự công bằng, nhưng tôi không thể không nghĩ đến kết quả xấu nhất." Hàn Dung nghiêm túc, "Nếu như tên cướp thứ năm cũng có mặt trong hội nghị đó, là tên trốn trong tối mà cho đến nay chúng ta vẫn chưa thể sờ được vào cái bóng của gã, đó cũng là người đầu tiên biết 'vụ án cướp tài sản 713' có những thay đổi mới gì, vậy thì hắn sẽ làm thế nào?"

Lăng Phong nói: "Hủy chứng cứ phạm tội, che giấu sự thật."

"Không sai. Chuyện đồng lõa Dã Hỏa chết có lẽ chỉ là một sự bắt đầu mà thôi."

"Gã đang diệt khẩu à?"

Ánh mắt Hàn Dung sâu thẳm, đen không thấy đáy, "Cũng có thể là đang mượn dao giết người."

[Hết chương 47]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play