Cung nữ nội vụ quản lý tẩm điện dạo này phát hiện Hoàng đế thường bị mộng tinh, tuy đã cấm bàn tán nhưng chẳng biết thông qua con đường bí ẩn nào mà truyền đến tai Thừa tướng.

Thừa tướng tất nhiên là quan tâm về mọi mặt của Hoàng đế, sợ hắn có bệnh khó nói mà xấu hổ giấu kín nên lén đi hỏi thái y, thái y đáp chủ yếu là vì hậu cung của Hoàng đế trống rỗng, trên giường không có ai, nghẹn lâu quá nên dễ xuất tinh, nhưng cứ mãi kìm nén thế này cũng chẳng phải là cách, sớm muộn gì cũng có vấn đề.

Vì vậy sau khi bàn bạc với các quan, Thừa tướng trên triều bắt đầu khuyên Hoàng đế tuyển phi lấp đầy hậu cung, kéo dài dòng dõi.

Hoàng đế nghe xong rất không vui, chẳng hiểu sao mình lại tức giận, chỉ nói Thừa tướng quan tâm quá nhiều. Làm sao, mọi chuyện lớn nhỏ của ta ngươi đều muốn quản à? Đại sự nghe lời ngươi coi như xong, ngay cả việc riêng tư cũng phải nghe lời ngươi nữa sao?

Thừa tướng thấy khuyên can không thành nên bắt đầu quy trình chuẩn hoá, trước đụng cột sau rơi lệ.

Tuy Hoàng đế vô cùng bất lực với chiêu này nhưng cũng không chịu nhượng bộ, tuyển phi gì chứ, lão Hoàng đế vì lao lực trên giường nên mới chết, bởi vậy Hoàng đế luôn kiêng kị chuyện này.

Thỏa hiệp là không thể nào, nhìn mỹ nhân rơi lệ trong lòng cũng không nỡ, chi bằng tìm cách vẹn cả đôi đường, dứt khoát để Thừa tướng vào cung đi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Hoàng đế giống như nhìn thấy mặt trời giữa mây đen, thế là bảo Thừa tướng đang quỳ xuống diễn kịch, "Hay là ngươi vào cung đi."

Thừa tướng nhất thời sửng sốt nhưng không biết trả lời thế nào cho phải, tuyển phi cũng do mình đề nghị, giờ mà cự tuyệt thì khác nào tự vả mặt mình và mặt Hoàng đế.

Các quan trước điện liếc mắt nhìn nhau, yêu cầu này của Hoàng đế hình như cũng không phải không ổn, nếu muốn tuyển phi thì nhất định phải chọn người có ngoại hình phẩm hạnh gia thế xuất chúng mới được, nhìn khắp Đại Lương đúng là không ai phù hợp hơn Thừa tướng.

Nhưng cũng không thể đẩy Thừa tướng có tấm lòng rộng mở vào lò lửa được. . Ngôn Tình Tổng Tài

Đồng nghiệp số một trong phe Thừa tướng là Trung thư Thị lang quỳ xuống nói: "Xin Hoàng thượng nghĩ lại."

Thế gian này cưới nam thê chẳng hiếm lạ gì, ngay cả Tiêu quý phi mà lão Hoàng đế sủng ái nhất cũng là nam nhân. Nhưng... Nhưng nam tử lại không thể sinh con được!

Với gia thế của Thừa tướng thì nhất định phải làm Hoàng hậu, Hoàng hậu không sinh được con trai trưởng thì hoàng vị biết cho ai kế thừa đây?

Hoàng đế phản bác hoàng vị đương nhiên là cho Thái tử kế thừa, Thái tử đã lập từ lâu rồi, chính là con trai của huynh trưởng cùng mẹ với Hoàng đế. Vị huynh trưởng này đã từng là Thái tử khi lão Hoàng đế còn sống.

Năm đó Hoàng đế vốn không muốn tranh giành hoàng vị, nguyện vọng cả đời là làm một nhàn vương du sơn ngoạn thủy khắp nơi.

Nhưng lão Hoàng đế u mê vô đạo, sau khi Thái tử vì bảo vệ đất nước mà chết trên chiến trường, các hoàng tử tranh giành hoàng vị đến nỗi đầu rơi máu chảy, kết bè kết phái mặc sức vơ vét của cải mồ hôi nước mắt của dân chúng. Mùa đông năm đó lại gặp tuyết lớn, xương trắng đầy đất, rất ít người nghèo khổ có thể sống sót qua mùa đông kia.

Lúc đó Hoàng đế mới quyết tâm tranh đoạt hoàng vị, nhìn bề ngoài là vì quyền lực nhưng thật ra chỉ muốn cứu dân ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Nhưng hắn vẫn không thích bị trói buộc nên đã sớm lập cháu trai mới bảy tuổi làm Thái tử, từ nhỏ dạy nó nhân nghĩa lễ trí, đợi nó lớn lên có thể đảm đương một mình thì sẽ trả lại hoàng vị cho nó.

Các quan nghe xong liền gật đầu, Hoàng hậu không thể sinh con quả thật cũng chẳng ảnh hưởng gì, cuối cùng người bối rối chỉ còn mỗi mình Thừa tướng đang gạt lệ.

Thừa tướng vẫn tranh thủ vớt vát, hấp tấp quỳ xuống nói hậu cung không thể tham gia chính sự, nhưng mình phải tuân theo di nguyện của tổ phụ, đời này phụ tá quân vương, nếu làm trái lời thì lão Thừa tướng sẽ chết không nhắm mắt.

Mới vừa lôi kéo tán loạn nên cổ áo trễ xuống, hiện giờ khom người quỳ lộ ra phần gáy trắng nõn mịn màng vốn luôn bị che kín của Thừa tướng.

Hoàng đế dời ánh mắt đi chỗ khác rồi nói, "Ái khanh không cần lo lắng, nếu vào cung thì trẫm sẽ đặc cách cho ngươi tiếp tục giữ chức trong triều."

Cuối cùng Thừa tướng chẳng còn lý do nào, Trung thư Thị lang cũng lui ra phía sau, đã hứa cả đám cùng đi mà giờ lại bắt một mình y nghênh đón mưa gió.

Thừa tướng rơi lệ dập đầu khấu tạ hoàng ân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play