Vậy thì, cảm ơn cậu đã đi cùng tớ.
Giang Duệ nắm chặt tay của Lâm Thanh, cùng cậu nghe mưa rơi bên cửa sổ.
Lâm Thanh vừa quấn chăn mỏng vừa được Giang Duệ nắm tay, ấm áp dễ chịu vô cùng, quay sang nói chuyện phiếm với Giang Duệ. Tiếng mưa rơi trở thành tiếng nhạc nền, cậu cũng sẽ không sợ.
Lúc chín giờ tối, bố mẹ Lâm Thanh gọi video qua, Giang Duệ hơi khó nhìn mặt bọn họ nên anh muốn để cho Lâm Thanh tự mình tán gẫu.
Thế nhưng Lâm Thanh vẫn không hề buông tay, cậu rất tự nhiên nói với anh: “Giang Duệ, cậu ở lại đây với tớ nhé.”
Không còn cách nào khác, Giang Duệ đành phải ngồi xuống trên giường sau lưng ghế cậu. Vẻ mặt của bố mẹ Lâm Thanh rất hiền lành, nói chuyện dịu dàng tha thiết, vốn là những vị trưởng bối khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng trong lòng Giang Duệ vẫn xấu hổ, chung quy anh vẫn cảm thấy mình không thể ngẩng đầu.
Thế nhưng, anh cúi đầu giật giật ngón tay, lại phát hiện: Lâm Thanh mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, hai chân đu đưa, tay trái đặt trên bàn máy tính, mà tay phải thì vẫn đang nắm lấy tay anh.
Giang Duệ đột nhiên có một loại cảm giác vừa xấu hổ vừa vui vẻ kỳ lạ.
Hai vị trưởng bối kia có lẽ không nhìn thấy đứa con của bọn họ đang nắm chặt tay với một tên “đồng tính luyến ái” như anh, cũng có lẽ là bọn họ đã thấy, nhưng thế thì sao?
Lâm Thanh nguyện ý nắm lấy tay anh, nguyện ý không buông tay anh mà.
Không cầm lòng nổi, Giang Duệ siết chặt tay thêm một chút. Lâm Thanh quay đầu lại nhìn anh, cậu nở nụ cười, dùng đầu ngón tay cào lên mu bàn tay người nọ.
Loại tương tác này khiến cho da mặt của Giang Duệ nóng lên, suy nghĩ linh tinh khiến cho anh rất xấu hổ. Ngẩng đầu, người chú và cô trong màn hình đang nhìn anh, dịu dàng hỏi:
“Dạo này Tiểu Duệ thế nào rồi? Công việc của cháu có thuận lợi không?”
Giang Duệ nói: “Cháu ổn ạ. Công việc cũng tương đối dễ dàng, cảm ơn cô chú đã quan tâm.”
A, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ. Có thể ở bên cạnh Lâm Thanh đã là một điều rất may mắn rồi, anh có cần gì những thứ khác đâu?
Cô chú mang Lâm Thanh đến chỗ anh bởi vì họ tin tưởng anh, tin rằng anh sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác dành cho một Lâm Thanh “tám tuổi”. Họ rất mong Lâm Thanh sẽ chóng khỏi bệnh, vì thế đã nghe theo lời bác sĩ, cho Lâm Thanh xuất gia.
Giang Duệ không muốn trở nên quá ích kỷ. Hiện tại Thanh Thanh là một đứa trẻ, anh phải chăm sóc cho cậu thật tốt.
Giang Duệ nói: “Cô chú yên tâm, Thanh Thanh rất ngoan ngoãn, uống thuốc cũng rất nghiêm túc, cậu ấy rất hợp tác mỗi khi đưa cậu ấy đến gặp bác sĩ tâm lý ạ.”
Khóe mắt của bố mẹ Lâm Thanh có chút ướt, lúc ở nhà Lâm Thanh luôn chống đối việc gặp bác sĩ, thế nhưng cậu lại nghe lời Giang Duệ đến như vậy. Bọn họ vừa vui mừng lại vừa cảm thấy có chút buồn phiền. Chẳng nhẽ đứa con của họ cũng là một người “không bình thường” sao?
Nhìn cậu con trai ngây thơ và non nớt của mình, mẹ Lâm không kiềm được suy nghĩ, bà nói: “Thanh Thanh nghe lời như thế, chẳng khác nào xem Giang Duệ như anh trai lớn của mình vậy. Có phải là Thanh Thanh rất thích anh Giang Duệ không?”
Giang Duệ lớn hơn Lâm Thanh một tuổi. Nếu Lâm Thanh thật sự xem anh là anh trai, bọn họ lại cùng nhau lớn lên nữa, ắt hẳn giữa cả hai sẽ không phát triển thành loại quan hệ như thế này.
Giang Duệ bị hai chữ “anh trai” kia làm cho cứng đờ.
Trước đây anh thầm thích Lâm Thanh, thế nhưng anh chưa từng dám thổ lộ, bởi vì anh sợ Lâm Thanh không có ý như vậy đối với mình. Bạn cùng lớp thấy bọn họ cứ đi đi về về cùng nhau, trêu rằng có khi hai người là anh em thất lạc nhiều năm không chừng.
Khi đó, Giang Duệ luôn phủ nhận rất nhanh. Anh không phải là anh em với Lâm Thanh, anh thích Lâm Thanh cơ mà.
Nhưng Giang Duệ không biết tâm tình của Lâm Thanh. Lâm Thanh ngây thơ như vậy, thậm chí Giang Duệ còn hoài nghi không biết cậu có hiểu thế nào là tình yêu hay không. Vậy thì có lẽ Lâm Thanh đã thật sự xem Giang Duệ như anh trai của mình.
Lâm Thanh vẫn đung đưa hai chân, quay đầu nhìn Giang Duệ cười hì hì.
Giang Duệ nặn ra một nụ cười, trong lòng lại vô cùng áp lực. Anh dường như cảm thấy Lâm Thanh sẽ nghe theo lời mẹ, gọi anh là anh trai.
Lâm Thanh nhẹ nhàng mở miệng, cậu hạ giọng, lại gọi giống như trước: “Giang Duệ.”
Sau khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Giang Duệ, cậu mới quay đầu lại nhìn màn hình, vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Con không gọi cậu ấy là anh trai đâu. Giang Duệ chính là Giang Duệ.”
Người bên kia màn hình sửng sốt một chút, nhưng giờ phút này Giang Duệ không thể đồng cảm với bọn họ.
Anh muốn cười, muốn ôm Lâm Thanh mà cười không ngừng.
Cả người Giang Duệ giống như thoải mái ngâm mình trong nước, thân thể nhẹ nhàng mà giãn ra, lẳng lặng nhìn Lâm Thanh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh bay bổng một lúc lâu, cuộc gọi chấm dứt lúc nào cũng không biết, mãi đến khi ý thức quay trở lại, anh đã theo quán tính tắm rửa rồi mặc quần áo ngủ vào.
Tóc trên trán Lâm Thanh còn hơi ướt, cậu lấy viên kẹo trang trí trên tủ đầu giường, sáp lại gần Giang Duệ, chủ động nắm lấy tay anh.
Lại trở mình một cái, mùi nước xả trên chăn và quần áo tản ra, hương thơm nhàn nhạt ấm áp, Lâm Thanh nhìn anh cười: “Ngủ ngon, Giang Duệ.”
Giang Duệ vén tóc về phía sau, hỏi cậu: “Cầm đồ vật trong tay không khó chịu sao?”
Lâm Thanh ngẩn người: “A, cậu nắm tay tớ không thoải mái hả?”
“Không phải.” Giang Duệ rất nhanh đáp, sau đó dừng lại nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Tớ nắm tay cậu đương nhiên sẽ không khó chịu.”
Lâm Thanh nhắm mắt lại, giọng nói mang theo ý cười: “Giang Duệ ngốc. Cậu nắm tay tớ không khó chịu, tớ cầm ngôi sao cũng sẽ không khó chịu.”
Giang Duệ nhìn hàng lông mi của cậu, thanh âm cực kỳ trầm thấp: “Vậy tớ có thể xem cậu như ngôi sao nhỏ của mình không?”
Lâm Thanh không nghe thấy. Giang Duệ mỉm cười, kéo chăn lên che bả vai rồi chìm vào giấc ngủ.
Một mùa hè đầy tiếng ve kêu râm ran.
Trong phòng học quạt điện quay vù vù, Lâm Thanh chống cằm, lấy khuỷu tay đè lên bài thi, tay kia thì xoay một cây bút bi màu đen.
Đề Vật Lý đối với cậu rất dễ, thế nhưng thời tiết quá nóng, cậu có chút buồn ngủ.
Vào buổi trưa cuối tuần, tất cả mọi người đều chưa đến trường, trong phòng học chỉ có một mình cậu, ngăn kéo có một túi bánh mì, ăn xong rồi ngủ một lát cũng không tồi nhỉ?.
ngôn tình sủngCậu đang băn khoăn không biết nên ăn trước khi ngủ hay ngủ dậy rồi ăn thì cửa lớp đột ngột mở ra.
Tưởng Tinh có lẽ không ngờ cậu lại ở chỗ này, sau khi đẩy cửa vào lại xấu hổ đứng tại cửa.
Cô cầm một chiếc hộp được gói giấy màu xanh rất xinh xắn trong tay, trông giống như một món quà. Bắt gặp ánh mắt của Lâm Thanh rơi xuống tay, cô chột dạ giấu món đồ ra sau lưng.
Lâm Thanh dời tầm mắt, cười hỏi: “Cậu đến trường sớm vậy?”
“Ừm. Cậu cũng đến sớm thế?” Cô vừa nói vừa đi về chỗ ngồi, vô tình hay cố ý che đi chiếc hộp kia.
Lâm Thanh vẫn tiếp tục xoay bút, cậu đưa mắt nhìn vào đề thi: “Tớ muốn đến lớp làm mấy bộ đề, ở nhà tớ không làm được, mẹ nhất định sẽ bắt tớ nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tưởng Tinh cười ra tiếng, giọng điệu có phần hâm mộ: “Mẹ cậu thật tốt.”
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, lớp học lại yên lặng, chỉ có âm thanh của ngòi bút sột soạt trên giấy, tiếng ve kêu âm vang và những chiếc quạt điện đã cũ rích.
Lâm Thanh không biết xấu hổ, cậu tự mình lấy ra bánh mì ăn, vừa chống lại cơn buồn ngủ vừa tiếp tục làm bài. Bảo toàn động lượng, cảm ứng điện từ… Các công thức và điểm kiến thức đều rõ ràng từng cái một, cơn buồn ngủ của cậu dần biến mất, càng làm càng có tinh thần hơn, thấm thoắt đã làm xong một quyển đề Vật Lý.
Ánh mắt hơi nhức, Lâm Thanh duỗi lưng rồi dụi dụi mắt, đột nhiên cảm thấy có chút kì lạ. Có người đang nhìn cậu chằm chằm.
Cậu đi về phía trước nhìn thoáng qua, lập tức chạm phải ánh mắt của Tưởng Tinh. Cô dường như đã nhìn cậu rất lâu, thậm chí trong mắt còn có phần oán giận.
Lâm Thanh vô cùng xấu hổ hỏi: “Làm sao vậy?”
Tưởng Tinh cắn môi dưới, do dự một hồi mới chậm chạp ôm cái hộp kia đi tới, ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt cậu: “Tớ chờ cậu mãi mà cậu vẫn không rời khỏi lớp, buồn bực chết mất.”
“A?” Lâm Thanh ngơ ngác, “Ý của cậu là?”
Ngón tay Tưởng Tinh gõ lên hộp, lại nhìn về phía cậu: “Cậu không hiểu sao?”
Lâm Thanh nghiêng đầu. Không hiểu.
Tưởng Tinh đỏ mặt, cô lầm bầm một câu: “Tại sao thẳng nam đều như thế này cơ chứ.”
Cô lại liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâm Thanh, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn tặng quà cho người mình thích, vốn định nhét vào ngăn tủ của cậu ấy. Vậy mà cậu lại ở đây, tớ ngại.”
“A!” Lâm Thanh bỗng nhiên hiểu ra, cậu lập tức đứng lên, “Tớ tớ tớ tớ… Tớ đi vệ sinh đây!”
Tưởng Tinh bất đắc dĩ kéo lấy tay áo cậu: “Thôi bỏ đi. Dù sao cậu cũng đã ở chỗ này rồi, cậu giúp tớ với.”
Vì thế, Lâm Thanh ngơ ngác ngồi trở lại.
Tưởng Tinh nhìn cậu một cái, cô cắn môi nói: “Thật ra người tớ thích là Giang Duệ. Quan hệ của cậu với cậu ấy tốt như vậy, cậu có thể giúp tớ không?”
Trong lòng Giang Duệ chấn động. Giấc mơ này cũng quá mức chân thật rồi?
Anh lại tiếp tục mơ thấy Lâm Thanh. Ở trong mơ, mọi chuyện thật sự rất rõ ràng. Anh gần như không nhớ cô gái kia, chỉ nhớ đối phương khi đó dường như thích nhìn trộm anh.
Lâm Thanh đã trả lời như thế nào? Cậu có quang minh chính đại giúp đối phương “thổ lộ” Giang Duệ hay không? Đối với những chuyện này, Giang Duệ hoàn toàn không biết gì cả.
Lâm Thanh không lên tiếng, cậu chỉ nhìn Tưởng Tinh đầy kinh ngạc.
Hai má Tưởng Tinh có chút đỏ lên: “Ánh mắt gì thế? Giang Duệ, cậu ấy,” Cô ngượng ngùng nói nhỏ, “Cậu ấy tốt lắm.”
Hầu kết của Lâm Thanh hơi động, cậu chộp lấy cây bút trên bàn, đóng chặt nắp bút lại. “Cách” một tiếng, trong lòng mơ hồ có phần nôn nóng bất an.
Tưởng Tinh do dự nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng trong sáng: “Cậu không thể giúp tớ sao?”
Cô mang bộ dạng của một người toàn tâm toàn ý thích một người khác. Khóe mắt mang theo ý cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng, sạch sẽ, đáng yêu, giống như một cây kem mùa hè thêm chút muối biển.
Nhất định là rất đơn thuần. Nhất định sẽ rất được người khác yêu thích.
Tưởng Tinh đợi câu trả lời của cậu thật lâu, chóp mũi có chút ướt mồ hôi, vẻ mặt cũng bắt đầu hoảng hốt, cô sợ rằng mình đã thổ lộ bí mật cho nhầm người.
Cô không phát hiện ra rằng phần áo sơ mi sau lưng Lâm Thanh đã ướt đẫm.
Gió từ ngoài cửa sổ mang theo hơi nóng phả vào mặt, hầm hập đến mức Lâm Thanh có chút không thể mở mắt.
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười với cô gái, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Nhưng mà Giang Duệ có bạn gái rồi.”
Giống như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, Giang Duệ nhìn thẳng về phía thiếu niên Lâm Thanh đang nói dối trong bối cảnh. Đầu óc anh bỗng dưng có chút rối loạn.
Anh chưa từng có bạn gái, tại sao Lâm Thanh lại nói dối?
Vẻ mặt của cô gái ngồi đối diện thay đổi từng chút một, Lâm Thanh cảm thấy phía sau lưng cũng như trên trán hơi đau đớn, hẳn là đã bị ẩm mồ hôi đến khó chịu.
Tưởng Tinh hé miệng, hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì. Sắc mặt dần trở nên tái mét, cô sững sờ nhìn Lâm Thanh một lúc rồi đột ngột đứng lên.
Cô ôm chặt hộp quà vào trong ngực, vội vàng nói: “Tớ.. tớ không phải là loại người cướp bạn trai của người khác đâu.”
Sau khi chạy ra ngoài được hai bước, cô quay lại nói với Lâm Thanh: “Cậu đừng nói với ai nhé.” Ánh mắt ươn ướt như thể sắp khóc.
Giọng của cô vô cùng đáng thương: “Hôm nay tớ chưa nói cái gì với cậu hết.”
Lâm Thanh chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn cô. Ánh nắng ngoài cửa sổ bị bóng lưng của cậu che khuất, ánh mắt của cậu tối sầm, cậu mím chặt môi như đang chịu đựng cái gì.
Tưởng Tinh do dự rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Tớ đi trước đây.”
Đế giày trắng cứng rắn đập xuống mặt đất, cô gái bối rối chạy đi mất.
Trong lớp cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu.
Lâm Thanh nặng nề ngồi phịch xuống ghế, bài thi lấp loáng chói mắt dưới ánh nắng, cậu dùng tư thế như cầm dù không được tự nhiên mà cầm lấy cây bút, từng nét từng nét lấp đầy các khoảng trống trên giấy.
Tư thế cầm bút không đúng, thế nhưng cậu lại cực kỳ dùng sức đến mức giấy rách toạc.
Quyển đề thi Vật Lý vốn chứa đầy những đáp án sạch sẽ chỉnh tề, những nét chữ thừa kia lại xấu xí và dữ tợn, thể hiện sự tuyệt vọng của cậu sau khi làm theo cảm tính:
“Mình là một người đáng ghê tởm.”
Trái tim Giang Duệ đau xót. Lâm Thanh ngồi ở chỗ kia đúng thật là đang chiến đấu với ma quỷ, cả người toàn là mồ hôi, cơ mặt khẽ run lên như sắp khóc, thế nhưng ánh mắt lại khô khan vô cùng.
Mồ hôi trên trán rơi xuống đề thi, làm nhòe đi những chữ cậu vừa viết.
Lâm Thanh sửng sốt vài giây, vội vàng rút giấy lau mồ hôi, đứng dậy chạy ra ngoài phòng học.
Cậu chạy rất nhanh, đế giày cao su ma xát với sàn nhà phát ra một tiếng “kít” chói tai.
Nắng như thiêu đốt, trong mắt giống như có hơi nước, thế giới giống như một cái phòng xông hơi.
Lâm Thanh tìm thấy Tưởng Tinh dưới tán cây ở sân vận động. Cô ôm hộp quà, buồn bã nhìn bức thư mà mình đã viết cả đêm.
Lâm Thanh thở hổn hển, từng bước một đi đến trước mặt cô.
“Xin lỗi cậu.” Cậu đứng lại nói, “Tớ lừa cậu đấy, Giang Duệ không có bạn gái.”
Tưởng Tinh giật mình nhìn cậu. Lâm Thanh trước mắt mang theo khuôn mặt đỏ bừng như sắp phát nổ, mồ hôi tuôn như suối, ngay cả tóc cũng đều đã ướt đẫm.
“Cái gì cơ?” Cô hoang mang hỏi.
Lâm Thanh im lặng, cậu ngồi xuống mặt đất, lưng dựa vào ghế đá cô đang ngồi, mệt mỏi nói: “Tớ nói dối đấy. Giang Duệ không có người thích, cậu có thể thổ lộ.”
Tưởng Tinh quay đầu, cô nhẹ giọng hỏi: “Đó là do cậu thích tớ sao?”
Trên đỉnh đầu, lá cây xào xạc rung động. Trong mắt Lâm Thanh hiện lên hơi nước, rất nóng.
Cậu chậm rãi lắc đầu.
Tưởng Tinh hiểu ra.
Giang Duệ mở to mắt. Đầu óc anh trống rỗng, đó là ý gì?
Lâm Thanh không thích Tưởng Tinh, lại từ chối giúp cô thổ lộ với mình. Chẳng lẽ là như anh nghĩ?
“Giang Duệ!” Lâm Thanh mặc quần áo bên ngoài, vẻ mặt vô cùng hào hứng chỉ ra cửa sổ, “Hôm nay trời có nắng, Thanh Thanh lại dậy sớm, tớ ra ngoài mua điểm tâm cho cậu nha.”
Giang Duệ chậm rãi chớp mắt. Bão đã ngừng, trong phòng ngập tràn ánh nắng.
Lâm Thanh nở nụ cười với anh, vừa ngây thơ vừa dịu dàng. Rốt cuộc người trong mơ là cậu, hay đó chỉ là tưởng tượng của anh?
Lâm Thanh nghĩ Giang Duệ vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu đưa tay nắm lấy mặt anh, xoay người đi ra ngoài, rất quan tâm mà hạ giọng nói: “Vậy cậu ngủ tiếp một lát đi.”
“Từ từ.” Thanh âm của Giang Duệ khàn khàn, “Chờ tớ một chút, Thanh Thanh.”
Lâm Thanh quay đầu nhìn anh, môi cậu hơi mím lại, có chút không hiểu.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi, đừng đóng gói mang về. Thời tiết tốt lắm, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau tản bộ.” Giang Duệ giải thích.
Lâm Thanh lập tức cười rộ lên: “Được!”
…
Quán mì bên ngoài tiểu khu ăn rất ngon, Lâm Thanh vùi đầu vào món trứng rán cà chua thơm ngào ngạt, mãi không thèm ngẩng đầu lên.
Giang Duệ vẫn đang đắm mình trong giấc mơ đó. Anh nhìn nhúm tóc vểnh lên của Lâm Thanh, cẩn thận hỏi: “Người mà Thanh Thanh thích nhất là ai vậy?”
Lâm Thanh nhìn anh khó hiểu.
Câu hỏi này giống như lúc trước bố mẹ thường tranh nhau tình cảm. Chọn bố không đúng, chọn mẹ cũng không đúng.
Lâm Thanh dùng đũa gắp miếng trứng rán cuối cùng bỏ vào miệng, phồng hai má bánh bao lên, mơ hồ nói: “Thích cậu nhất.”
Giang Duệ không nhịn được cười, anh còn muốn hỏi lại lần nữa thì bị cắt ngang.
Lâm Thanh nuốt miếng trứng rán xuống, giọng điệu đáng yêu nói với anh: “Bởi vì cậu còn phải cho tớ thêm một quả trứng chần nữa.”
Giang Duệ nghẹn lời. Lại cảm thấy có chút buồn cười, anh thật sự ngây thơ quá. Cười xong, anh buông đũa, gọi chủ quán lấy thêm trứng chần cho Lâm Thanh.
Ăn mì xong, hai người cùng nhau tản bộ trong công viên gần tiểu khu. Ở đây có một con đường nhỏ, hai bên đều là cây cối, đá lát đường tròn tròn rất dễ thương, Lâm Thanh rất thích.
Sau cơn mưa không khí trong công viên trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tán cây trong rừng, soi sáng bóng dáng của bọn họ, muôn màu đều trở nên sống động.
Chim sẻ kêu ríu rít, Lâm Thanh kéo lấy tay áo của Giang Duệ, kể với anh bộ anime cậu đã xem hôm qua.
Anh chậm rãi bước đi, nửa ngày vẫn chưa ra khỏi khu rừng. Dù sao cũng là sau cơn mưa, nơi này rất nhiều cây cối, không khí vẫn còn lạnh thấu xương.
Lâm Thanh mặc ít, Giang Duệ lo lắng cậu sẽ sinh bệnh, anh nói: “Đi nhanh một chút đi Thanh Thanh, ở đây lạnh lắm, còn đọng nước và ẩm ướt nữa.”
Lâm Thanh chẳng hề để ý nói: “Mặt trời ló dạng rồi, nước sẽ nhanh khô thôi. Cậu xem, tớ sẽ làm phép thuật cho chúng mau khô!”
Cậu vừa dứt lời, một trận gió liền thổi qua.
Cành cây trên đầu rung chuyển, tất cả những giọt mưa tích tụ trên lá đêm qua rơi xuống người bọn họ.
Hai bả vai Giang Duệ đều ướt sũng. Bị dội nước toàn thân khiến cả hai có chút giật mình.
Không lâu sau bọn họ lại đồng thanh cười rộ lên. Lâm Thanh nhìn vào mắt Giang Duệ, cười đến mức mặt đỏ bừng.
Giang Duệ nắm lấy tay cậu, kéo cậu chạy đi: “Được rồi. Cùng nhau xuyên qua ‘rừng mưa’ thôi Thanh Thanh. Đoán xem chúng ta sẽ bị đánh thêm bao nhiêu lần nữa nào?”
Lâm Thanh cười chạy theo anh, hô lớn: “Không lần! Bởi vì Giang Duệ rất lợi hại!”
Hai người cùng nhau chạy đến nơi thoáng đãng mới dừng lại, mái tóc đen nhánh của Giang Duệ còn đọng lại vài giọt nước nhỏ, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp.
Lâm Thanh nhìn thoáng qua tóc của anh, bảo anh cúi đầu xuống.
“Cậu muốn nói gì với tớ thế?” Giang Duệ tưởng chừng như anh đang ghé vào tai cậu thì thầm.
Lâm Thanh nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước trên tóc anh, nói: “Giang Duệ cũng không thể bị cảm nhé.”
Giang Duệ ngẩn ra, nụ cười có chút nhạt đi. Trong lòng anh tràn ngập những điều không thể nói thành lời.
Trong giấc mơ đó, một Lâm Thanh mà anh không hề quen thuộc đột nhiên lại thật giống với Lâm Thanh này trong một thoáng, cho dù bọn họ trông không hề giống nhau.
Giang Duệ nâng tay lên ôm lấy Lâm Thanh, cánh tay siết chặt.
Cảm nhận được cơ thể ấm áp của cậu qua hai bàn tay cách một lớp vải mỏng, áp vào tấm lưng hơi nhô lên, Giang Duệ đặt cằm lên vai cậu, nhắm mắt lại.
Lâm Thanh đột nhiên bị ôm lấy, có chút kinh ngạc, thế nhưng cậu rất ngoan ngoãn đáp lại cái ôm, đưa tay vòng qua eo anh, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Duệ hít sâu một hơi. Đáy lòng anh giống như đang tự vấn đáp:
Lâm Thanh, cậu có thích tớ không?