Chẳng để tâm đến vẻ mặt mờ mịt của anh, cô vội vã mở cửa xa rồi kéo anh ra, bám chặt anh bắt anh dẫn cô vô nhà
----------------
Trong nhà Nhâm Thiếu Hoài lúc này tình cảnh vô cùng gượng gạo, anh với cô
ngồi một bên, đối diện là ba mẹ anh, họ cũng cười gượng rồi liên tục đưa mắt nhìn nhau đẩy đưa xem ai là người mở miệng trước
Bạc Cơ vẫn
hơi cụp mắt không để ý lắm, thật ra cô đang sắp xếp câu chữ trong đầu.
Một hồi lâu sau, cô hít một hơi dài rồi nói dõng dạc
" Ba, mẹ, xin hãy giao anh Thiếu Hoài cho con"
Câu nói của cô khiến cả ba người họ đều ngỡ ngàng trố mắt nhìn nhau, sững
sờ nhất là bà Mỹ Lệ mẹ anh vì bà vẫn ngỡ anh và Tiểu Vy đang qua lại,
giờ lòi đâu ra cô gái này tên tuổi còn chưa rõ, lại hồn nhiên gọi bà là
mẹ rồi lại còn đòi bà giao con trai cho. Bà khẩn trương lên tiếng
" Thiếu Hoài....chuyện gì thế này....không phải con và Tiểu Vy...."
" Con và Tiểu Vy không có quan hệ gì hết, đây là Bạc Cơ, bạn gái của con". Anh cũng nhanh chóng thích
Thấy tình cảnh không đúng lắm, lúc này ông Nhâm Thiếu Hải - ba anh mới lên tiếng
" Bình tĩnh đã cháu, chúng ta còn chưa biết gì về cháu, cháu hiện đang làm công việc gì". Ông đưa mắt về phía Bạc Cơ hỏi
" Dạ, con làm kinh doanh ạ"
" Cháu đang làm ở đâu?". Ông hỏi thêm
" Con làm cùng công ty với Thiếu Hoài"
" Chức vụ gì?".
Bà Mỹ Lệ khó chịu nói, so với Tiểu Vy thì bà thích Tiểu Vy hơn vì cô ta
hiện đã là trưởng phòng tại một tập đoàn lớn, so với thằng con trai cứ
thích việc tay chân của bà thì Tiểu Vy quả là ưu tú, ai lấy được cô con
dâu như vậy mới đáng quý
" À....chức vụ....chức vụ của con là chủ tịch"
" Chủ...chủ tịch". Cả hai ông bà Nhâm lắp bắp nhìn nhau rồi nhìn sang anh chờ anh giải thích
" Dạ vâng, cô ấy là Bạc tổng của Bạc thị, nơi con đang làm"
Nghe câu trả lời của anh khiến bà Mỹ Lệ đầu óc choáng váng, thật không ngờ
thằng con ngu ngơ chỉ được cái tốt mã của bà lại được việc thế này. Còn
ông Nhâm thì không ngừng lau mồ hôi trán. Ai chẳng biết Bạc thị tiếng
tăm thế nào, kết thông gia với thư kí chủ tịch thôi cũng đã oai lắm rồi
vậy mà đây lại còn là Bạc tổng- chủ tịch của Bạc thị. Ôi quả không uổng
công ông bà nhận nuôi anh rồi còn yêu thương như con đẻ
Thấy ba mẹ anh vẫn còn bàng hoàng, Bạc Cơ liền tiếp
" Ba, mẹ, con yêu Thiếu Hoài thật lòng, tuyệt đối không phải kiểu nhất
thời, xin ba mẹ hãy yên tâm mà giao anh ấy cho con, con hứa sẽ chăm sóc
anh ấy tốt, tuyệt đối không để anh ấy vất vả"
Ông Nhâm cố lấy lại bình tĩnh nói:
" Bạc tiểu thư, gia cảnh chúng tôi chắc cô đã rõ, Thiếu Hoài tuy không
phải con đẻ nhưng chúng tôi yêu thương nó vô cùng, tuyêth nhiện không
muốn thằng bé chịu thương tổn, cô lại là người xuất thân quyền quý, tôi
chỉ sợ với gia thế nhỏ bé này Bạc gia khó lòng chấp nhận"
Hiểu được ý tứ trong câu nói của ông Nhâm, cô liền lên tiếng trấn an
" Ba, con hiểu điều ba lo lắng nhưng xin ba cứ yên tâm, ba mẹ con không
đè nặng vấn đề môn đăng hộ đối chỉ cần là người con tin tưởng thì họ
cũng đồng thuận"
Nhâm Thiếu Hoài im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe
những lời cô nói, anh cảm tưởng bây giờ Bạc Cơ không khác gì người đàn
ông thực thụ đi hỏi vợ còn anh thì như cô vợ nhỏ chờ được rước. Thật
chéo ngoe mà!
" Vậy giờ cháu muốn chúng ta giao con trai kiểu gì?" Ông Nhâm ngẫm nghĩ một lúc liền hỏi câu hỏi mà cả bà Nhâm cũng băn
khoăn nãy giờ
" Dạ, xin ba mẹ hãy để Thiếu Hoài đến sống cùng con, sau đó con sẽ sắp xếp hai bên gia đình gặp mặt, à đương nhiên con cũng
sẽ cầu hôn Thiếu Hoài sau đó là tiến hành tổ chức lễ cưới"
Nghe kế hoạch tỉ mỉ của cô mà cả ba người nhà anh lần nữa ngỡ ngàng, anh định lên tiếng nói gì đó nhưng mẹ anh đã chen ngang
" Như vậy có hơi vội không?"
Từ lúc biết cô là Bạc tổng quyền quý bà vui quá mà chẳng còn ác cảm gì với cô nữa nhưng bảo bà gả con trai đi nhanh như vậy thì bà cũng hơi không
đành lòng
" Dạ, nếu ba mẹ thấy hơi nhanh thì chờ khi gặp mặt gia
đình con thì hãy quyết định ngày cưới ạ, còn trước mắt con xin ba mẹ để
anh ấy ở chung với con"
Cô vẫn là nhắm tới mục đích chính là lôi được anh đến ở cùng mình
" Được rồi, cứ vậy đi, Thiếu Hoài vào thu dọn đồ đi"
Giọng ông Nhâm bất ngờ vang lên khiến cả anh và bà Nhâm đều ngach nhiên vì ông Nhâm lại dễ dàng đồng ý như vậy
" Anh còn ngồi đấy làm gì, mau vào dọn đồ đi, để em vào phụ anh"
" À...ừ...". Anh lúc này như con rối để cô xoay
Bên ngoài lúc này chỉ còn ông bà Nhâm, bà Nhâm liền lên tiếng trách móc
" Ông bị sao mà lại đồng ý để nó mang con mình đi như vậy"
" Bà nhìn còn không biết sao, con bé đó nhìn sơ cũng thấy nguy hiểm rồi,
mình không tự nguyện giao con, chẳng lẽ chờ đến ngày nó cho người đến
bắt con mình đi sao. Làm theo ý nó mình còn được gặp con chứ để nó làm
căng thì chắc cat đời tôi với bà chẳng còn nhìn được mặt thằng Hoài đâu"
" Ừ....ông nói cũng đúng"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT