Lí thẩm sớm biết y sẽ làm vậy nên kịp thời ngăn lại, ôn nhu nói:
"Đừng làm vậy, đây cũng không phải công sức của một mình ta. Nếu như không có Bạch thẩm, Trần thúc, Minh thúc cùng những người khác thì làm sao ta giúp cậu? Nếu thực sự muốn báo đáp chúng ta thì hãy chăm sóc Ân nhi thật tốt, vậy là được rồi."
Khóe mắt đã hơi đỏ lên, Ngô Phàm vội nắm lấy đôi tay đầy những vết chai sạn theo năm tháng khó nhọc của Lí thẩm rốt rít nói lời cảm tạ.
Lí thẩm năm nay đã ngoài 40, là một người hàng xóm rất thân thiết của y. Từ khi vừa đến đây, bà vì hiểu được hoàn cảnh của gia đình y nên luôn quan tâm giúp đỡ. Dần dà, Lí thẩm cũng coi gia đình y như người thân trong nhà. Chính bà là người giúp y lo hậu sự cho Tình Viên khi y vẫn còn đang suy sụp. Quãng thời gian kinh khủng đó, nếu không có bà, chắc y cũng chẳng có cách nào vượt qua nổi.
Không riêng gì Lí thẩm, ở khu nhà này của y, mọi người đều chẳng có gì, duy chỉ có tình làng nghĩa xóm là luôn hiện hữu một cách rõ ràng. Bọn họ đều cực khổ làm việc vất vả để đổi lấy đồng tiền mưu sinh, nhưng một khi có ai đó gặp hoạn nạn, họ đều sẵn sàng vươn tay giúp đỡ. Vì thế, Ân nhi được giúp đỡ cũng dễ hiểu, huống hồ nó vẫn luôn được mọi người xem trọng. Đây chính là nguồn an ủi rất lớn của y sau cái chết của Tình Viên; bởi dù nghèo khổ, y vẫn còn có một thứ không thể nào mua được bằng tiền – tình thân.
***
Có lẽ bệnh tình Ngô Ân lại bắt đầu trở nặng, vì cô bé giờ đây đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn cơ thể bé nhỏ của con gái như bị phủ kín bởi những dụng cụ y học, đôi mắt sáng trong giờ đã nhắm nghiền qua tấm kính thủy tinh lạnh lẽo, cả người Ngô Phàm liền mềm nhũn. Y rõ ràng cảm nhận được lồng ngực phập phồng những hơi thở rất mỏng manh yếu ớt, dường như có thể dừng lại bất cứ lúc nào bên dưới chiếc mặt nạ ôxi của Ngô Ân. Mi tâm của con bé vẫn luôn nhíu chặt khiến y rất đau lòng, thật sự mong muốn có thể gánh vác cơn đau thấu trời kia thay cho con. Lắm lúc y muốn từ bỏ Ngô Ân để có thể sớm chấm dứt cơn đau của nó; nhưng thật sự... y làm không được. Từ từ trượt xuống đất, ngồi xổm ôm lấy đầu mình, tim Ngô Phàm như đang rỉ máu, bắt đầu co thắt thật mạnh.
"Ân nhi, ba là đồ vô dụng, ba chỉ có thể đứng đây, chứng kiến con bị căn bệnh quái ác hành hạ mà chẳng thể giúp gì cả. Nếu con thật sự xảy ra chuyện, ba cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện mẹ con nữa. Cả cuộc đời cô ấy đã chịu khổ nhiều vì ba rồi, ba có lỗi với hai người. Ân nhi, ba không cầu xin con tha thứ cho ba, nhưng xin con hãy mạnh mẽ lên, thực mạnh mẽ mà vượt lên, được không con? Nếu ông trời đã không có mắt với gia đình chúng ta, thì chúng ta phải tự lực đứng lên, đứng lên để nói với ông ta rằng chúng ta quyết không chịu thua số phận"
Nói với Ngô Ân cũng như nói với chính mình, thế nhưng Ngô Phàm vẫn đau khổ tự trách bản thân. Y dùng tay đập thật mạnh vào ngực. Nghĩ đến chiếc đồng hồ kỉ vật kia, có lẽ cả đời này y sẽ chẳng bao giờ có thể chuộc lại nữa rồi. Giọt nước mắt nóng rực cuối cùng chậm rãi tuôn rơi, thấm đẫm vào sâu trong miệng, đắng nghét...
Ngô Phàm còn ngồi ở đó cho đến tận đêm khuya mới bình tĩnh lại. Y nhận ra mình không thể cứ mãi ngồi tại đây mà khóc, không thể cứ như thế mà chờ chết. Ân nhi cần y, y phải làm gì đó...
Chậm rãi muốn đứng lên, đôi chân tê rần vì ngồi quá lâu cộng thêm vết thương nơi địa phương khó nói kia khiến y sau một lúc lâu chịu đựng đau đớn mới đứng thẳng được. Y biết mình không thể cứ mãi nhận ân tình của người khác nữa. Họ có cuộc sống riêng của họ, dù bây giờ tình nguyện giúp đỡ y, nhưng đó chỉ là chuyện của hai ba ngày. Một tuần hay một tháng nữa, làm sao họ kham nổi? Viện phí một ngày ở phòng chăm sóc đăc biệt vốn rất cao; vì thế thay vì ngồi đây than trách số phận, y nên rời khỏi đây và nhanh chóng tìm một công việc nào đó.
Chống tay vào tấm kính cường lực, dồn sức đứng lên, Ngô Phàm chăm chú nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Ngô Ân, trong lòng hạ một cái quyết định. Ân nhi, chờ ba! Vì con, chuyện gì ba cũng có thể làm được.
Hết chương 9
Rùa: 1. Nếu tính theo như vầy thì chương 8 chính là chương mới. Vậy là ta đã viết với đăng một lúc 2 chương luôn đó nha haha. Chương 10 sẽ lên sàn sớm, có thể trong tối nay luôn ^^
2. À, có chút quy ước trong việc xưng hô:
+Lí thẩm lớn hơn thúc nên để ta – cậu
+Thúc với Phong ban đầu xưng ta – mi, sau này quen sẽ thành tôi – anh, rồi tôi - em.
Ps: cmt đi a, cho ta chút động lực "mắt long lanh"